Edit - beta: Axianbuxian12
Tiền Lý cực kì nổi bật.
Dụng cụ toả ra màu ánh sáng màu đỏ đậm. Bên trong ánh tráng, có màu cam mơ hồ lưu chuyển.
Dụng cụ trong tay Hà hiệu phó, có thể thông qua kiểm tra đo lường chân khí để xác nhận cấp bậc của võ giả.
Bảy màu sắc: đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lơ, xanh da trời và tím, màu tím là tông sư, là đỉnh cai thực lực đã xuất hiện hiện nay. Người chưa kết đan điền, kiểm tra đo lường chân khí không hiện ra màu sắc.
Màu đỏ đậm mang theo màu cam, thể hiện Tiền Lý không chỉ là cổ võ giả chân chính, còn đã đang vươn tay tới ngưỡng cửa của cấp tiếp theo.
Hắn ta vừa thành niên không lâu, lại mới kết đan điền liền sắp thăng cấp. Thiên phú như vậy, trong lịch sử hơn 100 năm của trung học Kỳ Lân năm trong lịch sử cũng không thường gặp.
Hà hiệu phó vỗ vai Tiền Lý, nói: "Nếu khi học kỳ kết thúc, điểm tích phân của em ổn định đứng đầu toàn khối, tên người được cử tới đại học cổ võ Đông Châu không ai khác ngoài em."
Tiền Lý gật đầu liên tục, hoàn toàn không giấu được vui mừng.
Học sinh phía dưới cũng bàn luận sôi nổi.
"Đại học cổ võ Đông Châu đó! Năm nay vậy mà lại có danh sách cử đi học?"
"Tao GATO, đại học cổ võ Đông Châu đó!!!"
"GATO thì làm được đếch gì, mày có cái thực lực đó à?"
Trong khi bàn luận mọi người còn chốc chốc lại nhìn về phía Lộ Nhậm.
Thảm, thật quá thảm, thảm đoán trước được luôn.
Khi Tiền Lý xuống khỏi bục, lại mở miệng nói: "Hà hiệu phó, em muốn xin đấu trường đệ nhất."
Hà hiệu phó từ trước đến nay thiên vị học sinh có thiên phú võ đạo, gật đầu: "Được."
Ánh mắt các học sinh khác trong phòng học nhìn về phía Lộ Nhậm càng thêm đồng tình, đấu trường đệ nhất đấy, đây là muốn toàn bộ giáo viên học sinh tới xem Lộ tiểu thiếu gia đã từng cao cao tại thượng bị đập bẹp.
Thù gì oán gì đây.
Nói thì nói vậy, quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt thì không chê lớn chuyện, lúc ấy liền có người đăng tin tức này lên trên diễn đàn.
**
Vài ngày sau, đêm trước kì nghỉ thu, trận đấu võ giữa Tiền Lý và Lộ Nhậm ở đấu trường đệ nhất diễn ra.
Đấu trường đệ nhất là sân đấu võ lớn nhất trung học Kỳ Lân, đủ chứa mấy nghìn người, hơn nữa còn có màn hình lớn full HD phát sóng trực tiếp.
Tuy nói phần lớn chiêu thức vì tốc độ quá nhanh, camera không theo kịp chỉ có thể chụp được tàn ảnh. Nhưng khi đứng im, mỗi một nét mặt sợ hãi đau khổ thất bại trên mặt của người thua trận, đều hiện lên không sót tí nào.
Không ít biểu cảm của người thua bị chụp lại, trở thành gói emoji thường lưu truyền trên diễn đàn của trung học Kỳ Lân.
Thua không hổ thẹn, thua ở đấu trường đệ nhất thì xấu hổ rồi.
Trong tình huống bình thường, trường học suy xét đến tâm lý học sinh khỏe mạnh, rất ít khi sử dụng đấu trường đệ nhất.
Sử dụng đấu trường đệ nhất, phải bỏ ra thêm điểm tích phân ngoài định mức.
Điểm tích phân bây giờ của Tiền Lý là 150 điểm, đã full điểm, vì mở đấu trường đệ nhất, hắn ta bỏ ra 100 điểm.
Nếu thua, điểm tích phân của Tiền Lý trực tiếp rơi xuống không đạt tiêu chuẩn, có nguy cơ phải thôi học. Đương nhiên, không ai cho rằng hắn ta sẽ thua, dù sao đối thủ của Tiền Lý là Lộ Nhậm.
Chưa từng có học tiết võ đạo nào, nghe nói kinh mạch bị tắc nghẽn, đã dùng vô số thiên tài địa bảo cũng không cải thiện được tiểu thiếu gia phế vật của Lộ gia - Lộ Nhậm.
