Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 53: Chương 53: Hệ thống nhiệm vụ không có tình cảm




Edit - beta: Axianbuxian12

Lộ Nhậm quyết định cố gắng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Thịnh Cảnh một chút, hỏi: “Nói ra thì, Mục Thanh Đồng là một cô gái yếu yếu đuối đuối không biết võ, sao cậu cứ nhằm vào cô ta vậy?”

Thịnh Cảnh càng nghe càng dâng lên cảm giác nguy cơ, Lộ Nhậm từ nhỏ đã luôn đứng về phe hắn.

Tuy Lộ Nhậm tính tình không tốt, nhưng khi ở trước mặt người ngoài, từ trước đến nay đều bảo vệ hắn. Bây giờ, Lộ Nhậm của hắn, tiểu trúc mã của hắn, vậy mà lại nói chuyện giúp một người khác!

Thịnh Cảnh càng cảm thấy mình phải giữ vững lý trí và phong độ hơn, tuyệt đối không cho kẻ địch nửa phần cơ hội.

Hắn khống chế cảm xúc, để giọng điệu của mình vững vàng: “Cậu không cảm thấy lai lịch của cô ta rất kỳ lạ sao?”

“Ừ?”

Lộ Nhậm đương nhiên biết lai lịch Mục Thanh Đồng cổ quái, nhưng trò chơi yêu đương vì trói chặt vai chính mà có thể vứt bỏ logic cũng là chuyện có thể hiểu được.

Điều làm cậu khá kinh ngạc là thái độ của Thịnh Cảnh, từ hôm qua đến giờ, Thịnh Cảnh trước sau đều cẩn thận và lý trí giữ khoảng cách với Mục Thanh Đồng

Cái này không giống với Thịnh Cảnh lúc trước vừa nhìn thấy Mục Thanh Đồng mở ra buff cuồng yêu chút nào.

Lộ Nhậm hỏi Tiểu Quân.

Tiểu Quân giải thích là sau khi tuyến Kỷ Kiêu độc lập, lực khống chế của cơ chế tu sửa cốt truyện đã yếu đi. Mà ý chí của bản thân Thịnh Cảnh cũng kiên định nên không dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy.

Nghe đến đó, ánh mắt Lộ Nhậm nhìn Thịnh Cảnh vui vẻ hẳn lên.

Thịnh Cảnh lại bị cậu nhìn cho cả người không được tự nhiên, luôn cảm thấy Lộ Nhậm lạ lạ, ánh mắt bố nhìn con trai sao này là sao, hắn không muốn làm con trai Lộ Nhậm đâu.

Tất cả chuyện này đều là lỗi của Mục Thanh Đồng kia.

Hắn càng kiên định với niềm tin của mình, cần phải làm Lộ Nhậm nhìn rõ gương mặt thật của Mục Thanh Đồng.

“Cô ta đột nhiên lao ra giữa đường, tôi mới không phanh kịp, kết quả còn nói bị mất trí nhớ, làm gì mà dễ mất trí nhớ như vậy, đóng phim chắc?”

Lộ Nhậm gật đầu: “Cậu nói có lý, nhưng dù sao thì vẫn là trách nhiệm chúng ta. Nếu cô ta không muốn đi bệnh viện, buổi chiều chúng ta đưa cô ta đến chỗ bác Hạ khám thử?”

Thịnh Cảnh nghĩ, cảm thấy đề nghị của Lộ Nhậm rất hay, nếu Mục Thanh Đồng giả vờ, vậy ở trước mặt bác sĩ thì không thể che giấu được nữa.

Bác sĩ Hạ là bác sĩ tư nhân, Lộ Nhậm có đôi khi không thích nằm viện thì sẽ chạy đến chỗ bác sĩ Hạ dưỡng bệnh.

Lộ Nhậm đề nghị đưa người qua đó kiểm tra, tất nhiên là biết dưới tác dụng của cơ chế tu sửa cốt truyện, kết quả kiểm tra chắc chắn là Mục Thanh Đồng thật sự mất trí nhớ.

Người là Thịnh Cảnh đâm, mất trí nhớ cũng là thật, với lòng trách nhiệm của Thịnh Cảnh thì sẽ không nhắc chuyện tiễn người ta đi nữa.

