Bây giờ đã có thể so với người trong giới giải trí. Chỉ trong lúc nghỉ trưa, tin tức Ngô Song thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ đã loan ra khắp công ty, bao gồm các đồng nghiệp cấp dưới ở tổ kế hoạch.
Buổi chiều, cơm nước xong cô trở lại văn phòng, ở cửa văn phòng đã nghe đồng nghiệp ba nữ một nam bàn tán về mình.
Hoa Ngũ vỗ đùi nói: “Ngoạ tào[1], này đúng là ngự tỷ sao? Thật hay giả, quá trâu bò đi!”
[1] Ngọa tào: Nằm tào 卧槽 [wò•cáo] - Hán việt “Ngọa tào” ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ•cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” vân vân...
Tiểu Trà lập tức khẳng định: “Vừa rồi ở nhà ăn chính miệng ngự tỷ đã thừa nhận, tôi đã nói người trong ảnh này là ngự tỷ mà, các người lại không tin.”
Cái lẩu ở một bên khó hiểu hỏi: “Thường ngày thấy ngự tỷ ăn không nhiều lắm, lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?”
Hoa Ngũ liếc mắt với cô một cái: “Cô cho rằng ngự tỷ ham ăn giống cô sao? Người ta mỗi ngày đều rèn luyện, chạy bộ cả buổi sáng đó.”
Tiểu Trà gật đầu, “Ngẫm lại cũng đúng, các người đừng thấy ngự tỷ đối với chúng ta nghiêm khắc, thật ra chị ấy nghiêm khắc với bản thân mình hơn nữa kìa. Thường ngày công việc bận rộn như vậy, nhưng sáng nào chị ấy cũng đều đặn chạy bộ. Chẳng bù cho tôi lười biếng còn nằm trên giường.”
“Hơn nữa chị ấy còn dễ dàng hạ tên cướp như vậy, mà trước giờ chưa từng ra tay với chúng ta, nhiều nhất chỉ mắng hai câu. Quả thật ngự tỷ đối với chúng ta đã là nhân từ lắm rồi!”
........
Họ vẫn đứng ở gần cửa bàn tán, Ngô Song cứ đứng đó nghe, không đi vào, tâm tình có chút thay đổi.
Làm tổ trưởng tổ kế hoạnh, đối với thuộc hạ cô có chút khắt khe, ngày thường “không cẩn thận” nghe được không ít lời trách móc từ bọn họ. Khi đó, cô cũng giả vờ không nghe thấy, cũng không xông ra tránh làm họ khó xử.
Nhưng mà hôm nay, từ khi vào công ty, lần đầu tiên Ngô Song nghe được những “lời hay” từ thuộc hạ. Tuy rằng không được xem là ca ngợi, nhưng ít ra không mắng mình. Điều này làm cho Ngô Song sớm nghe mắng thành thói quen cũng có chút không quen.
Đúng lúc này, cảm giác bả vai mình có chút nặng, Phương Thiếu Tắc ở phía sau lớn tiếng gọi: “Chào ngự tỷ.”
Chào cái đầu cậu!
Cả người Ngô Song liền khó chịu.
Cùng lúc đó, mọi người đều nghe được động tĩnh bên này, sợ muốn tè ra quần. Trơ mắt nhìn Ngô Song đen mặt đi vào, bộ dáng như muốn giết người.
Hoa Ngũ vội giải thích: “Ngự tỷ, à không, tổ trưởng Ngô, chúng tôi chưa nói cái gì cả, chị đừng hiểu lầm...”
Ngô Song nâng tay lên ra hiệu, ý bảo đừng nói nữa, “Chuẩn bị một chút, ba mươi phút sau họp.” Nói xong quay sang nhìn Phương Thiếu Tắc: “Cậu, vào đây!”
........
Trong văn phòng.
Ngô Song quay lưng về phía Phương Thiếu Tắc, hai vai hơi run, dù sáng nay khi bắt gian Vương Trường Tuấn, cô cũng không tức giận như bây giờ.
