An Cách Nhĩ bước vào phòng Trương Phương Phương, hắn đứng nhìn xung quanh, dường như đang quan sát.
Hiểu Hiểu bước vào, có chút ngạc nhiên với hành động của An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ quan sát trong chốc lát, “Căn phòng này có người ở?”
Hiểu Hiểu hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, “Vâng, tôi thường xuyên ở căn phòng này để chăm sóc bà ngoại.”
An Cách Nhĩ gật đầu, sau đó lại nhìn tiếp.
“Anh… Không mở ngăn tủ ra xem di vật của chị sao?” Hiểu Hiểu hỏi.
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Có thểư?”
“Đương nhiên rồi.” Hiểu Hiểu cảm thấy người này rất lễ độ nho nhã, liền bước tới ngăn tủ kéo ra cho An Cách Nhĩ xem.
Mạc Phi vẫn luôn theo sát An Cách Nhĩ, chú ý quan sát xung quanh.
An Cách Nhĩ cũng không động chạm gì tới đồ vật bên trong, chỉ đứng nhìn một lúc, rồi gật đầu. Tầm mắt của hắn dừng lại ở khung ảnh đặt trên bàn.
Khung ảnh làm bằng gỗ, bên trong là hình ảnh hai người.
An Cách Nhĩ hỏi, “Là dì và chị cô?”
“Vâng.” Hiểu Hiểu thở dài, vươn tay cầm khung ảnh lên, nhẹ nhàng vuốt mặt ảnh, “Hai người vốn đang sống yên vui, lại cứ như vậy mất đi.”
“Hai mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Đúng vậy, mỗi lần nhớ tời dì và chị, tôi lại cảm thấy sợ.” Hiểu Hiểu bất đắc dĩ nói.
An Cách Nhĩ lại nhìn cô, “Dì của cô qua bao lâu thì tự sát?”
“Sáng sớm hôm vớt được chiếc xe, cảnh sát liền thông báo cho dì, chị có thể đã trôi ra sông lớn, nước rất siết, lành ít dữ nhiều, bảo dì phải chuẩn bị tâm lý.” Hiểu Hiểu nhớ lại, “Sau đó cảnh sát tiếp tục tìm kiếm, sáng ngày thứ ba, cảnh sát phụ trách gọi điện cho dì, nói là đã tuyên bố chị gặp nạn. Sáng sớm hôm đó dì khóc một trận, sau đó ngủ thiếp đi. Bà ngoại thừa dịp dì đang ngủ ra ngoài mua chút đồ ăn cho dì, lúc quay lại thì thấy cửa khóa trái. Bà ngoại báo cảnh sát, sau khi cảnh sát phá cửa ra, dì đã chết, không thể cứu được nữa, dì chính là không nghĩ thoáng được.”
An Cách Nhĩ nghe xong, lại hỏi, “Nói cách khác, sáng ngày thứ ba sau khi tai nạn xảy ra, cảnh sát đã tuyên bố chị cô gặp nạn, nói chính xác thì chỉ cách một ngày một đêm?’
“Đúng vậy.” Hiểu Hiểu gật đầu, “Hôm dì tự sát là ngày cuối tuần, tôi nhớ rất rõ.”
“Ngày cuối tuần…” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt cằm, vô cùng lễ phép nói cám ơn với Hiểu Hiểu, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Mạc Phi đi theo An Cách Nhĩ ra ngoài, có hơi ngạc nhiên tại sao An Cách Nhĩ lại chú ý thời gian như vậy, chắc là An Cách Nhĩ đã tìm ra một vài manh mối.
Hiểu Hiểu hiển nhiên không rõ mưu tính của An Cách Nhĩ, cũng đi theo ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Oss bọn họ đang ngồi chờ ngoài phòng khách, thấy An Cách Nhĩ bước ra đều ngẩng mặt nhìn.
An Cách Nhĩ bước tới gần bà lão, ngồi xuống, hỏi, “Trong toàn bộ vụ án, bà hận người nào nhất?”
Bà lão sửng sốt, nhìn An Cách Nhĩ, cảm thấy có phải mình nghe lầm rồi không.
Mọi người cũng không hiểu — Hận người nào nhất nghĩa là sao? Bà lão hận ai? Là tài xế kia ư?
An Cách Nhĩ thấy bà lão không trả lời, liền hỏi rõ ràng hơn, “Bà cảm thấy trong vụ án này, đáng hận nhất là người nào hay là những người nào?”
Bà lão trầm mặc một lúc, chợt lên tiếng, “Tất cả đều rất đáng giận, đáng hận nhất chính là cảnh sát.”
