Ở phòng tranh, An Cách Nhĩ đang ngồi trước giá vẽ, tay cầm cọ ngẩn người.
Phía sau An Cách Nhĩ, ba đứa nhóc đang nằm trên ghế sô pha, nghiêng đầu, tựa như đang nghiên cứu xem An Cách Nhĩ đang vẽ cái gì.
Mạc Phi bưng hồng trà ra, ngồi cùng ba đứa nhóc… Bức tranhtrên giá vô cùng tán loạn, mọi thứ vỡ tung, tựa như không có cái gì liên quan tới cái gì… Thay vì nói là hình dạng thì nên nói nguyên tố hóa học thì đúng hơn.
“An An vẽ cái gì vậy anh?” Cặp song sinh hỏi Mạc Tiếu.
Ở đằng sau sô pha, Mạc Tiếu cầm miếng bánh quy cũng bó tay lắc đầu.
“Ít khi nào thấy An Cách Nhĩ vẽ loại hình này.” Emma cũng bước tới.
“Đây là trường phái gì ạ?” Mạc Tiếu nhìn không hiểu, “Phái trừu tượng? Còn là cái phái tiên phong linh tinh gì ấy ạ?”
Mạc Phi nhìn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu, rót ly hồng trà cho An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, nghỉ một lát đi.”
An Cách Nhĩ xoay người lại, bước tới bên bàn trà, cầm ly trà lên uống.
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Mạc Phi xemmàn hình, là Oss, liền bấm nút nghe, “Oss.”
“Mạc Phi, có An Cách Nhĩ ở đó không?” Giọng Oss vang lên.
An Cách Nhĩ cầm ly trà lên, “Thu dọn xong thi thể rồi?”
Oss nghe thấy giọng của An Cách Nhĩ, trả lời, “Đúng vậy, nhưng mà An Cách Nhĩ, di động của Lạc Lâm vẫn chưa tìm ra, với lại… đầu của người bị hại cũng không tìm thấy.”
Oss nói hết câu, tay cầm ly trà của An Cách Nhĩ đột nhiên hơi dừng lại, liếc mắt nhìn điện thoại, lên tiếng hỏi, “Không tìm thấy đầu người?”
“Đúng vậy!” Oss bất đắc dĩ, “Cho nên tạm thời vẫn chưa xác định được thân phận… A, chờ chút.”
Câu nói của Oss như bị ai cắt ngang, tạm dừng một lát mới nói tiếp, “An Cách Nhĩ, thân phận của nạn nhân nữ đã tra ra, cô ta tên là Diêu Sảnh. Là trợ lý của tên nhiếp ảnh gia.”
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Tên nhiếp ảnh gia nói gì?”
“À, tên nhiếp ảnh gia đó nói Diêu Sảnh là người bạn gái hắn chọn, trước khi Lạc Lâm mất tích, thật ra Diêu Sảnh cũng mất tích. Sau đó hắn nhận được tin nhắn, bên trong có ảnh của Diêu Sảnh đang nằm, hìnhnhư bị hôn mê. Tin nhắn yêu cầu hắn khi cảnh sát hỏi phải nhận tội. Nếu không Diêu Sảnh sẽ không giữ được mạng…”
“Nga…” Mạc Tiếu sờ cằm, “Hèn chi không phải do hắn làm hắn cũng thừa nhận.”
“Còn… đầu người kia thì sao?” An Cách Nhĩ hỏi Oss.
“Trước mắt vẫn chưa tìm ra, tôi đã bảo đội cảnh sát mang cảnh khuyển tới đó tìm kiếm, tôi nghi ngờ có khi nào bị Lạc Lâm giấu rồi không.” Oss nói, “Tôi đã hỏi người đại diện của Lạc Lâm, đối phương nói tính cách của Lạc Lâm rất cực đoan, đặc biệt là lúc nổi giận, nhưng lại không nghĩ cô ta sẽ làm ra chuyện cực đoan tới vậy.”
An Cách Nhĩ nghe xong, không nói gì, nghĩ nghĩ một hồi mới hỏi Oss, “Người đại diện của Lạc Lâm là nam hay nữ?”
