8 giờ sáng hôm sau, Ngô Song tới công đi.
Ngày thường, Ngô Song là người đến sớm nhất tổ, nhưng ngày đầu đi làm lại sau khi hết phép, cô phát hiện thế nhưng mình là người đến trễ nhất.
Ngũ Hoa, Cái Lẩu, Tiểu Trà, Phi Đao.....ngay cả Phương Thiếu Tắc đã chỉnh tề mà ngồi trong văn phòng, thật sự không thể tưởng tượng. Ngô Song thu lại vẻ tò mò, sửa sang lại quần áo, vừa định đi vào liền thấy Ngũ Hoa bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Phương Thiếu Tắc, hỏi: “Đĩa bay, có một vấn đề, tôi nghẹn ở trong lòng đã lâu, không biết có nên hỏi cậu hay không.”
“Chị hỏi đi.” Phương Thiếu Tắc hào phóng đáp lại.
“Cậu tới công ty cũng đã hơn một tháng phải không? Nhưng chân chính đi làm cũng không đến một nữa, đáng lẽ phải thay đổi người khác, sớm bị sa thải. Vì sao cậu vẫn được ở lại, ngay cả chị Ngô Song đối với cậu làm như không thấy.”
Ngũ Hoa nói xong, cảm thấy mình nói quá trực tiếp, lại vội vàng bổ sung nói, “Không phải tôi có ý kiến với cậu nha, tôi đơn thuần là tò mò thôi. Chủ tịch tập đoàn chúng ta họ Phương, vừa vặn cậu cũng họ Phương, tôi cùng Tiểu Trà đánh đố, đánh cuộc cậu có phải thân thích của chủ tịch hay không.”
Từ trước đến nay Ngũ Hoa là người thẳng thắn, nhưng Ngô Song thật không nghĩ tới cô sẽ thẳng thắn đến vậy. Thế nhưng trực tiếp dò hỏi thân phận Phương Thiếu Tắc, hắn sẽ trả lời như thế nào? Là tiếp tục dấu diếm thân phận, hay là thừa nhận tại đây?
Ngô Song tò mò đứng đó, đợi xem sự việc phát triển thế nào.
Trong văn phòng, biểu tình Phương Thiếu Tắc tức khắc trở nên trầm trọng lên, thở dài, nói: “Thật ra tôi nghĩ đã rất cẩn thận không ngờ tới vẫn là bị các người phát hiện......”
Tức khắc, toàn bộ văn phòng đều sôi trào, Tiểu Trà đi lại đây liền hỏi: “Oa, cậu thật sự là thân thích của chủ tịch sao?”
Phương Thiếu Tắc lắc lắc đầu: “Đúng là tôi có thể vào công ty là nhờ vào quan hệ, nhưng mà tôi không phải có quan hệ với chủ tịch, thật ra tôi là......”
“Là cái gì? Là cái gì?” Tất cả mọi người đều đi qua đi hỏi.
“Thật ra giám đốc Du là chú hai của tôi” Phương Thiếu Tắc trả lời.
“Vậy là không phải có quan hệ với chủ tịch sao?” Mọi người thất vọng.
“Sao vậy? Các ngươi sẽ không cho rằng tôi là con trai chủ tịch chứ?” Phương Thiếu Tắc mặt không đổi sắc, tâm không chột dạ hỏi.
Ngũ Hoa với Tiểu Trà bốn mắt nhìn nhau: “Sao có thể a? Cậu cho rằng đang đóng phim truyền hình sao!”
“Thật ra tôi đúng là con trai chủ tịch đó!” Phương Thiếu Tắc nghiêm mặt nói.
“Ừ, cậu tỉnh mộng đi.” Mọi người lập tức phản bác.
