Edit - beta: Axianbuxian12
Chỉ lỡ lời trong nháy mắt, Lộ Nhậm nhanh chóng nhớ lại, đây là tuyến Thịnh Cảnh.
Cậu không thể để lộ sự tồn tại của Kỷ Kiêu, chuyện này không giải thích được. Hơn nữa, trong cốt truyện mấy năm sau, mấy cổ võ tông sư sẽ định kỳ xuất hiện đảm nhận ghế trọng tài ở đại hội đấu võ.
Khi mọi thứ còn chưa ổn định, không thể để cho bọn họ hoài nghi thế giới này.
Thịnh Cảnh nghi hoặc, hỏi: “Cái gì?”
Suy nghĩ Lộ Nhậm quay nhanh, mạnh mẽ vòng lại: “Có nhớ lần đi nhà ma hồi còn nhỏ không?”
Thịnh Cảnh cảm thấy Lộ Nhậm chuyển đề tài hơi cứng nhắc, một ít khả nghi biến thành một đống: “Sao lại nhắc tới chuyện này?”
Lộ Nhậm càng nói càng thuận: “Lần đó đi nhà ma, tôi bị một ma nữ bò từ giếng ra dọa sợ, cho nên việc ngày hôm nay thật sự không phải là tôi nhát gan, cái này gọi là ám ảnh lúc nhỏ.”
Thịnh Cảnh bật cười, xem như đã hiểu tại sao Lộ Nhậm muốn nhắc tới việc này, hoá ra là sợ mất mặt. Trong lòng hắn cảm thấy lúc này nên biểu hiện ra thật thản nhiên, để Lộ Nhậm yên tâm ngủ tiếp.
Lộ Nhậm thấy Thịnh Cảnh tin cách nói của mình, mới yên tâm, lại thấy Thịnh Cảnh xốc túi ngủ lên. Thịnh Cảnh mang theo túi ngủ hai người, giải thích lúc đó là hết hàng rồi chỉ có thể mua được một cái túi ngủ đôi, một cái túi ngủ đơn.
Lộ Nhậm nhìn động tác tự nhiên của hắn, khó hiểu hỏi một câu: “Cậu làm gì vậy?”
Thịnh Cảnh cười vò vò tóc mình: “Không phải cậu sợ thứ ở trong giếng sao? Tôi ngủ cùng cậu, giống như khi còn nhỏ vậy.”
Không sai, hồi cấp 2 Lộ Nhậm liên tiếp mấy đêm gặp ác mộng, còn bướng bỉnh không chịu nói cho bố mẹ, cuối cùng là Thịnh Cảnh lén chuồn đến đây ngủ cùng Lộ Nhậm ba ngày.
Nhưng từ sau mười sáu tuổi, Thịnh Cảnh liền bắt đầu kháng cự hành động thân mật giữa hai người, tỏ vẻ mọi người đều đã trưởng thành, ngủ chung thì kì lạ quá.
Lộ Nhậm cau mày đánh giá Thịnh Cảnh, cảm thấy người trước mắt này rất kỳ lạ.
Thịnh Cảnh bị ánh mắt này nhìn nổi hết cả da gà, hỏi: “Sao thế?”
Lộ Nhậm: “Cậu bị dính bùa à?”
Thịnh Cảnh: “?”
Lộ Nhậm cười nhạo một tiếng, nói: “Là ai nói ngủ chung với bạn lúc nhỏ có thể buồn nôn đến mức cơm tối qua cũng có thể ói ra?”
“......” Thịnh Cảnh ánh mắt loạn hoảng, “Ai vậy? Sao tôi không biết, vả lại, không phải là tôi lo lắng cậu sợ sao? Nếu không phải cậu muốn tôi ngủ cùng, tại sao phải nhắc đến chuyện nhà ma?”
“......” Lộ Nhậm bị câu nói lúc nãy của mình chiếu tướng, tức giận nằm xuống.
Ngủ thì ngủ, cũng không phải chưa từng ngủ cùng, ai sợ ai.
***
Sáng sớm hôm sau.
Mục Thanh Đồng xách theo một cái rổ xuất hiện ở thôn trang, cô vừa đi vừa run, còn thuận tiện mắng hệ thống ngốc X một trận.
