Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 39: Chương 39: Thi thể biến mất




Ăn mì xong, Mạc Phi dẫn An Cách Nhĩ ra ngoài, tham gia buổi họp lớp chắc là không cho mang theo thú cưng, cho nên sau khi Ace ăn no, đi dạo vài vòng, Mạc Phi để nó lại trông nhà.

Cùng An Cách Nhĩ đi tới trường học, Mạc Phi vừa đi vừa chỉ cho An Cách Nhĩ xem những chỗ Mạc Phi đã từng làm việc, chỗ nào đã từng ở tạm qua đêm, nhưng mà bây giờ đã bị hủy.

Đối với Mạc Phi, An Cách Nhĩ luôn là người kiên nhẫn, nhưng có hai lần hắn có ý định muốn chạy tới quán ăn vặt ven đường đều bị Mạc Phi túm lại.

Người trên đường càng ngày càng nhiều, hình như đều đi tham dự buổi họp lớp.

Lúc đi ngang qua công viên, Mạc Phi nhìn thoáng qua lan can bọc xung quanh, tựa như có chút chần chờ.

An Cách Nhĩ nhìn thấy, liền hỏi, “Mạc Phi?”

“Sao?” Mạc Phi ngẩng đầu.

“Có chuyện gì vậy?” An Cách Nhĩ nhìn lan can, đủ cho một người chui vào.

Mạc Phi gãi đầu, “Chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ.”

“Chuyện gì?” Với sự thông minh và sâu sắc của An Cách Nhĩ, khi tới nơi này hình như có bí mật gì đó khiến cho Mạc Phi chú ý, vì thế bắt đầu truy hỏi.

Mạc Phi bất đắc dĩ, “Lúc trước khi đi làm thêm, để tiết kiệm thời gian, anh thường đi ngang qua công viên này, lúc tới trường tiết kiệm được ít nhất mười mấy phút.”

“Chúng ta đi đường này đi.” An Cách Nhĩ đã muốn chui qua lan can.

Mạc Phi giữ lại, “Trong này yên tĩnh lắm.”

“Yên tĩnh thì càng tốt chứ sao?” An Cách Nhĩ nhướn mày, chỉ chỉ đường đi càng ngày càng đông, cảm giác có chút ồn ào.

Mạc Phi hơi chần chờ.

An Cách Nhĩ nheo mắt lại, tới gần nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi bất đắc dĩ, kéo tay An Cách Nhĩ chui qua lan can.

Hai người vừa chui vào công viên đã bắt gặp một nhóm ông bà đang khiêu vũ tại quảng trường.

An Cách Nhĩ híp mắt nhìn Mạc Phi — Vầy mà là yên tĩnh đó hả?

Mạc Phi nhịn không được cười một tiếng, nhún vai với An Cách Nhĩ, “Có thể mấy năm không trở lại nên đã không còn như xưa, không biết đường hầm kia có còn không nữa.”

“Đường hầm?” An Cách Nhĩ tò mò.

“Phía sau công viên có một đường hầm, thông tới trường anh, mà đường hầm đó rất thấp, không thể chạy xe qua đó.” Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ tới hướng tây bắc của công viên.

Quả nhiên, càng đi xa thì người càng ít, nhưng cũng may là đèn đường rất sáng.

An Cách Nhĩ cảm thấy Mạc Phi khi đi vào đây lại yên lặng, vì thếliền hỏi, “Mạc Phi, ở đường hầm đó đã từng có chuyện xảy ra?”

Mạc Phi hơi sửng sốt, sau đó gãi gãi đầu, “Tại sao em lại hỏi vậy?”

“Bởi vì anh rất căng thẳng!” An Cách Nhĩ dường như cảm thấy rất mới mẻ, “Từ khi về đây, đây là lần đầu tiên anh căng thẳng.”

“Vậy sao…” Mạc Phi cười cười, “Lúc trước anh thường xuyên căng thẳng lắm à?”

“Lúc gặp nguy hiểm anh sẽ thấy căng thẳng.” An Cách Nhĩ gật đầu, nhìn về đằng trước, quả nhiên có một đường hầm cách đó không xa, “Đường hầm đó khiến cho anh cảm thấy căng thẳng?”

