Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 65: Chương 65: Một năm sau (Hoàn)




Một năm sau.

Tập đoàn Phương Tín bỏ ra 30 triệu USD thu mua một công ty điện ảnh lâu đời ở Hollywood, tập đoàn Phương Tín cũng là tập đoàn đầu tiên của Trung Quốc tiến vào kinh đô điện ảnh lớn nhất thế giới. Mà việc đặt chân vào thị trường điện ảnh quốc tế lần này, cũng mang đến lợi nhuận rất lớn cho tập đoàn Phương Tín. Mấy năm gần đây công ty liên tục lỗ lã, sau khi được Phương Thiếu Tắc dẫn dắt, lợi nhuận chung của tập đoàn đã tăng lên đáng kể.

Trừ lần đó ra, Phương Thiếu Tắc còn đầu tư vào chiến đội của Ngô Địch, bắt đầu đặt chân vào ngành có lợi nhuận cao là đầu tư vào mảng game điện tử.

Hiện giờ, những việc mà hắn làm, đã vượt xa mong muốn của Phương Trang Tín khi đem tập đoàn giao cho hắn.

Đồng thời, tập đoàn Phương Tín đang trên đà phát triển lớn mạnh, thì văn phòng của Ngô Song cũng rất sôi động.

Đầu năm, bọn họ thành lập công ty truyền thông Thiên Hạ Vô Song, chủ yếu làm quảng cáo cho các nhãn hiệu, các chương trình giải trí trên internet mà giới trẻ hiện nay yêu thích.

Công ty còn sản xuất các chương trình truyền hình, video giải trí, được rất nhiều người xem hoan nghênh. Cùng rất nhiều video trang web ký kết hợp đồng lâu dài, trở thành công ty điện ảnh nòng cốt trong ngành.

Tháng chín, tin tức tập đoàn Phương Tín mở cuộc họp báo, Phương Thiếu Tắc ở trước mặt giới truyền thông tuyên bố mình kết hôn. Năm ấy, người thừa kế tập đoàn mới 26 tuổi, tuyên bố ba tháng sau sẽ kết hôn với bạn gái lớn hơn mình 7 tuổi. Tin này gây ra trận sóng to gió lớn bên ngoài, trong lúc nhất thời, cơ hồ cả giới truyền thông đều đưa tin về câu chuyện tình yêu truyền kỳ của họ.

Đương nhiên, những bài báo đưa tin vẫn là chúc mừng cho hai người họ, ai không biết tập đoàn Phương Tín là tập đoàn truyền thông có địa vị không thể lay động trong giới? Duy nhất chỉ có《 Báo miệng rộng 》là một điều ngoại lệ, với ai bọn họ cũng dám đắc tội, đưa những tin tức mang tính suy đoán phiến diện về cuộc hôn nhân của Phương Thiếu Tắc và Ngô Song, nhưng cũng không gây được sự chú ý cho mọi người.

Thật ra bất luận người bên ngoài đối với cuộc hôn nhân của bọn họ là ủng hộ hay phản đối, thì với Ngô Song cũng không sao cả. Sau khi tuyên bố tin kết hôn, cô luôn cự tuyệt những lời mời phỏng vấn của các hãng truyền thông, tập trung vào việc kinh doanh của công ty, nhân tiện chuẩn bị một chút cho hôn lễ.

“Cái sườn xám này Song Song mặc vào nhất định sẽ rất đẹp!”

“Thôi, cái sườn xám đó thì có gì đẹp? Vẫn là cái váy cổ chữ V này đẹp hơn, càng tôn lên khí chất của Ngô Song.”

“Nếu nói về khí chất, đương nhiên là sườn xám có khí chất hơn rồi! Hơn nữa cái này cô chọn có quá hở không?”

“Quyên tỷ, cổ chữ V này không phải khoét quá lớn, hiện tại người ta kết hôn đều mặc như vậy! Lại nói cái sườn xám này của người, mặt sau đều khoét sâu như vậy, chẳng phải là hở nhiều hơn sao?”

“A, mặt sau này nên kêu bọn họ gắn thêm lụa vào sẽ đẹp hơn!”

“Không nên thêm vào, sẽ hỏng mẫu thiết kế của người ta rồi!

...........

Bên này, Diêu Thiên Thiên và Tống Hiểu Quyên vì chọn váy đãi tiệc cho Ngô Song mà cãi nhau om sòm. Bên kia, Ngô Song giống như như không phải chuyện liên quan đến mình, ngồi ở trên sô pha làm việc.

