Edit - beta: Axianbuxian12
Thời gian dường như ngừng lại.
Mây xanh bay trên bầu trời như lụa mỏng, mông lung.
Đầu bên kia điện thoại không có bất cứ âm thanh gì, y như hư không vô tận.
Lúc lâu sau, Kỷ Kiêu nhẹ giọng nói một câu: "Cậu thì sao?"
"Hả?" Lộ Nhậm sửng sốt, chưa get kịp.
Cậu còn chưa kịp nói thêm cái gì thì đã nghe Kỷ Kiêu lại mở miệng: "Không có, cậu hiểu lầm rồi, cậu là bạn tốt nhất của tôi."
Lộ Nhậm yên tâm lại, xem ra sự khác thường của Kỷ Kiêu đều là vấn đề của kia.
Còn về tại sao đột nhiên khởi động buff cuồng yêu, Lộ Nhậm cảm thấy có lẽ cậu nên tâm sự cẩn thận với Mục Thanh Đồng.
***
Ngày hôm sau, Lộ Nhậm xin nghỉ hai ngày cuối cùng cũng đi học lại.
Cả ngày, mọi thứ Kỷ Kiêu vẫn như thường, giống như cái tên Kỷ Kiêu điên cuồng kia chỉ là một giấc mơ vớ vẩn.
Sau khi việc học buổi chiều kết thúc, Lộ Nhậm đi tới trước bàn Mục Thanh Đồng, nói: "Tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
"Không..." Mục Thanh Đồng muốn từ chối theo bản năng, lại thấy Kỷ Kiêu đi tới, "Được."
Cho dù xảy ra chuyện lần trước khiến Mục Thanh Đồng có hơi sợ Lộ Nhậm, nhưng vì không để Lộ Nhậm cùng Kỷ Kiêu ở chung nhiều, chút hy sinh này có tính là gì.
Mục Thanh Đồng biết được từ chỗ Lộ Vinh, Lộ Nhậm có lòng muốn hàn gắn lại quan hệ, liền quyết định mượn cơ hội này để Lộ Nhậm trở lại Lộ gia. Y thấy, ân oán tình thù của Lộ gia đều không quan trọng, chẳng qua là bối cảnh câu chuyện mà thôi.
Mục tiêu từ trước đến nay của y rất rõ ràng, chỉ có Kỷ Kiêu.
Trước khi Mục Thanh Đồng xuyên qua chỉ là một học sinh bình thường, vì một cái trò chơi yêu đương mà nạp mấy trăm nghìn vào, đủ để nhìn thấy tính cách cố chấp và sự si mê đối người trong sách của y.
Hai người hẹn nhau ở tiệm bánh ngọt trước cổng trường thường tới.
Lộ Nhậm nhìn trang trí tươi mát đầy vẻ thanh xuân xung quanh, lại nhìn Mục Thanh Đồng thanh tân trước mắt, cảm thấy mình tìm đúng người rồi.
Cái gọi là lấy độc trị độc, bệnh cuồng yêu phải dùng tư duy của kẻ cuồng yêu để giải quyết. Vấn đề bây giờ không phải người làm Kỷ Kiêu khởi động buff cuồng yêu là ai, mà là giải quyết cái buff này như thế nào.
Lộ Nhậm uống nước, do dự hỏi: "Tôi có một người bạn, bạn cậu ta vô cùng ghét cậu ta gặp mặt người khác, rồi lại nói không thích cậu ta, vậy là có ý gì?"
Mục Thanh Đồng vừa nghe, chuông cảnh báo liền vang lên: "Có vài người dục vọng chiếm hữu sẽ hơi mạnh một chút, nếu cậu ta có ít bạn bè, đối với bạn bè cũng sẽ như vậy."
Lộ Nhậm tỉnh ngộ, giải thích này cũng có đạo lý.
Kỷ Kiêu sẽ không nói dối, lời nói của Mục Thanh Đồng có thể giải thích được sự khác thường của Kỷ Kiêu.
Thiếu niên ngây ngô, chưa phân biệt rõ được dục vọng chiếm hữu và động lòng cũng là bình thường, hơn nữa còn có cái buff cuồng yêu đáng chết kia.
Lộ Nhậm càng nghĩ càng thấy đúng với bản thân, đôi mắt nhìn Mục Thanh Đồng lấp lánh ánh sáng.
"Nói đúng lắm. Tôi cũng cảm thấy có lẽ là đầu bị úng nước nên không phân biệt được tình cảm." Lộ Nhậm khiêm tốn học tập.