Mạc Phi nhẹ thở dài, chỉ chỉ đường hầm, “An Cách Nhĩ, phải chi quen em sớm thì tốt rồi.”

An Cách Nhĩ không hiểu, “Nghĩa là sao?”

“Nếu lúc đó có em ở đây, em có thể giúp anh giải thích đã có chuyện gì xảy ra.” Mạc Phi đút hai tay vào túi, vừa đi vừa nhớ lại chuyện cũ, “Anh nhớ năm đó anh mười sáu tuổi, hôm đó anh làm việc tới khuya, buồn ngủ tới mức không muốn về nhà, anh đã ngồi trên băng ghế đá ở công viên, nghĩ là ngủở đây rồi lát nữa dậy đi học.”

An Cách Nhĩ nhíu mày nhìn Mạc Phi vươn tay chỉ băng ghế dài cách đó không xa, ánh mắt lạnh đi vài phần — Cho dù Mạc Phi có bào chữa bao nhiêu cho gia đình đó, An Cách Nhĩ hắn vẫn sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ.

“Nhưng mà anh đã ngủ quên, lúc tỉnh lại thì đã trễ, lập tức chạy vào đường hầm, muốn tới trường.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rốt cuộc cũng tới trước đường hầm.

Đường hầm này dài chừng hai mươi mét, hai bên gắn bóng đèn vàng, tuy rằng ánh sáng có chút âm u, nhưng tầm nhìn rất rõ.

“Lúc đó anh chạy tới chỗ này.” Mạc Phi chỉ về phía cuối đường hầm, “Anh nhìn thấy một thi thể.”

An Cách Nhĩ sửng sốt nhìn Mạc Phi, “Thi thể?”

Mạc Phi gật đầu, “Là một nữ sinh! Anh nhận ra đồng phục của cô gái đó, học chung trường với anh.” Mạc Phi nói, “Mắt cô ta trợn trắng, trên cổ treo dây thừng, bị treo trên cửa đường hầm, đã chết.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Thắt cổ tự sát?”

“Anh không rõ lắm, nhưng xung quanh không có ghế, một nữ sinh sao có thể tự treo cổ trên không trung?” Mạc Phi nói, “Anh lập tức gọi điện cho Thân Nghị.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Lúc đó anh đã có số điện thoại của Thân Nghị?”

“Ừ, chú ấy rất chiếu cố anh, bảo anh có chuyện gì thì cứ gọi.” Mạc Phi nhún vai, “Với lại khi anh trà trộn vào mấy chỗ phức tạp, có đôi khi có được tin tức, lúc cần điều tra chú ấy sẽ gọi điện cho anh nhờ anh giúp, anh cũng có thể kiếm thêm thu nhập.”

An Cách Nhĩ vuốt cằm, “Vẫn là một việc làm nguy hiểm, chú ta dám để trẻ vị thành niên làm nội ứng, không thể tha thứ!”

“Chuyện quá nguy hiểm chú ấy sẽ không để anh làm, nếu không có chú ấy, có lẽ anh còn không có tiền đóng học phí.” Mạc Phi cười, “Mà lúc đó chú ấy còn khuyên anh thi vào trường cảnh sát.”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, nhìn Mạc Phi, “Thân Nghị đúng là có con mắt tinh đời.”

“Đáng tiếc khi đó anh rất ghét cảnh sát.” Mạc Phi thở dài, cùng An Cách Nhĩ xuyên qua đường hầm, “Sau khi gọi điện thoại, Thân Nghị bảo anh đứng ở đây chờ, đừng đi đâu hết… Anh đã tới gần xem thử xem, cô gái đó có phải là học sinh trường anh không.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Thân Nghị cũng làm quá rồi, sao lại để trẻ vị thành niên xem hiện trường?”

Mạc Phi lắc đầu, “Nhưng vấn đề không phải ở chỗ này.”

Mạc Phi dừng bước, hai người cũng sắp bước ra khỏi đường hầm. Mạc Phi vươn tay, chỉ lên phía trên đường hầm, “Anh đứng ở trong này nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh đó… Cô ta chắc chắn đã chết! Hơn nữa anh còn dám khẳng định là học chung trường với anh, anh nhớ rõ là đã gặp cô ta rồi!”

