“Đừng để ý đến bọn họ, tôi thích chị.”
Những lời này của Phương Thiếu Tắc giống như một loại ma chú, muốn quên cũng không quên được. Làm cả ngày Ngô Song cứ thất thần, chẳng thể nào tập trung làm việc.
Các đồng nghiệp trong phòng đương nhiên không biết, sau khi Ngô Song giữ Phương Thiếu Tắc lại trong phòng thì lúc sau xảy ra sự việc kinh thiên động địa như vậy. Họ chỉ cảm thấy, hôm nay trạng thái tinh thần của Ngô Song xem như là trăm năm mới gặp được một lần.
Ngũ Hoa là nhiều chuyện nhất, thấy Ngô Song không có ở đây, liền nói với các đồng nghiệp: “Này, các người có thấy hôm nay ngự tỷ có điểm gì đó không được bình thường không?”
“Có mắt đều nhìn ra được, hôm nay tâm trạng của ngự tỷ không được tốt!” Tiểu Trà ở một bên nói.
“Sao lại như vậy?” Cái Lẩu nghi hoặc hỏi.
Ngũ Hoa đè thấp âm thanh nói: “Còn có chuyện gì nữa, chắc chắn là chuyện liên quan đến tên Vương Trường Tuấn kia rồi. Bên ngoài đều đang bàn tán về chuyện ngự tỷ chia tay với hắn, còn đánh cho hắn một trận. Những lời họ nói toàn điều khó nghe, tôi đây còn nghe không lọt tai nữa mà.”
Tiểu Trà gật đầu: “Chuyện này đồn đi khắp nơi, nói hắn bị thương cũng không nhẹ, tuần trước cũng không đến làm, mọi người nói đây là thật hay giả? Tôi cảm thấy ngày thường ngự tỷ có hơi nghiêm khắc, nhưng không đến nỗi ra tay thô bạo như vậy đâu.”
Cái Lẩu vừa ăn khoai tây lát, vừa gật đầu tỏ ý đồng tình với quan điểm của Tiểu Trà: “Nếu ngự tỷ có muốn đánh, cũng là đánh Đĩa bay trước mới đúng. Đĩa bay chọc giận chị ấy như vậy, mà chị ấy có thể nhịn được, tôi thật khâm phục nha.”
“Hắt xì!” Phương Thiếu Tắc ngồi ở chỗ của mình, nhảy mũi một cái. Ai oán quay lại mà nhìn đám bát quái kia.
“Đĩa bay, buổi sáng ngự tỷ có đánh cậu không?” Ngũ Hoa cười hì hì hỏi.
“Đánh là yêu, mắng là thương.” Phương Thiếu Tắc xấu xa, cười hì hì nói xong, lập tức bị một đống giấy nháp vo tròn bay tới.
“Tên tiểu tử này quá tự mãng rồi. Nếu ngự tỷ co trọng cậu như vậy, tên Ngũ Hoa của tôi sẽ viết ngược lại!”
“Vậy đời này cứ kêu cô là “Ngũ Hoa” đi, đừng mong thay đổi.” Tiểu Trà ở một bên chế nhạo.
“Không được đâu nha, nếu vậy chẳng phải cả đời này tôi đều gọi cái tên gớm vậy sao? Tôi thu hồi lời nói vừa rồi, mặc kệ là ngự tỷ có thích Đĩa bay hay không, thì tên của tôi đều đổi lại viết!”
“Khụ khụ...” Cái Lẩu bỗng nhiên ngừng ăn khoai tây lát, nhìn Ngũ Hoa ra hiệu. Ngay sau đó, trừ Phương Thiếu Tắc, những người khác đều vội vàng tản đi hết.
Chỉ có Ngũ Hoa thần kinh thô, khờ khạo hỏi: “Cô khụ khụ cái gì? Ăn khoai tây lát mắc nghẹn rồi sao? Tôi nói mọi người trở về làm gì, tôi vòn chưa có nói xong đâu...... Ngự tỷ......à không, tổ trưởng Ngô!” Cô quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Song vốn dĩ ở trong văn phòng, không biết từ khi nào đã đen mặt đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.