Hoàn mỹ.

Thịnh Cảnh tính tình hấp tấp, nói cái là làm ngay. Sau khi mua xong quần áo về đến nhà, hai người đưa Mục Thanh Đồng ra ngoài.

Không ngờ, Lộ Nhậm vừa và phòng khám cửa bác sĩ Hạ y đã được yêu cầu đi làm một phần kiểm tra toàn diện, nói là mẹ Lộ dặn dò.

Lộ Nhậm bất đắc dĩ, chỉ đành ném Mục Thanh Đồng cho Thịnh Cảnh, để Thịnh Cảnh đưa cô đi làm kiểm tra.

Cậu không ngờ tới, việc này lại vì một cuộc gặp ngẫu nhiên nho nhỏ mà nháo thành chuyện lớn. Khi Thịnh Cảnh đưa Mục Thanh Đồng kiểm tra đã gặp Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã kia, miệng rộng hay hóng hớt, còn thích nói quá.

Chẳng đến một tiếng sau, Lộ Nhậm đã nhận được điện thoại của mẹ cậu.

“Nghe nói Thịnh Cảnh đã mang bạn gái đi khám bệnh?”

Lộ Nhậm ù ù cạc cạc, hỏi: “Cái gì ạ?”

Mẹ Lộ gửi một tấm ảnh qua, trong ảnh là Thịnh Cảnh cùng Mục Thanh Đồng, không biết là vấn đề góc độ hay là thế nào, hai người nhìn qua rất thân mật.

Nếu không phải Lộ Nhậm cũng đi cùng, cậu sẽ thật sự cho rằng đây là Thịnh Cảnh và bạn gái của hắn.

Những điều này đều không quan trọng, Lộ Nhậm muốn biết cốt truyện rốt cuộc là sau khi vẽ một vòng lớn lại quay trở về được. Ở trong cốt truyện, quả thực là từng có bức ảnh này.

“Tiểu Nhã chụp đấy, gửi vào trong nhóm, con không thấy à?”

Lộ Nhậm bừng tỉnh, cậu không có kiên nhẫn xem tin nhắn trong nhóm, đã sớm chặn rồi. Còn người chụp ảnh, quả nhiên vẫn là Tiểu Nhã.

Lộ Nhậm lúc trước, sau khi xem được bức ảnh này, dưới sự điều khiển của cốt truyện đã làm một chuyện ngu ngốc là gửi ảnh cho mẹ Thịnh Cảnh.

Khi đó hai nhà đã đang nói chuyện hôn ước, Thịnh Cảnh bị bố răn dạy một trận, làm ầm lên không vui vẻ.

Lúc sau Lộ Nhậm lại vì Tiểu Nhã xúi giục và thao tác cốt truyện dẫn người tìm tới cửa làm phiền Mục Thanh Đồng, chuyện cứ đúng lúc như thế, khi Mục Thanh Đồng ngoài ý muốn ngã xuống đất đụng chảy máu đầu thì Thịnh Cảnh quay về.

Sau đó là Thịnh Cảnh nổi giận, mang theo Mục Thanh Đồng rời đi, biến mất một đoạn thời gian.

Lộ Nhậm nghĩ đến đây, giải thích: “Con cũng ở đấy, Tiểu Nhã nói bừa đấy ạ, hơn nữa con và Thịnh Cảnh chính là bạn bè, cậu ta quen bạn gái hay không chẳng liên quan gì đến con.”

Lộ Nhậm cúp máy, xoay người đi tìm Thịnh Cảnh.

Bên này Thịnh Cảnh cũng cãi nhau với bố mẹ hắn một trận, làm ầm lên rất không vui.

Bố hắn dùng loại thái độ vô cùng cường thế, yêu cầu Thịnh Cảnh đuổi người phụ nữ không rõ lai lịch ấy đi. Thịnh Cảnh vốn chính là tính cách phản nghịch, quan hệ với bố từ trước đến nay không được hòa thuận.

Vừa nghe lời này, hắn tức muốn xì khói.

Thịnh Cảnh nói không lựa lời, tỏ vẻ mình cứ muốn tiếp tục che chở cho người này.

