Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 60: Chương 60: Mỹ nhân cứu anh hùng




Bị Tống Hiểu Quyên lôi kéo tay mà Ngô Song hoàn toàn ngây ngốc, thật sự cô không nhớ nổi mình đã gặp bà ấy ở đâu.

Nhưng Tống Hiểu Quyên lại đối với Ngô Song tỏ ra rất quen thuộc, lôi kéo tay cô bắt đầu hớn hở nhắc lại: “Ôi, cô bé đã quên rồi sao? Lần trước chính con đã giúp ta, túi xách của ta bị người ta cướp, là con đã giúp ta lấy về đó.”

Thì ra là chuyện lần đó sao!

Ngô Song vẫn nhớ chuyện này, nhưng thật sự không nhớ nổi mặt của người phụ nữ lần đó mình giúp.

Tống Hiểu Quyên không để ý, tiếp tục nói: “Lần trước con đem túi xách trả lại cho ta liền đi rồi, ta cũng chưa kịp cảm ơn con. Vốn dĩ ta muốn tìm con, nhưng lão công (ông chồng) nhà ta lo lắng, về sau không cho ta đi một mình nữa cho nên ta mới không đi tìm con. Ta đã nghĩ vì sao buổi sáng hôm nay khi xuống giường mí mắt ta giật mấy cái không ngừng, thì ra là để ta tìm được con rồi, quả là chúng ta rất có duyên mà!”

Tống Hiểu Quyên nói, không chờ Ngô Song đáp lại liền gọi các bác gái đang khiêu vũ xung quanh ở quảng trường lại đây, vui tươi hớn hở giới thiệu: “Để tôi giới thiệu với mọi người, cô gái này chính là người lần trước giúp tôi lấy lại túi xách đó, tôi không gạt mọi người phải không, thật sự là rất xinh đẹp!”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ bác gái ở quảng trường đều vây quanh Ngô Song, mồm năm miệng mười mà thảo luận, quả thực khen cô đến tận trời.

Gặp được tình huống này, đừng nói là Ngô Song, ngay cả Diêu Thiên Thiên đứng một bên mà mồ hôi trên trán cũng nhỏ giọt. Nhưng mà rất nhanh, cô nghĩ tới cái gì, tức khắc hai mắt sáng rực.

Thừa dịp bác gái đang vây quanh Ngô Song, Diêu Thiên Thiên kéo Tống Hiểu Quyên sang một bên: “Phương phu nhân, cháu là bạn thân của Ngô Song, có chuyện này cháu muốn nói với người......”

Diêu Thiên Thiên thì thầm bên tai Tống Hiểu Quyên, hai mắt Tống Hiểu Quyên đều sáng lên: “Thật à, có chuyện khéo như vậy sao, cô không gạt ta chứ?”

“Cháu lừa ai cũng sẽ không lừa người nha, chuyện này không phải khéo đâu, đây là duyên phận, trời ban lương duyên!” Diêu Thiên Thiên lời thề son sắt mà nói.

Tống Hiểu Quyên liên tục gật đầu: “Cô nói đúng lắm, thật sự ta cũcảm thấy ta cùng cô gái này rất có duyên phận.”

“Phương phu nhân, duyên phận này có thể tiếp tục hay không, còn phải dựa vào người đó!” Diêu Thiên Thiên nói.

Tống Hiểu Quyên vỗ vỗ ngực: “Không thành vấn đề, tất cả cứ giao cho ta!”

Bên kia, đã có bác gái có ý đồ giới thiệu cho Ngô Song: “Cô gái à, năm nay cô bao nhiêu tuổi, đã có đối tượng chưa? Đang làm việc ở đâu vậy? Con trai cô năm nay vừa được ba mươi tuổi, cô đang lo tìm không được đối tượng cho nó đây.”

Ngô Song xấu hổ đến mức không biết trả lời như thế nào, may là Tống Hiểu Quyên đã đi tới, lớn tiếng nói: “Cái gì đối tượng hay không đối tượng, cô gái này là cháu dâu tương lai của tôi, các người có nghĩ cũng đừng nghĩ, giải tán đi, giải tán đi!”

Tuy rằng năm nay Tống Hiểu Quyên đã 60 tuổi, nhưng có tính cách hào sảng, giọng nói cũng rất lớn, lại còn là trưởng nhóm khiêu vũ ở quảng trường này, chỉ một lời nói của bà thôi mọi người đã nghe theo răm rắp, liền giải tán. Cuối cùng chỉ còn lại Ngô Song với vẻ mặt ngốc nghếch, cùng Diêu Thiên Thiên ở bên cạnh cười tươi như hoa.

Tống Hiểu Quyên tiến lên nắm chặt tay Ngô Song: “Cháu dâu tương lai, đi, đi cùng ta về nhà!”

Cháu dâu tương lai? Ngô Song giống như bị sét đánh, hoàn toàn không kịp phản ứng, mặc cho Tống Hiểu Quyên đi trước lôi kéo mình.

Diêu Thiên Thiên tung tăng đi theo ở phía sau: “Phương phu nhân, xe cháu ở bên kia, để cháu đưa hai người trở về.”

