Lúc An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng Ace quay về phòng tranh, ngoại trừ những gương mặt quen thuộc nhìn thấy hằng ngày thì còn có Mạc Tần mặt mày xanh lè đứng trước cửa.
An Cách Nhĩ sờ cằm, xem ra adrenalin của Mạc Tần vượt quá mức nghiêm trọng rồi.
Có điều thần sắc của Mạc Phi cũng rất nghiêm túc, dù sao hắn cũng vừa mới tiếp nhận công việc của gia tộc không lâu thì đã xảy ra chuyện như vầy.
Mạc Phi xuống xe, nhìn thấy Thẩm Tuyển vừa nghe điện thoại xong bước tới, nói với mọi người, “Nhân viên hộ tống của chúng ta đã rút quân, bởi vậy không có thương vong. Công ty bảo vệ của bên mua tổn thất tương đối nghiêm trọng, tình trạng thương vong thế nào thì tạm thời chưa được công khai. Phòng thí nghiệm bị nổ tung, chuyên gia tham dự sáng nay chỉ có ba người, chết cả ba.” Nói xong rồi tạm dừng một chút mới bổ sung, “Tiến sĩ Lương cũng đã chết.”
Mạc Phi nhíu mày, nói với Mạc Tần, “Xin lỗi…”
“Không liên quan tới anh.” Mạc Tiếu nhún vai, “Bảo vệ của phòng thí nghiệm đó là do bên mua tìm, cả một quả bom mà cũng không phát hiện, chỉ có thể tự trách mình. Người của chúng ta chỉ phụ trách việc đưa hàng thôi, tiếc là tiếc cho tiến sĩ Lương, dù sao cũng đã hợp tác nhiều năm rồi.”
Mạc Tần thở dài, thấy Mạc Phi tự trách mình, cũng lên tiếng, “Cũng may con không ở đó, nếu không có khi đã bị thương rồi.”
An Cách Nhĩ bước ngang qua bọn họ, hỏi một câu, “Chẳng phải mọi người cần làm đánh giá sao? Đây chẳng phải vừa lúc chứng minh cái phanh xe đó rất có giá trị à?”
Mọi người đi vào phòng tranh với An Cách Nhĩ, Mạc Phi vừa đi vừa hỏi Mạc Tần, “Làm nổ phòng thí nghiệm lớn như vậy, chẳng lẽ đối phương xác định trên chiếc phanh xe thật sự có manh mối về đảo hoàng kim?”
Mạc Tần nhún vai, “Chắc là vậy, nếu không chẳng phải đã quá mạo hiểm sao?”
An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, vươn tay sờ sờ Eliza đang nằm liếm lông cho đám con trên bàn trà.
Eliza quơ quơ chiếc đuôi to xinh đẹp với An Cách Nhĩ, ôm mấy đứa con tiếp tục phơi nắng.
Cửu Dật từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống nói chuyện với Mạc Tần, “Tôi giúp anh hỏi thăm, phải là cả một đội ngũ đã làm chuyện này.”
“Cậu biết là ai?” Mạc Tần hỏi.
“Tuy tôi đã rửa tay gác kiếm, nhưng vẫn còn mấy người bạn.” Cửu Dật lấy ra một tấm ảnh, đặt lên bàn.
Tấm ảnh lấy ra từcamera theo dõi, trong hình là hai nam một nữ, đều là người nước ngoài. Đi ở phía đầu là một người đàn ông trông rất khôi ngô, đầu bóng lưỡng, để râu, đôi mắt tăm tối, trên cổ bên trái có một vết sẹo, kéo dài tới khóe miệng, vô cùng rõ ràng. Hắn mặc áo da, quần jean, cảm giác như phần tử bạo lực trong người giấu rất nhiều súng.
Cô gái đi phía sau nhìn rất giống mấy đứa con gái theo phong cách punk rock, mái tóc đen ngắn, kẻ mắt đen, đánh phấn trắng, đánh son màu đen, căn bản không nhận ra diện mạo, mặc áo gắn đinh, quần đùi, mang đôi bốt, vòng tay hổ báo, trên người chỗ nào cũng là đinh, nhìn thật kì lạ.
Đi cuối là một người đàn ông, nhìn rất trẻ, tóc xoăn, mắt đeo kính đen giống như một trạch nam, có hơi gầy, miệng ngậm điếu thuốc, trong tay cầm máy tính bảng, mặc áo sơmi ô vuông.
An Cách Nhĩ nhìn tấm ảnh rồi lại tiếp tục dựa vào sô pha uống trà.
Mạc Tần nhíu mày hỏi Cửu Dật, “Ai đây?”
“X3.” Cửu Dật trả lời, “Trước mắt là một bọn trộm cắp sinh động, đều là tội phạm bị truy nã.”