Cô ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ tới, tới thôn quặng Long Môn này rồi mà vẫn còn phải làm nhiệm vụ hằng ngày!
Mục Thanh Đồng trong tiếng đếm ngược đòi mạng của hệ thống, 5 giờ rưỡi thức dậy, bắt đầu nấu cơm.
Cũng may trong cái sơn động kia có đầy đủ hết các loại đồ dùng sinh hoạt, chắc là đám khỉ dị thú trộm từ thôn xóm dưới chân núi.
Mục Thanh Đồng mất hai tiếng làm một rổ màn thầu, quyết định giữa trưa để bọn Thịnh Cảnh ăn cái này, dù sao hệ thống chỉ yêu cầu đưa cơm, cũng không nói ăn cái gì.
Mang theo cả người ai oán, Mục Thanh Đồng tức giận xuống sơn, vào đến thôn Long Môn thì ngây ra.
Nơi này mà không quay phim ma thì thật xin lỗi bầu không khí này. Cô quay đầu đã muốn chạy, lại bị hệ thống uy hi*p trừ điểm, cuối cùng chỉ đành lấy hết can đảm đi vào.
Đi theo tọa độ hệ thống cung cấp, Mục Thanh Đồng rất nhanh đã tìm được căn nhà bọn Thịnh Cảnh ở.
Trong sân có cái giếng, cô vừa nhìn thấy thì thấy nhắc nhở hệ thống nhảy ra.
【 Mời người chơi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến: Làm rơi vòng tay yêu quý vào giếng, năn nỉ Thịnh Cảnh đi xuống lấy giúp. 】
Mục Thanh Đồng đẩy cổng ra, nhìn thấy giữa sân có một cái giếng. Trừ cái này ra, không thấy một bóng người.
Nếu không phải nhận được nhiệm vụ, Mục Thanh Đồng tuyệt đối sẽ không đi vào cái nơi quỷ dị như vậy. Cái thôn cổ hoang tàn vắng vẻ này, không khỏi khiến cô liên tưởng đến một bộ phim kinh dị tên 《 Xác chết xóm núi 》.
“Có..có ai không?”
Mục Thanh Đồng run bần bật, từ dấu vết để lại trên mặt đất đoán bọn Thịnh Cảnh chắc là ở bên trong phòng.
Tay cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó ngây ngẩn cả người.
Thịnh Cảnh nhíu mày, bên miệng làm động tác “suỵt”, một cái tay khác thì nhẹ nhàng che trên mắt Lộ Nhậm.
Đúng vậy, bọn họ đang nằm cùng một cái túi ngủ đôi.
Mục Thanh Đồng chỉ cảm thấy đầu ong ong, lại nghĩ đến ở trong giả thiết của trò chơi, Lộ Nhậm vốn là vị hôn thê hữu danh vô thực của Thịnh Cảnh.
Hữu danh vô thực chỗ nào! Rõ ràng đã bắt gian ngay trên giường, á nhầm, tình chàng ý thiếp.
Mục Thanh Đồng dường như nhìn thấy trên đầu cái hệ thống kì lạ kia treo mấy cái chữ to “Dạy bạn làm sao để làm kẻ thứ ba“.
“Đệch!” Mục Thanh Đồng rốt cuộc không nhịn được thấp giọng mắng một câu.
Cô đời này ghét nhất là kẻ thứ ba, nếu không phải giả thiết trong trò chơi là Thịnh Cảnh trước nay chưa từng tham gia nghi thức đính hôn, tấy cả đều là hai nhà bổ não nhiều. Cô cũng sẽ không nhận cái nhiệm vụ hệ thống này.
“......”
Lộ Nhậm tỉnh, từ khi Mục Thanh Đồng đẩy cửa vào thì tỉnh lại. Cậu chỉ là có chút lười, không muốn động.
Cảm giác được không khí không bình thường, Lộ Nhậm mở mắt ra.
Thịnh Cảnh chỉ cảm thấy lông mi dài của Lộ Nhậm quét tới quét lui trong lòng bàn tay hắn, cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng từ lòng bàn tay xông thẳng thông tới tận đáy lòng.
Qua vài giây, Thịnh Cảnh cánh tay đau nhói, bị Lộ Nhậm đẩy ra.
