An Cách Nhĩ và Mạc Phi ngẩng đầu nhìn về phía dãy lầu xa xa, có một thi thể đang lắc lư…
Từ quần áo và hình dạng, hai người đều nhận ra đây là người thầy vừa mới chào hỏi Mạc Phi, cũng chính là thầy chủ nhiệm ngày xưa của hắn.
Nhưng khi mọi người vừa xác nhận được thân phận thì thi thể cũng đã bị kéo đi.
Giống như lần trước, xung quanh tràn ngập cảm giác quỷ dị.
Thầy chủ nhiệm rời khỏi An Cách Nhĩ và Mạc Phi không được bao lâu, dựa theo khoảng cách từ chỗ đó tới cổng trường, quá lắm thì ông thầy đó cũng chỉ vừa tới trước dãy phòng học.
“Nói như vậy thì chắc hẳn không phải bị bóp cổ chết rồi đem ra treo lơ lửng mà là bị người ta dùng dây thừng tròng lấy kéo lên trên.” An Cách Nhĩ vuốt cằm, “Vậy là phải cần tới hai người? Hay là ở trên có máy móc?”
Mạc Phi khẽ nhíu mày, cảm thấy vụ án lần này rất giống cảnh tượng hắn nhìn thấy ở đường hầm ngày xưa, cái cách thi thể biến mất gần như giống y như đúc.
An Cách Nhĩ thấy Mạc Phi ngây ra, hắn bước về phía trước.
“Đừng ồn ào nữa! Chờ cảnh sát tới rồi tính sau.” Bảo vệ của trường cũng đã chạy vào ngăn cản mọi người, duy trì trật tự.
Mạc Phi lấy lại tinh thần, thấy An Cách Nhĩ bước về phía trước, lập tức đuổi theo giữ lại, “An Cách Nhĩ!”
An Cách Nhĩ nhìn hắn.
“Giao cho cảnh sát đi, nơi này không nằm trong địa phận phụ trách của Thân Nghị và Oss.” Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ qua một bên, một mặt là còn ngăn hắn không đi nghĩ kế quấy phá mọi người.
An Cách Nhĩ hỏi, “Anh không hiếu kỳ sao?”
Mạc Phi nhún vai, “Không biết tại sao anh lại hơi sợ chân tướng.”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Anh sợ hai vụ án có liên quan tới mình?”
An Cách Nhĩ vừa nói xong, Mạc Phi cũng liền chau mày, “Em cũng thấy vậy?”
“Ừm…” An Cách Nhĩ suy nghĩ một chút, “Nạn nhân nữ từng tặng chocolate cho anh có từng xúc phạm anh không?”
Mạc Phi lắc đầu, “Trong ấn tượng thì không có.”
“Lúc đó, đối với anh cô ta là một người tốt?”
“Ừ.” Mạc Phi gật đầu.
“Lúc gặp mặt nhau ở đâu đó, anh sẽ chào hỏi cô ta chứ?” Điểm chú ý của An Cách Nhĩ khiến cho Mạc Phi có hơi đắn đo nhưng hắn vẫn cố gắng nhớ lại, “Ừm, hình như đã từng gặp, cô ta gật đầu cười với anh, anh chắc là cũng gật đầu chào lại.”
“Mấy lần?” An Cách Nhĩ rất chấp nhất về vấn đề này, nhưng Mạc Phi lại có chút bất đắc dĩ, “Cụ thể thì anh không nhớ.”
“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Còn ông thầy đó?”
Mạc Phi cười khổ, “Lúc trước thường xuyên xảy ra xích mích.”
“Ông ta tại sao lại cứ nhất quyết đòi đuổi anh?” An Cách Nhĩ tò mò.
“Có thể là do anh hay vi phạm nội quy rồi đánh nhau các thứ.” Mạc Phi nói, “Nếu chỉlà học lực kém thì không sao, nhưng nếu vi phạm nội quy thì sẽ gây phiền phức cho ông ta.”
An Cách Nhĩ cười một tiếng, “Lần vừa rồi có phải là lần đầu tiên ông ta đối xử tốt với anh không?”