“Nhìn ác quá chừng!” Mạc Tiếu vuốt cằm nghiên cứu.
“Đúng là rất ác.” Cửu Dật nhún vai, “Bây giờ thời thế thay đổi, ngày xưa làm việc cái quan trọng là không quan tâm tới mạng người, tiêu chuẩn là không gây ra bất kì tiếng động nào, không để lại bất kì dấu vết gì. Nhưng bây giờ thì đặt việc chính lên hàng đầu, không có tí mỹ cảm mà còn rất thô bạo! Mỗi lần X3 ra tay đều là mục tiêu lớn, boss là một phần tử bạo lực, có thể tham gia quân ngũ. Còn cô gái trong nhóm thì rất khủng bố, đã từng làm sát thủ. Còn tên trạch nam rất có đầu óc, biết chếtạo bom và thông thạo máy tính.”
“Nghe có vẻ nguy hiểm quá mấy con.” Emma bưng trà ra.
Mạc Tần cười với Emma, “Không cần lo lắng, Emma.”
Emma gật đầu, đặt trà bánh xuống bàn rồi lên lầu chơi với ba đứa nhỏ. Ba đứa nhỏ tò mò ngồi trên lầu nhìn xung quanh, vừa rồi Mạc Tần nói người lớn nói chuyện nghiêm túc không cho xuống lầu nghe, nhưng An Cách Nhĩ bọn họ vừa trở về vẫn chưa chào hỏi, ba đứa nhỏ vô cùng tò mò An Cách Nhĩ và Mạc Phi tham gia buổi họp lớp có chuyện gì vui.
“Đám người đó không dễ chọc đâu, với lại cũng không phải tội phạm bình thường.” Cửu Dật nhắc nhở Mạc Tần bọn họ, “Hay giao cho cảnh sát đi?”
Mạc Tần khẽ nhíu mày, “Nếu cứ bỏ qua thế này thì danh dự của Mạc gia sẽ bịảnh hưởng.”
Nghe thấy câu này, An Cách Nhĩ liền liếc mắt nhìn Mạc Tần, không nói gì chỉ nở nụ cười.
Mạc Tần cảm thấy vô lực, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, quả nhiên trên mặt hắn là một nụ cười nhìn như không cười.
“Cậu có cao kiến gì cần phát biểu không?” Mạc Tần hỏi.
“Thương nhân là một người có tài nguyên để dùng thì chắc chắn sẽ không lãng phí.” An Cách Nhĩ bắt chéo chân, cầm tách hồng trà chậm rãi nói, “Thật ra tập kích hệ thống an ninh chuyên nghiệp trong phòng thí nghiệm so với tập kích đoàn xe vận chuyển thì có tính phiêu lưu lớn hơn, xác suất thành công thấp hơn. Mặt khác, khi phanh xe còn ở trong phòng tranh của tôi, nhóm ba người đó sao lại không ra tay ngay lúc đó luôn mà lại lựa cách khó khăn nhất? Chính là vì sợ chọc giận gia tộc Mạc thị. Đồ vật từ bên anh đưa ra, bị mất trong tay người khác, đối với các anh không có ảnh hưởng gì. Nhưng đối với một thương nhân mà nói thì đây không lời không lỗ, không thể kiếm tiền.”
Mạc Tần cau mày, dựa vào sô pha không lên tiếng.