“Cậu làm gì thế? Cứ chặn tôi suốt vậy.”
Lộ Nhậm xoa xoa mắt, chào hỏi Mục Thanh Đồng: “Chào, sao cô lại tới đây.”
Nói xong, cậu bò từ túi ngủ ra.
Mục Thanh Đồng sửng sốt một hồi, phun ra một câu.
“Sao cậu lại mặc quần áo?”
Chuông cảnh báo trong lòng Thịnh Cảnh vang lên, cũng không rảnh lo chút khác thường dưới đáy lòng. Hắn lật tay, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Mục Thanh Đồng bị một chưởng đẩy ra ngoài, sau đó, cửa vô tình đóng lại trước mặt cô.
“???”
Tôi đây muốn cái gì hả? Sáng sớm đã dậy là để ăn “cơm chó” hay là để ăn cửa sập vào mặt hả.
***
Lộ Nhậm đẩy cửa ra, thấy Mục Thanh Đồng ngồi trong sân thở phì phì.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Thịnh Cảnh đi theo sau Lộ Nhậm, mãnh mẽ xem thường.
Thịnh Cảnh thật sự không cảm thấy ban nãy có cái gì không ổn, hỏi: “Nơi này chính là thôn quặng Long Môn cô nói? Thoạt nhìn cũng không giống như nơi người có thể ở lại.”
Mục Thanh Đồng không phản ứng hắn, mà vẫy vẫy tay với Lộ Nhậm: “Tôi làm bữa sáng cho anh này.”
Lộ Nhậm đêm qua không ăn gì, vốn đã đói đến hoảng, thấy thế trực tiếp bỏ rơi Thịnh Cảnh rồi đi qua.
Màn thầu trắng đơn giản lúc này cũng trở nên vô cùng hấp dẫn.
Sau khi Lộ Nhậm ăn nửa cái, ánh mắt nhìn Mục Thanh Đồng sáng lên nhìn chằm chằm cô. Cậu chần chờ một chút, nói: “Ăn khá ngon.”
Mục Thanh Đồng rất thất vọng, ném cái màn thầu cho Thịnh Cảnh, nói: “Cho anh.”
Cùng lúc đó, Lộ Nhậm nghe thấy nhắc nhở cộng hưởng của Tiểu Quân nhảy ra.
【 Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày: Đưa bữa sáng. Đạt được phần thưởng, mười cân thịt ba chỉ. nhiệm vụ hằng ngày tiếp theo, nấu cho Thịnh Cảnh từ đáy giếng trở về một nồi thịt kho tàu. 】
Vẻ mặt Mục Thanh Đồng lập tức méo mó, thịt ba chỉ là cái phần thưởng gì? Thật quá đáng!
“......”
Hoá ta là làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ của hệ thống này sao cứ kỳ kỳ lạ lạ vậy, kỳ lạ đến mức Lộ Nhậm cũng có chút đồng tình với Mục Thanh Đồng.
Dù sao cả ngày bị hệ thống ép nấu cơm làm việc nhà, cảm thấy vẫn là một chuyện rất đau khổ.
Trừ cái này ra, Lộ Nhậm nhìn cái giếng trong sân một cái.
Quả nhiên, cái giếng kia có liên quan với cốt truyện. Như vậy xem ra, ngày hôm qua cái đầu xuất hiện ở miệng giếng kia, thật sự chỉ là một xác sống.
Lúc ấy có lẽ là vì ánh sáng không tốt, cậu lại quá sợ hãi, mới cho rằng chỉ có một cái đầu.
Nghĩ kỹ lại, chả đáng sợ chút nào......mới là lạ.
Bóng ma bên miệng giếng gì đó, là ám ảnh hồi nhỏ của Lộ Nhậm. Biết lai lịch của nó và sợ hãi, là hai chuyện khác nhau.
Mục Thanh Đồng bên này vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm nhiệm vụ này lại còn kiểu gì cũng phải để Thịnh Cảnh ăn xong mới tính là hoàn thành, thật là khó chịu.
Nhưng, giận thì giận, nhiệm vụ nên làm vẫn phải làm.
Mục Thanh Đồng chớp mắt, hỏi Thịnh Cảnh: “Mùi vị thế nào?”
