Editor: Thịt nướng & Cá bống
Quần áo trong tủ Phiến Phiến được xếp gọn gàng, Bạch Nhược Phong trước tiên nhìn thấy những chiếc tất được cuộn lại ngay ngắn, sau đó là áo thun màu nhạt.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất, sợ làm lộn xộn quần áo của Kinh Hưng Thế nên chỉ dám dùng ngón tay cẩn thận sờ soạng.
Quần áo của Phiến Phiến thơm quá.
Bạch trà kem sữa.
Bạch Nhược Phong muốn ôm quần áo tiểu Omega lăn lộn.
Không được, Phiến Phiến vẫn đang chờ trong phòng tắm.
Bạch Nhược Phong lại mở ra một cái khác ngăn tủ, thở phào một hơi đồng thời, trái tim bắt đầu điên cuồng nhảy lên.
Quần lót xếp gọn gàng trong ngăn nhỏ, màu sắc trên cơ bản đều là màu nhạt làm chủ. Bạch Nhược Phong luống cuống tay chân lấy ra một cái, mảnh vải nho nhỏ ở lòng bàn tay phảng phất nặng ngàn cân.
"Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến......" Hảo hảo một cái tên, bị Bạch Nhược Phong gọi một cách hỗn loạn
Phiến Phiến một lần nữa đẩy cửa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn từ khe cửa lộ ra.
"Của em đây." Bạch Nhược Phong quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, trốn tránh đến không biết đang e ngại điều gì, o nhẹ đưa quần lót qua, "Mặc đi."
Ngón tay của bọn họ chạm vào như bị điện giật, đầu ngón tay Bạch Nhược Phong dính nước, đầu ngón tay Kinh Hưng Thế đụng phải một đoàn lửa.
"Anh." Kinh Hưng Thế lại ném quần lót trở về.
"Mau mặc quần áo đi." Bạch Nhược Phong đưa lưng về phía cửa, không cảm giác được trên vai có thêm một miếng vải nhỏ, gãi tóc không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thúc giục, "Thời tiết lạnh dễ bị cảm."
"Anh lấy sai rồi." Hắn nhỏ giọng thì thầm, "Không phải cái này."
Bạch Nhược Phong: "......"?
"Là màu trắng sữa."
Bạch Nhược Phong: "............"???
"Cái này em mặc không thoải mái."
Được rồi, sự thoải mái của Phiến Phiến là quan trọng nhất.
Bạch Nhược Phong kiên trì lấy quần lót từ đầu vai xuống, chạy đến bên cạnh tủ tìm cái màu trắng sữa. Phiến Phiến trốn sau cửa phòng tắm, trông mong nhìn bóng lưng Bạch Nhược Phong.
Có phải có chút hơi quá đáng? Kinh Hưng Thế có chút không chắc chắn.
Bộ dáng tức giận của Bạch Nhược Phong cậu còn chưa từng thấy qua.
Bạch Nhược Phong tìm được quần lót màu trắng sữa lại trở lại bên cửa phòng tắm. Tiểu O vươn cánh tay nhỏ giọt ra, tiếp nhận, ở phía sau cửa liền xuất hiện âm thanh sột soạt.
Bạch Nhược Phong chạm vào đầu ngón tay của Phiến Phiến khẽ run rẩy, hơn nữa nghe thấy âm thanh sau cửa phòng tắm, thật sự nhịn không được, lảo đảo chạy xuống lầu, tìm được toilet rồi trốn vào.
Hương vị của Phiến Phiến, nhiệt độ cơ thể của Phiến Phiến.
Rõ ràng từ nhỏ cảm nhận được, nhưng bây giờ bắt đầu nhảy lên những tia lửa, đốt cháy Nhược Phong đến mất tri giác.
Bạch Nhược Phong vẻ mặt buồn bã, thò tay vào đũng quần tự lực cánh sinh ở trong toilet lầu một.
Mà Kinh Hưng thay ở trong phòng tắm cũng không mặc quần lót vào. Lông mi tiểu O dính nước, vài sợi tóc đen nhánh dán lên thái dương, làn da tái nhợt hơi hồng hào. Cậu dựa lưng vào cửa phòng tắm, bàn tay mảnh khảnh thò vào khăn tắm nửa ướt, cùng bạch Nhược Phong dưới lầu làm chuyện tương tự.