Cuối cùng Ngũ Hoa đi lại, vỗ vỗ bả vai Phương Thiếu Tắc: “Người trẻ tuổi, vẫn là mơ mộng viễn vông. Tôi khuyên cậu nên đi làm đúng giờ, làm việc cho tốt, bằng không, dù cậu có là cháu trai Lão Du, chị Ngô Song sẽ chí công vô tư thôi.”
“Cám ơn chị Ngũ Hoa nhắc nhở, về sau tôi nhất định đi làm đúng giờ, làm việc thật tốt!”
Kỹ thuật diễn xuất này, cũng không tồi. Ngô Song đứng ở ngoài cửa, đầu đầy vạch đen.
Cái gì mà “cháu trai”, cô cũng không dám động chứ. Nhưng mà nghĩ cách điều hắn đến tổ a là sự thật, rồi chuyện xảy tối hôm qua, nói thật, cô đã không biết nên đối mặt như thế nào với nam nhân kém cô bảy tuổi này.
Ngô Song ở trong lòng yên lặng thở dài, lấy lại dũng khí đi vào văn phòng. Cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người xông tới.
“Chị Ngô Song, chị đã đến rồi a, vết thương đỡ rồi sao?”
“Canh xương hầm hôm qua uống được không? Để em về nhờ mẹ nấu thêm cho chị!”
“Chị Ngô Song, hai ngày này chị không đi làm, chúng em đã đem đề án kia làm rất tốt, khách hàng rất vừa lòng.”
.....................
Nhiều năm công tác như vậy, đây là lần đầu Ngô Song có cảm giác ấm áp ở công ty, trong lòng cô rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm túc.
Lúc này, Phương Thiếu Tắc bỗng nhiên đi tới.
Trong lòng Ngô Song căng thẳng, lại vô cớ có chút khẩn trương.
“Chị Ngô Song, tôi cũng có chút việc, muốn nói riêng với chị.” Phương Thiếu Tắc nói.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Phương Thiếu Tắc, tò mò hắn là làm sao vậy.
Ngô Song thu hồi ánh mắt, làm bộ trấn định mà nói: “Cậu vào đây với tôi.”
Phương Thiếu Tắc đi theo Ngô Song vào văn phòng cô, vừa vào cửa, hắn liền xoay người đóng cửa lại, còn nhấn khóa từ bên trong.
Nghe được thanh âm cửa bị khóa, trong lòng Ngô Song lộp bộp một chút, vội vàng xoay người, cảnh giác hỏi: “Cậu khóa cửa làm gì?”
Phương Thiếu Tắc không trả lời, bước đi đến trước mặt cô, vươn một bàn tay ra phía trước.
“Chìa khóa.” Hắn nói.
“Chìa khóa gì?”
“Đương nhiên là chìa khóa nhà chị.” Phương Thiếu Tắc hợp tình hợp lý mà nói, “Đã nói, chìa khóa nhà chị cho tôi giữ một tháng. Nhưng tối hôm qua chị đuổi tôi ra ngoài, chìa khóa tôi còn để trên bàn, mau trả tôi!”
“Cậu đang kể chuyện cười sao? Là chìa khóa nhà của tôi, tôi có đưa cho cậu hay không là chuyện của tôi.”
“Chị nói chuyện không giữ lời!” Phương Thiếu Tắc nổi giận.
Ngô Song cũng phát hỏa: “Còn nói tôi, cậu thì sao? Chúng ta đã ký ước định, cậu có tuân thủ không?”
“Uớc định cái gì?”
“Cậu còn hỏi tôi ước định cái gì? Chính cậu ký tên vào ước định, cậu đã quên rồi sao?”
Phương Thiếu Tắc như ở trong mộng mới tỉnh: “À, chị nói cái ước định kia à.”
Thái độ này của hắn, Ngô Song nhìn mà giận sôi máu: “Nếu cậu phá hủy ước định của tôi và cậu, vậy ước định của cậu với tôi cũng sẽ hủy bỏ. Từ hôm nay trở đi, nhà tôi không cho cậu bước vào nửa bước!”