An Cách Nhĩ tiếp tục uống trà, chậm rãi nói, “Đối với một thương nhân thành công, không kiếm được tiền chính là lỗ. Vì thế anh trơ mắt nhìn nguồn tài nguyên, tiến hành tính toán thử. Đầu tiên, tôi và Mạc Phi giúp Oss bọn họ phá không ít vụ án, có quan hệ không tồi với cảnh sát. Vụ án xảy ra ở thành phố S, cảnh sát nhất định sẽ tham gia, mà Oss chắc chắn sẽ tới xin ý kiến cố vấn của tôi, vì thế anh có thể thoải mái sử dụng lực lượng của cảnh sát. Thứ hai, X3 mạo hiểm cướp đi phanh xe, chứng tỏ trong tay đối phương có manh mối chính xác, nếu Mạc thị tham gia còn tìm ra bí mật nằm bên trong phanh xe thì công lao tất nhiên thuộc về Mạc thị, tin tức nhất định sẽ được ban bố khắp nơi, không cần quảng cáo, một vốn bốn lời. Còn X3 kia chắc chắn sẽ có không ít kẻ thù, nếu thông qua Mạc thị diệt trừ được bọn họ thì anh sẽ quen được không ít bạn mới. Thứ tư, Mạc Phi vừa tiếp nhận Mạc thị, lần này nếu thành công, sẽ giúp anh ấy tạo danh tiếng. Cuối cùng, Mạc Phi đang ở phòng tranh, phòng tranh thì nhỏ, tuy rằng ở gần cảnh sát, nhưng khả năng chống cự tập kích thì tương đối thấp. Mạc Phi nhất định sẽ tìm người bảo đảm an toàn cho phòng tranh, cho nên anh ấy sẽ phải dựa vào Mạc thị và anh. Trải qua tính toán, đây là món kinh doanh vô cùng có lợi, đúng là bán một lời mười.Anh chắc là đã điều tra xong bối cảnh của X3 rồi…” Nói xong, An Cách Nhĩ nhìn nhìn đồng hồ, “Khoảng năm phút nữa, Oss chắc chắn sẽ chạy tới đây nhờ tôi giúp vụ án nổ lớn… Vì thế anh sẽ cật lực cản Mạc Phi tham gia vào. Nhưng Mạc Phi lại cảm thấy tự trách với vụ này, cảm thấy bản thân có trách nhiệm, mà tôi thì lại thích làm trái lời anh, cho nên sẽ cố ý tham dự vụ án này, cứ như thế anh sẽ làm ngư ông đắc lợi. Mặt khác, anh cũng đã mua vé máy bay, để Mạc Tiếu đưa ba đứa nhỏ về nhà, nửa tiếng sau, xe của Mạc thị sẽ mang một đống người tới đây hộ tống, anh đã chuẩn bị rất tốt rồi đi? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một không thể bỏ qua.”
Mọi người yên lặng cầm tách trà, vừa nghe An Cách Nhĩ cũng vừa lặng lẽ liếc nhìn Mạc Tần đang thay đổi sắc mặt ngồi bên kia.
Mạc Tiếu cố gắng nhịn cười, những gì An Cách Nhĩ nói hoàn toàn giống những gì Mạc Tần đã sắp xếp, quả thật là thần côn. Cửu Dật đã cất tấm ảnh vào, ngồi vuốt lông Eliza, trong lòng nghĩ nếu Mạc Tấn đã biết do X3 làm ngay từ đầu thì còn muốn mình ngồi ngơ ngơ cung cấp manh mối làm gì.
Mạc Tần nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Vậy cậu không có ý định nhận vụ này?”
“Tôi sẽ nhận.” Câu trả lời của An Cách Nhĩ làm mọi người kinh ngạc.
Tay cầm tách trà của Mạc Tần hơi khựng lại, nhìn An Cách Nhĩ.
“Lý do là gì?” Mạc Tần hỏi.
“Tính toán của anh hợp lý, đối với Mạc thị có lợi mà cũng có lợi với Mạc Phi.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói.
Mạc Tần há miệng — Nếu nhận thì cần gì phải nói nhiều như vậy?
An Cách Nhĩ thấy đối phương há hốc không lên tiếng, mỉm cười, ý rất rõ ràng — Muốn chọc anh tức chết!
Mạc Tần bất đắc dĩ đặt tách trà xuống, chợt nghe Thẩm Tuyển đang cầm công văn lấy tư liệu nói một câu, “Năm phút…”
Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa liền vang lên tiếng ‘đinh đinh’ của chuông gió, sau đó là giọng của Oss, “An Cách Nhĩ! Đại vương! Cậu về duy trì hòa bình thế giới rồi! Tổ chức rất cần cậu!”
Mọi người lại yên lặng nhìn Mạc Tần, Mạc Tần chỉ biết thở dài.
Phía sau Oss, cả Thân Nghị và Tôn Kỳ cũng đã tới, còn có vài cảnh viên đứng bên ngoài chờ, trên mặt ai cũng viết câu ‘sứt đầu mẻ trán’.
Vụ án lần này không giống mấy vụán giết người bình thường, bởi vì thủ pháp quá sức kiêu ngạo, tổn thương gây ra cũng quá lớn, cho nên cảnh sát sẽ không có ý định từ bỏ.
Có điều Thân Nghị bọn họ đã điều tra một chút, đối phương ra tay rất sạch sẽ không để lại bất cứ manh mối nào, vì thế chỉ có thể nhờ An Cách Nhĩ. Nhưng vụ án này không có máy móc cao cấp cũng không có tội phạm biến thái có chỉ số thông manh cao… Tuy rằng đúng là có biến thái, nhưng vụ án nổ lớn kiểu này, An Cách Nhĩ gọi đó là ‘người man rợ sử dùng thủ đoạn bạo lực’, hắn sẽ cảm thấy hứng thú nhận sao? Từ đó tới giờ An Cách Nhĩ không bao giờ nhận mấy vụ án khủng bố kiểu này.