Bây giờ, chắc là nên thêm một chữ "trước".
Đây là một trận đấu chẳng có tí hồi hộp nào.
Cho dù như vậy, chỗ ngồi trong đấu trường đệ nhất đều chật kín hết cả.
Mọi người đều là tới để xem kịch.
Lộ Nhậm đứng trong phòng quan sát ở trên cao, qua cửa kính nhìn tình huống ở bên dưới.
"Chậc chậc, nhân khí cao thật nha."
Tiểu Quân phun tào: 【Ta nói nhân duyên của cậu ở trường học kém như thế nào, để toàn trường đều tới xem cậu xấu mặt. 】
Lộ Nhậm mặt không đổi sắc: "Không bị người khác ghen ghét đều là kẻ tầm thường, bọn họ đây là đang ghen ghét."
【......】 Tiểu Quân không lời gì để nói.
Có điều, nó thật ta cũng im lặng chờ đợi giây phút Lộ Nhậm xoay người vả mặt lại kia.
Dù sao thì mấy ngày nay, Tiểu Quân ở trong điện thoại Lộ Nhậm thờ ơ mọi thứ, cảm thấy rất là ngột ngạt.
Bởi vì mất đi hào quang của Lộ gia, còn là bị người ta tu hú chiếm tổ đuổi ra ngoài, Lộ Nhậm chịu sự khinh thường.
Nghĩ tới cảnh Lộ Nhậm đập Tiền Lý, tất cả giáo viên học sinh đều rớt hết cả tròng mắt, Tiểu Quân liền kích động không chịu được.
Cách lúc mở màn còn một đoạn thời gian, Lộ Nhậm đang đợi người.
Cửa vang lên, Lộ Nhậm tưởng người cậu chờ tới.
Mở cửa lại nhìn thấy hai người không muốn gặp lắm.
Lộ Vinh và Mục Thanh Đồng.
Mục Thanh Đồng đến, Lộ Nhậm cũng không ngoài ý muốn.
Tốt xấu những năm gần đây y cũng là người bạn duy nhất của Lộ Nhậm, tuy nói gần đây có mâu thuẫn, với tính cách của Mục Thanh Đồng, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, đều sẽ tới tỏ vẻ quan tâm.
Còn Lộ Vinh xuất hiện ở chỗ này, lại có chút thú vị.
Lộ Vinh thường ngày rất bận rộn, phải xử lý rất nhiều chuyện của Lộ gia, tu luyện cũng không thể bỏ quên.
Cho dù là những năm cùng Lộ Nhậm huynh đệ tình thâm, sắm vai một anh trai tốt cưng chiều em trai thì trường học có việc Lộ Vinh cũng chỉ bảo quản gia tới xử lý.
Lộ Nhậm lúc trước, còn vì vậy mà từng làm loạn lên. Những chuyện cậu làm ở trường học, chỉ vì có thể khiến Lộ Vinh quan tâm mình nhiều hơn một chút. Dù vậy, Lộ Vinh cũng chưa từng xuất hiện ở trường học.
Lộ Nhậm bây giờ, chỉ cảm thấy bản thân mình lúc trước thật ngu xuẩn, ký gửi giá trị của bản thân vào người khác, lại ngu xuẩn hơn nữa.
Chuyện chính là kỳ diệu như vậy, sau khi Lộ Nhậm hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện, thậm chí tạm thời không phải là người Lộ gia, Lộ Vinh lại xuất hiện.
Lộ Nhậm ngửi được mùi âm mưu, đến từ cơ chế tu sửa cốt truyện, cũng đến từ câu chuyện phía sau Lộ Vinh.
Lộ Nhậm hỏi: "Có việc gì?"
Lộ Vinh còn chưa mở miệng, Mục Thanh Đồng đã vội vã giải thích, nói: "Anh ấy lo lắng cho cậu, sau khi tôi nói chuyện này, anh ấy liền kiên quyết phải qua đây xem."
Lộ Nhậm không để ý tới y, tiếp tục nói: "Tôi không chào đón anh."
Lộ Vinh không tức giận, dịu dàng cười nói: "Tiểu Nhậm, đừng tức giận, là anh lo lắng cho em, Tiền Lý ki anh đã điều tra qua, thủ đoạn trên đấu trường rất bẩn, người thua ở trong tay hắn ta đều bị thương không nhẹ."
Lộ Nhậm nhướng mày: "Cho nên?"
Lộ Vinh: " Nếu có anh ở đây, hắn ta ít nhất không dám làm em bị thương."
"Không cần, mời đi cho." Lộ Nhậm nói xong liền muốn đóng cửa.