Giờ phút này, trong lòng Ngũ hoa đang kêu gào ba chữ: không xong rồi!
Thật sự, sắc mặt Ngô Song đen như vậy không phải vì nghe được bọn họ nói xấu sau lưng mình. Mà bởi vì khi ra khỏi văn phòng, cô thấy Phương Thiếu Tắc!
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong đầu Ngô Song lại nhớ đến sự việc xảy ra lúc sáng. Lập tức, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Cô tin chắc mình và Phương Thiếu Tắc là người của hai thế giới. Đời này, cô sẽ không bao giờ chấp nhận yêu đương gì với loại công tử ăn chơi trác táng, không có chí cầu tiến như hắn. Nhưng tại sao cô không thể nào quên được câu nói kia của hắn?
“Đừng để ý đến bọn họ, tôi thích chị!”
“Nhưng tôi một chút cũng không thích cậu!” Sắc mặt Ngô Song không tốt nhìn hắn, muốn lớn tiếng nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng không tìm được cơ hội mở miệng, chỉ có thể đen mặt, giằng lại những suy nghĩ trong lòng lúc này.
.........
“Chị Ngô Song, tôi sai rồi!” Ngũ Hoa nhìn sắc mặt Ngô Song, khẳng định chính mình đã phạm sai lầm rất lớn. Quyết định trước khi Ngô Song bùng phát, tự mình ăn năn nhận sai trước thì hơn. “Tôi không nên nói chuyện thị phi sau lưng chị, nhưng tuyệt đối tôi không tin những lời đồn vớ vẩn đó. Không thể nào chị là người đánh Vương Trường Tuấn, nhất định là có người đổ oan cho chị!”
Ngô Song lấy lại tinh thần, nhìn Ngũ Hoa không chớp mắt.
“Tôi cũng không tin.” Người ít nói chuyện thị phi nhất trong văn phòng là Phi Đao, bỗng nhiên nói một câu.
Phi Đao nói xong, cả văn phòng sôi nổi lên hẳn. Tích tắc, Cái Lẩu với Tiểu Trà cũng nói lên suy nghĩ của mình: “Chị Ngô Song, chúng tôi đã theo chị lâu như vậy, sẽ không tin chị là loại người như bọn họ nói đâu. Tuy rằng không biết chị với Phương Trường Tuấn đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng chị!”
Ngô Song vẫn như cũ, không nói gì, thậm chí bước chân còn không nhúc nhích nửa bước. Không ai biết được trong lòng cô đang nghĩ cái gì, chỉ có cô mới biết, lúc này đây, nội tâm cô đang sôi trào.
“Mọi người đi làm việc của mình, làm xong hết thì ra về. Tôi về trước.” Cô nói xong, quay đầu đi thẳng ra khỏi văn phòng. Bỏ lại mọi người hai mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, Phương Thiếu Tắc cũng đứng lên, “Mọi người ở lại làm, tôi cũng tan ca đây.”
“Này, tiểu tử thúi, cậu không có miếng trượng nghĩa gì hết vậy.”
“Đừng tưởng rằng cậu lớn lên soái thì tôi không dám đánh cậu!”
“Ngự tỷ có thể coi trọng cậu mới lại đó!”
. . . . . . . . . .
Nghe thấy tiếng kháng nghị của mọi người trong văn phòng, Phương Thiếu Tắc quay lại làm một cái mặt quỷ. Sau đó hắn xoay người, ánh mắt trở nên thâm trầm. Ánh mắt hắn nhìn về phía Ngô Song mới rời đi, không do dự mà cất bước theo sau.
Ít khi Ngô Song tan ca đúng giờ, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng làm việc.