Mạc Phi gật đầu, “Chính xác, lúc trước ông ta toàn dùng tròng trắng để liếc anh.”
“Ồ…” An Cách Nhĩ sờ cằm, “Vậy lúc trước anh đối xử với ông ta ra sao?”
Mạc Phi nhún vai, “Anh đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, chỉ cần đừng chọc anh là được.”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, nở nụ cười.
Mạc Phi đứng đối diện An Cách Nhĩ, khó hiểu hỏi, “Sao thế?”
An Cách Nhĩ hơi ngẩng mặt lên, mở miệng, “Mạc Phi, hôn tôi một cái đi.”
Mạc Phi chớp mắt, vui vẻ cúi đầu, đặt lên môi An Cách Nhĩ một nụ hôn nhẹ, nhìn đôi mắt hắn, ôn nhu hỏi, “Bây giờ làm gì?”
An Cách Nhĩ vươn tay chọt chọt gò má Mạc Phi, “Tạm thời tới đây thôi.”
Mạc Phi khó hiểu.
An Cách Nhĩ mỉm cười, bắt đầu quan sát xung quanh.
Ở bên ngoài vừa lúc vang lên tiếng còi xe cảnh sát, xem ra đã tới.
Phản ứng của Mạc Phi và An Cách Nhĩ cùng nhóm người trong trường đều giống nhau, nhìn về phía cổng trường, cảnh viên đang kéo hoàng tuyến, vài cảnh viên phụ trách điều tra bước xuống xe, bước nhanh vào trường.
An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua nhóm cảnh sát, hỏi Mạc Phi, “Có quen không?”
Mạc Phi gật đầu, “Đều là cảnh sát ngày trước, anh đều biết cả.”
“Thật ra nói lâu cũng không tính là quá lâu.” An Cách Nhĩ thầm nói một câu.
Dẫn đầu là một cảnh sát trung niên đang cầm điện thoại, tựa như đang nói chuyện với ai đó. Khi bước vào trường thì cũng không giống những cảnh viên khác chạy tới dãy lầu, mà là nhìn nhóm người đang tụ tập.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở Mạc Phi và An Cách Nhĩ.
Mạc Phi đang nhìn về phía đó — Cảnh viên này hắn có quen, hình như là họ Vương, là cấp dưới của Thân Nghị ngày xưa, một thanh niên nhiệt huyết. Người này cực kì sùng bái Thân Nghị, rất nghe lời ông… Thời gian trôi qua nhanh thật, chàng thanh niên ngày nào bây giờ cũng thành ông chú rồi.
Vị Vương cảnh quan kia vừa nhìn thấy hai người liền nói gì đó vào điện thoại, sau đó chạy về phía Mạc Phi và An Cách Nhĩ.
“Mạc Phi.” Vương cảnh quan chạy tới trước mặt Mạc Phi, chào hỏi hắn, “Đã lâu không gặp, học theo gương tốt rồi sao?”
Mạc Phi xấu hổ.
An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, đánh giá sơ sơ Vương cảnh quan.
Vương cảnh quan cầm điện thoại đưa cho An Cách Nhĩ, ý nói — Nghe đi.
An Cách Nhĩ không cầm điện thoại, mà là cười lãnh đạm, đặt câu hỏi, “Cho tôi một lý do, tại sao phải giúp cảnh sát các anh phá án.”
Vương cảnh quan ngây ra, bất đắc dĩ nói vào điện thoại.
Ở đầu dây bên kia chính là Thân Nghị. Lúc nãy ông đã dặn dò cực kì kỹ càng, khi gặp Mạc Phi phải dùng thái độ tốt, nhưng câu “học theo gương tốt rồi sao” vừa rồi đã khiến cho Thân Nghị phải đỡ trán — Thành công chọc điên An Cách Nhĩ rồi…
Thân Nghị mắng, “Đã nói là không được đụng vào Mạc Phi rồi mà!”
