Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 13: Chương 13: Bố cục




“Ô!” Oss đang lái xe lên núi, nhìn thấy tòa lâu đài cũng không khỏi than thở, “Của cải nhiều thật.”

Cửu Dật nâng cằm tựa vào kính xe nhìn ra ngoài, Eliza ngồi trên vai cũng mở to mắt nhìn, “Oss, mỗi lần anh giật mình, lúc nào cũng phát ra những từ tượng thanh kì lạ.”

Oss chớp mắt, “Có hả?”

Cửu Dật nhìn trời.

Trước cửa tòa lâu đài đã có quản gia ra nghênh đón.

Roy lễ phép thay Cửu Dật và Oss mở cửa xe.

Cửu Dật bước xuống, cẩn thận quan sát, xác định lúc trước mình chưa từng trộm bất cứ món gì trong tòa lâu đài này, mới an tâm bước vào trong với Roy.

Mọi người đang ngồi trong phòng khách, tựa như đang trò chuyện.

“An Cách Nhĩ, chừng nào cậu mới quay lại thành phố S, tôi còn mấy vụ án cần cậu giúp.” Oss nhìn An Cách Nhĩ, vội vàng hẹn trước thời gian.

Oss chỉ tùy ý hỏi một câu nhưng lại làm mọi người cùng xoay mặt nhìn về phía An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ bưng tách trà, không nhanh không chậm nói, “Nửa năm sau đi.”

“Hả?!” Oss cả kinh, Cửu Dật cũng có chút kinh ngạc, Mạc Tần và Mạc Tiếu thì nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng mà tôi sẽ thường xuyên về thăm Emma.” An Cách Nhĩ nói xong, Mạc Phi cũng gật đầu.

“Có thể mang Emma tới đây.” Mạc Tiếu nói, “Emma rất xinh đẹp!”

“Nga? Là mỹ nhân?” Phương Khải dường như có chút hứng thú.

Mạc Tiếu vươn tay vỗ đầu hắn, “Không được có suy nghĩ bậy bạ với nữ thần của tôi!”

Phương Xuyến đứng bên cạnh Phương Khải vươn tay xoa đầu ba mình, bĩu môi nhìn Mạc Tiếu vì hắn dám ăn hiếp ba nó.

“Người ta đủ tuổi làm bà bây, bây ăn nói cái kiểu gì vậy hả?” Mạc Tần liếc mắt nhìn Mạc Tiếu.

Mạc Tiếu cười tủm tỉm, “Nếu ngày nào đó phát minh ra cỗ máy thời gian, vậy tất cả đều không thành vấn đề!” Nói xong liền lấy điện thoại đặt trước mặt Mạc Tần.

Mạc Tần không nói gì, đây là ảnh chụp của Emma khi còn trẻ mà hôm trước Mạc Tiếu chụp lén, Phương Khải cũng nhìn thấy, đúng là một đại mỹ nhân.

Cửu Dật ngồi xuống sô pha, Eliza phóng ra khỏi túi hắn, chạy lên đầu gối An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ vươn tay sờ đầu nó, Eliza vẫy vẫy đuôi,dùng mặt cọ cọ chân An Cách Nhĩ, có vẻ vô cùng thân thiết.

Lực chú ý của mọi người đều bị Eliza hấp dẫn, đặc biệt là Phương Xuyến.

Phương Xuyến chạy tới trước mặt An Cách Nhĩ, nhìn chằm chằm Eliza.

Eliza phóng lên vai An Cách Nhĩ, trốn phía sau cổ, chỉ lộ ra cái mông quay về phía Phương Xuyến.

Cửu Dật vươn tay sờ đầu Phương Xuyến, “Eliza không thích những cô bé gái, đặc biệt là những bé dễ thương, bởi vì nó cũng là con gái.”

Phương Xuyến hâm mộ ngồi trên sô pha, nhìn Eliza đang ngồi trên vai An Cách Nhĩ liếm lông, lần đầu tiên nó nhìn thấy một con sóc bay dễ thương như vậy.

“An Cách Nhĩ.” Oss hỏi, “Kêu chúng tôi đường xá xa xôi tới đây làm gì?”

An Cách Nhĩ chỉ chỉ trên bàn, “Phương Khải nhờ tôi tìm một người và một món đồ.”