Oss và Thân Nghị ngồi bên kia liền ngây ra, cả Tôn Kỳ cũng không hiểu được.
An Cách Nhĩ cũng gật đầu, nâng tách trà lên rồi lại thả xuống, “Cháu cũng cảm thấy bà hẳn là hận cảnh sát nhất, cho nên cháu sẽ không nói cho bọn họ biết bà đã bỏ thuốc xổ vào tách trà.”
“Phốc…” Oss lập tức phun ra.
Tôn Kỳ mở to mắt, Thân Nghị nhìn tách trà trong tay, khó trách lại ngửi thấy mùi lạ.
Mạc Phi và Mạc Tiếu đều bất đắc dĩ, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì mình không uống trà. Mạc Phi là vì chỉ chăm chú quan sát hành động của An Cách Nhĩ nên không nghĩ tới chuyện uống trà, còn Mạc Tiếu thì ghét nước trà bình dân cùng với tách trà bình dân cho nên không uống – Thoát được một kiếp.
An Cách Nhĩ đứng lên, cáo từ bà lão.
Bà lão ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, dường như đang ngây ra một chốc, sau đó bảo Hiểu Hiểu tiễn mọi người.
Mọi người cáo từ, Thân Nghị bọn họ chạy rất nhanh, bởi vì trong bụng đã bắt đầu quặn đau, nhưng mà cũng không thể bắt giam bà lão tám mươi tuổi có vận mệnh bi thảm chỉ vì bà bỏ thuốc xổ vào ly trà, đành phải nhịn, coi như bản thân ăn bậy.
Đương nhiên, xấu xa nhất vẫn là An Cách Nhĩ, biết mà không chịu nói.
Mọi người rời khỏi nhà trọ, An Cách Nhĩ đứng bên bồn hoa ở gần nhà vệ sinh, chờ mọi người đi ‘giải quyết’.
Mạc Tiếu ngồi chồm hổm bên bồn hoa gập bụng cười, Mạc Phi lại nhìn An Cách Nhĩ như đang có điều suy nghĩ, “An Cách Nhĩ, em có cảm thấy kì lạ không?”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, thấy áo khoác của hắn có hơi lệch, liền vươn tay sửa, cười hỏi, “Anh cảm thấy có gì kì lạ?”
“Không khí trong Trương gia rất quỷ dị.” Mạc Phi nhíu mày, “Cảm giác rất áp lực.”
“Khi gặp phải cảnh ngộ này, áp lực cũng là chuyện bình thường.” An Cách Nhĩ nói.
“Anh vẫn cảm thấy áp lực đến là lạ.” Mạc Phi gãi đầu.
An Cách Nhĩ cười cười, tầm mắt của hắn lúc này bị một chiếc xe bán đậu hũ thúi bên đường hấp dẫn.
An Cách Nhĩ sờ cằm, đột nhiên nói vào tai Mạc Phi vài câu. Mạc Phi hơi nghi hoặc nhìn An Cách Nhĩ, “Em chắc chứ?”
An Cách Nhĩ gật đầu.
Mạc Phi chạy tới chỗ chiếc xe, một lát sau, mang về hai phần bánh kẹp đậu hũ thúi.
An Cách Nhĩ lấy một cái, đưa tới trước mặt Mạc Tiếu, “Ăn không?”
Mạc Tiếu mở to mắt nhìn, cái bánh đã được bẻ ra làm hai, bên trong là đậu hũ chiên màu vàng, còn có nướt sốt màu nâu.
“Đây là cái gì?” Mạc Tiếu ngửi thử, “Mùi kì quá à.”
“Hamburger bình dân.” An Cách Nhĩ trả lời.
Mạc Phi có chút vô lực.
“Bình dân… Á!” Mạc Tiếu đặc biệt thích ăn hamburger, vì đây là món bình dân duy nhất hắn ăn được, cũng là món rác rưởi mà Mạc Tần luôn lên án.
Lúc này, Oss rửa tay bước ra, thở dài, “Cũng may tôi chỉ mới ngậm trong miệng, nếu không cũng sẽ gặp bi kịch rồi.”
An Cách Nhĩ cầm cái còn lại đưa cho Oss, “Có đói không? Món anh thích nhất nè.”
“Oa!” Oss cười híp mắt cầm lấy, “Lâu rồi không ăn!” Nói xong liền cắn một miếng.
Mạc Tiếu nhìn Oss ăn, trông rất thơm, chắc là không có độc, liền hỏi, “Ăn có ngon không?”
“Ngon!” Oss nhai một họng bánh, gật đầu.
Vì thế Mạc Tiếu cũng cắn một miếng.