Trong không gian khác nhau, hơi thở quấn quýt hội tụ thành tiếng trống của tuổi trẻ.
Kinh Hưng Thế giải quyết xong, bám chặt vào tường. Lúc rửa tay nhìn thấy thuốc khử mùi, nhưng cậu suy rồi lại nghĩ quyết định không phun, chỉ bôi chút sữa cơ thể.
Trên mặt đất còn có bài tập về nhà mà Bạch Nhược Phong vẫn chưa viết xong. Kinh Hưng Thế dời mắt xem qua vài lần, phát hiện Alpha vẫn đang lừa gạt, vừa buồn cười vừa tức giận. Ngón tay túm lấy trang sách muốn dùng sức, một lát sau, bỗng nhiên nhụt chí.
Lưu lại dấu vết, người bị mắng vẫn là Bạch Nhược Phong
Cậu trở lại giường, quấn chăn nhớ hơi thở Alpha.
Omega sau khi động tình có chút tùy hứng, nghỉ ngơi khôi phục khí lực, lập tức vắt dép đi tìm tiểu Alpha.
Tiểu Alpha vẫn đang ăn năn hối cải trong phòng tắm ở tầng 1.
Bạch Nhược Phong, ngươi thật sự là tên cầm thú.
Bạch Nhược Phong, ngươi thật là một thằng khốn.
Bạch Nhược Phong...... Bạch Nhược Phong như thế nào thích Phiến Phiến đến như vậy a?
Alpha ảo não rửa tay, ngửi ngửi tin tức tố nồng đậm trong không khí. Bỗng nhiên nhớ tới toilet tầng một là do ba dùng, vội vàng xách quần tìm thuốc khử mùi.
Xong đời, nếu không có thuốc khử mùi sẽ bị ba đánh chết.
Cũng may Bạch Nhược Phong may mắn, dưới bồn rửa tay có một lọ thuốc khử mùi nho nhỏ. Bạch Nhược Phong lập tức giơ cái bình nhỏ phun điên cuồng, mùi thuốc xịt vào người gần như không còn mới lén lút chạy ra ngoài.
Đáng tiếc tránh được các ba, tránh không thoát Kinh Hưng Thế đang ôm cánh tay đứng trên cầu thang.
Tiểu O khoác chăn dài đến thắt lưng, tóc vẫn còn nhỏ giọt.
"Phiến Phiến?" Bạch Nhược Phong dừng bước, còn chưa kịp nói gì nữa, trong ngực đã đụng vào một tiểu bảo bối thơm ngát.
"Nhược Phong." Kinh Hưng Thế gắt gao ôm chặt eo Bạch Như Phong cho đến được tin tức tố của Alpha bao phủ, cảm xúc căng thẳng có thể được dịu đi.
"Làm sao vậy?" Giọng điệu của Bạch Nhược Phong trở nên dịu dàng nhẹ nhàng bởi vì tiểu Omega đột nhiên dính người, "Nhớ anh hả?"
"Ừm, nhớ anh." Kinh Hưng Thế ngẩng đầu lên, sợi tóc ướt sũng cọ cọ cằm Alpha, "Em còn phát hiện bài tập của anh không làm xong."
Bạch Nhược Phong: "......"
Tất cả ôn nhu đều bị Kinh Hưng Thế nghiêm khắc phá vỡ, Bạch Nhược Phong lúng túng vuốt ve đuôi tóc Tiểu O, lại bắt đầu không tự chủ được làm nũng: "Anh nghiêm túc làm rồi mà."
"Không có, anh không phải trình độ như vậy." Kinh Hưng Thế không dao động.
"Được được được, anh đi làm lại." Bạch Nhược Phong đưa tay vén tóc ra sau gáy, lộ ra cái trán trơn bóng, theo thói quen cọ vào cổ Omega.
Xúc cảm nóng ẩm lại làm cho hai người đồng thời chấn động.
Không được không được.
Bạch Nhược Phong nhanh chóng tách khỏi Phiến Phiến, quy củ cùng Kinh Hưng Thế trở lại phòng ngủ.
Quá dễ dàng động tình a!
Tiểu A nhặt sách bài tập của mình lên, phát hiện Phiến Phiến đang bò lên giường, không nhịn được tiến lại gần ôm lấy cậu làm bài tập.
