"Chẳng lẽ không phải nên liên hệ với bệnh viện trước sao?" Giang Tư Dương dùng ánh mắt "Cậu có tật xấu phải không" nhìn Cảnh Linh.
"Bệnh viện tất nhiên phải liên hệ, nhưng cấp cứu trước, có thể sống hay không, phải xem họ Bạch kia." Cảnh Linh nói chuyện, lấy di động từ trong túi quần ra đưa cho Giang Tư Dương, "Gọi đi."
Giang Tư Dương nhìn chiếc di động đen trắng, trầm mặc một hồi lâu mới duỗi tay tiếp nhận, nhịn không được phun tào, "Cậu dùng cái này?"
"Không có biện pháp ai bảo nhà tôi nghèo." Cảnh Linh không chút để ý, "Đừng dong dài nữa mau gọi đi, trì hoãn nữa thì chỉ còn lại thi thể hổ Hoa Nam tới chấn động quốc nội thôi!"
Đây đúng là sự thật. Giang Tư Dương tuy rằng còn rất nhiều nghi vấn, cũng phải tạm thời nghẹn lại, cầm lấy di động gọi tới số điện thoại đặc thù của quân đội, sau khi nói ám hiệu, đem tình huống bên này miêu tả đại khái một lần.
Người trẻ tuổi bên kia điện thoại cho rằng bản thân nghe lầm, "Anh xác định là hổ Hoa Nam hoang dã?"
"Tôi xác định, nhưng tình trạng của nó không mấy khả quan, cậu mau chóng liên hệ với nhân viên y tế nhanh tới đây!"
Tin tức tầng tầng đánh tới, nhưng cơ hồ mỗi một tầng đều có sự nghi ngờ giống nhau. Này không chỉ vì hổ Hoa Nam hoang dã đã bị coi như tuyệt chủng, mà bởi vì mấy năm trước phát sinh một sự kiện. Cũng xảy ra ở dãy núi Lĩnh Sơn, có người tự nhận đã thấy hổ Hoa Nam hoang dã còn chụp được ảnh, chuyện này đã nháo lên một hồi ồn ào huyên náo, thậm chí được đông đảo truyền thông nước ngoài chú ý, nhưng mà cuối cùng chứng thực lại lại chỉ là tin giả. Mấy năm sau, còn rất ít người nhắc tới chuyện lúc trước, nhưng nếu lại xuất hiện tin tức tương tự như vậy một lần nữa, mà lại còn phát hiện ở dãy núi Lĩnh Sơn, tất nhiên sẽ gợi lên ký ức của mọi người về việc này thêm lần nữa. Sai lầm lúc trước nếu tái phạm thêm một lần thì sẽ không dễ chìm xuống như lần trước.
Gọi điện xong, còn lại chỉ là chờ đợi. Giang Tư Dương quay đầu lại đi xem Cảnh Linh, phát hiện không biết khi nào anh đã tiến đến bên dòng suối nhỏ, cách cự mãng chỉ hơn một mét, tức khắc hắn nhìn mà thay anh đổ mồ hôi. Nhưng đương sự lại một chút cũng không khẩn trương, thậm chí cùng cự mãng nói chuyện với nhau, "Rất nhanh sẽ có người lại đây, ngươi cần phải đi. Ngươi hẳn biết ngươi và nó không giống nhau, nó trọng thương lâm nguy, sẽ không tạo thành nguy hại đối với nhân loại, nhưng ngươi sẽ."
"Ta đáp ứng sẽ tận lực tìm người cứu nó, nếu không sống cứu, ta cũng sẽ đem thi thể nó về cho ngươi, như vậy có thể đi được rồi chứ?"
Giang Tư Dương cảm thấy đôi mắt hắn nhất định là có vấn đề, bằng không như thế nào lại nhìn ra cảm xúc lưu luyến không rời từ trên người một con cự mãng cơ chứ. Chỉ thấy cự mãng cúi đầu xuống, tê tê phun lưỡi ra như nói chuyện, nhẹ nhàng chạm chạm vào đầu con hổ. Mà con hổ cũng khẽ kêu một tiếng đáp lại, bất quá bởi vì thật sự quá yếu rồi, nên thanh âm kia so với mèo nhỏ kêu cũng không to hơn bao nhiêu.
Thân thể cự mãng trườn qua dòng suối nhỏ, biến mất ở trong rừng cây.