“Ngự tỷ, có chuyện gì sao?” Phương Thiếu Tắc sau lưng không biết sống chết hỏi.
“Không được kêu tôi là ngự tỷ.” Ngô Song xoay người, ánh mắt rực lửa, “Kêu tôi tổ trưởng Ngô.”
“Tổ trưởng Ngô, nghe xa lạ quá rồi.” Phương Thiếu Tắc một bên lẩm bẩm.
Chẳng lẽ kêu ngự tỷ thì thân thiết? Ngô Song muốn xông lên bóp chết cậu ta.
Phương Thiếu Tắc hai mắt sáng ngời: “Hay tôi gọi chị là chị Ngô Song, thân thiết hơn nhiều!”
Không đợi Ngô Song mở miệng, hắn nói tiếp: “Nhưng mà gọi vậy giống như chị già lắm vậy, hay là gọi Song Song, tiểu Song, hoặc là tiểu Song Song?”
“Vẫn nên gọi chị đi.” Ngô Song bất lực.
“Tôi đã nói gọi chị vẫn thân thiết hơn. Đúng rồi, chị Ngô Song, chị gọi tôi vào có chuyện gì không?” Phương Thiếu Tắc vui tươi hớn hở tiến sát lại hỏi.
Ngô Song lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách với cậu, nghiêm túc nói: “Phương Thiếu Tắc, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Nói chuyện gì?” Phương Thiếu Tắc mỉm cười tà mị, lông mi cong cong, thần thái càng thêm soái, lực sát thương rất lớn a.
Đáng tiếc, bộ dáng mê hoặc này không lọt vào mắt Ngô Song, cô giằng xuống cơn tức giận, nói: “Thứ nhất, tôi hy vọng cậu có thể làm việc công tư phân minh. Tuy rằng cậu là cháu trai Phương chủ tịch, nếu muốn thực tập ở tổ của tôi, nhất định phải tuân theo quy định của tôi.”
Phương Thiếu Tắc vẻ mặt mù mờ không hiểu, lại gần thêm một bước, hỏi: “Quy định chị đặt ra? Quy định thế nào?”
Vóc dáng cậu rất cao, trên một mét tám, lại gần làm cho cô cảm thấy có chút bối rối.
Ngô Song khó chịu, nói: “Xích ra, cậu cách xa tôi một chút.”
“Được.” Phương Thiếu Tắc nhún vai, lùi về gần sô pha, đặt mông ngồi xuống, hai chân bắt chéo, “Còn gì nữa không?”
“Thứ hai, ở trước mặt các đồng nghiệp, cậu không được hỏi về việc riêng của tôi.”
“Vậy, không ở trước mặt các đồng nghiệp thì có thể hỏi sao?”
“Cũng không thể.” Ngô Song lạnh lùng trả lời.
Phương Thiếu Tắc: “Chính giám đốc Du đã nói nếu tôi thắc mắc việc gì có thể hỏi chị mà?”
Ngô Song đã thực sự nổi giận, liền đi đến trước mặt cậu: “Phương Thiếu Tắc, tôi trịnh trọng cảnh cáo cậu, đừng có ở đây giả ngu với tôi, trong lòng giám đốc Du có ý gì, tôi và cậu đều rõ. Tôi không biết vì sao cậu cứ thích làm phiền tôi, nếu cậu chướng mắt tôi, cậu có thể lấy quyền thế của cậu ra mà đuổi việc tôi, tôi không còn gì để nói.”
“Chị Ngô Song, chị nói cái gì vậy? Tôi đâu có cố ý làm phiền chị.” Phương Thiếu Tắc bày ra vẻ mặt vô tội.
“Người sáng mắt không cần nói ẩn ý, cậu không cần thiết ở trước mặt tôi che dấu, nếu cậu có gì bất mãn, thì cứ nói với tôi, tôi sẽ xem lại.” Ngô Song bực bội.