Vương cảnh quan vô tội nghĩ — Là Thân Nghị bảo mình chào hỏi Mạc Phi phải khách sáo một chút, nhưng mà Mạc Phi đã học theo gương tốt thật mà…
“Nói đỡ lại đi.” Thân Nghị nói với Vương cảnh quan.
Vương cảnh quan hỏi, “Nói đỡ làm sao?”
“Nói hai người rất xứng đôi!” Oss đứng bên cạnh Thân Nghị ra chủ ý, “Nói Mạc Phi càng lớn càng đẹp trai, đứng cạnh An Cách Nhĩ rất xứng!”
Vương cảnh quan giật giật khóe miệng, nhìn Mạc Phi và An Cách Nhĩ, xấu hổ — Cái này làm sao mà nói được? Tự nhiên lại nói vậy, người ta đâu phải đồ ngốc.
Mạc Phi cảm thấy vẻ mặt của đối phương rất thú vị, An Cách Nhĩ thì đang xoay mặt nhìn dãy lầu.
Ánh sáng của đèn pin rọi từ nóc nhà xuống lập lòe, có vài cảnh viên đang đi xung quanh nhìn xuống dưới, tuy rằng cách rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của bọn họ.
Lúc này, có một cảnh viên chạy tới, nói bên tai Vương cảnh quan, “Đội trưởng, không tìm thấy thi thể.”
“Lại nữa?!” Vương cảnh quan nhíu mày.
An Cách Nhĩ và Mạc Phi liếc nhìn nhau — Lại nữa?! Xem ra đây không phải là lần đầu tiên… Năm đó Mạc Phi báo cảnh sát, chẳng phải tất cả đều không tin à? Chẳng lẽ còn vụ án khác?
Nghe được câu ‘lại nữa’ kia, Mạc Phi lại nhẹ nhàng thở ra — Có lẽ, không liên quan tới mình, chỉ là trùng hợp thôi?
An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua đám người, nhẹ nhàng sờ cằm như có điều suy nghĩ.
“Tiểu Vương.” Ở đầu dây bên kia,Thân Nghị cũng nghe thấy động tĩnh bên này, nói với Vương cảnh quan, “Bảo An Cách Nhĩ nghe điện thoại.”
Vương cảnh quan lại chìa điện thoại tới trước mặt An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ xoay đầu đi.
Vương cảnh quan bất đắc dĩ nói với Thân Nghị, “Cậu ta không chịu.”
“Vậy nói hai người bọn họ rất xứng đi! Nói cái gì cũng được! Phải làm cho hắn vui vẻ thì hắn mới phá án cho, nếu không sẽ vẫn còn người chết đó nghe chưa!” Thân Nghị rống lên.
Thân Nghị quát to tới nỗi Mạc Phi và An Cách Nhĩ còn nghe thấy.
Vương cảnh quan xấu hổ há miệng, nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc, nói với Mạc Phi, “À ờ… Haha, Mạc Phi, càng lớn càng đẹp trai nha, rất… rất xứng… với An Cách Nhĩ.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, vài cảnh viên phía sau đã trộm cúi đầu cười.
Mạc Phi cũng dở khóc dở cười, huých nhẹ An Cách Nhĩ.
Tâm trạng của An Cách Nhĩ hiển nhiên đã tốt lên không ít.
Vương cảnh quan thật ra lại có chút bất ngờ — Tính cách của An Cách Nhĩ thật quái dị, có chút trẻ con.
“Hắc hắc.” Vương cảnh quan đã tìm ra được bí quyết, nói với An Cách Nhĩ, “Lại nói tiếp, khi Mạc Phi ở cạnh cậu trông thân mật ghê đó, hồi xưa có bao giờ chịu gần người lạ đâu.”
An Cách Nhĩ hơi nhướn mày.
Ở đầu dây bên kia, Thân Nghị và Oss cùng gật đầu — Ừ! Nói vậy là chính xác đó, trẻ nhỏ dễ dạy.
Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, bây giờ mà tiếp tục cuộc trò chuyện này cũng không biết phải nói cái gì, vì thế liền giơ tay muốn điện thoại trong tay Vương cảnh quan.