Thịnh Cảnh nói thẳng thừng: “Thì như màn thầu bình thường, mùi vị có thể thế nào?”
Mục Thanh Đồng nhanh chóng mở ra kỹ năng, một đôi đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt, thoạt nhìn như Bách hợp trong gió điềm đạm lại đáng thương.
Đương nhiên, người trước mắt là đồ không biết thưởng thức.
Thịnh Cảnh cẩn thận vỗ vỗ lưng Lộ Nhậm, tránh cho đối phương gặp phải kỹ năng trà xanh bạo kích.
“Cậu muốn làm cái gì?”
Mục Thanh Đồng một lòng chỉ có nhiệm vụ, cứ phát huy không chịu
ảnh hưởng thái độ của người khác.
“Hu hu hu, cậu thật quá đáng, màn thầu tôi hơn 5 giờ đã dậy làm cứ bị anh coi rẻ không đáng một đồng như vậy, anh biết tôi cố gắng bao nhiêu không!”
Thịnh Cảnh: “?”
“Không, anh không biết! Anh chỉ biết đứng ở đó, dùng lý trí đáng giận của anh nói rằng, đây chỉ là một cái màn thầu bình thường.”
Lộ Nhậm che mặt, cậu sợ mình sắp không nhịn được cười ra tiếng. Cười ra tiếng là chuyện nhỏ, cắt ngang Mục Thanh Đồng làm nhiệm vụ thì không tốt lắm.
Mục Thanh Đồng nhập diễn, càng thêm bi phẫn, nhào lên đoạt lấy màn thầu ăn một nửa trong tay Thịnh Cảnh.
Thịnh Cảnh đột nhiên không kịp đề phòng, bản năng võ giả khiến hắn đẩy nhẹ vai Mục Thanh Đồng một chút.
Ánh mắt Mục Thanh Đồng sáng lên, mượn lực này bay đến cạnh giếng, cái vòng tay đeo trên tay cô cứ như vậy đúng lúc rơi xuống.
“......” Lộ Nhậm đứng ngoài nhìn tất cả, quả thực là muốn vỗ tay. Kỹ năng của vừa chạm đã bay Mục Thanh Đồng thật là ngày càng thuần thục.
Kỹ năng này là sau khi làm nhiệm vụ hằng ngày nửa tháng Mục Thanh Đồng đã đổi được. Lộ Nhậm hoài nghi, lần đó giằng co với Tiểu Nhã, Mục Thanh Đồng cũng mở cái kỹ năng này.
Mà đương sự Thịnh Cảnh thì lại là vẻ mặt mờ mịt, sau đó nhanh chóng biến thành hoảng loạn, hắn liên tục nói với Lộ Nhậm: “Tôi không đẩy cô ta, là cô ta tự bay ra, tôi không bắt nạt cô ta.”
Tình cảnh này quen quen. Lộ Nhậm chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, tại sao tuyến cốt truyện này không thể đơn giản một chút, để cậu vung kiếm chém giết bạo lực một đường qua cửa.
Mục Thanh Đồng thì lại tiếp tục biểu diễn, khóc thút tha thút thít: “Vòng tay của tôi, đó là vòng tay mẹ tôi để lại cho tôi.”
Thịnh Cảnh: “Khỉ cũng đeo vòng tay?”
Mục Thanh Đồng cứng họng nhìn chằm chằm hắn, ngực phập phồng mấy cái mới đè xuống xúc động đánh bay cái đầu chó của Thịnh Cảnh: “Anh sẽ không cảm thấy con khỉ kia có thể sinh ra tôi đấy chứ?”
Thịnh Cảnh: “Cũng không phải không có khả năng, nhìn còn rất giống nhau.”
Mục Thanh Đồng trợn mắt, quyết định không để ý Thịnh Cảnh, từng bước làm nhiệm vụ.
Người trong sách là do mình chọn, người trong sách là do mình chọn, không tức, không tức.
Cô tiếp tục nói: “Con khỉ dị thú kia xem như mẹ nuôi của tôi, hôm qua sau khi nó đưa tôi vào trong động, tôi có nhớ ra một vài chuyện.”
“Lúc tôi năm tuổi được bầy khỉ nhận nuôi, trước năm tuổi, chắc là tôi ở trong thôn này......”