Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 26: Chương 26: Năm trăm vạn




Edit - beta: Axianbuxian12

Sau khi Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu rời khỏi khu điều dưỡng, trực tiếp đến Tiềm Long Các.

Lúc này Lộ Nhậm không còn có đãi ngộ VIP, hai người chỉ có thể ngồi xuống ở đại sảnh.

Nhân viên của hàng Tiềm Long Các tu dưỡng chuyên nghiệp cực cao, cho dù hai người ăn mặc rất đơn giản, cũng không đỗi đãi khác nhau.

Kỷ Kiêu đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Có sâm Hàn Ngọc trăm năm không?"

Nhân viên cửa hàng gật đầu, nói: "Vận may của ngài rất tốt, sâm Hàn Ngọc vốn là hiếm có, trăm năm càng hiếm hơn, lần nhập hàng gần đây của chúng tôi vừa lúc có một gốc cây hai trăm năm."

Lộ Nhậm nhíu mày, nói: "Chúng tôi chỉ cần trăm năm là đủ rồi."

Nhân sâm là loại dược liệu kém mười năm hai mươi năm thôi giá cả đã khác nhau như trời với đất, càng không cần phải nói trăm năm. Lộ Nhậm biết, sâm Hàn Ngọc hai trăm, không phải thứ bây giờ bọn họ có thể mua nổi.

Nhân viên cửa hàng: "Xin lỗi, sâm Hàn Ngọc quá ít ỏi, cửa hàng chúng tôi cũng là tới một gốc liền bán một gốc, cũng không phải lần nhập hàng nào cũng có."

"Hai trăm năm thì bao nhiêu tiền?"

"Năm trăm vạn."

"......". Truyện Nữ Phụ

Lộ Nhậm biết, lời nhân viên cửa hàng nói chính là nói thật, cái này trên cơ bản là giá thị trường. Năm trăm vạn với Lộ Nhậm ngày trước có lẽ chẳng là cái gì, bây giờ thì không như vậy.

Cậu còn nghèo hơn cả Kỷ Kiêu.

Kỷ Kiêu gật đầu, hỏi: "Ừ."

Khi hai người đang chuẩn bị rời đi, nhân viên cửa hàng lại nói: "Nếu ngài cần dùng gấp, tốt nhất giao chút tiền đặt cọc trước, sâm Hàn Ngọc khá hút hàng, nếu không đặt trước có thể sẽ bị người mua khác mua mất."

"Tiền đặt cọc là bao nhiêu?"

"50 vạn."

"......"

Sắc mặt Kỷ Kiêu không tốt lắm, bây giờ hắn không lấy ra được số tiền này, nếu bị mua mất......

"Cầm cái này đi đi."

Kỷ Kiêu sửng sốt, thấy Lộ Nhậm lôi một miếng ngọc bội từ trong cổ đưa qua.

"Ngọc bội này có chút giá trị, tôi đặt ở đây làm tiền đặt cọc, có thể chứ?"

Nhân viên cửa hàng lấy ngọc bội qua, vừa cầm vào tay liền biết là vật phẩm đắt giá, hắn gật đầu: "Tôi vào giám định một chút, sau đó chuẩn bị hợp đồng."

"Đợi......"

Kỷ Kiêu theo bản năng muốn từ chối lại bị Lộ Nhậm che miệng lại.

Lộ Nhậm thấp giọng vừa nói: "Cậu không nhận chính là khinh thường tôi, tôi lập tức tuyệt giao với cậu, lấy ngọc bội này đổi tiền ra ngoài ở."

"......"

Lúc rời khỏi Tiềm Long Các, Kỷ Kiêu dừng lại, nhìn thoáng qua đằng sau, nói: "Tôi sẽ nhanh chóng gom tiền, chuộc lại ngọc bội cho cậu. "

Lộ Nhậm xua tay: "Vật kia là người đáng ghét đưa tôi không thèm để ý."

Cậu lại lấy tấm mộc bài Kỷ Kiêu tặng ra, lắc lắc: "Hơn nữa, cái cậu đưa tốt hơn miếng ngọc bội nát kia nhiều."

Lộ Nhậm đeo mộc bài lên, ghét bỏ mà kéo kéo trên người quần áo: "Nói ra thì, muốn báo đáp thì mua cho tôi vài bộ quần áo đi, tôi không thèm mặc quần áo cũ của cậu đâu."

Đúng vậy, Lộ tiểu thiếu gia hai bàn tay trắng bị đuổi ra ngoài, hôm nay mặc trên người chính là quần áo của Kỷ Kiêu.

Cũng may Kỷ Kiêu thích sạch sẽ, quần áo giặt rất sạch, Lộ Nhậm mới có thể miễn cưỡng mượn mặc.

Lời Kỷ Kiêu đã nói, rất ít nói lần thứ hai, nhưng hắn sẽ luôn ghi tạc trong lòng.

Lộ Nhậm hiểu tính cách Kỷ Kiêu, chỉ là sau đó, Kỷ Kiêu lại không có hành động gì khác. Vận chân khí, so chiêu với Lộ Nhậm trên mái nhà, nấu cơm, ăn cơm, dường như chỉ là bình thường một ngày.

Đến tận buổi tối, Lộ Nhậm mới phát hiện khác thường.

Bây giờ có chỗ phải dùng đến tiền, hơn nữa đường dây điện trên sân thượng đã cũ không lắp nổi nổi điều hòa, thế là kế hoạch mua điều hoà cứ thế mắc cạn.

Hai người tiếp tục chung chăn gối, dù sao Kỷ Kiêu là cái điều hoà hình người, Lộ Nhậm cảm thấy cũng không tệ lắm.

Lúc nửa đêm, Lộ Nhậm cảm thấy bên người có động tĩnh, cậu vốn tưởng rằng Kỷ Kiêu rời giường đi vệ sinh, mơ mơ màng màng mở mắt ra mới thấy không đúng.

Làm gì có người nào đi tiểu đêm mà mặc gọn gàng như vậy.

Lộ Nhậm giật mình một cái, tỉnh dậy.

Lúc cậu đuổi theo, Kỷ Kiêu đã chuẩn bị xuống lầu.

"Này! Cậu đi đâu đấy?"

Kỷ Kiêu sững lại, xoay người nói: "Tôi có chút việc, cậu cứ ngủ đi, trong phòng tôi đã để cho cậu mấy chậu đá rồi, chắc là không nóng như vậy đâu."

Lộ Nhậm sao có thể dễ dàng bị dỗ dành như vậy được: "Cậu muốn đi đấu võ ngầm phải không?"

Kỷ Kiêu: "Ừ, cậu không cần lo lắng, trước kia tôi vẫn luôn như vậy."

"Ai lo lắng cho cậu, tự mình đa tình." Lộ Nhậm đi tới trước mặt Kỷ Kiêu, "Tôi cũng muốn đi."

"Không được." Kỷ Kiêu trực tiếp từ chối.

Lúc sau, mặc kệ Lộ Nhậm càn quấy như thế nào, Kỷ Kiêu đều không đồng ý dẫn cậu đi sàn đấu ngầm.

Lộ Nhậm hết cách, chỉ đành để Kỷ Kiêu rời đi.

Cậu ngồi ở mép sân thượng, trong tay bưng một chén chè đậu xanh không biết Kỷ Kiêu đã chuẩn bị từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.