Vương cảnh quan lập tức đưa cho hắn.
Mạc Phi đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn điện thoại, bực bội bắt máy.
“An Cách Nhĩ?” Ở đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Thân Nghị.
An Cách Nhĩ hỏi, “Chú biết sẽ có người chết?”
“Tôi không biết, chỉ đánh đố thử thôi, ai ngờ lại có vụ án thật, còn ở trước mặt rất nhiều người…” Thân Nghị nói, “Mạc Phi có kể về vụ án trong đường hầm mà hồi đó nó nhìn thấy không?”
“Có.” An Cách Nhĩ gật đầu.
“Thật ra cũng không phải chỉ có một vụ, nhưng đó là vụ đầu tiên.” Thân Nghị nói, “Ở chỗ Tiểu Vương có tư liệu của mấy vụ khác nữa.”‘
Vương cảnh quan lấy máy tính bảng ra, mở tư liệu cho An Cách Nhĩ và Mạc Phi xem.
“Thật ra sau lần đó, còn liên tiếp xảy ra hai vụ án. Lúc đó cũng có nhân chứng mục kích nói nhìn thấy thi thể bị treo cổ nhưng quay qua quay lại thì không nhìn thấy đâu. Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát cũng không tìm ra manh mối… Địa điểm xảy ra ở gần trường học, mà người chết thì…”
Mạc Phi ngẩng đầu nhìn.
Vương cảnh quan mở hai tấm ảnh cho Mạc Phi xem, “Có quen không?”
Mạc Phi nhìn hai tấm ảnh, hơi há miệng, hiển nhiên là có quen.
An Cách Nhĩ hỏi, “Ai vậy?”
Mạc Phi chỉ vào người phụ nữ trung niên trong tấm ảnh đầu, “Dì này là người của nhà thờ. Anh nhớ năm đó khi cha xứ nói anh bị ác ma chiếm xác, dì liền ở bên cạnh anh, dì và cha xứ lúc đó cãi nhau, dì nói cảm thấy hổ thẹn thay bọn họ. Sau này có đôi khi anh vẫn gặp dì, dì đối xử với anh tốt lắm, giới thiệu hai công việc cho anh làm, đều là bạn của dì cả. Dì còn thường xuyên mua thức ăn cho anh, hình như là một y tá…”
Vương cảnh quan gật đầu, “Đúng vậy.”
“Sau đó thì anh không thấy dì nữa…” Mạc Phi nhíu mày, hỏi Vương cảnh quan, “Bà ấy chết rồi? Xảy ra khi nào?”
“Vẫn không tìm ra thi thể, nhưng người nhà của bà ấy báo mất tích, xảy ra sau vụ việc ở đường hầm chừng ba tháng.” Vương cảnh quan chỉ tiếp người thứ hai.
Người nọ là một người đàn ông trung niên đầu bóng lưỡng, trông rất hung hãn, bên sườn mặt có một vết sẹo rất dài.
“Người này chắc cậu cũng quen chứ?” Vương cảnh quan hỏi Mạc Phi.
Mạc Phi gật đầu, chỉ vết sẹo trên sườn mặt người nọ, “Vết sẹo này là do tôi gây ra.”
An Cách Nhĩ lại đánh giá người nọ, “Ông ta là ai?”
“Là một tên đòi nợ.” Mạc Phi nói, “Lúc anh làm việc ở quán bar, ông chủ quán bar thiếu nợ, phải chạy trốn tứ phía. Lần đó người này tới đòi nợ, ông chủ bỏ chạy, ông ta nói anh là con của ông chủ, vậy thì trả tiền thay đi… Anh bị chọc giận nên mới đánh nhau với ông ta.”
“Trông ông ta rất hung hãn.” An Cách Nhĩ nhíu mày, bắt đầu lo không biết Mạc Phi có chịu thiệt không.