Cậu thấy, trong võ đạo Mục Thanh Đồng là đồ yếu gà, nhưng
về phần yêu đương, đối phương chính là người khổng lồ.
Lộ Nhậm: "Nếu muốn cho đối phương tỉnh táo lại một chút thì nên làm thế nào?"
Mục Thanh Đồng: "Đương nhiên là kéo xa khoảng cách, đưa đối phương đi quen biết càng nhiều bạn bè, như vậy hắn sẽ không đặt toàn bộ cảm tình ở trên người của cậu nữa."
Lộ Nhậm gật đầu liên tục, vấn đề bây giờ của Kỷ Kiêu thật sự là vòng giao thiệp quá hẹp. Thiếu niên 18 tuổi thì hiểu cái gì.
Lộ Nhậm uống một ngụm nước, cảm thấy mình thật đúng là anh em tốt. Vì tâm lý Kỷ Kiêu khỏe mạnh mà tới tìm Mục Thanh Đồng tư vấn, để lặng lẽ tinh lọc bỏ cái con hàng debuff[1] kia mà phải dùng đến chính sách dụ dỗ.
Ồ, không đúng, là buff cuồng yêu.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, ra đến của, Lộ Nhậm vỗ vai Mục Thanh Đồng, nói: "Được rồi, cứ quyết định như thế đi. Nhân duyên của cậu trong trường tốt, bạn của tôi đến lúc đó liền giao cho cậu đấy."
Mục Thanh Đồng gật đầu: "Ừ, cậu yên tâm, tôi sẽ để cậu ta quen thêm nhiều bạn bè tốt."
Tạm biệt Mục Thanh Đồng, Lộ Nhậm lòng rạo rực chuẩn bị ra phía trước gọi taxi về khách sạn, đi được một nửa, phát hiện cặp sách của cậu vẫn còn để ở phòng học.
Chân Lộ Nhậm chuyển hướng, quay lại trường lấy cặp sách.
Bây giờ đã là hơn 8 giờ tối, kiểu trường văn võ hỗn hợp như trung học Kỳ Lân không học tiết tự học buổi tối, lúc này trong trường học không có một bóng người.
Lộ Nhậm vừa mở cửa phòng học ra, đột nhiên bị ai đó kéo vào, ấn lên trên tường. Cậu theo bản năng muốn ra tay phản kháng, người nọ lại vô cùng hiểu rõ cậu, giơ tay lên đè lại cổ tay cậu.
"Kỷ Kiêu, cậu phát điên cái gì!"
Sau khi thấy rõ mặt đối phương, lửa giận của Lộ Nhậm xông thẳng lên đỉnh đầu, hận không thể đấm thẳng một quyền vào khuôn mặt đẹp trai trước mắt kia.
Đáng tiếc chính là, sau khi Kỷ Kiêu chịu thiệt mấy lần, đã biết đề phòng rồi, trực tiếp giơ tay điểm huyệt đạo của Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm bây giờ cả người trừ miệng ra không chỗ nào có thể động đậy.
Kỷ Kiêu lạnh lùng nói: "Hôm nay cậu vẫn luôn lấy lòng Mục Thanh Đồng, có phải muốn thông qua cậu ta hàn gắn quan hệ với Lộ Vinh không!"
Lộ Nhậm hận không thể vẽ đầy mặt mình mấy dấu chấm hỏi tỏ vẻ nghi hoặc.
Trước kia cậu cũng từng tiếp xúc Kỷ Kiêu lúc mở buff cuồng yêu rồi, vây xem hắn ghen với Mục Thanh Đồng. Lúc ấy Lộ Nhậm còn cảm thấy khá buồn cười, nhưng lúc thành đương sự, cậu ngoài tức giận thì chẳng còn suy nghĩ nào khác.
Lộ Nhậm thật sự không ngờ tới, Kỷ Kiêu vậy mà có thể sa đoạ đến nước này.
Chả trách Kỷ Kiêu cho dù thiên phú tốt thế kia, tuổi trẻ tài cao, thể chất thuần thuỷ, vẫn cứ dừng bước trước cảnh giới tông sư. Đầu cứ như bị cửa kẹp thế này, có thể đột phá cảnh giới mới là lạ.
Trò chơi rác rưởi, không có logic như vậy, thiết lập nhân vật sụp đến nát bét, chả trách phải đóng cửa.
