Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 35: Chương 35: Đôi cánh bị bẻ gãy




Cảnh sát bận rộn thu dọn tàn cuộc, hung thủ Trần Hồng đã bị bắt, ngôi làng nhỏ đã trở về sự tĩnh lặng.

Nhưng ruộng hoa hướng dương đã bị đốt trụi, tổn thất nghiêm trọng.

Có rất nhiều thôn dân đang lý luận với cảnh sát.

Oss như sắp điên tới nơi, một phần là do An Cách Nhĩ nói vụ án vẫn chưa kết thúc, một phần là có rất nhiều fan hâm mộ bị chặn lại ở bên ngoài, một phần là do các thôn dân bắt bọn họ bồi thường.

Mọi chuyện đang vô cùng rối loạn, An Cách Nhĩđột nhiên đẩy Lục Hạ đang đứng ngây ngốc trước cửa, hỏi, “Cậu có bao nhiêu tiền?”

Lục Hạ ngẩn người, hỏi lại, “Anh hỏi tiền nào?”

“Tiền trong ngân hàng.” An Cách Nhĩ nói.

“Cũng nhiều…” Lục Hạ gãi đầu.

An Cách Nhĩ chỉ vào nhóm thôn dân bị tổn thất nghiêm trọng, nói với Lục Hạ, “Tới nói với bọn họ, tất cả chi phí cậu sẽ chịu trách nhiệm chi trả.”

Mọi người nhìn An Cách Nhĩ.

Lục Hạ gật đầu, cảm thấy cũng không có gì khó khăn, liền chạy qua đó.

Khi thôn dân nhìn thấy hắn, tất cả cùng nhíu mày. Nên nói như thế nào nhỉ, dù sao cũng là người lớn lên ở đây, tất cả mọi người đang có mặt là trưởng bối của hắn, nhưng tai nạn này dường như cũng từ hắn mà tới…

Đang nói chuyện, Lục Hạ lại gần nói nhỏ với Oss mấy câu.

Oss nhìn hắn, “Cậu chắc chứ?”

Lục Hạ gật đầu.

Vì thế Oss chạy tới chỗ thôn dân đang ‘đàm phán’ nói ý của Lục Hạ cho bọn họ nghe.

Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy lấy tiền của Lục Hạ chẳng ra thể thống gì.

“Không được.” Có mấy người lớn tuổi lắc đầu, “Chúng tôi không thể lấy tiền của cậu!”

Lục Hạ há miệng, chợt nghe phía sau có tiếng người nói, “Hay là vầy đi, sử dụng khoảng đất trống đó mở buổi hòa nhạc, tôi phụ trách tìm nhà đầu tư, sau đó sẽ lấy tiền lãi đưa cho mọi người, được không?”

Mọi người xoay đầu lại, phát hiện người lên tiếng là Mạc Phi.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, bàn bạc xem thử, cảm thấy làm vậy cũng được.

Oss thì há miệng nhìn Mạc Phi, ý bảo — Anh hai,bộ anh sợ chưa đủ phiền sao vậy!

Mạc Phi lại chỉ An Cách Nhĩ đang ngồi trong nhà gỗ, nói với Oss — Là ý kiến của An Cách Nhĩ.

Oss hoang mang — Đại ma vương An Cách Nhĩ lại muốn làm gì nữa?

Quả nhiên, ý kiến này không chỉ thành công khuyên răn thôn dân mà còn làm cho nhóm fan hâm mộ bên ngoài vui mừng khôn xiết. Lục Hạ nói với bọn họ phải biết giữ gìn trật tự, ba ngày sau buổi hòa nhạc sẽ được cử hành đúng hạn, nhóm fan hâm mộ lập tức rời khỏi rất nề nếp, mặt khác cũng có không ít nông gia có phòng trống cho thuê, điều này cũng làm cho thôn dân vô cùng cao hứng.

Cảnh sát bắt đầu thu dọn tàn cuộc, vụ án đã tới giai đoạn canh phòng, có rất nhiều cảnh viên đã rút khỏi thôn.

Thân Nghị quay về nhà gỗ, nhìn thấy An Cách Nhĩ đang chơi cờ tỷ phú với mấy đứa nhóc, ở trên trán An Cách Nhĩ bị dán một tờ giấy, trên đó viết — Bại tướng!

Mọi người cũng nhịn không được “Phốc” một tiếng.

“Chơi cờ tỷ phú mà cũng có bại tướng?” Mạc Tiếu tò mò chạy lại hỏi.

An Cách Nhĩ bất đắc dĩ, Mạc Dịch ở bên cạnh nói, “An An ngốc muốn chết, chơi cờ tỷ phú mà phá sản luôn đó!”