Cửu Dật để ý tấm ảnh chụp bảo thạch để trên bàn, hắn cầm lên xem, “Viên đá Tearful Eyes?”

Oss không rõ, “Tearful Eyes là đá gì?”

“Đây là đồ giả.” Cửu Dật không hổ là người trong nghề, sau khi nhìn một lát liền buông tấm ảnh xuống, “Đồ thật làm khéo hơn nhiều.”

Phương Khải hơi nhíu mày, nhìn Cửu Dật, “Anh là chuyên gia giám định và thưởng thức châu báu?”

Cửu Dật cười xấu xa, “Nói thế thì cũng không sai.”

Mạc Tần nhìn nhìn An Cách Nhĩ, thấy hắn khẽ gật đầu, vì thế Mạc Tần liền lên tiếng, “Nếu phải xếp hạng top thần thâu trên thế giới, hắn nhận thứ hai không ai dám nhận đứng thứ nhất.”

Phương Khải kinh ngạc, nhịn không được huýt sáo.

Cửu Dật chớp mắt mấy cái, có chút khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ tiếp tục uống trà, dường như không có gì xảy ra, không phát biểu ý kiến.

Vì thế Cửu Dật cũng ngồi uống trà, tuy rằng không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn và Oss dù sao cũng là người bên phe An Cách Nhĩ và Mạc Phi, cứ xem ánh mắt của An Cách Nhĩ rồi làm việc vậy.

“Đây là hàng giả làm mô phỏng từ hàng thật.” Phương Khải nói, “Bởi vì có rất nhiều người muốn nhìn thấy nó, có khi còn dùng để trưng bày, cho nên đều lấy đồ giả thay thế hàng chính phẩm.”

“Chẳng lẽ các người muốn Cửu Dật đi trộm viên đá Tearful Eyes?” Oss nhìn mọi người, chẳng biết tại sao lại lôi nghề cũ của Cửu Dật ra nói, còn làm trò trước mặt hắn, hắn là cảnh sát nha.

“Không phải đi trộm, mà là tìm, viên đá Tearful Eyes vốn thuộc về vợ tôi.” Phương Khải nói, “Cô ấy và sợi dây chuyền đều mất tích cùng nhau.”

Cửu Dật có chút khó hiểu, “Vợ của cậu mang đi?”

Phương Khải nhún vai, “Tôi không biết, nhưng người nhà của cô ấy muốn lấy về.”

“Người nhà…” Cửu Dật tò mò, “Vợ của cậu là người của gia tộc Hawkins?”

Phương Khải sửng sốt, “Anh biết?”

“Viên đá Tearful Eyes thuộc về gia tộc Hawkins, tôi nhìn thấy vật thật ở đó…” Nói xong, Cửu Dật bỗng nhiên nhìn trời, thuận tiện sờ sờ mũi.

An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú hỏi, “Đừng nói là anh tới đó trộm rồi nha?”

“Tôi chỉ tới thăm một chút thôi, nếu tôi muốn trộm thì viên đá đó đã mất lâu rồi.” Cửu Dật vươn tay vuốt ve Eliza vừa mới chạy về, đút tay vào túi lấy bánh quy cho nó.

“Anh biết Stephanie?” Mạc Phi hỏi.

“Stephanie?” Cửu Dật cầm tách trà đưa qua cho Eliza, nhớ lại, “Tôi chỉ biết bà cố nội của gia tộc Hawkins, bà Nancy.”

“Bà ấy là bà nội của Stephanie.” Phương Khải nói.

“Nga…” Cửu Dật dường như đã nhớ ra, “Stephanie chắc là cô bé đó đi.” Nói xong, hắn tạm dừng, xoay đầu nhìn Phương Khải, “Cậu nói cô ấy là vợ cậu? Vậy cô bé nhỏ hơn cậu rất nhiều tuổi nhỉ?”

Phương Khải gật đầu, “Stephanie nhỏ hơn tôi mười một tuổi, lúc cô ấy gả cho tôi chỉ mới mười chín.”

Cửu Dật nhíu mày, “Cách đó không lâu thì tôi không còn thấy cô bé đó nữa, thì ra đã lập gia đình… Cô bé mất tích rồi? Còn bà Nancy dạo này thế nào?”

“Bà nội đã qua đời rồi.” Phương Khải có chút tiếc nuối.

