Editor: KimH
Beta: Maria
-
Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy đề thi của Lâm Tinh Hà là khó.
Hoa hồng núi tuyết là một loại hoa hồng trắng, không phải là trắng hoàn toàn, là trong màu trắng để lộ ra màu xanh biếc nhạt, tượng trưng cho sự tao nhã và thuần khiết. Trường thi có 100 người, lại chỉ có 50 bông hoa hồng. Nếu tính theo đầu người thì sẽ thiếu rất nhiều, chứng minh trường thi này đã định trước là có một nửa số thí sinh không tìm được hoa hồng, không thể thông qua kỳ thi.
Mà đề thi lại nói là tìm hoa hồng núi tuyết, vậy hoa hồng ở đâu?
Trong thế giới này, liệu hoa hồng núi tuyết có phải là hoa hồng núi tuyết trong thế giới quan* của cô hay không? Nếu giống như định nghĩa về Tuyết Nữ trong trường thi trước, thì định nghĩa về Tuyết Nữ không giống trong thế giới quan của cô.
*Thế giới quan: là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội.
Lâm Tinh Hà cân nhắc một hồi, không tiếng động quan sát xung quanh.
Lần này khác với lần trước, cô không cô đơn, xung quanh toàn là thí sinh, thí sinh Khoa Kỳ Huyễn và Khoa Tiên Hiệp đều trở nên khiêm tốn, thu hồi chổi và vật cưỡi, dung nhập vào nơi nhìn qua thì giống một thế giới hiện đại bình thường.
Người trong bến tàu bắt đầu di chuyển.
Nhìn cách ăn mặc của những người xung quanh và tàu du lịch, xem ra không khác thế giới của cô cho lắm.
Lâm Tinh Hà từng ngồi tàu du lịch vài lần, đi những đường biển khác nhau, đương nhiên đều là do cô chơi rút thăm trúng thưởng nên được tặng vé lên tàu du lịch. Có một lần còn cực kỳ may mắn, sau khi lên tàu du lịch, cô được vào thẳng khoang thượng hạng, hưởng thụ quản gia riêng phục vụ trên tàu du lịch tận mười tám ngày.
Cho nên, Lâm Tinh Hà cũng không thấy xa lạ gì với tòa lâu đài trên biển này.
"Chào mọi người, tôi họ Lý, là hướng dẫn viên du lịch của mọi người. Bây giờ tôi gọi đến tên ai, người đó lại đây nhận vé tàu và thẻ phòng nhé. Khu A bên cạnh là nơi gửi hành lý, ai không gửi hành lý thì rẽ trái, đi thẳng qua chốt kiểm tra an ninh, xếp hàng đợi lên tàu."
Hướng dẫn viên du lịch họ Lý bắt đầu đọc tên.
Nhưng đọc hơn nửa số người rồi mà vẫn chưa thấy tên của một thí sinh nào cả.
Lâm Tinh Hà phát hiện đã có một ít thí sinh quanh cô rời đi, nhìn hướng bọn họ đến thì là chỗ bán vé. Lúc này cô mới phản ứng lại, cho dù là trường thi trước, hay trường thi này, đối với thế giới này mà nói, cô là người đến từ bên ngoài.
Trường học sẽ không sắp xếp một thân phận thích hợp ở thế giới này cho cô.
Đề thi là Hoa Hồng Núi Tuyết, trước mặt lại có một chiếc tàu du lịch rất lớn, hiển nhiên là cần phải lên tàu du lịch rồi.
【 Ha ha ha ha ha ha giáo chủ ngây thơ ghê, do thi ít quá đó, thi nhiều thì biết số lượng từ trong đề thi sẽ ngày càng ít, nhìn càng đơn giản thì lại càng khó. Đặc biệt là loại đề thi này, chỗ khó thứ nhất là lên tàu du lịch bằng cách nào. 】
【 Nhìn BOSS Khoa Kỳ Huyễn ở bên cạnh đi, đã mua được vé rồi, đang xếp hàng lên tàu kìa. 】
【 Dáng vẻ ngây ngốc đứng yên một chỗ chờ hướng dẫn viên du lịch đọc tên mình của giáo chủ đáng yêu quá ahahahahaha 】
【 Giáo chủ đừng ngây ngốc đứng yên một chỗ nữa, vé tàu có hạn, mau nghĩ cách lên tàu thôi. Nếu không trà trộn lên tàu được thì ngay cả vé vào cửa tìm hoa hồng núi tuyết cũng không có đâu nhó. 】
Lâm Tinh Hà đi thẳng đến chỗ hướng dẫn viên du lịch họ Lý, hỏi: "Bây giờ còn bán vé tàu phòng VIP không?"