“Cháu dâu tương lai, lát nữa có gặp lão công nhà ta, trước cháu đừng nói gì cả, để ta nói được rồi.” Tống Hiểu Quyên ở trong xe dặn dò Ngô Song.

Ngô Song đã có chút bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn như cũ bị Tống Hiểu Quyên mở miệng ngậm mồm đều là “Cháu dâu tương lai”, làm cô sợ cũng không nhẹ, bối rối nói: “Phương phu nhân......”

“Cái gì Phương phu nhân chứ, khách khí quá, luận thân phận cháu nên gọi ta một tiếng bà nội!”

Đầu Ngô Song đầy vạch đen, mở miệng vừa muốn gọi: “Bà nội......”

“Không nên không nên, vậy cũng quá già rồi, cháu vẫn nên gọi ta là Quyên tỷ đi (P: hẳn là nên để chị Quyên, nhưng các cô gái trẻ mà gọi một người cỡ tuổi bà mình là chị nghe hơi kỳ nên Pi vẫn để Quyên tỷ), bọn họ đều gọi ta như vậy.”

Thân phận này càng thêm loạn, Diêu Thiên Thiên đang lái xe mà cười đến đau cả ruột: “Quyên tỷ, người cũng xì tin quá, mẹ cháu cũng thích khiêu vũ ở quảng trường, để lần tới cháu giới thiệu bà ấy với người!”

“Không thành vấn đề, cháu đưa WeChat của ta cho bà ấy, để bà ấy liên hệ với ta, ta khẳng định sẽ chiếu cố thật tốt!”

“A, người cũng chơi WeChat sao?”

“Đương nhiên, xã hội này còn ai không chơi WeChat? Ta còn thay lão công nhà ta đăng ký một cái, mỗi ngày hắn đều tương tác với ta đó! Tuy rằng ta không hiểu biết gì nhiều, nhưng mấy cái này ta cũng biết chút ít. Lại nói tiếp, ta phải lên WeChat hỏi xem lão công có ở nhà không đã.” Tống Hiểu Quyên nói xong, bắt đầu nghiêm túc mà mở điện thoại lên Wechat.

Thật là một lão thái thái đầy sự nhiệt tình và lạc quan nha, khó trách Phương Trang Tín bảy mươi tuổi còn khăng khăng muốn cưới bà, nhưng mà như vậy có phải hơi quá nhiệt tình rồi không? Hiện tại mọi chuyện đang phát triển theo hướng ngoài dự đoán của mọi người.

Trước khi tới Phương gia, Phương Trang Tín nghe Tống Hiểu Quyên đem tiền căn hậu quả sự việc nói qua một lần trên Wechat. Mặc dù như vậy, khi ông thấy Ngô Song sắc mặt vẫn rất khó coi, chỉ là nể mặt của Tống Hiểu Quyên nên không phát hỏa đuổi người mà thôi.

Ngô Song đã gặp qua Phương Trang Tín vài lần, cũng nghe rất nhiều người nhắc tới ông ấy. Trong lòng cô sớm đã có chuẩn bị, nên thật ra cũng không cảm thấy sợ hãi, bóng lưng thẳng tắp, vừa không hèn mọn cũng không kiêu căng, mặc cho ánh mắt sắc bén của Phương Trang Tín đánh giá trên người mình.

Tống Hiểu Quyên ở một bên kể lại sinh động như thật về lần đầu mình gặp Ngô Song, Phương Trang Tín không làm mất mặt mũi của phu nhân, làm bộ lắng nghe, thật ra lại dùng ánh mắt thâm trầm đánh giá cô gái này.

Làm chủ tịch tập đoàn Phương Tín, Phương Trang Tín cũng không phả là loại phú nhị đại gì đó, mà tự hay bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp. Đã từng ở tầng lớp thấp kém nhất của xã hội, chịu đủ các kiểu châm chọc cùng khinh bỉ của người khác, cho nên khi sự nghiệp ông thành công, đặc biệt chán ghét những tên a dua nịnh hót, loại người hai mặt.

Tính cách của Phương Trang Tín là vậy, cho nên, với thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh của Ngô Song cũng không phản cảm. Nhưng đồng thời, ông cũng cũng là một thương nhân đa mưu túc trí, cần thiết phải suy xét xem hôn nhân của chái trai có thể mang lại lợi ích cho gia tộc hay không.

Rất hiển nhiên, cô gái trước mắt này đối với Phương gia không hề có lợi ích gì.

“Này, cái lão già thúi kia, rốt cuộc có nghe tôi nói hay không!” Tống Hiểu Quyên thấy mình nói khàn cả cổ mà Phương Trang Tín vẫn như cũ không nói một lời, trong lòng có chút bực bội.

Phương Trang Tín vội vàng an ủi bà: “Tôi đang nghe đây.”

“Vậy ông cũng phản ứng lại một chút đi chứ, quả thật Song Song là một cô gái tốt, đã thiện lương lại thông minh. Ông cũng đừng ngăn cản Thiếu Tắc cùng con bé ở bên nhau, được không?” lão thái thái 60 tuổi còn làm nũng, mà vẻ mặt làm nũng còn rất tự nhiên nha!