Oss chạy vào, bắt chước theo Ace, ngồi úp sấp, ngẩng mặt lên, tỏ vẻ hết sức chân thành, “An Cách Nhĩ! Đại vương! Tuy rằng vụ án lần này không đẹp đẽ gì nhưng mà…”
Cơ mà, Oss và Thân Nghị lúc nãy đã nghĩ cách thuyết phục, còn chưa bắt đầu bài diễn văn thì nghe An Cách Nhĩ vừa uống trà vừa chậm rãi nói, “Tôi nhận.”
…
Trong nháy mắt, cả căn phòng lạnh ngắt như tờ.
Thật lâu sau, Oss móc tay vào tai ngoáy ngoáy, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi bên cạnh, ý hỏi — Có phải tôi bịảo giác không? An Cách Nhĩ chịu nhận rồi, còn dễ dàng như vậy nữa!
An Cách Nhĩ đặt tách trà xuống, hơi mỉm cười, đứng lên nói, “Tôi đi toilet, các anh chuẩn bị tài liệu cho tôi đi.”
Nói xong liền lên lầu.
Oss và Thân Nghị vẫn giữ trạng thái há hốc ngơ ngơ, có chút không dám tin chuyện vừa xảy ra, đã vậy còn quá thuận lợi nữa!
Mạc Tiếu đột nhiên cảm thấy thật cảm động, nói với Mạc Tần, “Chú tính kế với hắn, hắn vì Mạc Phi mà nhận, cảm động quá chừng hà!”
“Nga…” Oss và Thân Nghị cùng gật đầu, nhìn Mạc Phi với vẻ mặt hiểu rõ — Thì ra là vì Mạc Phi, đại ma vương An Cách Nhĩ đổi tính đổi nết rồi sao?
Mạc Tần thở dài, nhìn thần sắc hơi bất đắc dĩ lại có chút dở khóc dở cười của Mạc Phi, “Con có gì muốn phát biểu không?”
Mạc Phi nhìn vẻ mặt cảm động của mọi người, nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, “Tuy rằng An Cách Nhĩ vẫn luôn nghĩ tới những việc ưu tiên, nhưng vụ án lần này, phải nói thế nào đây…” Mạc Phi sắp xếp lại từ ngữ, “Nếu cái phanh xe đó là thật, thì đảo hoàng kim đó thật sự có tồn tại.”
Tất cả mọi người sửng sốt, đều gật đầu.
Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ hứng trí bừng bừng bước lên lầu, cười mở miệng, “Có cái gì hứng thú hơn việc tìm thấy đảo hoàng kim?”
Mọi người há to miệng — Khó trách lại dễ dàng đồng ý như vậy, thì ra là vì đảo hoàng kim!
Ở trên lầu hai, An Cách Nhĩ vừa đi vừa cười tủm tỉm nói, “Đảo hoàng kim~ đảo hoàng kim~”
Tâm trạng hào hứng của hắn đã sớm bị ba đứa nhỏ để ý.
“An An!”
“Có chuyện gì vui quá vậy?”
“Đảo hoàng kim là cái gì?”
“Phải đi mạo hiểm hả?”
…
Ba đứa nhóc bu tới, thay phiên ôm chân ôm tay An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ ra sức giãy dụa, “Con nít con nôi không được phá người lớn phá án!”
Mấy đứa nhỏ đã có lòng hiếu kỳ và nhiệt tình vô hạn với An Cách Nhĩ từ lâu cho nên bám chặt không chịu buông.
…
Mọi người đồng tình nhìn Mạc Tần, Mạc Tần đỡ trán, dù cho thế nào, thuận lợi làm cho An Cách Nhĩ nhận vụ này, chẳng khác nào thành công một nửa, rất đáng chúc mừng.
Nửa tiếng sau, quả thật có mấy chiếc xe đen dừng trước phòng tranh, một đám người bước xuống chờ lệnh.
“Oa…” Oss há miệng nhìn xung quanh, “Nhìn rất giống đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp!”
Mạc Tiếu gật đầu, “Là tinh anh trong tinh anh đó!”
Trong phòng, An Cách Nhĩ hai chân đặt lên sô pha, dựa vào Mạc Phi, thuận tay xoay xoay mô hình quả địa cầu trên bàn, xem tư liệu trong tay.
Thật lâu sau, An Cách Nhĩ buông tư liệu, hơi nheo mắt lại, “Đảo hoàng kim…”
“Sao thế?” Mạc Phi thấy vẻ mặt của An Cách Nhĩ không giống trước đây nên lại gần hỏi.
An Cách Nhĩ ngẩng mặt, vươn tay sờ hai gò má Mạc Phi, cười nói, “Tôi thật sự muốn biết cái gì là bí mật không nên biết.”