“Con cứ để cô ta sống ở chỗ con đấy!”

Thịnh Cảnh phẫn nộ cúp máy, sau đó vừa chuyển đầu đã nhìn thấy Lộ Nhậm.

“......”

Mục Thanh Đồng bất ngờ đẩy cửa từ bên trong ra, nói: “Nói là phải giữ lời, tôi nghe thấy rồi, anh đồng ý cho tôi ở lại.”

Thịnh Cảnh: “......,đầu cô không có vấn đề chứ?”

Mục Thanh Đồng tức giận nói: “Sao anh lại mắng người hả?”

Thịnh Cảnh: “Ý tôi là, kết quả kiểm tra của cô thế nào?”

Mục Thanh Đồng lúc này ở nhờ trong nhà Thịnh Cảnh, không vì lý do gì khác, nếu cô bị đuổi đi, nhiệm vụ tiếp theo thì làm thế nào.

Cô nói: “Trong đầu tôi có máu bầm, chính là do hôm qua bị đâm.”

Thịnh Cảnh không còn lời nào để nói, kéo Lộ Nhậm vào trong góc, tránh Mục Thanh Đồng bắt đầu thì thầm. Đuổi đi hay là giữ lại, Mục Thanh Đồng nói không tính, Thịnh Cảnh hắn nói cũng không tính.

Lộ Nhậm mới có thể làm chủ. Chỉ cần Lộ Nhậm nói muốn đuổi người đi, cho dù hắn lật lọng cũng phải làm bằng được.

Lộ Nhậm giả vờ không hiểu, nói: “Cậu làm gì vậy?”

Thịnh Cảnh rất chột dạ, hỏi: “Giờ nên làm sao đây?”

Lộ Nhậm: “Lời là tự cậu nói, tự mình chịu, vậy cứ giữ lại đi.”

Thịnh Cảnh: “Vậy không được, nếu không chúng ta thuê một phòng ở dưới lầu cho cô ta ở.”

Lộ Nhậm vừa thấy thái độ Thịnh Cảnh, chính là chuẩn bị chơi xấu. Cậu cười lạnh một tiếng: “Chính cậu đâm người ta, chính cậu nói với người trong nhà nhất định sẽ giữ người ta lại mà.”

Cậu thấy Thịnh Cảnh vẫn không vui lắm, lại nhẹ giọng giảng đạo lý: “Cậu xem, chỉ một tấm ảnh đã làm ầm lớn như vậy, thái độ hai nhà chúng ta như vậy, xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định đính hôn.”

Nghe thấy hai chữ đính hôn, Thịnh Cảnh thật ra không còn sinh ra một loại phản cảm mãnh liệt giống như lần đầu nghe thấy nữa. Hắn thậm chí cảm thấy, giữ cái đồ Mục Thanh Đồng phiền phức này lại, còn không bằng đính hôn cho rồi.

Nhưng trước đây người ở trước mặt mọi người thề thốt biểu thì sẽ không đính hôn chính là hắn, bây giờ sửa miệng không khỏi có hơi mất mặt.

Sắc mặt Thịnh Cảnh đổi tới đổi lui, nhưng cũng không thể phản bác, chỉ đành gật đầu: “Vậy chỉ có thể như thế, giữ Mục Thanh Đồng lại chỗ tôi.”

Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này tôi vẫn nên ở trong trường học vậy, trai đơn gái chiếc, không tiện.”

Lộ Nhậm đang chờ hệ thống cổ quái trên người Mục Thanh Đồng đưa cậu đi làm rõ cốt truyện che giấu phí sau, tất nhiên không muốn để Thịnh Cảnh lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện quá xa.

Cậu lắc đầu, nói: “Không được, nếu là ở trường học, bố mẹ cậu rất nhanh sẽ biết thôi, cậu vẫn cứ chung cư ở đi.”

Thịnh Cảnh đang muốn phản bác thì thấy Lộ Nhậm nói: “Tôi cũng xin ngoại trú một thời gian, ở cùng với cậu.”

Thịnh Cảnh đầu tiên là vui vẻ, Lộ Nhậm bằng lòng tới đây ở với hắn là tốt nhất. Nhưng cảm giác vui vẻ chẳng được mấy giây, hắn lại cảm thấy nguy cơ trùng trùng.

