Tháng tám, thành phố S nghênh đón thời tiếtnóng nhất trong năm.
Sáng sớm hôm nay, Mạc Phi ra ngoài mua đồ ăn sáng, khi quay về thì thấy trước cửa có vài đứa học sinh cầm bản vẽ trong tay.
An Cách Nhĩ tuy rằng cố gắng ẩn nấp, nhưng hắn tham gia phá án càng lúc càng nhiều, cho nên cũng ngày càng nổi tiếng. Người tới học cách suy luận không nhiều, chủ yếu chỉ toàn là sinh viêncủa học viện mỹ thuật gần đây tới học vẽ.
Kỳ nghỉ hè này, có nhiều sinh viêntới phòng tranh làm việc, nói chính xác là tới học vẽ.
Ban đầu Mạc Phi nghĩ An Cách Nhĩ sẽ từ chối, nhưng ai ngờ An Cách Nhĩ rất vui vẻ, bảo bọn họ cầm tranh của mình tới đưa cho hắn xem có thiên phú hay không. Kết quả sau khi xem xong, An Cách Nhĩ đề nghị bọn họ đổi nghề khác, nếu lấy nghề họa sĩ để nuôi sống thì chắc chắn sẽ chết đói, mấy sinh viên đều khóc rồi bỏ chạy.
Việc này lan ra, để không bị đả kích, có vài người không đến nữa.
Mạc Phi liếc mắt nhìn, đứng trước cửa là ba học sinh, khoảng chừng mười mấy tuổi, hai nam một nữ, một nam sinh gầy cao, lưng đeo balo đựng sách, trông giống một học trò ngoan. Nam sinh còn lạicó dáng người mập mạp, đeo kính, cầm máy tính bảng, mặc đồ thể dục, trông rất phúc hậu. Còn nữ sinh thì mặc quần đùi áo tay ngắn, thoạt nhìn khỏe khoắn hoạt bát, trong tay cầm bản vẽ.
Ba người nhìn vào trong, bởi vì phòng tranh vẫn chưa mở cửa, bảng vẫn để chữ close.
Thật ra mấy ngày nay vẫn treo bảng đóng cửa, bởi vì An Cách Nhĩ có yêu cầu về nhiệt độ rất cao, trong nhà phải duy trì ở nhiệt độ hắn thích, nếu có người thường xuyên ra vào, nhiệt độ sẽ thay đổi, mà vậy thì An Cách Nhĩ sẽ rất khó chịu.
Mạc Phibước tới cửa.
Ba học sinh xoay đầu nhìn, thấy hắn thì lùi ra sau mấy bước.
Mạc Phi lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, nhìn ba học sinh, “Ba đứa tới đây có chuyện gì?”
Nữ sinh đẩy nam sinh mập mạplên, nhưng trông cậu bé cũng không dám nói chuyện với Mạc Phi.
Mạc Phi cũng thấy lạ, hắn có gặp nhiều học sinh đứng trước cửa chờ, không dám nói với hắn, có khi còn sợ quá bỏ chạy luôn. Vì thế hắn có hỏi An Cách Nhĩ tại sao, có phải trông hắn đáng sợ lắm không. An Cách Nhĩ trả lời, “Đúng vậy! Trên đời này chỉ có tôi thích anh thôi, cho nên đừng quan tâm người khác, bọn họ ai cũng ghét anh hết!”
Đương nhiên, An Cách Nhĩ vừa nói xong liền bị Emma quăng cái gối vô mặt.
Emma kéo Mạc Phi nói, “Đừng có nghe nó nói bậy, là do con đẹp quá nên tụi nó không dám nói chuyện thôi.”
Mạc Phi thấy ba đứa đứng yên không nói tiếng nào, liền mở cửa ra. Nói thật, hắn không quan tâm người ta có ghét hắn hay sợ hắn không, chỉ cần An Cách Nhĩ thích là được.