Một tràn lời trách móc tuôn ra, văn phòng bỗng chốc yên tĩnh thật lâu, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt Phương Thiếu Tắc vẫn giữ nguyên vẻ vô tội, bật cười, lộ ra tia giảo hoạt.
Bỗng nhiên cậu đứng lên.
Giờ phút này, Ngô Song đứng rất gần sô pha, cậu vừa đứng lên thì khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, đến mức thiếu chút nữa Ngô Song đụng vào ngực cậu luôn rồi.
Ngô Song theo bản năng lui về sau một bước, nói thì chậm mà làm thì nhanh, Phương Thiếu Tắc bỗng dưng vương tay, giữ hai vai cô lại, cúi đầu, lẳng lặng đối mặt với cô.
Chuyện này diễn ra quá bất ngờ, Ngô Song trừng lớn mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Lúc này, hai tay cậu đặt trên vai cô tăng thêm sức lực, đêm Ngô Song kéo lại gần hơn về phía mình.
“Cậu... cậu muốn gì?” Ngô Song hỏi.
Phương Thiếu Tắc kề sát vào mặt cô, môi khẽ nhếch, ở bên tai cô dùng giọng nói mang theo thanh âm khàn khàn, thấp giọng nói: “Tôi Không có bất mãn gì với chị cả, mà tôi chính là để ý đến chị.”
Nếu nói buổi sáng Vương Trường Tuấn làm Ngô Song nhớ mãi hôm nay, thì bây giờ, câu nói của Phương Thiếu Tắc làm cho cô muốn quên cũng không được.
Sống đến ba mươi tuổi, lần đầu tiên Ngô Song bị một tên tiểu tử kém tuổi hơn mình nói những lời này, hai người mới gặp nhau chưa được nửa ngày, đây không phải đang đùa sao?
Chỉ mới mấy giây, sắc mặt Ngô Song từ đen chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sanh hồng, cuối cùng dùng toàn sức lực đẩy Phương Thiếu Tắc trở lại sô pha.
Cô nói: “Phương Thiếu Tắc, cậu đừng có nói đùa với tôi!”
“Chị xem tôi là đang nói đùa với chị sao?” Phương Thiếu Tắc không đứng lên, chỉ ngẩng đầu nhìn lên nhìn, nhưng khí thế không giảm chút nào.
“Cậu không nói đùa thì là cái gì? Chơi tôi sao? Tôi cảnh cáo cậu, tôi không phải là loại người dễ dàng để cậu đùa giỡn vậy đâu. Cậu sẽ trả giá lớn cho việc này đó.”
Phương Thiếu Tắc không chút sợ hãi, nói: “Đương nhiên tôi biết chị không dễ chọc vào. Buổi sáng hôm nay, chuyện ở khách sạn Thời Đại tôi đều thấy cả. Tôi thích tính cách của chị như vậy, chị yên tâm, tôi sẽ không giống tên bạn trai cũ của chị, đê tiện như vậy đâu. “
Dứt lời, không đợi Ngô Song phản ứng, cậu đứng lên, đôi tay giữ chặt hai vai của Ngô Song, trịnh trọng tuyên bố: “Tôi đang nói nghiêm túc.”
Chuyện sáng nay cậu ta đều thấy được sao? Ngô Song lắp bắp, kinh ngạc, xị mặt xuống, chụp hai tay cậu đẩy ra: “Cách xa tôi ra một chút, đừng chạm vào tôi, tôi với cậu không thân thiết như vậy.”
Phương Thiếu Tắc lại nói: “Chuyện của chị sao lại không liên quan đến tôi? Chẳng lẽ chị không cảm thấy, giữa biển người mênh mông này, gặp được nhau là có duyên phận rồi sao? Trên thế giới này, hai người gặp được nhau chỉ có một phần nghìn, huống chi tôi với chị lại là đồng nghiệp, quả thật so với tỉ lệ trúng giải nhất xổ số còn thấp hơn. Như vậy đúng là duyên phận, vậy tại sao không thuận theo?”