Mọi người ngẩng mặt lên trời — Nói An Cách Nhĩ ‘ngốc’ nha! An Cách Nhĩ cũng có ngày bị nói là ‘ngốc’ nha.

An Cách Nhĩ bất mãn ném cục xí ngầu đi, “Trò chơi kiểu gì mà không có tí khoa học nào hết!”

Mạc Phi ngồi bên cạnh An Cách Nhĩ, hỏi, “Phải tổ chức buổi hòa nhạc thật sao?”

“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Sân có rồi, ráp sân khấu nữa là xong.”

“Vậy đi đâu tìm nhà tài trợ?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ cười cười, giơ tay ra trước mặt Mạc Phi, muốn lấy điện thoại.

Mạc Phi móc điện thoại ra đưa cho hắn.

An Cách Nhĩ bấm dãy số của Mạc Tần.

“Alo?”

Ở đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Mạc Tần, tối hôm qua hắn bận rộn cả đêm, cuối cùng cũng giải quyết xong mọi việc, vừa định đi ngủ thì điện thoại vang lên. Vừa nhìn thấy tên hiển thị là Mạc Phi, hắn liền bắt máy, “Cuối cùng con cũng chịu gọi cho chú rồi sao? Bài vở sao rồi? Tài liệu chú đưa xem hết chưa?”

Mạc Tần hỏi xong, bên kia không hề vang lên giọng Mạc Phi, mà là của An Cách Nhĩ, “Cho tôi mười triệu.”



Mạc Tần hít sâu, xoa xoa mi tâm, “Cậu muốn làm gì?”

“Chưa đọc báo sáng nay à?” An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Tần vươn tay ấn cái chuông bên giường.

Một lát sau, Roy đẩy cửa bước vào, “Thiếu gia?”

Mạc Tần nói, “Báo.”

“Vâng.”

Roy lập tức đi lấy tờ báo đưa cho hắn.

Mạc Tần cầm tờ báo lên xem, tiêu đề liền hấp dẫn hắn. Trang bìa hôm nay đăng về vụ án mạng ở thôn Thiền Minh, cùng với nhóm nhạc danh tiếng của Lục Hạ, ông chủ đã chết, hợp đồng cũng đã hết hiệu lực.

Mạc Tần hơi nhướn mày, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu muốn mười triệu để làm gì?”

“Giúp anh đầu tư.” An Cách Nhĩ nói.

Mạc Tần híp mắt, sau đó lên tiếng, “Lát nữa Thẩm Tuyển sẽ tới đó, có chuyện gì cứ để hắn giải quyết, còn vấn đề tiền bạc cậu không cần lo, tất cả sẽ diễn ra trôi chảy.”

“Quả nhiên là người thông minh.” An Cách Nhĩ nở nụ cười, cúp điện thoại.

Mạc Phi nhận lại điện thoại, “Vụ làm ăn này chỉ có lời chứ không lỗ, Mạc Tần chắc hẳn rất thích ý.”

An Cách Nhĩ bắt chéo chân, “Không liên quan đến việc làm ăn của gia tộc mà hắn cũng đồng ý nhận?”

“Công việc làm ăn của gia tộc bây giờ rất ít.” Mạc Tiếu nói, “Đầu năm nay có rất ít vụ làm xằng làm bậy, hi thế trân bảo thì càng thiếu, cho nên đại đa số thời gian Mạc Tần đều chú trọng vào việc buôn bán. Công việc Mạc Phi tiếp nhận chính là phần làm ăn của gia tộc, cho nên mới tạm thời không có việc làm, cả đời cũng chỉ giải quyết rất ít vụ.”

An Cách Nhĩ nhướn mày, “Vậy thì tốt.”



An Cách Nhĩ cúi đầu tiếp tục chơi cờ tỷ phú, Mạc Phi giúp hắn đổ xí ngầu, mọi người xung quanh vẫn còn bị vây trong sương mù dày đặc.

Thân Nghị hỏi, “An Cách Nhĩ… Lúc nãy cậu nói còn đồng phạm, còn là người trong thôn…”

“Cái gì?!” Lục Hạ cả kinh.

Kevin và Đàm Tây cũng kinh ngạc, “Vụ án vẫn còn chưa kết thúc ư? Vậy tại sao lại kêu cảnh sát với vệ sĩ đi về? Còn muốn tổ chức buổi biểu diễn nữa?”

Lục Hạ mặt mũi trắng bệch.

Tôn Kỳ có chút căng thẳng hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu có biết người đó là ai không?”

An Cách Nhĩ nhún vai.