Vương Trường Tuấn bêu xấu, tin nhắn chửi bới gửi đến liên tục, Phương Thiếu Tắc tỏ tình, còn có vừa rồi nhận được sự tin tưởng của các đồng nghiệp. Sự việc đến cùng một lúc như vậy vào một ngày, đó giờ Ngô Song chưa từng trải qua. Làm cho tâm trạng của cô cứ như ngồi tàu lượng siêu tốc, cứ trôi nổi lên xuống, khó mà yên tĩnh được.
Cô cảm thấy đời này mình chưa bao giờ tâm tư rối loạn như vậy, nên muốn làm việc gì đó để bình tĩnh lại. Mà việc đó chính là luyện nhu đạo.
. . . . . . . . . .
“Tần Đạo Đường” là nơi Ngô Song luyện nhu đạo. Nơi đây do vận động viên nhu đạo quốc gia là Tần Chí Phong sau khi giải nghệ lập nên. Câu lạc bộ này ngoài việc đào tạo các vận động viên chuyên nghiệp ra, còn dạy cả những người không chuyên, yêu thích nhu đạo đăng ký học.
Mười ba tuổi, Ngô Song đã bái Tần Chí Phong làm thầy, luyện tập nhu đạo. Mà Tần Chí Phong cũng thấy cô có tài năng thiên phú, nên cũng từng khuyên cô phát triển theo hướng vận động viên chuyên nghiệp. Nhưng Ngô Song không có ý muốn như vậy, ông cũng đành từ bỏ.
Từ khi võ quán “Tần Đạo Đường” ở thành phố A mở ra cho đến nay, Ngô Song luôn tập ở nơi này. Khi rảnh cô còn chỉ dạy cho các sư đệ sự muội luyện tập. Mà các học viên ở đây rất kính trọng Ngô Song.
Hiện tại Tần sư phụ ít khi đến võ quán, trừ đại sư huynh Tần Nghị ra, thì Ngô Song có thân phận cao nhất ở đây. Huống chi sư tỷ Ngô Song còn rất xinh đẹp, những người ở võ quán này, ai cũng mong cô đến.
“Đại sư tỷ, em chờ chị đến lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay mới thấy được. Động tác lần trước chị dạy em, em đã luyện rất lâu rồi, chị nhìn xem em luyện được không?” Sư đệ A Đức năm nay mới 15 tuổi, là fan não tàn của Ngô Song, vừa thấy cô đến đã chạy ra đón, thủ sẵn tư thế để đánh thử cho cô xem.
Cậu nhóc vừa mới thủ thế, chị Lý chuyên phụ trách hành chính của võ quán đã đi tới, cầm theo cây chổi huơ trước mặt con trai: “Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, bài vở làm chưa xong, đã chạy đến đây làm gì. Mau trở về làm bài tập!”
“Mẹ, sư tỷ đến.” A Đức cầu xin.
“Đại sư tỷ đến mới càng phải học. Chẳng lẽ ngươi không biết xấu hổ, hôm qua làm toán chỉ được mười tám điểm mà còn dám gặp mặt sư tỷ ngươi?”
“Mẹ, đừng nói nữa.” A Đức bị nói đến mặt mày đỏ bừng, không dám nhìn thẳng mặt Ngô Song.
“Sao vậy, bây giờ mới biết mắc cỡ, sao lúc làm không nghĩ đến đại sư tỷ biết được? Có muốn ta lấy bài kiểm tra đến cho đại sư tỷ ngươi xem không? Đại sư tỷ ngươi chắc chưa từng thấy qua bài kiểm tra mười tám điểm, đem ra cho cô ấy coi, mở rộng tầm mắt!”
“Con đi làm bài tập!” A Đức nói xong, chạy đi như bay, vừa chạy vừa quay lại nói: “Đại sư tỷ, chị đừng về sớm quá. Chờ em làm xong bài tập sẽ quay lại.”
Nhìn bóng dáng A Đức chạy đi như bay, Ngô Song không nhịn được bật cười. Áp lực cả ngày hôm nay đã giảm bớt, tâm tình cũng được thả lỏng không ít.
