#Tại nơi sắp diễn ra vòng 2 cuộc thi âm nhạc#
Tất cả đang chuẩn bị cho phần thi sắp đến của mình, tin nhắn điện thoại của Chi vang lên, cầm lấy xem rồi giấu vội đi.
- Ruột cuộc là ai đã đứng sau những chuyện này. – Chi thầm thì một mình.
- Sao vậy Chi? Bà không khỏe ở đâu hả? – Min thật sự rất nhạy cảm nên phát hiện ra sự bất thường ở Chi.
- Không... Không có... Tôi hơi hồi hộp xíu thôi.
- Hi... Không sao đâu. Có Min .. Một thiên tài âm nhạc đây rồi khỏi lo. - Mặt vênh vang
- Ưmk... Tôi biết rồi mà – Chi cố tỏ ra ổn nhưng đâu đó trong đôi mắt nhỏ vẫn hiện lên điều gì lo lắng.
Chi cố mỉm cười rồi đứng dậy bước ra ngoài, Min muốn đi theo lắm nhưng bị một tên đáng ghét chăm chọc nên phải dừng lại phân thắng bại.
- Cô thiên tài âm nhạc... không cần cố gắng quá đâu. Chỉ cần không đàn sai nốt nào là tôi mừng rồi– Tên Khang giọng chế giễu (Trong lúc tập, Min liên tục đàn sai không rõ lý do).
- Cái tên kia! Anh không muốn giữa cái khuôn mặt bảnh trai đó lên sân khấu thì nói thêm câu nữa xem. – Min nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Tôi nói sai sao cô nhạc sĩ thiên tài?
- Anh nói không sai... nhưng tôi không thích nghe. Vì vậy im lặng dùm đi hé. Nếu không đừng trách tôi nặng tay – Ánh mặt ngày càng dữ tợn, hai ngón tay nhỏ chìa ra rồi co lại như đang môi tim gan phèo phổi người ta ra trưng bày.
Lời giới thiệu báo hiệu cho việc chuẩn bị phần thi vang lên. Cuộc đấu khẩu cùng tạm dừng tại đây. Họ bước ra sân khấu nhưng vẻ mặt lo lắng của Chi càng lúc càng hiện rõ.
# Tại phòng thay đồ #
Kết thúc vòng 2, mọi chuyện điều diễn ra không tốt cho mấy, họ lọt vào vòng 3 hết sức khó khăn là đội được xướng tên cuối cùng. Chi có vẻ rất buồn vì đó là lỗi của nhỏ.
- Tôi thật sự xin lỗi vì sự mất tập trung của tôi hôm nay - Cuối đầu.
- Không sao đâu. Mình cũng lọt vào vòng 3 rồi còn gì. – Min nở nụ cười an ủi.
- Đúng đó. – Ken dặm thêm.
Vừa lúc đó Chi lại nhận được điện thoại.
- Tôi biết rồi- Nhỏ chỉ trả lời vỏn vẹn ba chữ rồi quay sang Min – Tôi có một tí chuyện phải đi trước lát bà về sau nha!
- Bà bận gì à?
- À không chút chuyện linh tinh thôi.
Chi nhanh chóng thay trang phục và rồi rời đi.
# Tại biệt thự#
Trời dần khuya nhưng Chi vẫn chưa về, cảm giác lo lắng bồn chồn bắt đầu xuất hiện. Min không thể chờ thêm được nữa nhỏ vớ lấy túi xách và tìm điện thoại gọi cho Chi. Nhưng có gì đó không đúng, hình như đây là túi của Chi (Cái tội sài đồ cặp).
- Bà này thật là... Có chuyện gì mà gấp đến nổi cầm lộn túi không biết?
Min vẫn rất bình thường vì nhỏ nghĩ chỉ cần lấy điện thoại Chi gọi vào điện thoại mình là được. Nhưng mọi lo lắng lại đổ dồn đến ngay lập tứ khi màn hình điện thoại sáng lên. Cả người Min như bị đông cứng, ánh mắt bất thần nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn “Nếu mầy không muốn thứ này tràn lan trên mạng xã hội thì hãy mau chóng giao cho tao 500 triệu” và phía dưới là một đoạn Clip quay lại vụ việc của Min tại khu nghỉ mát (đoạn clip cảnh Min bị anh trai tên Khang lột đồ đã qua cắt ghép chỉnh sửa, tăng mức độ Sex...y tối đa). Min bắt đầu cuốn lên, nhỏ linh cảm có điều gì không lành đã xảy đến nhanh chóng liên lạc với Chi.