Cửu Dật nhíu mày, “Đã qua đời… Stephanie không gặp nguy hiểm gì chứ?”

Phương Khải nhún vai, “Có thể đã động lòng với người khác rồi đi.”

Mặt Cửu Dật càng nhăn hơn, nhìn An Cách Nhĩ như là hỏi — Hắn có ý gì? Phương Khải không yêu Stephanie? Hay là tình cảm thay đổi?

An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng đặt tách trà xuống, nói với Cửu Dật, “Phương Khải nói Stephanie có thể giấu viên đá Tearful Eyes trong nhà, nếu anh là người lành nghề thì giúp tìm một chút đi.”

Cửu Dật mở to hai mắt, Oss cũng không hiểu nổi, “Trong nhà… Tự mình tìm không được mà phải nhờ người ngoài?”

Mạc Phi đứng lên, “Chi bằng… bây giờ chúng ta tới nhà Phương Khải xem thử đi?”

Phương Xuyến ôm chân An Cách Nhĩ, “An An muốn tới nhà em chơi hả?”

Oss và Cửu Dật đều giật bắn người — Thậm chí còn có con nít bám An Cách Nhĩ mà không bám Mạc Phi á! Bình thường chẳng phải đều dọa An Cách Nhĩ bỏ chạy, sau đó phải để Mạc Phi trông nó không cho tới gần ư?

Mạc Tiếu ngồi xổm xuống đùa Phương Xuyến, “Xuyến Xuyến, chúng ta cùng tới nhà em chơi trốn tìm nha, chịu không?”

“Chịu!” Phương Xuyến vui vẻ vỗ tay, kéo tay Mạc Tiếu ra ngoài.

Phương Khải cũng đứng dậy, có chút căng thẳng liếc nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu chắc chắn viên đá đó vẫn ở trong nhà tôi?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Stephanie bình thường có thích đùa dai không?”

“Thích.” Phương Khải gật đầu, “Tính cô ấy rất trẻ con.”

An Cách Nhĩ mỉm cười, không nói gì nữa.

Phương Khải và Phương Xuyến vào xe của mình, còn có vệ sĩ đi theo và lái xe.

An Cách Nhĩ nhìn thấy một nam tử có huyết thống Đông Âu, cảnh giác quan sát xung quanh, còn có một người lái xe chừng bốn mươi tuổi, cười ôn hòa với Phương Xuyến, Phương Xuyến còn cho ông kẹo.

Mạc Tần chuẩn bị thêm hai chiếc xe, chạy phía sau xe của Phương Khải.

An Cách Nhĩ ngồi trong chiếc limo của Mạc Tần, bên cạnh là Mạc Phi, đối diện là Mạc Tần và Cửu Dật mờ mịt, Oss và Mạc Tiếu bị đuổi sang chiếc xe còn lại.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Cửu Dật hỏi.

Mạc Phi giải thích, “An Cách Nhĩ nghi ngờ Stephanie bị bắt cóc, trên người Phương Khải bị gắn máy nghe lén, hẳn là có người luôn giám sát hắn.”

Cửu Dật gật đầu, thì ra là vậy, khó trách vì sao Mạc Tần lại nói hắn là đệ nhất thần thâu trước mặt Phương Khải, thì ra là nói cho người đang giám sát nghe.

“Có người bắt cóc Stephanie, muốn Phương Khải giao ra Tearful Eyes?” Cửu Dật hỏi.

Mạc Tần hơi nhíu mày, “Lại nói, từ sau khi Stephanie mất tích, hành vi của Phương Khải có chút kì lạ, hắn lại không vội vã tìm người, mà là nói Stephanie có người khác, con người cũng trở nên ăn nói tùy tiện, càng thêm chú ý về tăm tích của viên đá Tearful Eyes.”

“Tôi vẫn còn nhiều chỗ nghĩ hoài không ra.” Cửu Dật hỏi An Cách Nhĩ, “Viên đá là do Stephanie giấu? Vậy tên bắt cóc tại sao phải tìm Phương Khải mà không hỏi trực tiếp Stephanie?”

Sắc mặt An Cách Nhĩ không thay đổi, Mạc Phi nói, “Là cố ý nói để đối phương không nghi ngờ đi? Tình huống bây giờ là chúng ta chưa biết Stephanie bị bắt cóc, cũng chưa biết Phương Khải bị giám sát.”