Phương Trang Tín cười cười: “Là rất thông minh, biết tìm bà tới nói chuyện với tôi.”

Lời này của Phương Trang Tín giống như khen cô, nhưng trong lòng Ngô Song biết rõ, rõ ràng ông ấy là đang nói cô có tâm cơ thâm sâu, biết giở thủ đoạn.

Diêu Thiên Thiên ở bên cạnh nghe không nổi nữa: “Chủ tịch, đây đều là do tôi nghĩ ra được, ông cũng nên khen tôi nữa chứ.”

Phương Trang Tín cảnh cáo nhìn cô một cái.

Diêu Thiên Thiên thè lưỡi, dù sao người lão nương gả cho cũng không phải họ Phương.

Tống Hiểu Quyên có chút sốt ruột: “Mặc kệ thế nào, dù sao Song Song là do tôi gọi tới, trước ông cũng nên gọi Thiếu Tắc ra gặp con bé, nếu không thì thất lễ quá rồi.”

Phương Trang Tín không tỏ thái độ, bất động thần sắc mà tiếp tục nhìn Ngô Song.

“Này, ông còn đứng đó làm gì, nếu hôm nay ông không thả ra Thiếu Tắc ra, lập tức tôi sẽ trở về nhà mẹ đẻ!” Tống Hiểu Quyên dứt khoát chơi trò vô lại.

Rốt cuộc Phương Trang Tín vẫn là chịu không nổi với bà vợ này, phân phó với Hoàng Tùng vài câu, Hoàng Tùng lập tức đi ra ngoài. Rất nhanh lại trở về, sắc mặt khẩn trương nói nhỏ vào tai Phương Trang Tín.

“Sao trở lại nhanh vậy, người đâu?” Tống Hiểu Quyên vội vàng hỏi.

“Mới vừa chạy thoát.” thật vất vả lắm Phương Trang Tín mới khống chế được cảm xúc, lại bị Phương Thiếu Tắc chọc tức lên.

Cái gì? Ngô Song ngẩn ra, lại thấy Phương Trang Tín đi theo bước Hoàng Tùng khoan khoái rời đi, Tống Hiểu Quyên thấy vậy nhanh chóng lôi kéo Ngô Song chạy theo sau.

Rất nhanh, mọi người đã tới phòng Phương Thiếu Tắc, phát hiện cửa sổ trong phòng đang mở toan, khăn trải giường bị xé rách treo lắc lư trên song cửa sổ, tất nhiên người đã chạy đi không bao lâu.

Trên dưới Phương gia đều đã lộn xộn, mấy người bảo an tìm kiếm khắp nơi, điện thoại Hoàng Tùng vang không ngừng.

“Chủ tịch, theo tình hình, thiếu gia đã đi đến gara ở hướng Bắc.” Hoàng tùng buông điện thoại, nhanh chóng hội báo.

“Còn không nhanh ngăn nó lại!” Phương Trang Tín nói.

“Để tôi đi.” Không chờ Hoàng Tùng trả lời Ngô Song đã đi mất, trực tiếp từ trên cửa sổ nhảy ra ngoài.

“Ôi, cẩn thận!” Tống Hiểu Quyên chạy nhanh đến nhoài đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Ngô Song đã trượt theo khăn trải giường tiếp đất an toàn, nhanh chóng chạy về hướng Bắc.

Ánh mắt Phương Trang Tín kinh ngạc, có lẽ Phương gia cưới cô gái này cũng không phải không có tác dụng.

..........

Trên đường Ngô Song đến Phương gia đã quan sát qua địa hình ở nơi này, đại khái biết được gara hướng Bắc là đi như thế nào. Thêm việc nhìn theo hướng các nhân viên an ninh chạy vội, rất nhanh đã tìm được cửa gara, liền chạy vào trong.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phương Thiếu Tắc lái một chiếc Bugatti từ bên trong vọt ra. Những người khác nhìn thấy rất sợ bị đụng vào nên tất cả đều tránh ra, chỉ có Ngô Song vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ.

Phương Thiếu Tắc thắng gấp, vừa muốn mắng chửi, thấy rõ đứng người đứng trước mắt liền trở nên ngây ngốc như tượng.

Nhưng mà hắn rất nhanh đã phản ứng lại, nhanh chóng mở cửa, xuống xe chạy về phía Ngô Song.

Lúc này, các nhân viên an ninh đều đã tới rồi, một đám chạy theo Phương Thiếu Tắc, bắt lấy tay chân hắn.

Phương Thiếu Tắc đánh lại mấy cái, nhưng bảo an đến càng ngày càng nhiều, thật sự hắn không thể ứng phó được nữa, bị bọn họ gắt gao đè lại không thể động đậy, chỉ có thể ở trong miệng kêu: “Ngô Song, em tới làm gì, đi mau đi, đừng để cho bọn họ bắt được!”

Lời nói còn chưa nói xong, người bảo an đang ấn hắn xuống đã bị Ngô Song quăng ra ngoài dễ như trở bàn tay.

_____________..._____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.