Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng

Chương 10: Chương 10: Vọng Vọng Không Có Lông Chân




Edit: Ry

Cố Vọng không biết sau khi nhìn mình, Hạ Thanh Hoàn lại lộ vẻ suy tư, cậu đang bận dùng giấy vệ sinh lau khô mặt, sau đó chuẩn bị trở lại lớp học thì thấy Tưởng Trì đứng ở đầu cầu thang.

Gã mặc đồng phục màu trắng đen, hòa vào làm một với khung cảnh tối mịt phía sau.

Tác giả đã cố gắng dùng từ miêu tả chuẩn xác nhất khi miêu tả các nhân vật trong truyện, miêu tả Tưởng Trì chính là một người lạnh lùng, rất lạnh lùng, trong mắt gã, ngoại trừ Hạ Thanh Hoàn ra thì không còn người thứ hai, mặc dù có tình có nghĩa nhưng cũng ân oán rõ ràng.

Nam chính ghét Cố Vọng, tác giả còn cố ý dùng một chương để biểu đạt sự ghét bỏ của nam chính với Cố Vọng đã đạt đến mức khiến cho người khác phải giận điên lên.

Lúc Cố Vọng đọc truyện thì không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy tác giả có hơi lan man, nhưng bây giờ khi đã thật sự trở thành “Cố Vọng”, cậu mới biết nam chính ghét mình nhiều đến mức nào. Từ trong mắt của nam chính cậu cũng cảm nhận được gã thật sự hật không thể ăn sống nuốt tươi mình, đổ máu của cậu lên nóc nhà suốt ba ngày.

Thế là, Cố Vọng lại dịch sang bên cạnh, muốn cách xa Hạ Thanh Hoàn một chút, rồi lại một chút.

Tưởng Trì đút hai tay trong túi, đi về phía Cố Vọng: “Tao nghe là mày về cùng với Hạ Thanh Hoàn?”

Cố Vọng: “...”

Mày đừng hỏi tao, đi mà hỏi Hạ Thanh Hoàn ấy! Hạ Thanh Hoàn đang ở ngay bên cạnh mà?

Nhưng mà người kia lại chỉ thản nhiên nhìn hai người một chút, rồi ung dung cầm ô đi mất.

Đi rồi?

Quản lý nam chính một tí đi được không?

Cố Vọng nhìn theo bóng lưng Hạ Thanh Hoàn, nhớ lại thái độ của Hạ Thanh Hoàn đối với Tưởng Trì ở trong truyện cũng rất bình thường, chẳng qua là Tưởng Trì có chừng mực không chọc cho anh ghét mà thôi. Là nam chính, nhưng ở trong mắt Hạ Thanh Hoàn, Tưởng Trì nhiều lắm cũng chỉ được coi là bạn học, lại còn là bạn học lớp bên cạnh.

Tưởng Trì yêu mà không có được, cho nên Hạ Thanh Hoàn vẫn luôn là ánh trăng sáng trong lòng gã, đến mức về sau Tưởng Trì tìm người yêu, gần như ai cũng đều có gì đó giống với Hạ Thanh Hoàn, hoặc là con mắt giống, miệng na ná, hoặc là những chỗ khác.

Gã tìm rất nhiều bóng dáng của Hạ Thanh Hoàn, nhưng Hạ Thanh Hoàn vẫn không nhìn gã nhiều thêm một chút.

Cho nên trong lòng Cố Vọng, Hạ Thanh Hoàn mới là người đáng sợ nhất. Thật ra Tưởng Trì rất thảm, ít ra thì ngoài việc coi là bạn học, Hạ Thanh Hoàn cũng có cảm xúc khác với Cố Vọng, ví dụ như: Tiếc là Cố Vọng ra đường không bị xe đâm chết.

Cố Vọng càng nghĩ linh tinh càng cảm thấy Tưởng Trì thảm vãi, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.

Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn bị cậu làm cho giật mình, đối mặt với tình địch mà vẫn còn có thể cười tươi như thế, chẳng lẽ Cố Vọng yêu nhưng không chiếm được nên phát điên rồi?

Tưởng Trì cũng không ngờ Cố Vọng lại cười trước mặt mình, trong trí nhớ của gã, mỗi lần Cố Vọng thấy gã đều là mũi vểnh lên trời, cái kiểu mày là cái chó gì tao mới là nhà giàu mới nổi.