Lúc sau không đến năm phút, liền nghe được tiếng gầm rú của phi cơ trực thăng từ xa tới gần, một đạo ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, nhìn thấy rõ vật ở bên dòng suối nhỏ. Bộ đội dưới sự chỉ dẫn của phi cơ trực thăng, rất nhanh cũng tìm được tới.
Cho dù đã sớm biết mục tiêu nhiệm vụ lâm thời lần này, nhưng khi thật sự thấy chú hổ nằm ở bên dòng suối nhỏ, mọi người vẫn cảm thấy khiếp sợ. Nhân viên y tế mang công cụ đi tới tiến hành cấp cứu cho chú hổ, bảo đảm nó có thể chống cự được tới lúc bác sĩ thu y chuyên nghiệp tới. Có một đội khác phân tán ở bốn phía tiến hành thăm dò.
"Là ai phát hiện?" Người nói chuyện mặc một thân quân trang, trên phù hiệu có hai gạch hai sao, đây là quân hàm trung tá lục quân.
Giang Tư Dương lúc đầu muốn đem chuyện này ôm về mình. Làm như vậy không phải muốn cướp công lao, mà ngược lại là đang bảo vệ anh. Vô luận hắn hay Cảnh Linh, ai cũng không có lý do gì để đêm khuya rời ký túc xá chạy đến rừng cây nhỏ này, cuối cùng còn chạy ra xa khỏi khu vực an toàn bộ đội dọn dẹp nữa. Với lại như thế nào thì hắn cũng là người Giang gia, còn Cảnh Linh chỉ là người dân bình thường không có bối cảnh gì.
Không nghĩ rằng trước khi hắn mở miệng, Cảnh Linh liền trực tiếp thừa nhận, "Báo cáo trung tá, là tôi, Cảnh Linh tân sinh viên đại học giao thông Nghi Châu niên cấp 2012."
Dưới ánh sáng của phi cơ chiếu vào, làn da thiếu niên như phát sáng, trừ bỏ đầu tóc có chút hỗn độn, toàn thân trên dưới chỉnh chỉnh tề tề nhìn không ra một tia chật vật. Mà đứng ở cách đó không xa Giang Tư Dương lại hoàn toàn trái ngược, bởi vì chạy trong rừng cây, trên áo khoác và quần đều có các vết rách khác nhau, chỗ da trên tay lộ ra ngoài áo, có vết thương rõ ràng.
Tình huống như vậy, chỉ cần không phải người có vấn đề về đầu óc, đều nhìn ra được có chút kỳ quặc.
Cảnh Linh bị đưa tới một bên tra hỏi. Đương nhiên Giang Tư Dương cũng không được bỏ qua.
Trong toàn bộ quá trình hỏi chuyện, Cảnh Linh ngữ khí từ đầu đến cuối đều rất trấn định, chẳng sợ nói ra những thứ người khác nghe không thể tưởng tượng ra, đối mặt với ánh mắt hoài nghi của mọi người, trên mặt anh biểu tình vẫn không thay đổi.
Nhưng dù vậy, đối phương vẫn không tin lời anh nói, "Tiểu tử lá gan rất lớn a, dám trước mặt lão tử mặt không đổi sắc nói dối!"
Thanh âm này nghe rất lạnh lùng, hiển nhiên là đang tức giận.
Kỳ thật Giang Tư Dương cũng không tin, bất quá bản thân chính mắt thấy đại bộ phận quá trình, hắn cảm thấy cần làm chứng cho Cảnh Linh. Kết quả lúc này, đối phương như cũ không cần hắn, ngữ khí bình tĩnh mở miệng nói, "Trung tá, có một số việc anh không biết không đại biểu sẽ không tồn tại, anh không ngại có thể hỏi phía trên một chút." Cùng một loại sự tình phía trên khẳng định đều biết, chỉ là không công bố ra ngoài mà thôi.
Lúc này, người của tiểu đội thăm dò đã trở lại, "Báo cáo trung tá, chung quanh phát hiện sinh vật có kích cỡ lớn hoạt động lưu lại dấu vết, bước đầu kết luận là một loại mãng xà, chiều dài ít nhất hơn mười mét, thân mình hơn 80 cm!"
Trung tá nghe vậy, ánh mắt xoát một cái nhìn về phía Giang Tư Dương.