…
Chính lúc này, bên ngoài nghe thấy tiếng xe quen thuộc, Oss mở cửa xe, cầm văn kiện bước xuống, nhìn thấy Mạc Phi liền vẫy tay, “Ấy dô!”
Mạc Phi gật đầu, vừa mới mở cửa ra, cặp song sinh và Mạc Tiếutheo thường lệ được nghỉ hè liền ào tới phá phách.
“Mạc Phi, đi công viên với tụi em đi!”
“Kêu anh An Cách Nhĩ đi nữa!”
“Muốn coi An An chơi tàu lượn!”
“Đi đi!”
…
Mạc Phi nắm tay cửa thất thần, sự thật chứng minh ngoài An Cách Nhĩ ra có không ít người thích mình,… tàu lượn siêu tốc?
Mạc Phi tưởng tượng cảnh An Cách Nhĩ chơi tàu lượn siêu tốc, não không thể hoạt động.
“Xin hỏi…”
Lúc này, nữ sinh lấy gan hỏi một câu.
Mạc Phi nhìn ba đứa, “Xin lỗi, phòng tranh không nhận học sinh.”
“Đúng vậy!” Oss bước tới, khoác vai Mạc Phi, tay cầm túi văn kiện chỉ vào ba đứa nhóc, “Mỗi năm mới có kì nghỉ hè, sao không lo ở nhà hưởng máy lạnh đi, tới đây để ma vương An Cách Nhĩ tra tấn tinh thần chi cho mệt thân vậy!”
“Oss nói xấu An An!”
“Tụi em đi méc An An!”
Cặp song sinh chạy vào trong, đứng dưới lầu kêu An Cách Nhĩ dậy, thuận tiện chế tạo tạp âm.
Mạc Phi thấy Oss cầm văn kiện, liền hỏi, “Lại có vụ án? Trời nóng kiểu này An Cách Nhĩ không ra đường đâu.”
Oss nhún vai, “Vậy kêu hắn phá trong phòng tranh đi để mọi người được mát mẻ!”
Mạc Phi bất đắc dĩ lắc đầu.
Oss bước vào trong.
Emma từ phòng bếp đi lên, “Oss, ở lại ăn cơm đi con.”
Oss đương nhiên đồng ý.
Ngay lúc Mạc Phi chuẩn bị đóng cửa thì ba học sinh chặn cửa lại.
“Tụi em không có tới học vẽ.” Nam sinh cao gầy nói, “Tụi em tới nhờ phá án.”
Mạc Phi sửng sốt, “Nhờ phá án?”
“Dạ!” Nữ sinh gật đầu, “Tụi em gặp một vụ giết người, muốn tìm An Cách Nhĩ để tra án.”
Mạc Phi còn chưa kịp nói đã bị Oss chặn trước, “Mấy đứagặp vụ án giết người thì phải báo cảnh sát chứ? Từ khi nào đã bỏ qua bước đó chạy đi tìm thám tử?”
“Oss… mới sáng sớm anh còn chạy qua đây mà dám nói tụi nhỏ hả?”
Mọi người ngẩng đầu, cửa phòng trên lầu hai mở ra, An Cách Nhĩ chậm rãi bước ra ngoài, Ace cũng đi theo, vẫy đuôi chạy xuống ăn sáng, ngẩng mặt nhìn mọi người — Tới giờ ăn sáng rồi.
Oss gãi đầu, cảm thấy mình đuối lý, sau đó xoay đầu hỏi ba học sinh, “Anh đến nhờ cố vấn, phát hiện hung án phải báo cảnh sát! Ba đứa phát hiện vụ án hay nhìn thấy hung thủ?”
“Nhìn thấy hung thủ!” Nam sinh mập mạp trả lời.
Oss thở dài, “Vậy thì càng phải báo!”
“Tụi em có báo cảnh sát nhưng bị đuổi đi.” Nữ sinh vô cùng bất mãn.