“Song Song, cậu nói xem, trong hai cái này cái nào đẹp?” Diêu Thiên Thiên chạy tới hỏi.

Tống Hiểu Quyên vội vàng nói: “Cái này, cái sườn xám này đẹp!”

Diêu Thiên Thiên liền phủ nhận: “Chắc chắn là cái con chọn đẹp hơn!”

Ngô Song bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: “Cũng như nhau thôi.”

“Cái gì cũng như nhau chứ? Cái kia là sườn xám, có ai đi đãi khách lại mặc sườn xám, không long trọng tí nào cả!”

“Sườn xám thì có sao, khi đó ta kết hôn cũng mặc sườn xám!”

“Quyên tỷ, khi người kết hôn là mấy mươi năm trước rồi.”

Tống Hiểu Quyên liền mất hứng: “Sao, cô chê ta già rồi, ánh mắt kém à?”

Diêu Thiên Thiên vội vàng xua tay: “Con không phải có ý này......”

Ngô Song bị phiền đến đau cả đầu, đứng lên nói: “Được, con mặc cả hai, vậy được rồi chứ?”

“Được!” Hai người trăm miệng một lời mà nói.

Ngô Song: “......”

Thời điểm Phương Thiếu Tắc làm xong việc ở công ty, vội vội vàng vàng đuổi tới cửa hàng áo cưới, cũng vừa lúc Ngô Song làm xong việc tạo hình cho mẫu áo cưới đầu tiên. Dáng người cô mặc sườn xám vào rất đẹp, váy dài hình đuôi cá càng tôn lên những đường cong quyến rũ của Ngô Song, nhưng ở một số góc độ......có thể “nhìn” được cũng không ít.

Phương Thiếu Tắc nhìn đến thất thần, cho đến khi Ngô Song đi đến trước mặt hắn, hỏi: “Thế nào, đẹp không?”

Đương nhiên là đẹp, nhưng mà cái váy này...... Không, tuyệt đối không thể để tên đàn ông nào khác chiếm được tiện nghi cả!

Phương Thiếu Tắc lắc đầu: “Hai là đổi bộ khác thử xem?”

“Cái này có chỗ nào không được chứ?” Tống Hiểu Quyên không vui nói.

Không chờ Phương Thiếu Tắc trả lời, Ngô Song liền nói: “Con cũng không thích, cái này quá chậc.”

Tân nương đã nói như vậy, Tống Hiểu Quyên hết cách, đành phải đưa Ngô Song đi vào thay cái thứ hai.

Cái thứ hai là áo cưới cổ chữ V do Diêu Thiên Thiên chọn. Thời điểm Ngô Song thay xong đi ra, ngay cả người vẫn luôn phản đối cô mặc cái này là Tống Hiểu Quyên cũng phải trầm trồ.

Quá đẹp, cổ chữ V của chiếc váy khoét sâu đúng chỗ, không quá sâu cũng không quá cao. Làm lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo và phần ngực cao vút của Ngô Song, gợi cảm mà không thô tục.

Phương Thiếu Tắc dừng ánh mắt ở nơi nào đó, trộm nuốt nuốt nước miếng, nhíu mày: “Cái này cũng không được, lại đổi cái khác.”

Lúc này, không chờ Diêu Thiên Thiên phản đối, Ngô Song đã nói: “Tôi cũng không thích.”

Diêu Thiên Thiên cảm thấy rất khó chịu: “Cái này không thích, cái kia cũng không thích, vậy rốt cuộc hai người muốn như thế nào mới chịu đây?”

“Là cái đó.”

Phương Thiếu Tắc và Ngô Song như cùng lúc, chỉ ngón tay hướng về bìa của một quyển tạp chí đang đặt ở trên bàn trà.

Sau này Diêu Thiên Thiên mới biết được, áo cưới trên bìa quyển tạp chí đó nhìn rất bình thường, không có gì nổi bật, thậm chí một đóa hoa cũng chưa thêu lên áo cưới. Thế nhưng nó do một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng Thế giới làm ra, giá trị của nó so với cộng hai chiếc váy của cô và sườn xám của Tống Hiểu Quyên chọn còn đắt hơn nhiều.

Chỉ có thể nói, kẻ có tiền chính là tùy hứng.

....................