Ngô Song bị người vô sỉ trước mặt làm cho chấn động, lát sau mới lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói: “Phương Thiếu Tắc, cậu đùa giỡn cái gì? Tôi với cậu quen biết chưa đến một ngày, cậu lại kém tôi đến bảy tuổi, hai chúng ta là người của hai thế giới. Hơn nữa, dù một chút tôi cũng không thích loại đàn ông như cậu, làm ơn để tôi yên một chút không được sao?”
Phương Thiếu Tắc vẻ mặt thản nhiên: “Chị yên tâm, hiện tại tôi rất tỉnh táo, tôi biết mình đang làm cái gì, cũng biết mình thích kiểu phụ nữ như thế nào. Tôi tin trên đời này có kiểu vừa gặp đã yêu, quen biết bao lâu không quan trọng, kém bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng, thậm chí yêu nam hay yêu nữ cũng không quan trọng. (-_-!!!)
Quan trọng là hai người có tình cảm với nhau, từ sáng hôm nay khi nhìn thấy chị, tôi đã có cảm giác, cũng bị chị hấp dẫn. Nói đơn giản, tôi đối với chị là vừa gặp đã yêu.”
“Cậu có bệnh sao?”
“Nếu vừa gặp đã yêu là một loại bệnh, tôi thừa nhận, tôi đang bệnh rất nặng.”
“Cậu...”
“Tôi thích chị!”
Đơn giản thô bạo như thế, nói trắng ra đến buồn nôn, làm Ngô Song không biết phải làm gì.
Trong một khoảnh khắc, cô chợt nhớ tới ba tháng trước, cũng có một tên đàn ông tỏ tình, nhưng không phải kiểu như thế này.
Vì theo đuổi cô, Vương Trường Tuấn kiên trì mỗi ngày đều tặng một bó hoa, ở trên mỗi bó hoa đều có một tấm thiệp, bút tích đẹp đẽ viết những lời thâm tình tặng cho cô. Từng chút từng chút làm trái tim đóng băng của cô tan chảy, cuối cùng cũng chấp nhận yêu đương với hắn.
Đó mới là cách biểu đạt tình yêu chính xác nhất không phải sao?
Nhưng mà người trước mặt này chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, cậu ta lại nói trực tiếp mà đơn giản như vậy, hợp tình hợp lý, giống như họ đến với nhau là điều đương nhiên, trời cao đã an bài cô phải là người phụ nữ của cậu vậy.
Thật là làm người ta xúc động đến mức muốn đánh người mà!
Ngô Song cắn răng, nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm chặt, trong lòng tự mình niệm từ “nhịn” hàng trăm lần.
“Tôi cam đoan, sẽ không đánh chết cậu.” Lúc sau mở mắt, nói: “Phương, Thiếu, Tắc!”
Trong mắt Ngô Song đã nổi hai đốm lửa nhưng cậu ở đối diện miệng vẫn nở nụ cười, “Cô chuẩn bị đồng ý rồi sao?”
Ngô Song duỗi tay, chỉ về phía cửa, nói: “Cậu! Mau! Ra! Ngoài!”
“Chị còn chưa có trả lời tôi mà?” Cậu lì lợm nói tiếp.
“Ra! Ngoài!”
“Chị Không trả lời tôi, tôi sẽ không đi.”
“Biến!!!!!!”
____________...____________
Tác giả có lời muốn nói: Đại khái là trong số những tác phẩm của tôi, nam chính này là người tỏ tình nhanh nhất đi?
Thổ lộ càng nhanh, đánh đến càng thảm, hãy cùng tôi thắp nến cho cậu ấy đi... ¶¶¶ _(._.)_
Xem xong, có thời gian cho tôi một ngôi sao đi, không cần chê tôi phiền. He he he. O(∩_∩)O