“Nhưng mà bạn học cùng lớp anh còn không dám khẳng định mà.” An Cách Nhĩ không hiểu.

“Nữ sinh đó đối xử với anh rất tốt.” Mạc Phi nói, “Lúc anh làm thêm ở tiệm bán bánh mì, cô ta thường xuyên tới thăm anh, còn tặng chocolate cho anh nữa.”

An Cách Nhĩ ngẩn người, hỏi, “Cô ta tặng chocolate cho anh làm gì?”

“Đại khái là rất có lòng.” Mạc Phi lắc đầu, “Anh không biết, nữ sinh trong trường hình như rất thích tặng chocolate cho anh, có thể là trông anh giống người thích đồ ngọt. Nhưng mà chocolate đúng là không tệ, có thể thay đồ ăn để no bụng.”

An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Mạc Phi thật lâu, “Có phải bọn họ tặng chocolate cho anh vào ngày 14/2?”

Mạc Phi ngẩng mặt lên nhớ lại…

An Cách Nhĩ bật cười, “Tôi đã hiểu tại sao nữ sinh kia lại vu oan cho anh rồi…”

Mạc Phi không rõ, “Tại sao?”

“Anh ăn chocolate của người ta nhưng lại không có phản ứng gì, người ta chạy tới rình anh lại bị bạn trai bắt gặp nên mới phải nói dối che đi.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Tặng chocolate vào ngày lễ tình nhân đối với nữ sinh rất quan trọng!”

“Sao em biết?” Mạc Phi nhướn mày, tựa như không tin An Cách Nhĩ ở mặt này, “Em đâu có học trong trường.”

An Cách Nhĩ híp mắt, “Mấy hôm trước tôi mới xem phim nha!”

Mạc Phi nhìn trời.

“Anh được nhận bao nhiêu chocolate?” An Cách Nhĩ có chút để ý.

Mạc Phi nhún vai, “Không rõ, có khi còn thấy để trong ngăn bàn nữa, lúc đó anh còn nghĩ trong trường có nhiều người tốt thật.”

An Cách Nhĩ không nói gì, cũng may lúc trước Mạc Phi rất ngốc còn phản ứng chậm, với lại chắc là chỉ lo nghĩ cách kiếm tiền chứ không nghĩ tới chuyện khác, phỏng chừng là một tên nhóc ham tiền thích ăn chocolate.

“Sau đó thế nào?” An Cách Nhĩ hỏi, “Thi thể đó.”

Mạc Phi nói, “Khi bước tới chỗ này, liền nhìn thấy nữ sinh đó trợn mắt, nghiêng đầu, cổ trông như bị xé… Lần đầu tiên anh nhìn thấy người chết nên cảm thấy rất khủng khiếp.”

An Cách Nhĩ gật đầu, vươn tay sờ sờ sau cổ Mạc Phi như an ủi.

“Nhưng mà ngay lúc anh đang cẩn thận xem xét thì thi thể đó nhúc nhích.” Một câu của Mạc Phi đã khiến cho An Cách Nhĩ giật giật khóe miệng, “Người ta chơi trò cá tháng tư với anh hay xác chết vùng dậy?”

“Chơi trò cá tháng tư là cũng từ phim về học đường mà biết?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ liếc xéo, “Nói vấn đề chính!”

Mạc Phi chỉ bụi cỏở phía trên cửa đường hầm, “Dây thừng treo ở trên đó, anh nhìn thấy thi thể của nữ sinh đó bị kéo lên.”

Lúc này, hai người đã ra khỏi đường hầm.

Nương theo ánh đèn, An Cách Nhĩ ngẩng mặt nhìn phía trên đường hầm.

Ở phía trên là bụi cây rậm rạp, che cả tầm mắt.

“Hung thủở phía trên?” An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Phi nhún vai, “Anh không biết là do người túm hay cái gì, bởi vì khí lực có vẻ rất lớn, cả thi thể bị kéo một phát lên trên, ngay trước mặt anh.”

An Cách Nhĩ sờ cằm.