Người thích Hạ Thanh Hoàn nhiều như vậy, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác mình lại chỉ ghét Cố Vọng nhỉ? Tưởng Trì cho rằng là vì Cố Vọng trông quá ngứa đòn.

Kiểu cười không có chút châm chọc nào như vậy gần như là không có, Tưởng Trì nhíu mày: “Mày lại muốn làm gì? Tao hỏi mày, có phải mày lại nghĩ ra trò gì để chơi đùa với Hạ Thanh Hoàn rồi đúng không?”

Cố Vọng còn từng muốn cưỡng ép Hạ Thanh Hoàn, kết cục là bị Hạ Thanh Hoàn đá cho một cú đầu rơi máu chảy, cho nên Tưởng Trì không thể không đề phòng.

Cố Vọng cũng không muốn dây dưa với Tưởng Trì, cậu định lách qua người Tưởng Trì, ai ngờ Tưởng Trì đột nhiên đưa tay tóm lấy cổ tay Cố Vọng, ánh mắt gã như ngâm trong nước đá, lạnh lùng nói với Cố Vọng: “Tao cảnh cáo mày, đừng có ý đồ với Hạ Thanh Hoàn, cậu ấy...”

“Rồi rồi rồi, cậu ta là của mày, là của mày.” Cố Vọng hất tay Tưởng Trì ra, mất kiên nhẫn nói: “Tao đã không thích cậu ta nữa rồi, bản thiếu gia chơi chán rồi, mày cứ tự nhiên đi.”

Câu kia là Cố Vọng bắt chước theo đám con nhà giàu, đám bạn của cậu trước kia cũng có đứa là con ông cháu cha, Cố Vọng kết bạn cũng không coi trọng nhân phẩm, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, không ai lại nhìn vào mấy thứ đồ đạo lý hư vô như thế cả. Cho nên, cái loại tiết mục có mới nới cũ này cậu cũng đã chứng kiến rất nhiều.

Thế nên, hiện giờ bộ dạng của Cố Vọng không khác gì đám con ông cháu cha kia, thật sự là bắt chước được cả tinh hoa, cậu vừa dứt lời, ba người bên cạnh lập tức sững sờ.

Tưởng Trì cảm thấy Cố Vọng sao có thể nhẹ nhàng nói ra câu “tao không thích Hạ Thanh Hoàn” như vậy, trên đời này có ai lại không thích Hạ Thanh Hoàn?

Mà Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn thì cảm thấy, Cố Vọng khốn nạn vcl, nét mặt kia, giọng điệu kia, mặc dù là anh em chí cốt nhưng chính bọn họ cũng nhìn không nổi!

Rõ ràng trước kia Cố Vọng cũng là kiểu thay đổi thất thường như này, có mới nới cũ, nhưng bọn họ chưa từng cảm thấy Cố Vọng khốn nạn, bình tĩnh xem xét khách quan mà nói thật sự là chưa từng cảm thấy vậy, nhưng hôm nay bọn họ bị sự đểu của Cố Vọng đập cho rồi.

Cố Vọng mang theo Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu vẫn còn đang im lặng đi về phía trước hai bước, lại bị Tưởng Trì chặn lại, nét mặt Tưởng Trì hung tàn: “Mày dựa vào cái gì mà dám không thích Hạ Thanh Hoàn nữa?”

Cố Vọng: “...”

Thẩm Chiếu: “...”

Tống Chi Ngôn: “...”

Lần này Cố Vọng có không nói thì Thẩm Chiếu cũng cảm thấy không nhìn được nữa, nó bám vào bên cạnh Cố Vọng, bật lên chế độ bảo vệ con trai: “Đmm mày bị điên à! Cố Vọng thích Hạ Thanh Hoàn thì mày nói, không thích nữa mày cũng không chịu. Tao xin mày đấy, đừng có quấn lấy Vọng Vọng nhà chúng tao nữa được không?”

Cố Vọng: “...” Câu trước được đấy, nhưng câu sau thật dễ khiến người khác hiểu lầm.

Tống Chi Ngôn cũng cảm thấy vậy, cậu ta kéo ống tay áo Thẩm Chiếu, nói: “Mày nói sai rồi, nói như kiểu Tưởng Trì thích Vọng Vọng nhà chúng ta nên mới quấn lấy nó vậy.”

Tưởng Trì cũng nhận ra câu vừa rồi của mình không quá bình thường, để che giấu sự xấu hổ, gã hừ lạnh một tiếng: “Hi vọng mày nói được làm được, còn để tao thấy mày lại quấn lấy Hạ Thanh Hoàn, đừng trách tao không khách khí với mày!”