Tháng 12, Phương Trang Tín chuyển hết số cổ phần trong tay lại cho cháu trai, cũng chính thức từ chức chủ tịch của tập đoàn, tất nhiên Phương Thiếu Tắc là người tiếp nhận chức vụ đó.

Một tuần sau, tân chủ tịch của tập đoàn Phương Tín tập tổ chức hôn lễ trên chiếc du thuyền có tên “Vô song“. Tham dự hôn lễ có nhiều thương nhân có tiếng trong giới, các nhân vật lớn trong giới quan chức, và nhiều người nổi tiếng trong và ngoài nước, cùng với rất nhiều đại minh tinh, có thể nói là rất long trọng.

Khi dàn nhạc nhạc đệm vang lên, Ngô Song mặc một chiếc váy cưới màu trắng thuần khiết đuôi dài, được em trai Ngô Địch dắt tay đi vào lễ đường, trở thành tiêu điểm của toàn bộ những người có mặt ở đây.

Cô mặc áo cưới không đeo thêm trang sức, mái tóc ngắn bồng bềnh duyên dáng, cô trang điểm nhẹ nhàng mà thanh tú. Hôm nay, khí chất trên người cô giống như một đoá tuyết liên đang nở rộ trước mắt mọi người.

Phương Thiếu Tắc từ chỗ người chủ hôn, đi từng bước về phía Ngô Song.

Giờ này phút này, trong mắt hắn chỉ có cô dâu của hắn, là người phụ nữ mà hắn yêu nhất, dường như hắn không còn nhìn thấy những hình ảnh xung quanh nữa, những tiếng ồn ào bên tai cũng như biến mất.

Thật ra khoảng một năm trước, một ngày sau khi Phương Thiên Ngụy xảy ra chuyện hai người đã đi đăng ký kết hôn, hôn lễ chỉ là hình thức, bọn họ đã sớm xem đối phương là đối tượng sẽ đi hết cuộc đời với mình, hứa hẹn làm bạn đến già, vĩnh không buông tay.

Thế nhưng, khi những ngọn đèn chiếu sáng lên người bọn họ, người chủ hôn để hai người nắm tay nhau, thời điểm trao nhẫn cho đối phương, thì trong lòng cả hai cũng bị thời khắc thiêng liêng này làm cho xúc động.

“Sau đây, chú rể sẽ nói ra những lời trong lòng mình với cô dâu.” người chủ hôn nói xong, đưa microphone nhét vào tay Phương Thiếu Tắc.

“Tôi......”

Hắn bình thường là một người đàn ông hay lải nhải, chuyện gì cũng nói hết ra ngoài, hận không thể toàn thế giới đều biết là hắn đang yêu, nhưng giờ phút này lại không biết nói gì.

Ngô Song nhìn hắn, bỗng nhiên có chút khẩn trương.

“Bà xã.” Phương Thiếu Tắc hít sâu một hơi, giấu ở trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói ra đúng một câu, “Rốt cuộc đã chờ được em, may mắn là anh đã không từ bỏ.”

Rốt cuộc đã chờ được em, may mắn là anh đã không từ bỏ.

Trên thế giới này có bao nhiêu tình yêu là tình đầu ý hợp, lại chia lìa bởi vì người ngoài châm chọc mỉa mai, cuối cùng cũng không chịu nổi sóng gió.

Nhưng mà Phương Thiếu Tắc không từ bỏ, Ngô Song cũng không từ bỏ.

Chẳng sợ toàn thế giới đều phản đối, bọn họ vẫn là kiên trì ở bên nhau, trải qua trời đông giá rét, hay nhày hè nóng bức, chịu đủ gió sương mưa tuyết, cuối cùng vẫn bên nhau.

Yêu, vốn là là đơn giản như thế thôi, có thích hợp hay không, đều do tâm quyết định.

【 Hoàn 】

Ngày 3, tháng 1, năm 2016.

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cuộc cũng viết xong rồi, tình yêu của Song Song và Thiếu Tắc đã mỹ mãn. Tôi hy vọng khi mọi người đọc xong, cuộc sống cũng có thể mỹ mãn yên bình, hạnh phúc an khang!

P/s: Chính văn đến đây là kết thúc, nếu xuất bản, có thể sẽ có thêm ngoại truyện về tuần trăng mật của Ngô Song và Phương Thiếu Tắc, chờ ngoại truyện của Diêu Thiên Thiên và Mạc Dật, công việc cụ thể công việc tôi sẽ thông báo trên Weibo.

Cảm ơn mọi người lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.