Lộ Nhậm cậu ấy, không phải là vì Mục Thanh Đồng mới muốn ở lại chứ?

***

Ba người lấy một loại trạng thái cổ quái ở cùng nhau.

Mục Thanh Đồng cũng không vui chút nào.

Hệ thống cho cô một cái nhiệm vụ hằng ngày, mỗi ngày giúp Thịnh Cảnh quét dọn phòng ở, nấu cơm chờ hắn trở về, cố gắng khiến Thịnh Cảnh có quan hệ gia đình từ trước đến nay lạnh nhạt không hòa thuận có thể cảm nhận được ấm áp gia đình.

Đây vốn là con đường công lược chính xác, vấn đề là khi trong nhà nhiều thêm một người, chuyện này liền trở nên kỳ lạ.

Mục Thanh Đồng cảm thấy bản thân chính là một cô giúp việc, mỗi ngày nấu xong bữa sáng, nhìn Thịnh Cảnh cùng Lộ Nhậm sau khi ăn xong thì cùng nhau đi học, sau đó bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Cái hệ thống ngốc X còn đặc biệt không có tình người, quét dọn vệ sinh nấu cơm rồi còn phải dựa vào độ hài lòng của Thịnh Cảnh để cho điểm.

Mục Thanh Đồng thậm chí cảm thấy mình xuyên qua căn bản không phải trò chơi yêu đương cùng người trong sách, mà là trò chơi “Bắt chước cô giúp việc“.

Sinh hoạt buồn tẻ nhàm chán cứ đau khổ như vậy trôi qua nửa tháng.

Không tồn tại cái gì mặt đỏ tim run lúc ở chung, mỗi ngày vừa mở mắt ra, chờ Mục Thanh Đồng chỉ có làm việc nhà.

Cô hận nhiệm vụ hằng ngày! Chơi trò chơi thôi mà, còn mệt hơn cả đi làm.

Cũng may nhiệm vụ hôm nay cuối cùng cũng thay đổi.

【 Nhiệm vụ cốt truyện: Ứng phó người Lộ gia tới xoi mói, kéo dài thời gian, chờ Thịnh Cảnh về làm anh hùng cứu mỹ nhân. 】

Mục Thanh Đồng vui mừng nhảy loạn lên, nghĩ thầm cuối cùng cũng kết thúc cái đoạn cốt truyện hằng ngày đáng chết này, có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo rồi.

Việc nhà gì đấy, cút càng xa càng tốt.

***

Lộ Nhậm vừa mở cửa ra thì nhìn thấy ngay Mục Thanh Đồng và Tiểu Nhã đang giằng co trong phòng khách. Tiểu Nhã tức trợn cả mắt lên, Mục Thanh Đồng thì yếu đuối đáng thương.

Nhìn qua thì là vừa mới xảy ra tranh chấp.

Tiểu Nhã hoàn toàn không phát hiện sự xuất hiện của Lộ Nhậm, thậm chí còn giơ tay lên muốn đẩy người.

Thân hình Lộ Nhậm nhoáng một cái, che Mục Thanh Đồng ở phía sau.

Cậu ngăn tay Tiểu Nhã lại, nhíu mày hỏi: “Cô tới đây làm gì?”

Tiểu Nhã không phục: “Tôi đến để xem là đồ hồ ly tinh nào mê hoặc anh Thịnh Cảnh đến nhà cũng không thèm về.”

Lộ Nhậm cạn lời, nói chuyện cũng không nể mặt: “Cô dựa vào cái gì mà tới đây? Thịnh Cảnh yêu đương với ai thì có liên quan gì đến cô?”

Mục Thanh Đồng được Lộ Nhậm bảo vệ phía sau trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu được hướng đi của câu chuyện. Anh hùng cứu mỹ nhân sao lại là Lộ Nhậm, nhiệm vụ của cô làm sao đây?

Nhưng vào lúc này, nhiệm vụ mới lại xuất hiện.