“Tôi phản đối!” Phương Thiếu Tắc nóng nảy, “Ai nói tôi phá hư ước định, chị lấy chứng cứ ra đi.”
Chứng cứ? Thế nhưng hắn còn muốn chứng cứ?
“Cậu không biết xấu hổ!” Ngô Song mắng.
“Lời nói không thể nói như vậy.” Phương Thiếu Tắc phản bác, “Tuy rằng ngày hôm qua là tôi hôn chị, phá hủy ước định của chị với tôi. Nhưng mà tôi không ngờ rằng chị có thể hủy bỏ ước định của tôi với chị nha. Quả thật đây là hai chuyện khác nhau, trước đó chị có nói tôi phá hủy ước định liền phải tịch thu ta chìa khóa sao? Giấy trắng mực đen, chị lấy ra đưa tôi xem.”
Logic của hắn, cũng hay thật.
“Mặt kệ cậu nói như thế nào, dù sao chìa khóa tôi sẽ không đưa lại cho cậu.” Ngô Song quyết định khôn cùng hắn dây dưa nữa. Rốt cuộc với kẻ vô lại thì không cần nói đạo lý.
“Đưa cho tôi”
“Không đưa.”
“Đưa đây!”
“Không!”
“Được!” Phương Thiếu Tắc tức muốn hộc máu, “Chị phá huỷ ước định đúng không? Tôi đây cũng phá hủy ước định, tôi đây liền đi nói với mọi người, tôi ở tại nhà chị, tôi còn ngủ chung với chị, ba lần lận!”
“Được a, cậu còn có thể nói với mọi người, cậu là con trai phương chủ tịch, nên không có ai tin cậu.” Ngô Song sẽ không dễ bị uy hiếp như vậy.
Phương Thiếu Tắc hơi mỉm cười, lấy điện thoại ra, nói: “Nếu có thêm cái này, điện thoại của tôi có không ít ảnh chụp tôi mặc áo ngủ của chị......Này, điện thoại của tôi!”
Ngô Song nhanh nhẹn, động tác rất linh hoạt, không chờ hắn nói xong, sớm đã tiến lên, đoạt lấy điện thoại trong tay hắn. Nàng hết hồn, tiểu tử này, thế nhưng chụp lén nhiều ảnh của cô như vậy, ăn cơm, ngủ, đọc sách......
Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm mà đem mặt gác lên trên vai cô: “Thế nào, tôi chụp ảnh bạn gái chụp tôi đẹp không?”
Ngô Song phẫn nộ: “Xóa!”
“Không xóa.”
“Cậu không xóa, tôi xóa!”
“Chị xóa cũng vô dụng, tôi đã chuẩn bị trước, có mật mã.”
“Cậu!” Ngô Song hung hăng đẩy Phương Thiếu Tắc ra, thật muốn đem hắn từ cửa sổ quăng ra ngoài.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, cô đi lại nghe máy.
“Chào Ngô tổ trưởng, bên này có vị khách tới tìm cô, nói là bạn của chị, tên là...... À, anh tên gì?”
“Tần Nghị.”
“Tên là Tần Nghị, cho anh ta lên không?”
Đại sư huynh, sao bỗng nhiên anh ta đến đây? Ngô Song sửng sốt, sau đó nói: “Không cần, nói anh ta chờ trong chốc lát, tôi xuống liền.”
Dứt lời, cô cúp điện thoại, trừng mắt nhìn Phương Thiếu Tắc một cái: “Tôi đi xuống một chút, đợi lát nữa lại đến tính sổ cậu!”
Phương Thiếu Tắc đút tay vào túi quần, khuôn mặt anh tuấn lại cho cô một cái nụ cười thật tươi, cong cong lông mi, con ngươi trong suốt.
Trong lòng Ngô Song run lên, lại tới nữa, cảm giác đáng chết này!
_________..._________