Tiểu Quân từng nói, một trong những nguyên nhân khiến thế giới trò chơi này dần dần trở thành thế giới chân thật chính là công ty chủ đã đóng cửa, trò chơi vận hành không còn quản chế và bảo vệ nữa.
***
Lộ Nhậm trợn mắt, hỏi: "Không phải cậu không thích tôi sao? Cậu quản tôi chơi với ai làm gì."
Kỷ Kiêu hơi sững sờ: "Tôi không thích cậu? Là biểu hiện của tôi không đủ rõ ràng sao?"
"Chính cậu nói vậy. "
"Lời nói không tính, hành động mới tính."
Giọng nói vừa rứt, Lộ Nhậm còn chưa kịp giải huyệt đạo, đã bị mạnh mẽ hôn xuống.
Giữa môi răng Kỷ Kiêu đều là hơi thở mát lạnh như nước suối. Môi hắn rất lạnh, lực lại mạnh, cảm xúc kịch liệt bùng nổ.
Lộ Nhậm theo bản năng ngậm chặt miệng, lại bị cắn một cái. Cậu há miệng muốn mắng người, lại bị cái lưỡi chen vào chỗ hở, khuấy đảo đến mức giữa môi răng đều là mang theo vị rỉ sắt.
Lộ Nhậm ngửa đầu, giống như đã từ bỏ chống cự.
Ngay lúc tay Kỷ Kiêu xoa eo Lộ Nhậm, cậu đột nhiên cử động, cậu giơ tay chặt vào gáy Kỷ Kiêu, chân khí không chút lưu tình rót vào.
Tiếp đó, đầu vai Lộ Nhậm trầm xuống, cả người Kỷ Kiêu đều đè lên.
Cậu lạnh lùng đẩy Kỷ Kiêu ra không chút lưu tình, còn thuận thế đá cho hắn một cái.
"Hừ, này thì làm bộ."
Lộ Nhậm nhìn chằm Kỷ Kiêu nhìn một lát, biểu tình càng ngày càng hung dữ.
Tiểu Quân nơm nớp lo sợ: 【 Cậu, cậu cũng không thể xiên chết Kỷ Kiêu đâu đấy, đây thật sự không phải lỗi của hắn mà. 】
Lộ Nhậm nhướng mày, nói: "Ta biết không phải lỗi của hắn, ta cảm thấy đối sách của ta ngay từ đầu đã sai rồi, dụ dỗ cái rắm! Chứng cuồng yêu cái gì, sau khi chịu khổ thì khỏi ngay thôi."
Cậu khom lưng, khiêng Kỷ Kiêu lên, tiếp đó biến mất trong bóng đêm.
Ngày hôm sau, hai người nổi tiếng của trung học Kỳ Lân là Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu đều xin nghỉ dài hạn. Mục Thanh Đồng lòng nóng như lửa đốt tìm tới thầy giáo, lại chỉ nhận được một đáp án là hai người đi tham gia khoá tu luyện võ đạo rồi.
Lúc này Lộ Nhậm đang ở nơi đăng ký của đánh tháp.
Đăng ký người khác tự nhiên không thể làm thay, Lộ Nhậm điểm lên huyệt vị của Kỷ Kiêu, thiếu niên nằm trên mặt đất ho khan vài tiếng, tỉnh lại.
Kỷ Kiêu mở mắt ra, thấy Lộ Nhậm ngồi xổm trước mặt. Hắn còn chưa nói lời nào, Lộ Nhậm đứng dậy, vô tình tránh ra xa.
Kỷ Kiêu không rõ lý do, Lộ Nhậm nhìn qua rất tức giận, giận đến không thèm phản ứng mình.
"Lộ Nhậm, làm sao vậy?"
Lộ Nhậm cầm một mẫu đơn, nhét vào tay Kỷ Kiêu, lời ít ý nhiều: "Điền."
Lúc này Kỷ Kiêu mới phát hiện, khi Lộ Nhậm nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, cảm giác giống như là đầu lưỡi bị thương, môi dưới chỗ cũng có một vết thương nhỏ.
"Sao môi của cậu lại bị thương."
Không nghĩ tới, lời này của hắn hình như nói sai rồi. Lộ Nhậm trước mặt, mắt thường có thể thấy sắp xù lông.
"Cái miệng cậu lải nhải lắm thế, không nhìn thấy ông đây bây giờ không muốn nói chuyện hả? Hỏi hỏi cái rắm, đầu lưỡi tôi bị thương liên quan gì đến cậu!"