Trên đường về, Mạc Tiếu ngồi trong xe ăn bánh kẹp đậu hũ thúi, cảm khái, “Quả nhiên món ăn bình dân mới là món có tình người! To quá trời!”
Nhưng mà về tới phòng tranh, Mạc Tiếu liền ôm bụng chạy vào WC, còn la hét, “An Cách Nhĩ! Anh bỏ thuốc độc vào đúng không!”
An Cách Nhĩ nhướn mày.
Oss lắc đầu, “Cho nên mới nói, con cháu quý tộc được chiều chuộng quá, ăn đậu hũ thúi mà trông như ăn trúng thuốc xổ.”
“Đậu hũ thúi là cái gì?”
“Là đậu hũ bị hư?”
“Đậu hũ đậu hũ…”
Ba đứa nhóc vây lấy Oss hỏi tới tấp.
Mạc Tiếu xoa bụng bước ra, bước tới bên cạnh An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ đột nhiên nói vài câu vào tai hắn.
Sau đó Mạc Tiếu lại phóng vào WC, lần này vào đó ói.
Emma có chút lo lắng hỏi, “Mạc Tiếu bị bệnh ư? Có cần gọi Hạ Tề qua khám cho nó không?”
Oss cũng hiếu kỳ, “Cậu nói gì với nó vậy?”
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Tôi chỉ nói cho nó nghe cách làm đậu hũ thúi thôi.”
Mọi người nhịn không được giật giật khóe miệng, có chút đồng cảm với Mạc Tiếu, có điều hình như Mạc Tiếu đâu có đắc tội với An Cách Nhĩ, tại sao An Cách Nhĩ lại muốn đùa hắn? Chỉ là thích đùa dai thôi sao?
An Cách Nhĩ cầm ly hồng trà Mạc Phi đưa tới, uống một ngụm, hỏi Oss, “Cảnh sát xử lý vụ án của Trương Phương Phương ba năm trước là ai, ba người có quen không?’
Tôn Kỳ xem tư liệu, “Đội trưởng đội phụ trách họ Kim, tên là Kim Xảo.”
“Là nữ?” Cửu Dật ở bên cạnh đang xoa lớp lông trên bụng Eliza, hỏi.
“Đúng vậy.” Tôn Kỳ gật đầu, “Kim Xảo vừa mới quay về làm việc sau khi nghỉ sanh, được thăng chức rất nhanh.”
Thân Nghị hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu cảm thấy điều này có liên quan đến vụ án mất tích và vụ của Trương Phương Phương năm đó?”
An Cách Nhĩ lại uống một ngụm trà, “Tôi chỉ cảm thấy năm đó tuyên bố Trương Phương Phương đã chết quá vội vàng, không tìm được thi thể thì tuyên bố tử vong? Không tìm thấy thi thể phải là mất tích mới đúng.”
Mạc Phi cũng gật đầu, “Anh cũng thấy vậy, mới tìm có một ngày đã nói là không tìm thấy? Hơn nữa cho dù có trôi ra sông lớn, thi thể cũng sẽ nổi lên, làm sao có thể không tìm thấy?”
Oss và Thân Nghị liếc nhìn nhau, đều nhíu mày, với loại tình huống này đúng là khả năng gặp nạn rất lớn, cuối cùng không tìm thấy thi thể không phải là không có, nhưng đúng là tuyên bố tử vong có hơi vội vàng.
“Tôi có thể biết nguyên nhân.” Tôn Kỳ giơ tay, tỏ vẻ có ý kiến.
Tất cả đều xoay đầu nhìn cô.
Tôn Kỳ lấy ra một quyển sách trong balo, để lên bàn.
Là một quyển sách tham khảo về các cuộc thi thăng cấp trong cảnh cục.
“Nga, bên trong là những đánh giá và các cuộc thi thăng cấp.” Oss vuốt cằm, tựa như đang nghĩ tới điều gì, thần sắc trở nên không tốt.
“Có vấn đế gì?” An Cách Nhĩ.
“Cuộc thi này rất nghiêm khắc, ba năm mới được thi một lần, rất có ích với việc lên chức ngày sau, tôi đã đề cử Tôn Kỳ đi thi, ba năm trước Oss cũng đã thi đậu.” Thân Nghị nói, “Kim Xảo hẳn là cũng thi đậu cùng đợt với Oss.”
An Cách Nhĩ nhớ lại, hỏi Oss, “Tôi nhớ trước cuộc thi, anh đã đưa cho tôi một đống vụ án, nói nhất định phải phá được, chỉ cần có một vụ không kết được thì sẽ không được tham gia cuộc thi, đúng không?”
Oss gật đầu, “Đúng là có chuyện đó, cảnh viên muốn tham gia phải là người hết sức ưu tú, ít nhất trong tay không được có vụ án nào chưa kết hoặc không giải quyết được.”