“Sau đó, anh nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, Thân Nghị bọn họ chạy tới.” Mạc Phi bất đắc dĩ, “Anh kể lại sự việc cho Thân Nghị, Thân Nghị liền phái vài cảnh viên lên trên đi tìm… Ở phía trên là một đoạn đường sắt đã bỏ, không có ai dùng tới lâu rồi, hai đầu cũng không thông, một đầu bị lưới sắt cản lại, bên kia là gỗ, đầu bên này là cỏ, còn đối diện là sông.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Không phát hiện ra manh mối gì?”

“Không có.” Mạc Phi lắc đầu, “Lúc đó Thân Nghị còn gọi chó cảnh sát tới, còn bảo anh tả lại khuôn mặt của nữ sinh cho cảnh viên vẽ, nhưng mà…”

“Đáng tiếc trừ chú ta ra, không có bất kì ai tin anh, đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Phi cười khổ gật đầu, “Thân Nghị vẫn luôn kiên trì tin tưởng anh, nhưng những cảnh viên khác đều nói anh hết thuốc chữa, nhất định là gạt người…”

“Sao lại vậy?” An Cách Nhĩ hỏi, “Anh đổi lời hay sao?”

Mạc Phi gật đầu, “Anh nói anh gạt người.”

An Cách Nhĩ vươn tay, sờ đầu Mạc Phi, “Anh là một đứa trẻ tốt.”

“Thân Nghị rất tức giận.” Mạc Phi nhún vai.

“Chú ấy không giận anh, chú ấy biết anh sợ chú ấy sẽ có mâu thuẫn với những cảnh viên khác nên anh mới đổi lời, chú ấy tức giận những cảnh viên đó vì không tin anh, anh cũng không vì bản thân mà giải thích rõ ràng.” An Cách Nhĩ nói, “Thật ra anh cũng không cần lo lắng thay chú ấy, với tư cách và danh tiếng của chú ấy, những cảnh viên đó sẽ không dám đối nghịch với Thân Nghị.”

Mạc Phi nói, “Anh rất tin bản thân là mình không nhìn lầm, nhưng bây giờ nghĩ lại thì lại thấy kì lạ. Cùng ngày xảy ra vụ án, anh và Thân Nghị hai người dọc theo đường sắt cẩn thận tìm kiếm. Có vài nhân viên pháp chứng cũng đi theo, nhưng không tìm ra chút dấu vết nào! Mà công viên này lại hẻo lánh, gần đây không có ai sống… Tới cuối cùng, anh cũng nghi ngờ bản thân có khi nào ngủ mơ rồi không.”

“Mơ ngủ sẽ không thể nhìn thấy những thứ đó.” An Cách Nhĩ và Mạc Phi rời khỏi đường hầm… Quả nhiên, vòng qua mảnh rừng nhỏ, đã nhìn thấy ngôi trường ở đối diện.

So sánh với sự yên tĩnh của công viên, bên kia náo nhiệt hơn, gần như bước vào một thế giới khác.

Cảm xúc của Mạc Phi cũng đã điều chỉnh lại, khi ra khỏi công viên cũng thư thái không ít.

An Cách Nhĩ cùng hắn hướng về phía cổng trường, “Sau đó anh có gặp lại nữ sinh kia không? Trong trường mất một học sinh chẳng lẽ không có ai phát hiện ra?”

Mạc Phi lắc đầu, “Anh không gặp lại nữ sinh đó, nhưng kì lạ là trong trường không có ai báo mất tích. Thân Nghị cũng đợi vài ngày nhưng lại không có gia đình nào báo mất con này nọ… Sau đó Thân Nghị lấy danh sách học sinh của trường anh đưa cho anh xem. Sau khi xem xong, anh cũng không nhìn thấy nữ sinh đó.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Ra là vậy…”

Mạc Phi sờ đầu An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, chuyện này đã xảy ra lâu rồi, với lại manh mối cũng rất ít…”

An Cách Nhĩ cười cười, gật đầu, không nói gì.

Biểu tình của An Cách Nhĩ thay đổi ra sao, Mạc Phi là người rõ nhất, nụ cười đó của An Cách Nhĩ… là hắn đã phát hiện ra manh mối, hoặc khi cảm thấy thú vị.

Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, có phải em đã phát hiện điều gì…”

Nhưng không đợi Mạc Phi hỏi xong, hai người đã nghe thấy giọng nói mang vài phần kinh ngạc ở phía trước vang lên, “A? Cậu là Mạc Phi đúng không?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.