Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 44: Chương 44: Thử thách hormone nam tính của hắn




Quả thật cả người Ngô Song rất nóng, Phương Thiếu Tắc sốt ruột, chuẩn bị đưa cô đi bệnh viện.

Khi hắn ngồi xổm xuống, định vươn tay bế Ngô Song lên, bỗng nhiên cô vươn tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn về phía giường.

“Đừng lộn xộn, em bị sốt rồi, để tôi đưa đi bệnh viện nào.”

*Mọi người chú ý: bắt đầu từ chương này, cách xưng hô của Phương Thiếu Tắc có sự thay đổi. Ở trước mặt mọi người vẫn xưng tôi-chị như cũ, nhưng khi chỉ có hai người thì xưng tôi-em nha (xưng anh-em thì hơi kỳ), vì mối quan hệ đã phát triển, cứ chị chị em em thì thấy không được “ngọt” lắm. Còn Ngô Song thì.....vẫn y như cũ.:-))))

“Không cần.” Giờ phút này, khuôn mặt Ngô Song hồng hồng, ánh mắt mê ly, giọng điệu lại có chút hờn dỗi, cô nói, “Tôi không muốn đi, tôi chỉ muốn ngủ.”

Phương Thiếu Tắc đành phải dỗ cô như dỗ trẻ: “Song Song ngoan, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, sau rồi về ngủ, được không?”

“Không, tôi muốn ngủ ngay bây giờ, cậu ngủ cùng tôi đi.” Ngô Song nói, cậy mạnh đem Phương Thiếu Tắc túm lên giường, gương mặt dính sát vào ngực hắn, nói mớ, “Phương Thiếu Tắc, tôi lạnh.”

Khi bị bệnh Ngô Song giống như một loài động vật nhỏ đáng yêu, rúc vào trong ngực Phương Thiếu Tắc làm những. Làn da hai người ma sát lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, cả người Phương Thiếu Tắc cũng dần dần cảm thấy khô nóng.

Cố nén xúc động, hắn nhẫn nại tiếp tục khuyên: “Song Song ngoan, đi bệnh viện kẻo nặng thêm, được không?”

“Phương Thiếu Tắc, tôi lạnh, cậu ôm chặt tôi……”

Một câu này, nháy mắt Phương Thiếu Tắc đã buông vũ khí đầu hàng, ôm chặt lấy Ngô Song: “Được, tôi ôm em, như vậy có ấm lên chút nào hay không?”

“Ừm…… Tôi muốn ngủ……”

“Đừng ngủ như vậy, quần áo của em còn chưa có thay đâu.”

“Vậy cậu giúp tôi cởi……”

Cái gì?! Phương tiểu thiếu gia đang có tà tâm, nghe cô nói thì càng thêm kinh ngạc. Tay run rẩy, thân thể trở nên khô nóng, nội tâm thiện ác giao chiến.

Làm một người đàn ông bình thường, hắn đã chịu không nổi, hận không thể đem cô gái trong lòng ăn sạch. Nhưng mà, hiện tại Ngô Song bị bệnh, thần chí không rõ, bốn từ “Giậu đổ bìm leo” này không có trong từ điển của hắn.

“Song Song, em nhìn cho kỹ, là tôi, tôi là Phương Thiếu Tắc.” Hắn vỗ nhẹ lên mặt Ngô Song, ý muốn làm cô tỉnh một chút.

Ngô Song mở đôi mắt trong veo ra nhìn hắn: “Tôi biết, tôi chỉ là có chút không thoải mái, chứ không có hồ đồ……”

“Vậy em còn kêu tôi cởi…… Cởi quần áo? Chẳng lẽ……” Người nào đó bắt đầu nhộn nhạo.

Ngô Song giơ tay vỗ đầu hắn, bởi vì lực đạo quá nhẹ, giống như là vuốt ve: “Cậu đừng tưởng bở, tôi ngủ, không thèm để ý cậu.” Nói xong, cô trở mình, đưa lưng về phía hắn.

Chỉ trong chốc lát, cánh tay Phương Thiếu Tắc từ sau lưng cô duỗi lại đây, khoá eo cô kéo vào trong ngực mình, thấp giọng nói: “Vậy tôi giúp em cởi quần áo?”

“Ừm……” Mơ mơ màng màng, cũng không biết là đồng ý hay vẫn nói mớ.

Mặc kệ đi!