【 chi nhánh nhiệm vụ: Bị người tới gây chuyện đẩy ngã. 】

Tiểu nhã vốn chính là người tính cách ngang ngược, từ nhỏ đã không hợp với Lộ Nhậm. Thiên phú học võ của cô ta cũng không tệ, sau khi bị Lộ Nhậm liền nói mấy lần, tức giận nổi lên trong lòng, tiến lên muốn đẩy Lộ Nhậm ra.

Lộ Nhậm nhíu mày, đang muốn bắt lấy tay Tiểu Nhã để khống chế đối phương, đột nhiên trước mắt lại thấy một người nhào tới.

“A!”

Mục Thanh Đồng đột nhiên bị đẩy, cả người bay ngược ra sau, ngã xuống đất, cái gáy đập vào bàn trà trong phòng khách.

Cô chỉ cảm thấy đầu đầy sao, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Hoàn thành nhiệm vụ!

Sau đó, Mục Thanh Đồng nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.

“......” Mặc dù kiến thức rộng rãi như Lộ Nhậm, cũng bị tình huống đột ngột xảy ra làm ngây ngẩn cả người.

Tình huống này là sao? Mục Thanh Đồng nhào lên làm gì.

Thấy Mục Thanh Đồng ngất xỉu dưới đất, Lộ Nhậm cũng không rảnh lo Tiểu Nhã, đi qua xem xét tình trạng của Mục Thanh Đồng.

Vừa tới gần, Tiểu Quân lại cộng hưởng.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Bị người đẩy ngã, đạt được “hoa lê đái vũ”[1]. Bây giờ mở ra giai đoạn nhiệm vụ tiếp theo, hành trình thôn quặng......】

Hành trình thôn quặng?

Lộ Nhậm nghe được mấy chữ, trong lòng âm thầm ghi nhớ.

Ngay lúc này, ở cửa truyền đến một giọng nói: “Chuyện gì thế này?”

Thịnh Cảnh đứng ở cửa, nhìn nhà cửa lộn xộn, không hiểu là chuyện gì xảy ra.

Lộ Nhậm còn chưa nói gì thì đac thấy Tiểu Nhã nháy mắt đổi mặt, một khuôn mặt khóc tang nói: “Anh Thịnh Cảnh, Lộ Nhậm cậu ta bắt nạt em, còn có đồ hồ ly tinh kia......”

“Ôi——”

Mục Thanh Đồng xoa gáy cũng đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì thấy Tiểu Nhã kia chỉ tay vào mình mắng hồ ly tinh.

Cô vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không sợ, lập tức giận sôi máu, chỉ muốn trả thù đối phương một trận ra trò.

Không đánh lại, cô còn có kỹ năng.

Mục Thanh Đồng nhanh chóng kích hoạt kỹ năng “hoa lê đái vũ”, khóc hu hu cả lên.

“Tôi vốn đang nấu cơm trong bếp, muốn để hai người sau khi trở về có thể ăn được cơm canh nóng hổi, kết quả cô ta vừa đến đã rất hung hăng.”

Lộ Nhậm im lặng đứng dậy, lui về phía sau vài bước.

Cậu và Thịnh Cảnh đứng sóng vai, liếc nhau một cái, cảm thấy tình huống này vẫn là giữ im lặng thì tốt hơn.

Hiệu quả kỹ năng “hoa lê đái vũ” của Mục Thanh Đồng quá nổi bật, thêm cả cách ăn nói ở trên mạng nhiều năm nay cô đã tích lũy được, rất nhanh đã khiến cho Tiểu Nhã ngang ngược không thể nhịn được nữa lại muốn ra tay.

Lộ Nhậm đương nhiên không thể ngồi nhìn một võ giả như Tiểu Nhã bắt nạt người thường, giơ tay điểm lên huyệt đạo của Tiểu Nhã, sau đó ném người ra ngoài.

Cuộc chiến kết thúc.

Cùng lúc đó, Lộ Nhậm từ chỗ Tiểu Quân nghe được âm thanh cộng hưởng nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.

Làm nhiệm vụ, thật mệt.

***

Chuyên mục giải nghĩa

[1] hoa lê đái vũ: như hoa lên thấm ướt nước mưa.

Ngày trước dùng để hình dung dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi, sau được dùng để chỉ vẻ đẹp diễm lệ của người con gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.