“Hả…” Oss ngây ra, một lúc sau mới đáp, “Là nam.”
“Hừm….” An Cách Nhĩ phát ra một âm tiết không rõ ràng, như có điều suy nghĩ, xoay đầu lại nhìn bức tranh vừa vẽ xong.
“An Cách Nhĩ?” Dù sao Oss cũng có một chút hiểu biết nhất định về An Cách Nhĩ, nghe thấy giọng điệu của hắn, cảm thấy đối phương chắc là có gì đó dị nghị, liền hỏi, “Có phải có vấn đề gì không?”
An Cách Nhĩ không nói gì, nhẹ nhàng gõ cằm, “Ừ.”
Lúc này, hình như có người gọi Oss, trước khi cúp điện thoại còn nghe Oss nói, “An Cách Nhĩ, tôi đi trước, cậu phát hiện cái gì mới thì gọi cho tôi, tôi đi bảo bọn họ đừng kết án vội vàng.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
An Cách Nhĩ chắp tay ra sau, lắc lư bước ra vườn.
Mạc Tần từ trên lầu đi xuống, thấy mọi người đều nhìn An Cách Nhĩ đang ở trong vườn, có chút khó hiểu hỏi Mạc Phi, “Vụ án sao rồi?”
“Ừm…” Mạc Phi nói, “Có thể sẽ có chuyện xấu.”
“Chuyện xấu?” Mạc Tần rót ly trà, uống một ngụm, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bức tranh của An Cách Nhĩ.
Sau khi nhìn ngắm thật lâu, Mạc Tần nhíu mày, “Thiên tài!”
Thẩm Tuyển cũng gật đầu.
Mạc Tiếu mờ mịt hỏi, “Loại hình này thì thưởng thức kiểu nào?”
An Cách Nhĩ quay trở lại, cầm cọ lên, tiếp tục vẽ.
Khoảng nửa tiếng sau, An Cách Nhĩ buông bút, vẫy tay gọi Mạc Phi, “Mạc Phi, chúng ta đi tìm Oss.”
Mạc Phi gật đầu, cầm chìa khóa xe, đi cùng An Cách Nhĩ.
Thẩm Tuyển đột nhiên lên tiếng, “Tôi cũng muốn đi.”
An Cách Nhĩ gật đầu, Thẩm Tuyển lập tức đi theo.
Mọi người trong nhà xoay mặt nhìn nhau.
Mạc Tiếu bọn họ lại im lặng xem bức tranh của An Cách Nhĩ, những hình ảnh rải rác vừa rồi đã được hoàn thành, một bức tranh hình người đầy đủ.
“Quen quen nha.” Mạc Tiếu sờ cằm.
“Là Lạc Lâm.” Cửu Dật nói.
Mạc Tần cau mày nhìn, vừa lắc đầu vừa tán thưởng, “Thiên tài!”
Mạc Tiếu dở khóc dở cười nhìn Mạc Tần, “Có gì khác với những bức tranh bình thường hắn vẽ sao?”
Mạc Tần dường như không nghe thấy, không ngừng lắc đầu tán thưởng.
Mạc Dịch túm lấy tay áo Mạc Tiếu, “Ca ca, hai lần An An cầm cọ vẽ đều vẽ y chang nhau!”
Mạc Tiếu hơi sửng sốt, nhìn Mạc Dịch, “Giống nhau?”
“Dạ!” Mạc Dịch gật đầu, “Lần đầu tiên An An vẽ mười hình khối, lần thứ hai cũng vẽ mười hình khối, nhưng lần thứ hai lại hợp thành hình người!”
“Đây cũng là bức tranh đầu tiên hắn vẽ hình người đầy đủ.” Mạc Tần nở nụ cười, “Nói thật, lúc trước tôi cũng không hiểu chủ nghĩa giải kết cấu cho lắm.”
Mạc Tiếu trừng mắt nhìn, “Hèn chi nhìn nó rối rối.”