An Cách Nhĩ gật đầu.

Cửu Dật vò đầu, “Thật sự rất khó giải quyết! Nói như vậy là hoàn toàn không thể trao đổi với Phương Khải, khi nói chuyện phải cẩn thận, phải làm xong mọi chuyện mà không để bị phát hiện… Hơn nữa cũng không biết tình hình rốt cuộc là thế nào, có thể dùng giấy bút trao đổi với Phương Khải không? Bảo hắn kể cho chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”

“Nhưng có thể có chút mạo hiểm.” Mạc Tần nói, “Phương Khải cũng không phải tên ngốc, nếu có thể làm vậy thì hắn đã làm từ lâu rồi, tại sao tới tận giờ này vẫn không chịu hó hé tiếng nào?”

An Cách Nhĩ gần như hoàn toàn không có tí hứng thú nào về cuộc thảo luận này, hắn chọn một góc độ thoải mái, dựa vào vai Mạc Phi như muốn nghỉ ngơi một lát, sau khi nhắm mắt lại, hắn thấp giọng hỏi, “Tại sao lại đặt tên là Tearful Eyes?”

“Bởi vì tính chất của viên đá đó rất đặc biệt, tiếp xúc với nước hoặc ánh sáng mạnh sẽ xuất hiện sắc sai (*), sắc sai do thiên nhiên hình thành loại này sẽ tạo ra hình vẽ như có nước mắt chảy ra, cho nên mới gọi là Tearful Eyes. Nó là bảo vật của gia tộc Hawkins, từ thế hệ này truyền cho thế hệ khác, là vật vô giá. Tearful Eyes là viên đá có màu xanh nhạt thuần khiết, bảo thạch đã vô cùng quý giá rồi, huống chi nó còn đặc biệt như vậy! Mặt khác bản thân nó cũng đã rất có ý nghĩa, nghe nói vốn được nạm trong một pho tượng. Tương truyền có một vị điêu khắc vì quá nhớ thương người vợ quá cố, cho nên đã tạc tượng vợ mình, nạm viên đá vào mắt trái của pho tượng… Mỗi khi trời mưa, pho tượng sẽ rơi nước mắt.”

(*) Sắc sai: sự khác biệt về màu sắc.

Đại đa số bảo vật quý giá đều có một câu chuyện cho riêng mình, nhưng mà cơ bản đều là giết chóc hoặc cướp đoạt, còn viên đá này lại mang yếu tố lãng mạn, tuy rằng cũng có chút bi thương.

“Nếu thật sự có người bắt cóc Stephanie, bức Phương Khải tìm viên đá Tearful Eyes… Vậy cũng chứng minh được viên đá không phải do Stephanie giấu! Thế thì là do ai giấu?” Mạc Phi hỏi.

Tất cả cùng xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.

Chỉ thấy An Cách Nhĩ đang dựa vào vai Mạc Phi ngủ, không biết hắn có ngủ thật không hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nét mặt bình tĩnh, khóe miệng hơi cong lên, tựa như đang rơi vào mộng đẹp.

Mạc Phi nghiêng đầu nhìn An Cách Nhĩ, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, để An Cách Nhĩ nghỉ ngơi.

Hành trình sau đó, ai ai cũng không nói chuyện, tựa như sợ quấy rầy An Cách Nhĩ… Hắn tỉnh ngủ mới có sức bắt hung thủ sau bức màn nhung. Để Stephanie sớm quay về, tháo bỏ bí ẩn lần này.

Bên trong chiếc xe ở đằng sau.

Mạc Tiếu nâng mặt nhìn Oss.

Oss bây giờ cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tìm viên đá Tearful Eyes gì đó thì cần hắn lặn lội tới đây làm chi?

“Anh cảnh sát.” Mạc Tiếu chọt chọt Oss.

Oss giật giật khóe miệng, “Tôi tên là Oss.”

“Nga…” Mạc Tiếu gật đầu, ngạc nhiên hỏi, “Tại sao anh lại quen An Cách Nhĩ?”