Phương Thiếu Tắc thật cẩn thận mà giúp Ngô Song cởi hết đồ ra, nhìn lại thấy quần áo trên người mình cũng còn ướt, đương nhiên cũng cùng nhau cởi.

Cuối cùng, hai người khăng khít thân mật mà dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền sang cho nhau, có thể nghe được nhịp tim của đối phương, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi ái muội.

Giống như Ngô Song nói, cô bị bệnh, nhưng cũng không có hồ đồ, giờ phút này cô rất rõ ràng thân thể mình ở trong hoàn cảnh như thế nào.

Nhưng có lẽ là bởi vì virus quấy phá, bỗng nhiên cô rất muốn mượn cơ hội này làm càn một hồi, quên hết né tránh, không thèm nghĩ đến tương lai, chỉ thuận theo tình cảm, hưởng thụ cảm giác ấm áp trong ngực Phương Thiếu Tắc.

...........

Ngô Song đã hồi phục sức khỏe rất nhanh, ngủ suốt một đêm liền hết sốt, chỉ là tinh thần còn có chút uể oải, khi mở mắt ra có cảm giác mơ hồ.

Đương nhiên, trạng thái như vậy chỉ ngắn ngủi chốc lát, khi cô nhìn thấy gương mặt Phương Thiếu Tắc gần kề, liền lấy lại tinh thần. Theo bản năng, Ngô Song hung hăng đẩy người trước mắt ra.

Phương Thiếu Tắc lập tức tỉnh ngủ, mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là sờ ót Ngô Song, nôn nóng hỏi: “Em tỉnh rồi sao, cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?”

Thấy ánh mắt đầy quan tâm của hắn, Ngô Song lấy lại tinh thần, hình ảnh đêm qua bọn họ ngủ chung như thủy triều dội về, làm mặt cô nháy mắt nóng lên.

“Sao vậy, còn khó chịu lắm sao? Tôi đã nói không thể dễ hạ sốt như vậy, vẫn nên đến bệnh viện đi!” Phương Thiếu Tắc nói xong, vội vàng đứng dậy mặc quần, nắng sớm chiếu lên thân thể gầy nhưng rắn chắc của hắn, ở mỗi một khối cơ bắp đều hiện ra hình dáng hoàn mỹ.

Ngô Song không dám xem nhiều, rúc vào trong chăn, làm bộ bình tĩnh nói: “Tôi rất tốt, đã không sao rồi.”

“Không sao?” Phương Thiếu Tắc còn chưa mặc xong áo đã đi lại đây, duỗi tay thò vào trong chăn, muốn thử độ nóng trên trán của cô.

“Thật sự khoẻ rồi, gạt cậu làm cái gì?” Ngô Song chụp tay hắn đang thò vào, hành động vừa nhanh vừa mạnh, quả thật không giống bộ dáng người đang bị bệnh.

Phương Thiếu Tắc nhẹ nhàng thở ra, còn không có ý thức được Ngô Song là đang thẹn thùng, ngược lại nói: “Vậy em để tôi nhìn xem, tôi cảm thấy mặt em vừa rồi nhìn qua vẫn còn có chút hồng hồng.”

Nhìn cái đầu cậu, tỷ tỷ đã bị cậu nhìn hết!

Ngô Song trốn ở trong chăn nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng ôn nhu nói: “Phương Thiếu Tắc, tôi đói bụng, tôi muốn ăn sáng.”

Nghe được giọng nói này, cả người Phương Thiếu Tắc đều muốn nhũn ra.

“Tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho em, em ngủ thêm chút nữa nha.” Dứt lời, tung ta tung tăng mà đi ra ngoài, quần áo cũng quên mặc.

Ngô Song từ trong chăn ló ra nửa cái đầu, ngắm đến eo thon mông vểnh của hắn, lại vội vàng rụt trở về.

Ai nha, thật sự có chút đói bụng rồi.

............

Phương Thiếu Tắc vui sướng ở trong phòng bếp làm bánh trứng, Ngô Song nhân cơ hội này rời giường đi tắm rửa, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới đi ra.

Nghe được động tĩnh, Phương Thiếu Tắc quay đầu lại, vừa thấy Ngô Song liền kinh ngạc: “Sao em mặc như vậy?”

Ngô Song uống ly sữa nóng trên bàn, thản nhiên trả lời: “Đi làm.”