“Còn rất cao to.” Mạc Phi gật đầu, Vương cảnh quan ở bên cạnh cười nói, “Cao to tới đâu cũng bị đánh bầm dập thôi, hồi xưa á hả, Mạc Phi mà điên lên thì ngay cả cọp cũng có thể quật chết.”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Vương cảnh quan, Vương cảnh quan lập tức ngậm miệng, dựng ngón cái với hắn, “Rất xứng! Rất xứng!”
Mạc Phi và An Cách Nhĩ cũng không biết phải nói gì.
Ở đầu dây bên kia, Oss và Thân Nghị đỡ trán, đồ ngốc…
“Anh nhớ rõ lúc đó không thể kiềm chế, thiếu chút nữa đánh ông ta thành tàn phế.” Mạc Phi kể lại, thật là có chút tiếc nuối, “Vết sẹo này là do ông ta ngã xuống đập vào cửa kính mà tạo thành… Nghe nói còn nằm viện rất lâu.”
“Thằng cha đó nổi tiếng hung ác trong đám xã hội đen, đại khái là mới bị ăn quỵt lớn như vậy lần đầu tiên, rồi còn bị một thằng học sinh trung học đánh tơi tả.” Vương cảnh quan nói, “Nghe nói lúc thả ra, hắn còn nói muốn lấy mạng Mạc Phi… Nhưng sau khi xuất viện thì lại mất tích sau đó không lâu.”
“Cũng bị treo cổ giống như hai vụ trước?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Ừ.” Vương cảnh quan gật đầu.
“An Cách Nhĩ.” Thân Nghịở đầu dây bên kia lên tiếng nói, “Năm đó ngay từ đầu đúng là có rất nhiều cảnh sát không tin Mạc Phi, nhưng sau hai vụ án xảy ra liên tục, tất cả mọi người đều tin Mạc Phi không nói dối. Nhưng sau khi điều tra lại không có tiến triển gì, vài năm sau đó cũng không xảy ra vụ án nào tương tự, cũng chẳng có ai biết, dù sao không có thi thể thì cũng không thể lập hồ sơ, nhưng số lượng mất tích mỗi năm một tăng, làm sao biết được còn có ai bị giết hại nữa không.”
Mạc Phi đột nhiên chỉ vào tấm hình chụp người phụ nữ trung niên, “Ba tháng sau vụ án ở đường hầm xảy ra, tôi vẫn thấy dì. Khi đó tôi đang làm việc ở quán ăn, vừa lúc gặp dì tới ăn cơm. Dì còn chọc tôi đừng làm việc cực khổ như vậy, chỉ cần làm con rể của dì là được, dì cảm thấy tôi không tệ.”
An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, “Dì ta có con gái?”
Mạc Phi nhún vai, “Anh chưa từng gặp lần nào.”
“Có.” Vương cảnh quan gật đầu, “Bây giờ đang du học ở nước ngoài, nhưng mỗi năm về nước đều hỏi tôi vụ án có tiến triển gì không… Haiz, nhìn thấy cô gái đó liền cảm thấy xấu hổ. Nếu lúc đó mọi người tin Mạc Phi, cẩn thận điều tra, có lẽ những vụ án tiếp theo sẽ không xảy ra.”
“Còn người này thì sao?” An Cách Nhĩ chỉ người đàn ông có vết sẹo trên mặt, hỏi Mạc Phi.
Mạc Phi lắc đầu, dường như không nghĩ ra.
“Sau khi được thả ra thì có nghe nói hắn tìm người đi xử lý Mạc Phi… Khoảng hôm sau thì biến mất.” Vương cảnh quan nói.
“Dựa theo manh mối hiện có, những người chết không quen biết nhau, mối liên hệ duy nhất chỉ có Mạc Phi. Hơn nữa vụ án lại xảy ra ngay sau khi Mạc Phi vừa trở về, cho nên…” Thanh âm của Thân Nghị trầm thấp vang lên, “Nếu Mạc Phi không phải là hung thủ…”
Hai hàng lông mày của An Cách Nhĩ hơi nhướn lên.
“Thì…” Thân Nghị nói tiếp, “Hung thủ giết người là vì Mạc Phi?”