Oss hơi ngẩn người, “An Cách Nhĩ là cố vấn trinh thám cho cảnh cục. Ban đầu cục trưởng nghe một người cùng ngành nhắc về hắn, nói hắn gần như có thể phá được mọi vụ án, vừa lúc chúng tôi có một án khó giải quyết cho nên tôi mới đi tìm.”

“Hắn lập tức hỗ trợ?” Mạc Tiếu tò mò hỏi.

“Yêu cầu của An Cách Nhĩ rất cao.” Oss bất đắc dĩ, “Nhờ hắn giúp nếu vụ án không đủ thú vị, không đủ phức tạp thì hắn sẽ đuổi tôi ra ngoài.”

“Vậy sao hắn lại yêu Mạc Phi?”

Oss gãi đầu, “Mạc Phi cũng coi như thuộc dạng người gặp người yêu đi, nên hỏi là tại sao Mạc Phi lại yêu An Cách Nhĩ mới đúng.”

Mạc Tiếu nghiêng đầu, “An Cách Nhĩ cũng tốt, rất đặc biệt, tuy rằng tôi thích Emma hơn.”

Oss rút rút khóe miệng, trong lòng nghĩ, thằng nhóc thúi nhà mi chưa từng thấy lúc đại vương An Cách Nhĩ có tâm trạng không tốt chứ gì, toàn bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt.

“Hắn thường xuyên ăn hiếp anh hả?” Mạc Tiếu hỏi tiếp.

“Không phải thường xuyên…” Oss sửa lại, “Mà là lúc nào cũng ăn hiếp!”

Mạc Tiếu cười hỏi, “Vậy lần hắn ăn hiếp anh thảm nhất là thế nào?”

Oss bĩu môi, “Mi hỏi làm gì?”

“Có vẻ rất thú vị mà!”

“Mi là con nít kiểu gì vậy hả? Dám đem nỗi đau của người khác biến thành niềm vui của mình!” Oss ghét bỏ nhìn Mạc Tiếu.

“Nói đi ~!” Mạc Tiếu truy hỏi.

Oss thở dài, “Bình thường tôi đều quên hết rồi, nhưng mà đau lòng nhất chính là mỗi lần tôi có bạn là con gái hoặc thích một cô nào đó, An Cách Nhĩ đều thông qua quan sát nói với tôi cô gái đó không hợp với tôi… Tức giận nhất chính là lần nào cũng đúng hết!”

Mạc Tiếu mở to hai mắt, “Thật thê thảm…”

“Đúng vậy!” Oss bất mãn, “Tôi ế tới giờ nhất định là tại An Cách Nhĩ!”

Mạc Tiếu híp mắt, “Anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao An Cách Nhĩ lại yêu Mạc Phi.”

Oss nhíu mày, “Con nít con nôi sao lại đi hỏi một vấn đề rối rắm như thế hả.”

Mạc Tiếu rất chấp nhất, mở to mắt chờ Oss trả lời.

“Ừm…” Oss suy nghĩ, “Lại nói, trước khi Mạc Phi xuất hiện, chúng tôi đều nghĩ An Cách Nhĩ là một người không có tình cảm, đặc biệt là chuyện yêu đương. Nhưng sau khi Mạc Phi xuất hiện, An Cách Nhĩ bắt đầu trở nên biết thường thức, sau đó cứ thế hai người bọn họ quen nhau. Ban đầu Mạc Phi là trợ lý của An Cách Nhĩ, kiêm đầu bếp, làm ấm giường, người mẫu khỏa thân, vân vân mây mây… Sách!”

“Làm ấm giường?” Mạc Tiếu há to miệng, lại nhớ tới cảnh mình nhìn thấy sáng nay…

“Sao mặt đỏ thế?” Oss khó hiểu nhìn Mạc Tiếu, “Nóng trong người hả? Con nít vẫn nên ít ăn đồ nóng lại.”

Mạc Tiếu liếc mắt nhìn Oss, ôm gối đầu tựa vào ghế, “Thật tốt a… Chuyện tình yêu…”

Oss giật giật khóe miệng, Mạc Tiếu đang thuộc độ tuổi thường hay mơ mộng tương tư, hắn cũng không quên nhắc nhở, “Anh bạn nhỏ, vẫn nên lo học đi, yêu đương gì giờ này!”‘

Mạc Tiếu tiếp tục cọ gối đầu, xem như không nghe thấy.



Khoảng một tiếng sau, ba chiếc xe dừng lại.