“Thật ra cái gọi là chân lý trên đời này là gì?” Mạc Tần đột nhiên cảm khái, “Trải qua ngàn năm tuần hoàn, chúng ta đúc kết ra được cái gọi là logic, nhưng loại logic này… Ai có thể chứng minh là nhất định chính xác? Thế giới cũng đâu phải có thần thật!”
Mạc Tiếu bọn họ xoay mặt nhìn Mạc Tần.
“Nghi ngờ củachủ nghĩa giải kết cấu chính là tổng thể! Chính là loại logic theo tuần hoàn này.” Mạc Tần tựa như có chút kích động, “Phá bỏ sùng bái với tạo hình, lấy tổng thể giải ra, biến thành nguyên tố! Cũng giống như con người vậy! Cho dù tháo hết bộ phận rồi lắp ráp lại, thì con người vẫn là con người! Con người là một nguyên tố, chứ không phải tổng thể! Là một thứ tồn tại! Chứ không phải cái gì lý luận của hình nhi thượng học (*)! Không phải là trụ cột của những thứ khác, chính đồ vật là một thể tồn tại của riêng nó, chứ không phải thứ gì khác!”
(*) Hình nhi thượng học:bộ môn nghiên cứu nguyên lý căn bản của vũ trụ trong lịch sử triết học.
Mọi người há to miệng nhìn Mạc Tần bị bức tranh làm kích động.
Thật lâu sau, Mạc Tiếunhỏ giọng nói với Mạc Dịch, “Cách nói y chang An Cách Nhĩ!”
Mạc Dịch cũng gật đầu, “An An còn bình thường hơn chú ấy.”
Tất cả mọi người đều nhịn cười.
Cửu Dật hứng thú nhìn Mạc Tần đang thưởng thức bức tranh, quay sang hỏi Mạc Dịch, “Nhóc con, chỉ số IQ của con là bao nhiêu?”
Mạc Dịch mở to mắt.
Mạc Tiếu ôm em mình đắc ý, “Cao lắm nha!”
Cửu Dật gật đầu, “Hèn chi.”
Mạc Dịch có hơi xấu hổ gãi gãi đầu.
Oss cho An Cách Nhĩ địa chỉ, bọn họ đang ở phòng làm việc của nhiếp ảnh gia lấy chứng cứ, vì thế Mạc Phi đổi hướng, lái xe tới đó.
Phòng làm việc đó nằm trong một khu biệt thự xa hoa tĩnh lặng.
Mạc Phi lái xe vào khu biệt thự màu xanh, An Cách Nhĩ nhìn xung quanh, ngẫu nhiên phát hiện ra cách thiết kếở đây rất độc đáo.
“Nơi này là khu dân cư?” An Cách Nhĩ hỏi.
Thẩm Tuyển dùng máy tính tra xem, “Đây là khu tụ tập của những công ty mới, những công ty này hầu hết đều làm về nghệ thuật hoặc công nghiệp sáng tạo.”
“Anh biết rất rõ thì phải?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Mạc thị sở hữu rất nhiều bất động sản với quy mô lớn.” Thẩm Tuyển nói.
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Bất động sản… Chẳng có gì thú vị.”
Thẩm Tuyển nở nụ cười, bỗng nhiên kinh ngạc hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu muốn đầu tư?”
An Cách Nhĩ nhún vai, tỏ vẻ không có.
“Cậu chắc có không ít tiền, có cần tôi giúp đầu tư gì không?” Thẩm Tuyển hỏi, “Tiền để trong ngân hàng sẽ mục nát.”
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Tiền bị mục nát là do để trong ngân hàng đi làm đầu tư, nếu không bỏ vào ngân hàng thì sẽ không có chuyện mục nát.”
Thẩm Tuyển dở khóc dở cười, “An Cách Nhĩ, tôi chỉ nghĩ cậu ghét khoa học kỹ thuật, ai ngờ còn ghét cả tài chính.”
An Cách nhướn mày, “Tài chính là cái thứ xấu xí. Có điều cũng không sao, mấy trăm năm trôi qua con người luôn là một đám không làm mà hưởng, đi khống chế một đám người cần cù chăm chỉ lao động nhưng cuối cùng chẳng được hưởng gì, vòng tuần hoàn cứ thế xoay đều, công bằng chính nghĩa với nhân quả báo ứng là thứ dùng để người có lợi đi lừa dối người chịu thiệt.”