Mọi người há miệng ra.

Oss mấy ngày nay không được ngủ, tối hôm qua còn lao lực cả đêm, hai mắt đã sắp chịu hết nổi. Trong đầu hắn đã nghĩ, sau khi bắt được hung thủ sẽ nằm lăn ra ngủ mấy ngày cho đã, nhưng mà bây giờ vẫn chưa được…

Vì thế, cảm xúc không ổn định còn thiếu ngủtrầm trọng làm ảnh hưởng, hắn đột nhiên ôm lấy Ace đang ngồi bên cạnh An Cách Nhĩ, lăn qua lăn lại, “Đại vương, làm ơn thương tôi đi, đừng giỡn nữa! Mau bắt tên hung thủ đó đi, tôi buồn ngủ sắp chết rồi!”

Mọi người hoảng sợ nhìn Oss.

Tôn Kỳ liếc nhìn Thân Nghị.

Thân Nghị thầm đồng cảm với Oss, việc liên lạc với An Cách Nhĩ hầu hết đều do Oss đảm nhận, mà dạo gần đây Oss lại mệt mỏi quá độ, nhưng đối với An Cách Nhĩ lại không có biện pháp.

An Cách Nhĩ nhìn Oss lăn lộn dưới đất.

Mạc Dịch và cặp song sinh cùng nhìn hắn, thật lâu sau chợt nghe Viney nói, “Thật đáng thương.”

Eide cũng gật đầu, “Đáng thương quá.”

Mạc Tiếu cảm khái, “Bị An Cách Nhĩ tra tấn thành ra như vậy.”

“Tâm trạng sụp đổ rồi.” Tu Đức vuốt cằm.

Còn nhóm Lục Hạ trầm mặc thật lâu sau mới lên tiếng, “Nếu lúc nào làm việc cũng trong trạng thái này thì… đúng là rất đáng thương!”



Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, ý bảo — Tạm tha cho Oss lần này đi.

An Cách Nhĩ bó tay, nhìn Oss ôm Ace lăn lộn, vỗ vỗ hắn, “Tôi không biết hung thủ là ai, tôi chỉ có thể đoán nơi hắn ở và đại khái về thân phận… Có điều trong mấy ngày nay, có thể dụ hắn ra.”

Tất cả mọi người sửng sốt, Oss như sống lại, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Thật không?”

An Cách Nhĩ gật đầu.

“Vậy phạm vi giới hạn…” Tất cả mọi người hỏi.

“Có thể là bạn học ngày xưa hoặc người trong trường học.” An Cách Nhĩ nói.

Mọi người nhìn nhau.

Lục Hạ nhíu mày, “Bạn học của tôi hợp tác với Trần Hồng, giết chết bạn của tôi?”

An Cách Nhĩ sửa lại, “Là hợp tác với Trần Hồng, Ngô Đông và Trần Phương.”

“Trần Hồng cũng đã nói, năm đó bọn họ cùng nhau hành động.” Thân Nghị nói, “Nhưng cô ta không nhắc đến trong thôn Thiền Minh còn một đồng phạm.”

“Đúng vậy.” Oss gật đầu, “Tôi có hỏi cô ta có đồng phạm nào không, cô ta nói không, chẳng lẽ là che giấu cho người kia?”

An Cách Nhĩ giơ một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc, “Không phải là che giấu, mà là bọn họ cũng chưa chắc biết tới sự tồn tại của người đó, nhưng người đó đã giúp cho bọn họ, là đồng phạm.”

Mọi người càng thêm không rõ.

“Nghĩa là sao?” Lục Hạ hỏi.

An Cách Nhĩ hỏi Lục Hạ, “Bạn học ngày xưa của cậu bây giờ đang làm gì?”

“Lên đại học.” Lục Hạ nói.

“Bây giờ đang được nghỉ hè đi?”

“Đúng vậy.” Lục Hạ gật đầu.

“Tại sao không ai tới tìm cậu? Khó khăn lắm cậu mới trở về đây mà.”

Lục Hạ cười gượng, “Bạn tốt của tôi đều chết cả rồi, bản thân tôi vốn cũng rất quái gở, khi đến trường thì gia nhập nhóm nhạc, cũng chỉ có mấy người kia là bạn.”

“Đây là điểm mấu chốt.” An Cách Nhĩ nói.

“Đại vương, nói sâu thêm chút, dùng lời dễ hiểu một chút.” Oss khẩn cầu.

Mạc Phi nói, “Ý của An Cách Nhĩ là, hai phe hợp tác với nhau, chưa chắc có chung mục đích nhưng có thể có kết quả giống nhau.”