Mọi người cùng xuống xe.

Rốt cuộc Oss cũng hiểu tại sao lại tìm không thấy, tòa thành này tuy không to khổng lồ như lâu đài của Mạc Tần, nhưng nó cũng không hề nhỏ.

Oss không hiểu sao lại cảm thấy hình như mình đã dùng sai phương tiện, tại sao lại giống xuyên không quá vậy, ai ai cũng ở lâu đài là thế nào?!

Phương Khải dẫn đường cho mọi người vào trong.

Tuy rằng chủ nhân của tòa lâu đài này chỉ có gia đình Phương Khải, nhưng bên trong lại có rất nhiều người, đại đa số đều là vệ sĩ và người hầu.

“Vệ sĩ?” Cửu Dật quan sát xung quanh, “Tại sao lại mướn nhiều vệ sĩ quá vậy?”

“Những vệ sĩ này đều được nhà Hawkins phái tới.” Phương Khải nói, “Một mặt thì bảo hỗ trợ tìm kiếm Stephanie, mặt khác thì nói là bảo vệ Xuyến Xuyến.”

Mọi người nhíu mày — Cái cớ rất gượng ép, là tới tìm viên đá Tearful Eyes đi? Thái độ của gia tộc này đúng là có chút mập mờ… Mà việc làm mọi người cảm thấy khó hiểu nhất chính là tại sao ai ai cũng đi tìm viên đá đó mà không phải đi tìm Stephanie?

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi thấy mọi người đều xuống xe, nhưng An Cách Nhĩ vẫn không hề nhúc nhích, liền nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Ân?” An Cách Nhĩ hừ nhẹ, vẫn không nhúc nhích như cũ.

Mạc Phi khẽ nhíu mày, vươn tay sờ trán An Cách Nhĩ, hắn lắp bắp, “An Cách Nhĩ, em sốt rồi?”

An Cách Nhĩ không lên tiếng, dựa vào vai Mạc Phi.

“Sao lại đột nhiên phát bệnh?” Phương Khải bước tới xem, định vươn tay sờ trán An Cách Nhĩ.

Chưa chạm vào đã bị Mạc Phi nhẹ nhàng vỗ tay hắn một cái, thấp giọng nói, “Đừng chạm vào hắn, gọi bác sĩ tới đây.” Nói xong liền ôm An Cách Nhĩ xuống xe.

Phương Khải có chút kinh ngạc nhìn Mạc Tần.

Mạc Tần bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ Phương Khải cứ nghe theo đi.

An Cách Nhĩ được Mạc Phi ôm vào trong.

Phương Xuyến đi phía trước dẫn đường, “An An bị bệnh hả anh?”

Mạc Phi gật đầu.

“Phòng của mẹ còn trống, cho anh ấy nghỉ ở đó đi.”

Mạc Phi hơi do dự, nhưng Xuyến Xuyến đã chạy vào nhà, vọt lên cầu thang, ngoắc ngoắc hai người, “Phòng của mẹ ở lầu ba.”

Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ theo Phương Xuyến lên lầu.

Tất cả mọi người ở phía sau đều bị An Cách Nhĩ dọa.

“An Cách Nhĩ dễ bị bệnh vậy sao?” Mạc Tiếu kinh ngạc hỏi Oss.

“Đúng vậy, thân thể hắn rất yếu.” Oss cũng bất đắc dĩ, “Ngày mưa sẽ bị cảm, chạy vài bước cũng dễ bị sốt, vận động mạnh chút xíu thôi cũng có thể bị xỉu, phổi cũng không khỏe, mỗi lần ho đều không dừng lại được.”

Mọi người há to miệng — Thật sự nhìn không ra An Cách Nhĩ lại yếu tới vậy.

“Cho nên Mạc Phi vẫn luôn ôn nhu chăm sóc hắn.” Cửu Dật nói xong liền nhìn xung quanh, “Tôi phải bắt đầu tìm từ đâu?”

Phương Khải cười, “Cứ tùy ý anh, thật ra tôi đã lục tung cả căn nhà lên tìm vài lần rồi, thật sự vẫn không biết cô ấy giấu ở chỗ nào.”