Oss khó hiểu, “Sao lại đuổi ba đứa đi?”
Nữ sinh mở bản phác họa ra, đưa cho Oss xem, “Đây là hung thủ là bọn em nhìn thấy!”
Oss nhìn chằm chằm bản phác họa, ngẩn ra.
Mạc Phi cũng xem, khẽ nhíu mày, Emma đứng phía sau che miệng lại.
An Cách Nhĩ bước xuống, tầm mắt của ba học sinh liền nhìn theo hắn cho tới khi hắn ngồi xuống sô pha.
An Cách Nhĩ mới ngồi xuống đã bị ba đứa nhào tới phá.
“Chào buổi sáng, An An!”
“An An, đi công viên trò chơi với tụi em nha?”
An Cách Nhĩ im lặng nhìn ba đứa nhỏ, cảm thấy cần phải đòi phí bảo mẫu từ Mạc Tần, chẳng hiểu tại sao tụi nó cứ phải một mực chạy tới đây mà không ở biệt thự.
“Tới đây.” Emma vỗ tay, “Ăn sáng nè tụi con.”
Ba đứa chạy đi giúp Emma mang đồ ăn ra.
An Cách Nhĩ lắc đầu, tuy rằng là con nít còn hay gây tiếng ồn, nhưng có thể làm Emma vui vẻ thì cũng không tệ.
“Ba đứa chắc chắn thấy hắn giết người chứ không phải mơ chứ?” Oss phục hồi lại tinh thần, hỏi.
Nữ sinh lấy bức tranh lại, “Tụi em mang bức tranh này đi báo cảnh sát, sau đó có một chú trông cũng ngốc lắm hỏi y chang anh, sau đó đuổi tụi em đi.”
Oss giật giật khóe miệng, trong lòng nghĩ, ai lại đuổi ba đứa bây tới đây…
“Vẽ gì vậy anh?” Cặp song sinh cầm sandwich chạy tới, ngẩng mặt hỏi Mạc Phi.
“A…” Mạc Phi vừa định đẩy hai đứa qua cho Emma thì nghe thấy An Cách Nhĩ nói, “Mang qua cho tôi xem.”
Nữ sinh lập tức chạy tới đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cầm xem, trên mặt cũng không có biểu tình khiếp sợ, nhưng đuôi mày thì có hơi nhúc nhích, mơ hồ nổi lên tí hứng thú, “Người sói?”
…
Ba đứa nhóc vừa mới bị dụ đi ăn sáng, nghe xong liền xoay đầu lại.
Mạc Tiếu chạy tới ăn ké cơm, đang trong nhà tắm đánh răng cũng vọt ra, “Người sói?!”
“Người sói?!”
Lực chú ý của ba đứa nhóc cũng không còn đặt ở đồ ăn sáng nữa, Mạc Tiếu chạy ra phía sau sô pha, xem bản phác họa trong tay An Cách Nhĩ.
Trong cuốn vở được phác họa một bức tranh bằng bút máy, người bình thường nhìn vào sẽ thấy bức tranh này vẽ rất tốt, người sói được vẽ rất kỹ càng, vô cùngkhủng bố.
An Cách Nhĩ nhìn kỹ bức tranh, cảnh tượng là trên mộttảngbăng, bởi vậy có thể nhìn thấy ảnh ngược của nó. Mà người sói thoạt nhìn có thể hình vạm vỡ, đầu sói gần giống như loài sói Bắc Mĩ, mũi dài và nhọn, trên người trùm một bộ lông đen dày, cơ thể phát triển, eo nhỏ, có cơ bụng. Nửa người dưới là kết hợp giữa đùi người và chân sói, không có đuôi. Trong tay người sói là một người đàn ông huyết nhục mơ hồ, đang bước về một hướng, hoàn cảnh lúc này hẳn là tuyết đang rơi.