“Ngày tổ chức cuộc thi năm đó là ngày mấy?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Ngày chủ nhật tuần thứ ba tháng sáu hàng năm.” Tôn Kỳ trả lời.
“Trùng hợp cũng là chủ nhật?” Mạc Phi nhíu mày, lấy di động ra tra ngày chính xác, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Ba năm trước, ngày tuyên bố Trương Phương Phương tử vong là ngày chủ nhật tuần thứ ba tháng sáu.”
Mọi người nhịn không được nhíu mày.
“Nói như vậy.” Cuối cùng cũng ói xong, Mạc Tiếu lết ra nằm úp trên sô pha, hỏi, “Kim Xảo là vì không muốn ảnh hướng đến con đường thăng quan tiến chức của mình, cho nên tuyên bố Trương Phương Phương tử vong?”
“Cô ta đã chơi trò sát biên cầu (*).” Oss cau mày, “Mất tích một ngày một đêm, khả năng còn sống là rất nhỏ, nếu Trương Phương Phương còn sống thì cô đã về nhà, cho nên Kim Xảo tìm qua loa, không tìm thấy thi thể liền phán tử vong, do đó kết án.”
(*) Ý nói về những hành động tránh đề cập tới những vấn đề lớn hoặc không tuân theo quy định giới hạn lằn ranh nhưtrong sát biên cầu. Sát biên cầu trong thuật đánh cầu là chỉ khi cầu bị đánh vào lằn ranh.
An Cách Nhĩ nâng hai má, suy nghĩ gì đó, thật lâu sau mới nói, “Nếu Trương Phương Phương không chết, hơn nữa vì chuyện gì đó mà hơn hai ngày không thể về nhà thì sao.”
Mọi người nghe vậy, nhịn không được hít một hơi, “Vậy chẳng phải mẹ cô ta đã chết vô ích?”
“Cho nên mới giả chiếc xe buýt ma đi báo thù cho mẹ?” Tôn Kỳ không nghĩ ra, “Cô ta phải bắt Kim Xảo mới đúng, tại sao lại bắt mấy cô bé đó? Trả thù xã hội?”
An Cách Nhĩ suy nghĩ, “Lần trước ba người cũng đã nói, vị thầy giáo kia, sau khi vụ án xảy ra không bao lâu thì bị tai nạn chết, còn những học sinh còn lại cũng bị ngộ độc thức ăn, cái này rất giống một loại trả thù.”
“Ngay lúc đó đúng là cũng khiến cho cảnh sát chú ý, nhưng sau khi điều tra lại phát hiện là ngoài ý muốn.” Oss nói.
“Nếu Trương Phương Phương không chết, vậy cô ta đang ở đâu?” Tôn Kỳ lắc đầu, “Tôi vẫn không hiểu được tại sao hai ngày kia cô ta không xuất hiện, thế cho nên mẹ cô ta tự sát, mà bây giờ cô ta lại đi bắt cóc những học sinh vô tội không liên quan gì?”
“Hai vấn đề này của cô hoàn toàn là lặp lại.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói.
Tôn Kỳ sửng sốt, “Lặp lại?”
Mạc Phi suy nghĩ, “An Cách Nhĩ, em cảm thấy Trương Phương Phương hai ngày không xuất hiện, làm cho mẹ mình chết oan uổng, đây chính là nguyên nhân cô ta đi bắt cóc những cô bé kia?”
“Ừm, vụ án này có chút thú vị…” An Cách Nhĩ hỏi Tôn Kỳ, “Mẹ Lưu Vân, Đới Lâm và Trần Nghiên làm nghề gì?”
Tôn Kỳ lật tài liệu, “Mẹ của Lưu Vân là nhà thiết kế thời trang, rất giỏi, tự sáng lập ra nhãn hiệu cho riêng mình còn có một nhà xưởng may quần áo riêng, công ty mà Lưu Vân đang thực tập, chính là phòng thiết kế của công ty mẹ cô, có vẻ như cô sẽ kế nghiệp mẹ mình. Mẹ của Đới Lâm là bác sĩ, mẹ của Trần Nghiên là y tá trưởng, hai bà làm chung một bệnh viện, quan hệ của hai người vốn rất tốt, cho nên con gái cũng thân nhau, hai chị em có thành tích học tập ngang nhau, ở trong lớp cũng rất được hoan nghênh.”
“Giúp tôi tra một việc.” An Cách Nhĩ hứng thú nói, “Trong đêm Trương Phương Phương gặp chuyện cho đến ngày kết án, ba người mẹ đó đang làm gì.”