Chị Lý nhìn con trai, lắc đầu, đi đến trước mặt Ngô Song, nói: “Tiểu Song, để em chê cười rồi. Tên tiểu tử nhà chị không nên thân, chỉ sợ em biết nhược điểm mà mất mặt. Ngày thường chị nói nó, vào tai phải lại ra bên tai trái. Căn bản chẳng thèm để ý đến lời chị nói.”
Ngô Song hiểu ý, gật đầu: “Tiểu Đức là một hạt giống tốt của nhu đạo, nhưng cũng không nên lơ là việc học tập. Khi nào rảnh em sẽ nói chuyện với nó. Chị yên tâm.”
“Nếu em nói chắc chắn A Đức sẽ nghe theo. Nếu em chịu nói giúp thì thật tốt quá, chị cảm ơn em.” Chị Lý cảm kích nói.
“Chị Lý khách sáo rồi. Đúng rồi, bọn người đại sư huynh đâu?” Ngô Song hỏi.
“Bọn họ đều ở chỗ dạy. Không nói giấu gì em, gần đây việc kinh doanh của võ quán không tốt lắm, chỉ khai giảng một lớp thiếu nhi. Bọn họ đi qua đó dạy, nói chỉ khi dạy tốt mới có nhiều người học.”
“Để em qua đó xem thử.” Nói xong, Ngô Song thay quần áo rồi đi qua đó.
Tuy rằng chị Lý đã nói việc ghi danh không tốt, nhưng cô không nghĩ lại tệ đến mức này. Lúc cô thay xong quần áo rồi ra chỗ tập, hiện tại nơi đó chỉ có sáu người.
Trừ Tần Nghị, còn có sư đệ Giang Tiểu Dương với sư muội Chương Nhu, còn lại là ba đứa nhóc học viên. Bọn họ ngồi quây quanh nhau, xem Tần Nghị và Giang Tiểu Dương làm mẫu.
Ngô Song không đi qua đó, yên lặng đứng một bên nhìn trong chốc lát.
Tần Nghị thấy cô, lập tức ngừng tay làm động tác chào hỏi. Vừa mới phân tâm lại bị Giang Tiểu Dương dùng hết sức quật ngã trên đất. Một người đàn ông to lớn cao một mét tám ngã trên đất, làm cho sàn nhà cũng phải rung theo.
“Thôi chết... em, em thật xin lỗi, em không cố ý...” Giang Tiểu Dương vốn dĩ nhát gan, sợ đến mức nói lắp.
Tần Nghị ngã không nhẹ, nhưng vì Ngô Song ở trước mặt, không thể để mất mặt được, đành tự mình đứng lên, nhịn đau nói: “Tiểu Song, cô đến rồi sao.”
Mọi người lúc này mới phát hiện Ngô Song đứng ở cửa, Giang Tiểu Dương với Chương Nhu liền đứng lên, gập người 90 độ làm động tác cúi chào với Ngô Song: “Chào đại sư tỷ.”
Đám nhóc mới vào chưa gặp Ngô Song lần nào, ngơ ngác nhìn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tần Nghị lập tức đem đám nhóc kéo tới, nói: “Đây là đại sư tỷ của các ngươi, mau chào đại sư tỷ, nhanh lên!”
“Chào~đại~sư~tỷ.” Ba đứa nhỏ đồng thanh lớn tiếng chào. Trong đó còn có một nhóc rụng mất hai cái răng cửa, Ngô Song phì cười.
Nhưng nụ cười lập tức tắt ngấm, ba đứa nhỏ vừa chào cô xong, phía sau lại truyền đến một âm thanh lãnh lót: “Chào đại sư tỷ.”
Nụ cười Ngô Song cứng lại trên môi, lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy Phương Thiếu Tắc một thân mặc nhu đạo đứng cách đó không xa, vẻ mặt đắc ý mà làm động tác chào hỏi Ngô Song.
___________...____________