Mọi người nhướn mày nhìn Mạc Phi, “Giải thích rõ hơn chút.”

“Ý của tôi là.” Mạc Phi nói, “Nếu nói Trần Hồng bọn họ giết chết bạn của Lục Hạ là vì tiền tài, vậy đồng phạm kia có thể là vì mục đích khác. Nhưng kết quả hắn muốn là mấy người bạn của Lục Hạ phải chết, mà mấy người kia chết rồi thì Lục Hạ sẽ không còn bạn nữa. Hắn muốn làm nhóm nhạc, nhưng mấy người kia đã không còn, có phải giống như…”

“Ve sầu không có cánh.” Kevin và Đàm Tây đột nhiên nhìn Lục Hạ, “Năm đó cậu cố tình lấy tên nhóm là ‘Thiền’ là vì nếu cậu là ve sầu thì chúng tôi là đôi cánh? Không có người chơi nhạc nền và bầy đàn phía sau, cậu sẽ không thể biểu diễn?”

Mọi người liền hiểu ra, “Ồ…”

“Tại sao đối phương lại muốn Lục Hạ trở thành con ve sầu không có cánh?” Thân Nghị tò mò.

An Cách Nhĩ nói, “Chơi cờ tỷ phú phá sản còn có thể chơi lại, có một số việc giống như một trò chơi, lần đầu đi sai nước, lần sau có thể rút kinh nghiệm.”

Tất cả cau mày — Vẫn không hiểu gì hết.

Mạc Phi nói, “Cho nên lần này là lần thứ hai! Bởi vì lần đầu hắn đã không thành công.”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, sờ đầu Mạc Phi.

“Hình như tôi hiểu được rồi.” Oss gãi đầu, “Nhưng mà hình như còn chưa rõ gì đó.”

“Kết quả lần đầu tiên là đã bẻ được cánh của ve sầu… nhưng kết quả lại ngoài ý muốn, phát triển theo con đường khác. Đó là khi Lục Hạ rời khỏi thôn Thiền Minh, Trần Phương bọn họ đã chuẩn bị cho hắn một đôi cánh mới, đó là Kevin và Đàm Tây. Vì thế Lục Hạ không những có thể bay mà còn bay rất xa, không bao giờbay về nữa.” Mạc Phi nói, “Cho nên lần đầu tiên với đồng phạm kia mà nói, hắn đã thất bại trong trò chơi, vì thế… Hắn muốn chơi lại lần nữa!”

“Lần thứ hai, hắn vẫn còn chấp nhất muốn bẻ đôi cánh của Lục Hạ?” Đàm Tây hỏi, “Cho nên mục đích của hắn là giết tôi và Kevin?”

“Giết hai người thì có khác gì lần đầu tiên?” An Cách Nhĩ hỏi lại.

“Vậy hắn muốn làm gì?” Lục Hạ nhíu mày, “Rốt cuộc hắn là ai? Hắn có mục đích gì?”

An Cách Nhĩ cười cười, “Tôi đã phát hiện ra một điều thú vịở nơi này.”

Mọi người nhìn trời.

Oss tiếp tục nằm xuống lăn lộn, “Không được ngắt lời, không được đổi đề tài! Không được nhảy suy nghĩ!”

An Cách Nhĩ không biết làm sao, “Được rồi, lần này hắn muốn nhổ cỏ tận gốc! Chẳng phải đã làm rồi đó sao.”

Mọi người nhìn nhau.

Oss ngẩng mặt lên suy nghĩ, vuốt cằm, “Thằng nhóc đó lần này làm thịt Trần Phương và Trần Hồng bọn họ.”

“Tương lai của nhóm Lục Hạ là vô hạn, giá trị trên thị trường rất khó lường.” Mạc Phi nói, “Cho nên ba ngày nay, chắc hẳn sẽ có không ít công ty tới liên hệ với bọn họ! Cuối cùng hắn vẫn sẽ bỏ thôn ra đi.”

“Chẳng lẽ hắn muốn giết hết ba người?” Oss há miệng.

An Cách Nhĩ nâng cằm, “Cho nên mới nói thú vị, có hai sự tồn tại cực đoan hiện hữu.”

“Hai sự tồn tại cực đoan là cái gì?” Oss không hiểu, mọi người cũng không rõ.

“Là nói hắn?” Mạc Phi đột nhiên nhìn ra cửa.

Mọi người lúc này mới phát hiện ra, có một người đang đứng trước cửa, thân ảnh cao lớn, trong tay cầm một thanh búa dài.

“Oa!” Cảnh sát lập tức đứng dậy, Tôn Kỳ rút súng ra, “Cậu muốn làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.