Mục Thanh Đồng quýnh lên, giơ tay chặn cửa lại: "Nhưng, tôi nhớ rõ quy định đấu võ cần phải có người ở phòng nghỉ quan sát toàn bộ thế cúc, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Có quy định này, không bàn sống chết, nhưng đấu võ trong trường học có khác một chút. Vì bảo vệ học sinh có thiên phú, hiệp hội cổ võ giả yêu cầu đấu võ trong trường phải sắp xếp phòng quan sát.
Giữ lại một người trong phòng quan sát, thường là bạn bè thân thích của người tham gia đấu võ.
Trong tay người này chịu trách nhiệm điều khiển cái nút, lúc nguy cấp thì ấn xuống, cổ võ giả chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn ở bên ngoài sẽ lập tức ra tay dừng trận đấu lại.
Đương nhiên, một khi ấn nút, đã quyết định tự động nhận thua.
"Tôi tìm được người rồi." Lộ Nhậm nói.
"Ai? Cậu chắc là không có bạn bè nào khác." Mục Thanh Đồng những lời này buột miệng thốt ra.
Lộ Nhậm chỉ tay vào hành lang cuối, nói: "Bạn tôi tới rồi."
Mục Thanh Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Kiêu đi tới.
"Bạn mà cậu nói là Kỷ Kiêu?" Mục Thanh Đồng có chút không thể tin được.
"Không được à? Tôi và cậu ta ở khoá võ đạo thực tiễn cũng coi như là có giao tình cùng nhau chiến đấu, trở thành bạn bè không phải chuyện rất bình thường à."
"Kỷ Kiêu, cậu nói có đúng không."
Kỷ Kiêu gật đầu, rất là phối hợp.
Lộ Vinh mày nhăn lại, nói: "Em chắc chắn muốn giao tính mạng bản thân mình cho một người không rõ lai lịch sao?"
Lộ Nhậm lười phải nhiều lời, trợn mắt một cái, đơn giản thô bạo: "Anh sống cạnh biển à? Quản rộng thế."
"......"
Tiểu Quân ở trong điện thoại cười lăn lộn, liên tục nói mặt Lộ Vinh xanh mét thật sự quá đẹp.
Lộ Nhậm nói xong, nghiêng người để Kỷ Kiêu vào, sau đó cười tủm tỉm mà nói: "Muốn xem đấu thì xuống dưới ngồi đi, không tiễn."
Lộ Nhậm đóng cửa lại, sau đó nói: "Đúng là chán như con gián."
Kỷ Kiêu: "Bọn họ tới làm gì?"
Lộ Nhậm nói: "Mục Thanh Đồng cảm thấy cậu ta là bạn của tôi, nên ở lại đây chịu trách nhiệm giữ cái nút."
Kỷ Kiêu khó hiểu: "Vậy tại sao câu ta đưa cả Lộ Vinh tới đây đây? Hành vi có hơi kì lạ."
Lộ Nhậm liếc nhìn Kỷ Kiêu: "Nhìn không ra nha, radar của cậu lúc này còn rất nhạy bén, cậu ta kỳ kỳ quái quái, tôi không hiểu rõ."
Cậu lấy cái nút từ trong ngăn kéo ra ném cho Kỷ Kiêu: "Cho cậu, không có việc gì thì đừng ấn lung tung."
Kỷ Kiêu đón được, nói: "Cậu có thể tin tưởng tôi, tôi rất vui."
Lộ Nhậm không để ý, xoay người mở cửa: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có người bạn nào khác mà thôi."
Lúc này cách lúc mở màn còn có một chút thời gian, Lộ Nhậm chuẩn bị đi xem thử sân đấu một chút.
Cậu đi dọc theo bậc thang xuống phía, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Có lẽ là tất cả mọi người cảm thấy cậu là phế vật không thể tập võ, không nghe thấy tiếng nghị luận ở khoảng cách xa như vậy, nói chuyện cũng không kiêng nể chút nào.
Lộ Nhậm lúc này ngũ cảm rõ ràng, lúc lặng tâm tĩnh khí, tiếng nói chuyện khe khẽ bốn phía rõ ràng như đang nói ngay bên tai cậu vậy.
"Cậu ta tới thật kìa, không sợ chết sao?"
"Ai biết được, chẳng lẽ cho rằng Lộ gia còn có thể che chở cậu ta? Làm thiếu gia quen rồi, chẳng biết gì hết......"
"Haha, tao rất chờ mong thấy bộ dáng Lộ Nhậm cao cao tại thượng bị đạp dưới lòng bàn chân, kích thích."
"Đệch! Mày biến thái thế."