Cánh tay rắn chắc vòng qua eo Kinh Hưng Thế, cậu nhìn bàn tay nắm bút của Alpha, hắt hơi một cái.
"Dựa gần anh một chút." Bạch Nhược Phong kéo Phiến Phiến lại gần lòng ngực của mình, "Em a, lúc này mới tháng 10 mà em lại sợ lạnh như vậy, em sẽ trải qua mùa đông như thế nào?"
"Cùng với anh nha." Kinh Hưng Thế không dám động, sợ quấy rầy Bạch Nhược Phong làm bài.
Bạch Nhược Phong bị câu trả lời của cậu gợi lên những hồi ức phủ đầy bụi.
Trước khi Alpha còn chưa đi Bắc Kinh, đoạn thời gian có thể gọi là thời thơ ấu kia vẫn luôn cùng Kinh Hưng Thế đến trường.
Omega rất mềm và nhỏ, hồi đó anh đã cảm thấy như vậy.
Mỗi mùa đông, Kinh Hưng Thế đều dễ bị cảm lạnh, thường xuyên hắt hơi với ba Omega, bệnh tật chen chúc cùng một chỗ. Kinh Qua không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa Kinh Hưng Thế đến nhà Bạch Nhược Phong, nhờ Bạch Dịch cùng Mâu Tử Kỳ chăm sóc đứa nhỏ, chờ thân thể Phạm Tiểu Điền tốt lên, lại đón con trai trở về.
Bạch Nhược Phong đã chăm sóc Kinh Hưng Thế bị bệnh từ khi anh còn nhỏ, biết em ấy đến mùa đông đặc biệt sợ lạnh, tay chân lạnh lẽo, cho dù bật máy sưởi cũng vô dụng. Tiểu Alpha ban đầu đưa cho cậu túi chườm nóng, sau đó phát hiện Kinh HưngThế bị bỏng đến suýt khóc, nào dám dùng túi chườm nóng nữa, liền trực tiếp ôm lấy chân Kinh Hưng Thế.
Có thể nói mùa đông của Kinh Hưng Thế là dựa vào Bạch Nhược Phong mà vượt qua.
Bạch Nhược Phong đặt cằm lên vai cậu và chọn đáp án C trong sách bài tập.
"Sai rồi." Kinh Hưng Thế bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy tay Alpha, "Phải chọn A."
"Ừ." Bạch Nhược Phong không chút nghi ngờ mà đem đáp án sửa lại, "Phiến Phiến, chờ lần thi sau, anh khẳng định em sẽ đứng nhất lớp."
"Sẽ không được đâu, trong trường còn rất nhiều học sinh có thành tích tốt."
"Không ai thông minh hơn so với Phiến Phiến của chúng ta." Bạch Nhược Phong cười.
Cậu cảm thấy rung động trong lồng ngực của alpha.
"Đi ngủ sớm một chút đi." Kinh Hưng Thế thấy Bạch Nhược Phong thay đổi đáp án, bò đến bên giường tắt đèn.
Bọn họ ai cũng không đề cập tới việc vì sao còn ngủ chung giường, tiểu Omega cũng không còn sức làm chuyện xấu, khó được an an ổn ổn nhắm mắt lại.
Đương nhiên, Bạch Nhược Phong, người đã sớm chịu kích thích từ lâu không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy và những giấc mơ lộn xộn lần lượt ập đến.
Đầu tiên là hôn Phiến Phiến, sau đó bắt đầu sờ, lại sau đó Phiến Phiến bỗng nhiên cùng Alpha khác sóng vai xuất hiện, làm cho tâm tình tốt của Bạch Nhược Phong bị phá hư đến không còn một mảnh, buổi sáng lúc mở mắt còn đang tức giận.
Những chú chim đang ríu rít ngoài cửa sổ, tiểu Omega trong vòng tay Bạch Nhược Phong thật thơm và mềm.
Nga, thì ra là mơ.
Bạch Nhược Phong tập mãi thành quen, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, thậm chí còn có chút vừa lòng, bởi vì sáng nay cậu nhịn được, không có cương cứng.
Lợi hại nha, anh Phong.
Lúc này đều có thể nhịn xuống, trâu bò!