Hướng dẫn viên du lịch họ Lý khó xử nói: "Vé tàu phòng VIP có hạn, đã bán hết từ lâu rồi."
Mà ngay lúc này, có người vội vàng đi tới, nói với Lâm Tinh Hà: "Tôi có vé tàu, tôi bán cho cô."
Là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn anh ta có vẻ rất sốt ruột, mày nhíu chặt, hai tay không biết nên đặt chỗ nào.
Lâm Tinh Hà nói: "Cho tôi xem vé tàu trước đã."
Thanh niên trẻ tuổi giơ vé tàu ra.
Lâm Tinh Hà hỏi hướng dẫn viên du lịch họ Lý đứng bên cạnh: "Có thể nhượng lại vé tàu không?"
Hướng dẫn viên du lịch họ Lý nói: "Đến chỗ bán vé làm thủ tục, sửa thông tin người lên tàu là được."
Phần lớn thiết bị trên tàu du lịch là miễn phí. Hầu hết các món ăn đều không thu tiền, đãi ngộ phòng VIP càng tốt hơn, còn có rượu miễn phí, nhà hàng chuyên môn, khu vực tư nhân, quản gia phục vụ 1-1.
Lâm Tinh Hà sảng khoái dùng một thỏi vàng trao đổi vé tàu với anh ta, sau đó đến chỗ bán vé sửa đổi thông tin người lên tàu cùng anh ta.
Trông thanh niên trẻ tuổi kia khá sốt ruột. Lúc xếp hàng ở chỗ bán vé với cô, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Tinh Hà hỏi: "Anh không thoải mái à?"
Thanh niên trẻ tuổi lắc đầu, không nói câu nào.
Cửa sổ chỗ bán vé viết "mời bạn đưa hộ chiếu".
Lâm Tinh Hà dĩ nhiên là không có hộ chiếu ở thế giới này rồi.
Lúc cô đang do dự, nhân viên công tác nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi: "Họ tên."
"Lâm Tinh Hà, lâm là rừng cây, tinh là tinh tú, hà là dòng sông."
Nhân viên công tác nói: "Đổi xong rồi."
Lâm Tinh Hà nhìn sang quy trình mua vé của thí sinh bên cạnh, thấy cũng không cần hộ chiếu, không ngờ nơi này lại không yêu cầu nghiêm ngặt về hộ chiếu, chỉ cần đọc tên là có thể lên tàu.
Chờ đổi xong thông tin về người lên tàu, thanh niên trẻ tuổi như trút được gánh nặng, môi trắng bệch không còn chút máu.
Lâm Tinh Hà nói: "Cảm ơn anh đã nhượng lại vé tàu cho tôi."
Hình như thanh niên trẻ tuổi không nghe thấy cô nói gì, anh ta nhìn Lâm Tinh Hà, lại nhìn nhóm người ở phía xa, lo lắng lúc trước lại tràn ra, lẩm bẩm: "Chắc là được rồi...Không có vấn đề gì...Liệu mình có thành công không?"
Lâm Tinh Hà hỏi: "Thành công gì cơ?"
Thanh niên trẻ tuổi cảnh giác nói: "Không được trả lại vé tàu đâu."
Thanh niên trẻ tuổi này rất kỳ lạ, thấy Lâm Tinh Hà không có ý định trả lại vé, cả người nhẹ nhõm vài phần, chỉ nói với Lâm Tinh Hà: "Cô cố gắng hưởng thụ chuyến đi kế tiếp của mình đi."
Nói xong, anh ta xoay người muốn đi.
Không ngờ Lâm Tinh Hà lại túm chặt tay anh ta, cô ra hiệu cho Tiểu Tuyết Cơ trên vai, nói: "Cắn anh ta, đừng để anh ta chạy mất." Còn chưa nói xong, tiên nữ mèo mềm mại đáng yêu đã nhảy xuống, há miệng, hung hăng cắn ống quần thanh niên trẻ tuổi.
Thanh niên trẻ tuổi muốn đá văng con mèo ra, không ngờ con mèo lại như dính chặt vào ống quần anh ta, đôi mắt màu xanh biếc từ từ chuyển thành màu đỏ.