“Vậy tôi đi dạo một chút vậy.” Cửu Dật nói xong liền bước ra vườn. Vừa đi vừa trêu chọc Eliza trên vai, “Eiza, sau khi tìm được bảo thạch, chúng ta đi đi mua hạt dẻ nha.”

Eliza vẫy đuôi, cọ đầu vào cổ Cửu Dật.

Oss đi theo, Mạc Tiếu cũng đi theo nói muốn giúp một tay.

Trong phòng khách chỉ còn lại Mạc Tần, Phương Khải và nhóm người hầu bận rộn.

Quản gia dâng trà bánh lên, nói với Phương Khải, “Bác sĩ Trần lập tức tới ngay.”

Phương Khải gật gật đầu.

Mạc Tần bưng tách trà lên uống.

Phương Khải nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay.

Mạc Tần khẽ cười, “Mạc Phi rất lo cho An Cách Nhĩ, nó cũng không cố tình ra tay mạnh vậy đâu.”

“Ha hả.” Phương Khải gật đầu, “Có thể hiểu.” Nói xong hắn cúi đầu xem cổ tay, thuận tiện lướt qua lòng bàn tay.

Trong lòng bàn tay có một tờ giấy nhỏ, bên trên có viết chữ.

Sau khi đọc xong, Phương Khải xoa xoa mi tâm, sau đó ngẩng mặt lên thở dài, nhét tờ giấy vào miệng không cho ai thấy, cầm tách trà lên uống.

“Đừng lo.” Mạc Tần thấy Phương Khải rất mệt mỏi, hắn lên tiếng an ủi, “Có vẻ An Cách Nhĩ đã biết viên đá Tearful Eyes ở đâu rồi.”

Phương Khải hơi sửng sốt, “Thật không?”

“Chỉ là tính cách của hắn rất xấu xa, có thể vẫn còn vài chỗ khả nghi nên chưa nói với chúng ta.” Mạc Tần vươn tay nhu huyệt thái dương, “Dù sao, ngày đầu tiên hắn tới nhà tôi, hắn đã bắt được tên hung thủ giết người.”

“Sofia phải không?” Phương Khải hiển nhiên cũng có nghe nói, “Đúng là rất thần kỳ.”

“Sao truyền tin nhanh quá vậy?!” Mạc Tần cũng bất ngờ.

“Chuyện của Mạc gia truyền đi rất nhanh.” Phương Khải nằm xuống ghế sô pha, “Mạc Phi chính là mục tiêu của không ít tiểu thư danh giá, cái tên An Cách Nhĩ tất nhiên đã gây ra không ít sự tò mò.”

“Sau khi cậu gặp An Cách Nhĩ, cậu cảm thấy những tiểu thư đó còn cơ hội không?” Mạc Tần nửa đùa nửa thật hỏi.

“Ha hả, tôi lại thấy lo cho Mạc Phi sẽ gặp phải rất nhiều tình địch.” Phương Khải nói, lúc này chợt nghe tiếng xe ở bên ngoài.

“Bác sĩ Trần đã tới.” Quản gia chạy ra nghênh đón.



Ở trên lầu, trong phòng Stephanie, Mạc Phi đang ngồi bên cạnh An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ vẫn nằm ngủ.

Xuyến Xuyến ngồi bên giường, vuốt lông Ace.

Mạc Phi nhìn xung quanh, hỏi Xuyến Xuyến, “Đây là phòng của mẹ em? Mẹ em không ở chung phòng với ba em sao?”

Xuyến Xuyến nghiêng đầu, “Tại sao mẹ lại phải ở chung với ba?”

“Ách…” Mạc Phi xấu hổ, không biết phải giải thích thế nào với cô bé này. Hắn lại nhìn cách bố trí của căn phòng, rõ ràng là phòng công chúa, hình thức ở chung của Phương Khải và Stephanie đúng là có chút kì lạ.

Phương Xuyến hiển nhiên rất quen thuộc căn phòng này, những món đồ chơi trên mặt đất đều là của nó, nó kéo ngăn tủ lấy ra bộ đồ chơi bác sĩ, cầm ống nghe đưa cho Mạc Phi.

Mạc Phi dở khóc dở cười cầm lấy, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra rất lâu trước kia, lúc hắn và An Cách Nhĩ cùng đi giải quyết một vụ án, An Cách Nhĩ đã từng cải trang thành bác sĩ.