"Ngượng ngùng, vừa rồi quên mất, lúc phát hiện chú hổ này bên cạnh còn có một con cự mãng, bất quá trước khi mọi người tới nó đã rời đi rồi." Hắn nghiêm trang trả lời, nhưng mà lại làm người nghe được ngứa răng. md cái gì mà kêu quên mất? Đó là cự mãng hơn mười mét đấy không phải con rắn nhỏ bằng ngón tay đâu, ngươi mẹ nó nói quên mất, ngươi sao không bay lên trời luôn đi!
Không bao lâu sau, tiểu đội chữa bệnh cũng có người lại đây, báo cáo tình huống của chú hổ, vì bị thương nghiêm trọng hơn nữa bỏ lỡ thời kỳ cứu chữa tốt nhất, liền tính là nhân viên chuyên nghiệp lại đây, cũng cứu không nổi.
Cảnh Linh chờ đối phương sau khi nói xong trực tiếp mở miệng, "Nếu có thể tìm được người Bạch gia, có lẽ còn có thể cứu chữa. Trung ta nếu có tâm, không ngại hỏi lên trên một chút, tất nhiên sẽ có người biết."
Bên này trung tá không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, không biết có phải đang suy xét hay không. Giang Tư Dương trực tiếp lấy ra di động Cảnh Linh đưa hắn lúc nãy, gọi điện cho ông già ở nhà, đô đô hai tiếng liền có người nhận máy, ống nghe truyền ra thanh âm trầm thấp hữu lực của nam nhân, "Xin chào!"
"Ba, là con, Tư Dương. Ba trước đừng vội mắng con, con có chuyện này muốn hỏi người một chút, xong rồi ba lại giáo huấn con cũng không muộn."
"Có rắm nhanh phóng!"
"Ba, ba biết người nhà Bạch gia không?" Có thể là sợ đối phương nghe không hiểu vấn đề không đầu không đuôi này, hắn tiếp tục lại bổ sung một câu, "Chính là Bạch gia có thể chữa bệnh cho dã thú, ba biết không?"
Đối diện khả nghi trầm mặc vài giây, "...... Mày từ nơi nào nghe được Bạch gia?"
Giang Tư Dương không ngốc, vừa nghe lời này liền biết ba hắn biết về Bạch gia, "Ba trước đừng quan tâm con ở nơi nào biết, dãy núi Lĩnh Sơn cạnh bộ đội chúng ta phát hiện một con hổ Hoa Nam hoang dã, nó bị thương nghiêm trọng, hiện tại chỉ có người Bạch gia mới có thể cứu nó! Ba nếu biết, như vậy có thể liên hệ cho người Bạch gia không?"
"Việc này ta biết rồi. Đêm nay ta không hỏi, ngày mai chính mày lăn về Lan Châu, đem sự tình nói rõ ràng cho ta!" Bên kia nói xong trực tiếp ngắt điện thoại. Giang Tư Dương nghe xong, cất di động đi tiến đến bên cạnh Cảnh Linh, nhỏ giọng hỏi anh, "Cậu rốt cuộc là ai?"
Cách đó không xa trung tá mặt vô biểu tình nhìn hai người.
Ứớc chừng vài phút sau, một trận chấn động nhẹ vang lên, trung tá lấy di động ra nghe. Khoảng cách không tính quá xa, Cảnh Linh ngưng thần, nghe thấy microphone truyền ra một thanh âm hùng hồn hữu lực, "Người nhà Bạch gia rất nhanh sẽ tới. Kiến Cương, chuyện hôm nay cậu phải cho báo cáo chi tiết lại cho tôi."
——
Quân khu, khu ký túc xá.
Phòng 605 tầng 3. Mấy tân sinh viên đang nhàm chán đánh bài. Trong đó một người bị thua, bưng lên một chén nước lớn trong tay đang chuẩn bị uống, bỗng nhiên nghe thấy chuông điện thoại vang lên.
"Tôi đi nghe điện thoại đã." Hắn nói xong, buông chén nước xuống, đứng dậy đi đến mép giường cầm lấy di động, kết quả nhìn đến người gọi đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh lại khôi phục bình thường, cầm di động trực tiếp đi ra ban công, lại thuận tay đóng cửa lại, mới nhận cuộc gọi, "BácTrần!"
"Ninh Khê a, đồ cháu đều mang theo đi?" Bên kia người hỏi.
"Ông nội dạy bắt buộc luôn phải mang theo tùy thân." Bạch Ninh Khê trả lời.