Thanh niên trẻ tuổi vừa ngẩng đầu, cô gái nhỏ trước mắt vẫn đang cười tủm tỉm, nói: "Có rảnh sang bên kia nói chuyện không? Không rảnh cũng không sao, nhưng có khả năng anh phải mất một chân rồi."
Thanh niên trẻ tuổi nổi da gà.
Lâm Tinh Hà hỏi: "Có rảnh không?"
"...Rảnh."
Bên ngoài chỗ bán vé có một quán cà phê.
Lâm Tinh Hà vui vẻ chọn chỗ này để nói chuyện. Còn lâu mới đến thời gian tàu xuất phát, cô không vội lên thuyền, cô là khách VIP nên có lối lên tàu riêng.
Cô gọi một ly Latte Vani, chậm rãi uống một hớp, hỏi thẳng: "Anh biết được những gì?"
Thanh niên trẻ tuổi nói: "Tôi không biết gì cả."
Lâm Tinh Hà: "Anh cúi đầu nhìn xem."
Tiểu Tuyết Cơ đang ngồi trong ngực anh ta, nhận được tin tức của Lâm Tinh Hà, biến thành đầu của thanh niên trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi sợ tới mức kêu lên, nhân viên phục vụ chú ý đến anh ta, niềm nở hỏi: "Quý khách, anh cần giúp gì không ạ? Ôi, bé mèo đáng yêu quá."
Thanh niên trẻ tuổi cúi đầu nhìn, con mèo hồi nãy vẫn là đầu của anh ta, bây giờ đã biến thành tiên nữ mèo.
Lâm Tinh Hà nói: "Không cần giúp gì đâu, cảm ơn, tôi cần không gian yên tĩnh."
Nhân viên phục vụ hiểu ý, rời đi.
Lâm Tinh Hà cười với thanh niên trẻ tuổi: "Anh xác định anh không biết gì hết hả?"
Rõ ràng là một người có nụ cười dịu dàng dễ mến, nhưng trong mắt thanh niên trẻ tuổi, lại cực kỳ giống ma nữ đi đòi mạng.
Mười phút sau, Lâm Tinh Hà biết được tàu du lịch tên là Hoa Hồng Núi Tuyết.
Thanh niên trẻ tuổi tên Vương Khoa.
Nửa năm trước, anh ta lên con tàu tên Hoa Hồng Núi Tuyết này. Vốn tưởng rằng đây là một chuyến đi nửa tháng vui vẻ, không ngờ vào đêm đầu tiên, tất cả nhân viên công tác trên tàu du lịch đều biến thành lệ quỷ, mở ra đêm tàn sát quy mô lớn trên tàu du lịch.
Anh ta trốn đông trốn tây, chật vật chịu đựng một tuần, không ngờ đến ngày thứ tám, tàu du lịch bị một loại sinh vật kỳ quái không biết tên xâm chiếm, lại mở ra một đợt tàn sát mới.
Lúc sắp cập bờ, thi thể vốn đang chất thành núi, máu chảy thành sông trên tàu du lịch bỗng khôi phục về trạng thái ban đầu.
Tất cả lệ quỷ lại biến thành nhân viên công tác phục vụ bọn họ chu đáo nhiệt tình, vui vẻ tiễn những người còn sống xuống thuyền.
"Lộ trình khứ hồi* của du lịch là nửa tháng à, nửa năm trước anh mới lên tàu du lịch phải không?"
*Khứ hồi: cả đi lẫn về trên cùng một đường.
Nhớ lại những ngày tháng trong quá khứ, Vương Khoa lại bắt đầu lo lắng và sợ hãi.
"Nửa tháng một lần, chỉ cần người còn sống rời khỏi tàu, chuyến sau vẫn sẽ bị cưỡng chế lên tàu. Cho dù đã trốn rất xa, nhưng đến lúc tàu chuẩn bị đi thì sẽ xuất hiện ở trên tàu cùng với những hành khách mới, lại phải trải qua hai đợt tàn sát quy mô lớn thêm lần nữa. Trừ phi chết đi, nếu không sẽ phải lên tàu và xuống tàu, lặp đi lặp lại."
Lâm Tinh Hà nhìn Vương Khoa, hỏi: "Anh tránh thoát hai đợt tàn sát quy mô lớn bằng cách nào?"
