Editor: Thịt nướng & Cá bống
Thật ra tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi ôm nhau, thăm dò lẫn nhau rất đạo đức giả. Tương lai Bạch Nhược Phong hoặc Kinh Hưng Thế nhớ lại phỏng chừng có lẽ sẽ cảm thấy đần độn vì sự ngu ngốc của mình, nhưng bây giờ hiện tai ai cũng cảm thấy bản thân là người thâm tình nhất.
Kinh Hưng Thế có chút mờ mịt trước vấn đề của Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong còn đang hoài nghi cậu có A khác, hay là muốn thổ lộ với cậu?
Nếu như là thổ lộ, như vậy cậu miêu tả bộ dáng tiểu A trong lòng là tốt rồi chứ?
"Anh muốn biết?" Kinh Hưng Thế gò má ửng đỏ, thuộc như lòng bàn tay, "Em thích...... Trưởng thành chững chạc, tích cực như ánh mặt trời và là Alpha có thể bảo vệ em."
Bạch Nhược Phong vừa mới bởi vì đánh nhau mà bị ba xách ra khỏi cục lâm vào trầm mặc.
Cận thủy lâu đài [1] này gần khiến người ta có chút đau lòng.
[1] 近水楼台 - Tòa đài bên bờ sông trước tiên có được ánh trăng. Ẩn dụ có thể ưu tiên một vị trí hoặc mối quan hệ nhất định có lợi ích hoặc tạo điều kiện thuận lợi. (Chap trước Phong ca mới vừa tự tin là người gần gũi với Hưng Thế nhất nên dễ dàng chiếm ưu thế nhưng giờ nghe vậy nên hơi đau hó hó. Cảm thấy cái ưu thế này cũng bất lực!!!)
"Vậy thì...Anh thì sao?" Kinh Hưng Thế hồi lâu không trả lời được nên không nhịn được hỏi, "Anh thích cái dạng Omega nào?"
Nhược Phong tự nhiên miêu tả Phiến Phiến trong lòng: "Anh thích Omega đơn thuần đáng yêu, ngày ngày dính vào anh."
Đầu óc đầy thủ đoạn nhỏ, nửa đêm không ngừng làm chuyện xấu Kinh Hưng Thế cũng lâm vào trầm mặc.
Chẳng lẽ lúc trước những cảm nhận về cảm giác của Bạch Nhược Phong đối với mình đều là ảo giác?
Omega vốn dĩ thắng lợi có chút suy sụp, ôm eo Bạch Nhược Phong run rẩy.
"Phiến Phiến?" Tuy rằng bị đả kích sâu sắc, Bạch Nhược Phong vẫn lấy lại tinh thần ôm Phiến Phiến vào lòng, "Có phải lạnh hay không? Anh đưa em về nhà."
"Em không đi." Kinh Hưng Thế tránh một chút.
"Nhưng bên ngoài lạnh a." Bạch Nhược Phong thở dài, cởi áo khoác ra khoác lên vai Phiến Phiến.
"Anh sau này có Omega, cũng sẽ đối với người đó tốt như vậy?" Kinh Hưng Thế khàn giọng hỏi.
Bạch Nhược Phong không cần nghĩ ngợi gật đầu: "Đương nhiên."
Cậu ở trong lòng liền nghĩ, sau này bản thân sẽ đối với Phiến Phiến tốt hơn a.
Nhưng câu trả lời như vậy hoàn toàn đánh bại Kinh Hưng Thế, tiểu Omega sững sờ dán lỗ tai lên ngực Bạch Nhược Phong, nghe tim đập trầm ổn, chợt rớt vài giọt nước mắt.
Đây là anh trai của cậu, làm thế nào có thể có Omega khác?
Hôn cũng hôn rồi, sờ sờ, thì ra anh không thích em nha.
Kinh Hưng Thế càng nghĩ càng tức giận, một khắc nào đó đột nhiên đẩy Bạch Nhược Phong ra, tức giận đùng đùng chạy vào trong phòng.
"Phiến Phiến?" Bạch Nhược Phong nóng nảy, đuổi theo, giày cũng không kịp thay, đáng tiếc vẫn chưa kịp ngăn cản Kinh Hưng Thế đóng cửa lại.
Bạch Nhược Phong còn chưa từng thấy qua Phiến Phiến tức giận như vậy, cậu không ngừng hồi tưởng lại câu nói nào vừa rồi của mình nói sai, cố gắng tìm nguyên nhân khiến Kinh Hưng Thế tức giận.
Nhưng trong mắt hắn, Phiến Phiến chính là tốt nhất, ngoan ngoãn, nho nhỏ, lúc lạnh liền dính người, buổi tối ngủ dán chặt.
Chung quy cũng không thể đoán ra được, sau này Bạch Nhược Phong cũng không bận tâm tự hỏi nguyên nhân Phiến Phiến tức giận. Cậu chỉ muốn ôm tiểu O vào lòng, sau đó dỗ dành để đối phương không giận mình nữa.
Thế nhưng Kinh Hưng cũng không có ý định mở cửa, Bạch Nhược Phong đành phải ở phòng khách cách vách vốn thuộc về mình.
Cậu ngủ nhiều năm, đêm nay chợt không thích ứng, trong ngực thiếu đi một cái O thơm ngào ngạt, chỗ nào cũng không thoải mái.