"Vậy tốt rồi. Cháu mau chuẩn bị đồ, lập tức sẽ có người tới đón cháu, đi theo bọn họ một chuyến."
"Dạ. Còn có chuyện gì sao bác Trần, nếu không còn cháu đi thu thập đồ trước."
Bạch Ninh Khê tắt điện thoại rồi trở lại trong phòng, bạn cùng phòng sôi nổi ồn ào.
"Tiểu Bạch vừa rồi nhận điện thoại ai đó, thần thần bí bí!"
"Còn có thể là ai chứ, bạn gái chứ còn ai!"
"Tiểu Bạch cậu không thành thật a, giữa trưa mọi người chơi nói thật hay đại mạo hiểm, chính cậu nói còn chưa có bạn gái nha!"
"Đúng đúng! Đừng có nói với tôi mới qua một buổi chiều cậu đã tìm được bạn gái dung vận tốc ánh sáng thoát kiếp FA nhá!"
Bạch Ninh Khê cười cười, "Không phải bạn gái, là trưởng bối trong nhà. Tôi chút nữa phải ra ngoài một chuyến, các cậu tự chơi đi." Hắn nói xong liền bắt đầu thu thập đồ đạc. Bạn cùng phòng nhìn dáng vẻ của hắn không giống như nói giỡn, cũng không miễn cưỡng hắn nữa, nhưng vẫn dặn dò một câu, "Về sớm chút a, bằng không để huấn luyện viên bắt được, làm không tốt lại giống tiểu tử chiều nay, bị phạt chạy 20 vòng quanh sân huấn luyện a!"
Bạch Ninh Khê nhanh chóng thu thập đồ đạc xong rồi thay quần áo, chào hỏi bạn cùng phòng liền ra cửa. Vừa kéo cửa ra, liền thấy hai binh lính nghênh diện đi tới, trong đó một người hỏi hắn, "Là Bạch Ninh Khê sao?"
Hắn gật gật đầu.
"Chắc đã có người liên hệ với cậu rồi? Vui lòng đi theo bọn tôi một chuyến."
Ba người rời đi ký túc xá. Một đường ra khỏi khu ký túc xá, lại xuyên qua mấy tòa nhà, đi vào sân huấn luyện. Bạch Ninh Khê không nói một lời đi theo, trong lòng lại có chút nghi hoặc, hắn đồng ý vì bác Trần gọi hắn đi cứu người, nhưng phương hướng này rõ ràng không đúng, rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Đi theo binh lính đi ngang qua sân huấn luyện, một đầu chui vào trong rừng, càng đi thảm thực vật càng sum xuê. Mặc dù có người đi phía trước mở đường, Bạch Ninh Khê vẫn gian nan đi vào. Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc đi tới bức tường lưới sắt, trên đó bị cắt một chỗ, có hai binh lính gác bên cạnh.
Đi qua lưới sắt lại phải đi tiếp một đoạn, đi tới bên một dòng suối nhỏ, tiếp tục đi ngược dòng lên. Dần dần có thể nhìn thấy ánh sáng phía trước, thỉnh thoảng còn có thanh âm nói chuyện. Lại xuyên qua một lùm cây, tầm mắt lập tức thoáng đãng. Chỉ thấy một chỗ bên dòng suối nhỏ vây đầy người, nhìn dáng vẻ tựa hồ là nhân viên y tế.
Bạch Ninh Khê còn đang nghi hoặc, liền thấy binh lính đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, nghiêm cúi chào, "Báo cáo trung tá, người đã mang đến!"
Tiếp theo đối diện đi ra một người người trẻ tuổi cao lớn, cẩn thận đánh giá hắn vài lần sau đó nói, "Cậu chính là bác sĩ thú y Bạch gia? Sao trẻ như vậy, cảm giác không đáng tin cậy a!"
Bởi vì gia học sâu xa, Bạch Ninh Khê từ nhỏ đã được tu dưỡng rất tốt, nói câu "Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc" một chút cũng không quá. Nhưng mà giờ phút này nghe xong lời này, trán hắn lại nhịn không được dật dật, thiếu chút nữa không nhịn được mắng chửi người.
Ngươi mới là bác sĩ thú y! Cả nhà ngươi đều là bác sĩ thú y!
..................
Còn chỗ nào mọi người chưa thấy ổn hoặc sai thì bình luận cho mình biết nhé. ❤❤❤
26/10/2020