"Trên tàu du lịch có một khu vực an toàn, hai đợt tàn sát quy mô lớn đều sẽ tránh khu vực kia. Tôi trốn ở trong đó, những người còn sống đều trốn ở bên trong. Nhưng nơi đó duỗi tay không thấy năm ngón, không thể để ánh sáng chiếu vào, cũng không thể phát ra một chút âm thanh, nếu không sẽ bị phát hiện. Là một nơi giống như địa ngục, có vài người đang sống sờ sờ bị buộc đến tự sát...Tôi cần phải trở về, vợ con tôi cần tôi chăm sóc, tôi không thể chết ở chỗ này được..."
Lâm Tinh Hà đã hiểu sơ sơ, lại hỏi: "Cách giải quyết duy nhất là chuyển vé tàu cho hành khách mới à?"
Vương Khoa nói: "Tôi không biết có hiệu quả hay không nữa. Là nhân viên công tác chưa biến thành lệ quỷ trên tàu du lịch nói phương pháp này cho tôi, nói là chỉ cần có thể thành công bán lại vé tàu với giá gốc, thông tin của người lên tàu thay đổi, thì có thể thoát khỏi nguyền rủa của tàu du lịch. Cho dù là phương pháp gì, cũng mặc kệ là thật hay giả, tôi cần phải thử một lần..."
Trong lòng Vương Khoa biết cô gái trước mắt là một nhân vật lợi hại, đã ép anh ta đến mức này rồi thì chắc chắn sẽ không để bản thân làm kẻ chết thay. Vẫn chưa đến thời gian lên tàu, anh ta còn cơ hội tìm kẻ chết thay khác.
Anh ta thử nói: "Xin lỗi, tôi không nên để cô làm kẻ chết thay tôi, tôi..."
Anh ta vốn định nói anh ta nguyện ý lấy lại vé tàu, không ngờ cô gái trước mắt lại nói: "Tôi có thể thay anh lên tàu, chẳng qua là anh nên đưa tôi chút lợi ích..."
Nửa tiếng sau, Vương Khoa nghèo rớt mồng tơi cảm thấy hài lòng rời khỏi quán cà phê.
Lâm Tinh Hà bế Tiểu Tuyết Cơ lên, thong thả lên tàu bằng lối đi đặc thù cho khách quý.
【 Đến rồi! Lại đến nữa rồi! Giáo chủ lại bắt đầu con đường lừa gạt NPC! 】
【 Vận khí của Lâm Tinh Hà tốt thật đấy! Người khác cũng chưa gặp được Vương Khoa, chỉ có mình cô ấy đụng phải. Có thí sinh đi thẳng đến chỗ bán vé mua vé tàu, cũng có thí sinh mua cả phòng, cũng lên thuyền bằng lối đi đặc thù, nhưng mà không ai có vận khí như này! 】
【 Nếu họ gặp phải Vương Khoa, cũng chưa chắc có thể moi ra được những lời này đâu! 】
【 Báo cáo! Tôi đã xem qua livestream của mấy BOSS khác, giáo chủ là người đầu tiên khai quật được cốt truyện! Bây giờ vẫn có rất nhiều người cho rằng phải đi tìm hoa hồng núi tuyết ở trên tàu! 】
【 Yếu ớt nói một câu, không có ai cảm thấy trường thi này của giáo chủ rất khó à? Một đợt tàn sát quy mô lớn đã rất khó rồi. Vào tối đầu tiên, nhân viên công tác trên tàu du lịch sẽ biến thành lệ quỷ. Phải biết rằng tàu du lịch không phải con tàu bình thường. Nó nổi tiếng về phần phục vụ, vậy nên nhân viên phục vụ chiếm đã một phần ba, chỉ có một trăm thí sinh, hơn nữa thêm cả những hành khách NPC khác, ít nhất có mấy trăm lệ quỷ lận, không phải thí sinh nào cũng đều có sức chiến đấu. Nếu tính như vậy, hầu như là tất cả đều là một địch nhiều, còn chưa biết những lệ quỷ đó có trình độ như thế nào cơ...】
【 Hơn nữa sau khi trải qua đợt tàn sát quy mô lớn của lệ quỷ, lại có thêm một đợt tàn sát quy mô lớn nữa mà lại là đợt tàn sát của những sinh vật kỳ quái...】
【 Thậm chí tôi còn cảm thấy đừng nói tìm hoa hồng núi tuyết gì đó, có một nửa thí sinh sống sót qua trường thi này đã là tốt lắm rồi...】
-
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo chủ: Tàn sát là gì? Tôi mà cũng có thể tàn sát á?