Phương Thiếu Tắc nóng nảy: “Bà cô của tôi ơi, em vừa mới khỏi bệnh, có thể đừng lập tức muốn đi làm được không, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi?”

“Không được, hạng mục còn chưa có hoàn thành.”

“Dù sao em cũng không thể đi làm, tôi đã giúp em xin nghỉ.”

“Cái gì?!” Lúc này đến phiên Ngô Song nóng nảy, “Cậu xin nghỉ cho tôi, cậu xin ai, nói lý do như thế nào?”

Phương Thiếu Tắc chỉ chỉ điện thoại trên bàn: “Tôi dùng cái kia xin, mật khẩu khởi động máy là 1234, tôi biết em sợ phiền toái.”

Hắn vẫn là dùng di động của cô giúp cô xin nghỉ, cả người Ngô Song đều bất an, vội vàng đi xem điện thoại.

“Em yên tâm đi, tôi giúp em gửi WeChat, không gọi điện thoại.” Phương Thiếu Tắc nhìn ra sự lo lắng của cô, ở một bên nói.

Quả nhiên là đã gửi WeChat, Ngô Song nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu, thiếu chút nữa đụng phải ngực Phương Thiếu Tắc.

“Cậu làm gì?” Ngô Song nói.

“Em đang lo lắng cái gì?” giờ phút này Phương Thiếu Tắc đang để vai trần, chỉ mặc mỗi tạp dề, có đường viền hoa phía dưới, hormone nam tính thế mà lại mạnh mẽ hơn, “Tôi hỏi em, em định giấu giếm quan hệ của chúng ta đến khi nào?”

Ngô Song lui về sau một bước, ý muốn duy trì khoảng cách với hắn: “Tôi chỉ muốn chờ quan hệ của chúng ta ổn định lại một chút.”

“Chúng ta đã ngủ chung, còn chưa đủ ổn định sao?”

“Ai…… Ai cùng cậu ngủ chung!” mặt Ngô Song đỏ lên. Quả thật đêm qua bọn họ đã ngủ chung, nhưng mà chuyện gì cũng chưa phát sinh, sao có thể kêu “Ngủ” được chứ.

Phương Thiếu Tắc cười xấu xa, lại tới gần cô: “Em đã quên, quần áo của em là tôi cởi giúp ư?”

“Cậu…… cậu tránh ra……” Ngô Song đã lui tới mức không thể lui nữa, lưng dán vào cửa tủ lạnh, mặt càng căng thẳng.

Ý cười trên mặt Phương Thiếu Tắc càng đậm: “Em xem, nên cởi cũng đã cởi, nên nhìn cũng đã nhìn, nên sờ……”

“Phương Thiếu Tắc!” Ngô Song quát to, “Im!”

“Cái gì im, em đừng đánh trống lảng.”

“Bốc khói, nồi!”

“Thôi chết, bánh trứng của tôi!” lúc này Phương Thiếu Tắc mới nhớ đến mình còn đang làm bánh trứng, nhanh chân chạy tới nhắc bếp xuống.

Ngô Song nhẹ nhàng thở ra, tình cảnh vừa rồi, cô cũng thật không biết ứng phó thế nào. Rốt cuộc Phương Thiếu Tắc nói không sai, trải qua tối hôm qua, nếu nói hai người không phát sinh quan hệ, cũng không khác biệt lắm. Đi đến bước này, tất nhiên quan hệ của hai người bọn họ sẽ càng tiến thêm một bước, tới lúc đó, còn có thể tiếp tục giấu giếm nữa không? Hoặc là nói, còn giấu giếm được sao?

Tất nhiên là công khai, nhưng sau khi công khai rồi sẽ như thế nào?

Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phương Tín, cùng kết hôn với một cô gái lớn hơn mình bảy tuổi, có thể sao?

Vấn đề lại quay về chủ đề cũ, Ngô Song thực đau đầu, không muốn suy nghĩ nhiều. Thừa dịp Phương Thiếu Tắc còn đang luống cuống sửa lại món bánh trứng, Ngô Song định chuồn êm đi làm.

Ngay lúc này, điện thoại báo có cuộc gọi, giọng nói giám đốc Du rít gào từ bên kia điện thoại truyền đến: “Ngô Song, mặc kệ cô bệnh hay không bệnh, dù sắp chết đi nữa, cũng lập tức đến công ty cho ta, hiện tại, lập tức!”

___________...___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.