Mạc Phi nhẹ nhàng vuốt má An Cách Nhĩ, “Bác sĩ tới nhanh một chút thì tốt rồi.”

An Cách Nhĩ đang ngủ say, sau khi nghe thấy Mạc Phi nói vậy, khóe miệng hơi cong lên.

Lúc này, bên ngoài chợt nghe tiếng bước chân.

Ace đang nằm im bên cạnh Phương Xuyến đột nhiên ngẩng đầu, dựng thẳng lỗ tai nhìn ra cửa.

Sau đó, không hề có tiếng gõ cửa nào, cánh cửa đã bị phá mở toang, có hai người đàn ông cao to bước vào trong.

Phương Xuyến ôm Ace, Ace phát ra tiếng gầm nhẹ, rõ ràng không hề chào đón hai tên thô lỗ không mời mà tới.

Mạc Phi nhìn hai người bọn họ, “Hai người là ai?”

“Chúng tôi là vệ sĩ.” Trong đó có một tên đầu trọc lạnh lùng nói, “Xin lỗi, vì vấn đề an toàn, chúng tôi không thể để tiểu thư ở chung với người lạ một mình.”

Tên vệ sĩ có đôi mắt xám thì chú ý quan sát bên ngoài cửa sổ, sau đó soạt một tiếng kéo màn.

Chân mày Mạc Phi chau lại, “Ra ngoài.”

Hai vệ sĩ hơi ngẩn ra, xoay đầu nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi đứng dậy.

Tên vệ sĩ có đôi mắt xám dường như biết Mạc Phi là ai, lên tiếng nói, “Chúng tôi là vệ sĩ của gia tộc Hawkins…”

“Cút ra ngoài, không được quấy rầy An Cách Nhĩ nghỉ ngơi.” Mạc Phi không đổi sắc nói với hai tên vệ sĩ.



Bác sĩ Trần vội vàng chạy vào, trong tay cầm rương y tế, dùng khăn lau mồ hôi, vừa vào cửa liền hỏi, “Ai bị bệnh?”

Phương Khải muốn giới thiệu một chút, nhưng chưa kịp mở miệng thì còi báo động đã hú lên.

Phương Khải và Mạc Tần liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền thấy một đám vệ sĩ chạy lên lầu.

“Xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ Trần kinh hãi.

Mạc Tần và Phương Khải cũng không rõ cho nên đều chạy lên lầu xem thử, có điều chỉ vừa mới lên lầu hai đã thấy vài vệ sĩ bị đánh chạy xuống cầu thang, tay bịt mũi.

Phương Khải đánh giá tình hình, phát hiện mũi của ai cũng có vẻ bị gãy, lập tức nhíu mày.

Ba người chạy lên lầu ba, vừa tới trước cửa phòng đã thấy có hai tên vệ sĩ bay ra, Phương Khải túm lấy bác sĩ Trần kéo qua một bên.

Mạc Tần vuốt cằm nhìn Mạc Phi, gật đầu, “Huấn luyện vật lộn xem ra có hiệu quả không tồi.”

Trong phòng, Xuyến Xuyến đang ngồi bên giường An Cách Nhĩ, ôm Ace, mở to mắt nhìn, mấy tên vệ sĩ cao to lúc nãy đều bị Mạc Phi ném bay ra ngoài.

Mà An Cách Nhĩ đang nằm trên giường lúc này cũng khẽ nhếch miệng cười, có vẻ vẫn chưa bị tiếng ồn ào kia quấy rầy.

Vài tên vệ sĩ nữa chạy lên, khi nhìn thấy cảnh tượng cũng có chút phát ngốc, xoay đầu nhìn Phương Khải.

Phương Khải cũng hơi xấu hổ, không biết nhóm vệ sĩ đã chọc Mạc Phi.

Mạc Phi thấy mọi người ngây ra, liền mở miệng, “Bác sĩ.”

Bác sĩ Trần ngẩng đầu, Phương Khải lập tức kéo ông vào phòng.

Mạc Tần đút hai tay vào túi, đứng ở phía sau, thấy nhóm vệ sĩ vẫn còn do dự, hắn liền cười nói, “Sự thật đã chứng minh, có Mạc Phi ở đây, sự an toàn của Xuyến Xuyến đã được bảo đảm, cho nên các cậu đều lui hết đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.