Gã đi rồi, nhưng người vẫn chưa đi xa, Thẩm Chiếu đã nói với Cố Vọng: “Vọng Vọng, Tưởng Trì đéo biết ngại hay sao ấy, nó cũng có phải là gì của Hạ Thanh Hoàn đâu, nó lấy tư cách gì mà quản việc ông có thích cậu ta hay không?”

Đối với điểm này, Cố Vọng cũng có suy nghĩ tương tự.

Thật ra, lúc cậu đọc truyện đã cảm thấy, nam chính tự cao tự đại, ở trong tiểu thuyết, có lẽ là một nhân vật nặng tình khiến cho người ta cực kì đau lòng, nhưng khi bạn trở thành người trong cuộc thì sẽ thấy, bạn sẽ không thể thích nổi kiểu người như Tưởng Trì. Luôn khăng khăng tự cho là mình đúng, mặc dù gã cực kì đẹp trai, nhưng cũng không bù đắp được điểm này.

Ba người vừa chửi rủa Tưởng Trì vừa đi đến phòng học, Thẩm Chiếu còn phát ngôn một câu cực kì bùng nổ, nó nói lông chân Tưởng Trì rất dài, có một lần hai lớp có cùng tiết bơi lội, nó đã đặc biệt nhìn xem.

Tống Chi Ngôn: “Mày nhìn lông chân của nó làm gì?”

Thẩm Chiếu cực kì hùng hồn: “Không phải thằng đó nói là nó rất men lỳ sao? Nên tao muốn xem nó men lỳ cỡ nào!”

Cố Vọng: “... Vậy ông có men lỳ không?”

Thẩm Chiếu suy nghĩ một chút: “Không quá men lỳ nhưng cũng khá là men lỳ.”

Cố Vọng và Tống Chi Ngôn không nhịn được cười, Thẩm Chiếu lại không hiểu lắm: “Vọng Vọng, ông cười cái gì? Tôi vẫn còn đỡ, ông thì chẳng men lỳ tí nào, ông không có lông!”

Cố Vọng: “...”

Tống Chi Ngôn nhảy sang bịt miệng Thẩm Chiếu: “Mẹ mày, mày có mặt mũi không vậy? Chỗ kín đứa nào chả có lông!”

Thẩm Chiếu giật tay Tống Chi Ngôn xuống: “Ý tao không phải vậy, tao nói là Vọng Vọng không có lông chân! Là lông chân!”

Tống Chi Ngôn: “Thật mất mặt.”

Cậu ta quay sang Cố Vọng: “Vọng Vọng, mày không có lông chân thật à?”

Cố Vọng: “...” Cậu thật sự không để ý.

Thế là ba người ở cửa sau của lớp, cách lớp học khoảng một bước chân, bắt đầu nhìn xem Cố Vọng có lông chân hay không.

Cố Vọng vén ống quần ướt sũng đến đầu gối, lộ ra một đoạn bắp chân thon gọn, trắng trẻo, đường cong bắp thịt mượt mà xinh đẹp.

“Vãi chưởng Vọng Vọng mày không có lông chân thật!”

Cố Vọng cũng không ngờ nguyên thân lại... thanh tú như thế, cậu đành phải nói: “Có một chút được không?”

Thẩm Chiếu nhìn kĩ, phát hiện đúng là có một chút, nhưng màu rất nhạt, lại ngắn và mảnh, chẳng khác gì không có. Nó ngẩng đầu nhìn Cố Vọng, có chút ghét bỏ: “Vọng Vọng, ông chẳng men lỳ tí nào.”

Cố Vọng: “...”

Cậu đang muốn nói cho Thẩm Chiếu biết, người con trai có nam tính hay không không phải dựa vào lông chân để đánh giá, thì ánh sáng trên đỉnh đầu lập tức biến mất, bọn họ được bao trùm dưới một cái bóng.

Hạ Thanh Hoàn đưa lưng về phía ánh đèn hắt ra từ phòng học, tầm mắt rơi xuống mặt Cố Vọng, rồi lập tức chuyển xuống bắp chân trần trụi của cậu.

Cố Vọng không được tự nhiên cho lắm, kéo ống quần xuống.

Chỉ có Thẩm Chiếu não teo, ngửa đầu hỏi Hạ Thanh Hoàn: “Lớp trưởng, cậu có lông chân không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.