Thẩm Tuyển thiếu chút nữa giật bắn, rất hứng thú hỏi An Cách Nhĩ, “Vậy cậu có theo tín ngưỡng gì không?”
Mạc Phi lắc đầu, vấn đề này hắn cũng đã từng hỏi, kết quả là bị An Cách Nhĩ giải thích ba ngày ba đêm, làm cho hắn xỉu luôn.
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Đó là một vấn đề rất đáng để tham khảo, nếu anh có thời gian thì cần khoảng ba ngày ba đêm để giải thích.”
Thẩm Tuyển câm lặng, “Còn triết học?”
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Plato là một kẻ lừa gạt.”
Thẩm Tuyển cảm thấy thật thú vị, “CònFriedrich Nietzsche thì sao?”
“Ừm, ít nhất ông ta còn biết nghi ngờ, so với mấy kẻ lừa đảo bình thường thì cấp cao hơn một chút.” An Cách Nhĩ nói xong lại nhướn mày, “Cấp cao là mới học từ ngôn ngữ kém trí của Mạc Tiếu.”
“Ngôn ngữ kém trí…” Thẩm Tuyển há hốc.
“Chính là những từ dùng để miêu tả cảm giác rất khó hình dung, sau đó lấy một chữ hình thành một kí hiệu, chính là cái loại giống giống thế này.” Nói xong, An Cách Nhĩ cầm di động lên bấm bấm, “Nếu con người phát minh ra loại ngôn ngữ này đầu tiên thì lịch sử chưa chắc đã trở nên tốt đẹp, nhưng ít nhất là khi đọc sách sử sẽ cảm thấy thú vị.”
Thẩm Tuyển đỡ trán — Rất thú vị!
Mạc Phi dừng xe trước cửa phòng làm việc của nhiếp ảnh gia, xe cảnh sát và hoàng tuyến được kéo trước cửa nhà, Oss chạy ra, khi nhìn thấy An Cách Nhĩ bọn họ liền ngoắc tay.
Mạc Phi đậu xe vào bãi, xoay đầu hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, vụ án này vẫn chưa xong sao?”
An Cách Nhĩ cười cười, sờ tóc Mạc Phi, “Vẫn chưa đâu.”
“Nhưng… hung thủ là Lạc Lâm, cô ta giết Diêu Sảnh xong sau đó tự sát, nghe có vẻ đầy đủ lắm rồi.”
“Có vẻ?” An Cách Nhĩ cong khóe miệng, hỏi Mạc Phi, “Anh cảm thấy vẫn chưa đầy đủ?”
“Thì em cũng đã nói đó, chưa tìm thấy di động và đầu người.” Mạc Phi nói.
An Cách Nhĩ gật đầu, mỉm cười.
Oss chân chó vội chạy tới mở cửa cho An Cách Nhĩ, “Đại vương, có gì dặn dò?”
An Cách Nhĩ hỏi, “Oss, yếu tố đầu tiên đểsuy luận là gì?”
Oss ngẩn ra, chớp mắt mấy cái, “Chứng cứ?”
An Cách Nhĩ nhìn Thẩm Tuyển.
Thẩm Tuyển không rõ, lắc đầu.
An Cách Nhĩ xuống xe, nhìn thấy một thanh niên tóc dài đứng ở phía xa.
“Hắn chính là tên nhiếp ảnh gia?” An Cách Nhĩ hỏi.
Oss gật đầu.
An Cách Nhĩ bước đi, “Tôi muốn xem hiện trường hắn dùng sơn màu vẽ cho Lạc Lâm.”
“Nga.” Oss lập tức dẫn đường.
Mạc Phi đi song song với An Cách Nhĩ, hỏi, “Yếu tố đầu tiên để suy luận là gì vậy?”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn tên nhiếp ảnh gia đang đứng trước cửa phòng làm việc hút thuốc, thản nhiên trả lời, “Là sự nghi ngờ.”