An Cách Nhĩ nhìn một lúc, hỏi nữ sinh, “Em vẽ bức này?”
“Dạ.” Nữ sinh gật đầu.
“Vẽ không tệ.” An Cách Nhĩ tỏ vẻ tán thưởng.
Nữ sinh mở to mắt, vẻ mặt lo sợ vì được khen, “Thật sao?”
“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Thiên phú vẽ tranh có rất nhiều loại, kỹ xảo và bút pháp có thể luyện tập, ngay cả phong cách cũng có thể bắt chước, chỉ có một điểm khác biệt là thiên phú. Em khá là thích hợp làm họa sĩ, một người vẽ tranh minh họathành công quan trọng nhất là làm người xem cảm nhận được câu chuyện xảy ra trong bức tranh, cũng không cần nhìn thấy câu chuyện trong nháy mắt, mà là xuyên qua bức tranh, cảm nhận được câu chuyện.”
An Cách Nhĩ nói xong, vươn tay rút tờ giấy, viết một số hòm thư, đưa cho nữ sinh.
Nữ sinh cầm lấy, có chút khó hiểu.
“Đây là tổng biển của nhà xuất bản tranh minh họa mà anh quen, nếu muốn thì liên hệ với người ta, bán tác phẩm cho họ.” An Cách Nhĩ trả bản phác họa lại cho nữ sinh, chỉ chỉ ghế sô pha với ba người — Ngồi xuống hết đi.
Ba học sinh liếc nhìn nhau, vui vẻ ngồi xuống.
Oss đỡ trán, “An Cách Nhĩ, còn vụ án của tôi…”
An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Có thú vị hơn người sói không?”
Oss thở dài.
Emma vỗ vỗ hắn, đưa cho hắn chiếc sandwich.
“Ba đứa thấy người sói giết người?” An Cách Nhĩ hỏi.
Ba học sinh gật đầu.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Tiếu chạy vào nhà tắm súc miệng, vội vã chạy ra hỏi, “Người sói có thật hả?”
An Cách Nhĩ nhận ly trà của Emma, khẽ cười, “Chỉ cần có chứng cứ thì không gì là không tồn tại, tất cả đều có thể.”
Ba học sinh vỗ tay, dùng ánh mắt sùng bái nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhấp một ngụm trà, nói tiếp, “Huống chi, gần đây còn đưa tin có người nhìn thấy người sói ở trấn Hồ Băng!”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Trấn Hồ Băng là ở đảo Nanh Sói?”
Ba học sinh gật đầu, “Bởi vì hình dạng giống răng nanh nên mới có tên đó.”
“Nhiệt độ ở đó bây giờ chắc là rất thấp.” An Cách Nhĩ cười tủm tỉm sờ mái tóc dài của Mạc Phi, “Chúng ta tới đó nghỉ hè đi.”
“An Cách Nhĩ, chỗ đó xa lắm.” Mạc Phi nói.
“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Cho nên lập tức gọi cho người giám hộ của anh, đưa máy bay riêng hoặc thuê máy bay tới đây đưa chúng ta đi.”
Mọi người há miệng nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đứng lên, ngoắc tay với Mạc Phi, “Chúng ta đi thu dọn quần áo.”
Oss bó tay, An Cách Nhĩ rốt cuộc là đi tra án hay đi nghỉ hè?
Ở bên kia, Mạc Tiếu hưng phấn gọi cho Mạc Tần, “Boss, An Cách Nhĩ muốn nghỉ hè, bảo chú đưa phi cơ tới.”
Ba đứa nhóc nghe thấy được nghỉ hè, liền hoan hô chạy đi thu dọn đồ đạc.
Mạc Phi tựa vào lan can lầu hai nhìn di động trong tay Mạc Tiếu mà thông cảm, xuyên qua điện thoại, có thể nhìn thấy trên trán Mạc Tần đang nổi gân xanh.