Kỷ Kiêu bị đè xuống mắng một trận, lại không tức giận chút nào, ngược lại có hơi chột dạ.
Hắn sờ sờ cái mũi, cảm thấy không nên chọc vào Lộ Nhậm nữa, ngoan ngoãn điền đơn. Điền xong, ấn vân tay, Lộ Nhậm lập tức đoạt lấy tờ đơn, đem đi nộp.
Lúc sau, Lộ Nhậm cũng không nhắc chuyện quay về nhà, ở lại một khách sạn gần toà tháp.
Tòa tháp được xây dựng tại một thung lũng ở vùng ngoại thành, bởi vì tính đặc thù này, gần đó phát triển một khu để cho cổ võ giả tụ tập.
Cơ sở vật chất đồng bộ rất hoàn thiện, ăn mặc ở đi lại đều được bảo đảm.
Lộ Nhậm ở trước quầy đặt hai phòng, hơn nữa nhấn mạnh: "Cho tôi hai phòng cách xa nhau nhất."
Lễ tân tươi cười, lễ phép từ chối: "Xin lỗi, phòng chỉ còn thừa hai gian, là ở liền kề nhau."
"......"
Lộ Nhậm cầm lấy hai cái chìa khóa, ném một cái cho Kỷ Kiêu, sau đó vẫn không phản ứng hắn, trực tiếp mở cửa đi vào phòng.
Sau khi Lộ Nhậm đóng cửa phòng lại, mới thở phào, buông xuống phòng bị cả người. Cậu không muốn phản ứng Kỷ Kiêu, một là vì tức giận, hai là xuất phát từ cẩn thận.
Lộ Nhậm thật sự là không sờ được cơ chế khởi động buff cuồng yêu là cái gì, trước khi chưa làm rõ, vì thể diện của mình, vẫn nên ít giao lưu với Kỷ Kiêu cho thỏa đáng.
Sau khi cậu thu dọn đồ xong, gọi điện thoại cho chú Phó.
Bên Kỷ Kiêu xảy ra vấn đề, Lộ Nhậm cũng không quên chuyện chú Phó. Bọn họ ở trong tháp nâng cao thực lực, rời khỏi thành phố Kỳ Lân ít nhất phải mười ngày nửa tháng.
Lộ Nhậm không yên tâm chú Phó. Tuy nói thực lực Lộ Vinh không bằng chú Phó, nhưng Lộ Vinh kia quá mưu mô, chú Phó vừa nhìn đã biết là người quang minh chính đại không biết lòng người hiểm ác.
Nếu Lộ Vinh chơi chiêu ngầm, chú Phó sẽ rất nguy hiểm.
Mặc kệ xuất phát từ phương diện nào, vẫn là lừa chú Phó tới đây thì tốt hơn.
"Alo, cậu ạ."
Giọng Lộ Nhậm nghe vừa ngọt vừa ngoan.
"Làm sao vậy? Cháu và Kỷ Kiêu đi đâu thế?" Chú Phó có chút lo lắng, lúc ông về nhà không nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà mình đâu.
"Đánh tháp ạ, cháu đã tính qua điểm tích phân của cháu, muốn xin vào đại học hàng đầu còn thiếu một chút, nên cùng Kỷ Kiêu tới đây đánh tháp, bên trường học cháu đã xin nghỉ rồi ạ."
"Vậy các cháu phải cẩn thận một chút, khu đánh tháp ngư long hỗn tạp......"
Chú Phó còn chưa dứt câu thì đã nghe Lộ Nhậm oán giận nói: "Cậu, cháu không quen lắm, cổ võ giả bên này hình như vẫn coi chúng cháu là trẻ con vậy, lừa gạt suốt, còn bắt nạt cháu nhìn qua non nớt."
Chú Phó quả nhiên dính chiêu, vừa nghe hai đứa nhỏ có thể bị người ta bắt nạt, vội vàng nói: "Ngày mai ta sẽ tới đấy, trước khi ta tới, hai đứa đều đừng vào tháp."
"Vâng." Trong giọng Lộ Nhậm đều là ý cười, "Ngài tốt với cháu nhất."
Mục đích đã đạt được, Lộ Nhậm cúp điện thoại.
Điện thoại ngắt, cửa phòng đã bị gõ vang.
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] debuff trái nghĩa với buff, là hiệu ứng hay trạng thái không có lợi cho nhân vật.