Lộ Nhậm mặt không đổi sắc, dường như chẳng nghe thấy gì. Cậu ngồi xuống một vị trí ở ngoài sân, bắt đầu quan sát sân đấu.
Đấu trường ngày hôm nay, mô phỏng cảnh tượng hoang mạc, ngoài mấy ngọn núi đá thấp thấp thì không có nhiều chướng ngại vật lắm.
Cảnh tượng là ngẫu nhiên, nhưng trong đó có gian lận hay không cũng không thể biết được. Loại cảnh tượng này, rất khó đánh nhau, một khi đánh lên, chính là cứng đối cứng.
Sau khi trong sân bắt đầu, tấm chắn rất lớn, người bên ngoài không quan sát rõ tình huống thật sự trong sân lắm. Camera bên ngoài cũng không thể chuẩn xác bắt được mọi động tác.
Tất cả những thứ này, đều chuẩn bị để Tiền Lý thất thủ đánh chết hoặc là đánh tàn phế Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm lại nhìn lướt qua người ngồi giữ an toàn đang ngồi trên đài chủ tịch kia, quả nhiên Hà hiệu phó.
Ngồi trên ghế quan sát đằng sau Hà hiệu phó cũng là người quen, Lộ Vinh.
Sau khi bị Lộ Nhậm làm mất mặt, Lộ Vinh vậy mà không rời đi, mà lại ở lại xem đấu. Lấy địa vị của anh ta, ngồi ở phía sau đài chủ tịch cũng không kỳ lạ.
Shhh, phiền phức.
Lộ Nhậm chán ghét trong một trận đấu võ đơn thuần có nhiều chuyện đấu đá lẫn nhau như vậy, đấu võ đơn thuần một chút không được à?
Cậu chau mày, không vui lắm.
Ngay lúc này, Lộ Nhậm cảm thấy bên má chợt lạnh, phục hồi tinh thần.
Kỷ Kiêu đứng ở bên cạnh, cầm một lon Coca lạnh dán ở trên má cậu.
Lộ Nhậm một phen lấy Coca qua, phun tào nói: "Ai muốn uống loại đồ trẻ con mới uống này, lên sân đấu phải uống chút rượu mới hăng."
"......" Kỷ Kiêu im lặng một chút, "Vị thành niên không thể uống rượu."
Lộ Nhậm bị hắn chặn họng, hậu tri hậu giác mà ý thức được, tuổi của mình bây giờ, còn thiếu một ngày thì thành niên.
"Shhh, phiền phức." Lộ Nhậm mở ra Coca, uống một ngụm, "Ngày mai tôi thành niên rồi, đến lúc đó thì không nhiều trói buộc như vậy nữa."
"Đừng quá để ý nghị luận của người khác, võ đạo phải nghe theo bản tâm, không vì ngoại vật mà lung lay."
Lộ Nhậm sững sờ một chút, mới hiểu được ý của Kỷ Kiêu.
Cậu nuốt ngụm Coca trong miệng, cười: "Bạn học Kỷ Kiêu, cậu không phải đang an ủi tôi đấy chứ, cậu cảm thấy người như tôi sẽ để ý lời của mấy người không quan trọng nói à?"
Lộ Nhậm nhét lon Coca vừa uống một ngụm vào tay Kỷ Kiêu, nói: "Loại Coca mang theo mùi vị đồng tình này, tôi không uống nổi."
Nói xong, cậu cởi áo khoác ra, nhảy lên sân đấu.
Màn sáng phòng ngừa năng lượng bên ngoài dâng lên, thân ảnh Lộ Nhậm trở nên hơi mơ hồ.
Kỷ Kiêu nhìn bóng dáng của Lộ Nhậm, lại cúi đầu nhìn lon Coca trong tay.
Hắn thấp giọng cười cười, cảm thấy mình vừa nãy thật sự có chút ngớ ngẩn, vậy mà lại lo lắng cho tâm trạng Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm ngang ngược hống hách kia, cũng không phải vì Lộ gia mới loá mắt, sao lại vì mấy lời xàm ngôn mà trở nên ảm đạm chứ.
Kỷ Kiêu nhìn sân đấu, giơ tay lên uống một ngụm đồ uống.
"......"
Đồ uống có ga ngòn ngọt mang theo kích thích vừa vào miệng, Kỷ Kiêu đột nhiên ngây ra một chút.
Coca này hình như là Lộ Nhậm uống rồi, hắn dừng lại một chút, vẻ mặt có chút vi diệu, sau đó vẫn nuốt xuống.
Kỷ Kiêu đứng dậy, đi về phòng quan sát.
Hai người nhìn như đi ngược nhau, lại ở cùng trên một con đường, sánh vai mà đi.