*Tút... Tút...*
- Mau bắt máy đi! Tôi xin bà làm ơn bắt máy đi.
May quá đã có người bắt máy, Min nở nụ cười nhẹ lòng.
- Chi bà đang ở đâu vậy? Mau về đi tôi biết mọi chuyện rồi. Tôi không sao đâu bà về đi... - Nói một tràn không có điểm dừng.
- Đến bây giờ mới biết thì có trễ quá không vậy cô bé - Một giọng đàn ông nặng nêg vang lên, nghe thật ghê gợn.
Min cảm thấy mình muốn khụy xuống, tim như ngừng đập.
- Ông là ai? Chi đang ở đâu? Các người đã làm gì rồi hả? - Giọng lo lắng.
- Yên tâm. Yên tâm.. Bạn mầy vẫn ổn. Chỉ đang ngủ một giấc thôi.
- Mau thả Chi ra!
- Đâu có dễ vậy? Để xem mầy có thành ý đến đâu đã.
- Mấy người muốn bao nhiêu?
- Không nhiều ... 1 tỷ.
- Tôi lấy đâu ra số tiền lớn như thế.
- Đó là chuyện của mầy. Nếu không có thì chuẩn bị mà nhặt xác nó về.
- Được rồi... Tôi sẽ chuẩn bị tiền.
- Ngoan lắm. Mà có điều nhanh tay một chút. Vì tao chỉ sợ đôi tay tao không chịu nghe lời có khi nó lại cho bạn mày vài nhát lên mặt cũng không chừng.
- Tôi biết rồi. Các người tốt nhất đừng làm bậy.
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt Min, hiện giờ nhỏ không rõ tim mình còn đập hay không, không đủ bình tĩnh để xem xét chuyện gì đang xảy ra nữa rồi. Min đứng ngồi không yên “Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?”.
- Không được...Mình phải bình tĩnh... Nếu không mình sẽ không làm được gì – Sau một lúc nhỏ dừng lại lau đi dòng nước mắt và cố trấn tĩnh bản thân.
“Mình phải mau chóng tìm đủ tiền cho bọn chúng. Nhưng mình làm gì có số tiền lớ đến vậy”. Min đã thu gom toàn bộ số tiền nhỏ đang có, bán tất cả những thứ có thể bán nhưng vẫn không đủ. Để cứu được Chi, Min đã chấp nhận một sự mạo hiểm không hề nhỏ và đó là quyết định không bao giờ được hối hận.
#Rạng sáng#
Tại hang ổ của bọn chúng, một nơi mà ngày cũng như đêm, vắng vẻ đến đáng sợ. Min một mình mang tiền đến theo lời bọn chúng.
- Tôi đã mang tiền đến. Bạn tôi đâu?
- Dẫn nó ra đây! – Tên đại ca ra hiệu dẫn Chi ra.
- Trước khi giao tiền tôi có một điều diện. Các người hãy đưa bạn tôi đến bệnh viện! Sau khi nhận được xác nhận của bệnh viện tôi sẽ giao tiền cho các người.
- Còn giám ra điều kiện?
- Không lẽ chỉ một điều kiện bé tí mà các người cũng không làm được? Tôi đã mang tiền đến đây rồi không lẽ mấy người còn sợ tôi chạy sao?
- Không phải. Chỉ là... không có gì đảm bảo trông cái túi mầy đang xách là tiền cả.
- Vậy thì mở to mắt ra mà nhìn. - Nhỏ mở túi ra nhặt lên một cộc tiền để xác thực.
- Được thôi tao sẽ chấp nhận điều kiện của mầy. Đưa nó đi. - Cười xạo ch*.
Hơn 15 phút chờ đợi cuối cùng cũng có xác nhận của bệnh viện.
- Sao nào? Tao đã hoàn thành điều kiện của mầy giờ thì đưa tiền cho bọn tao.
- Chúng đây. – Ném cả bị tiền về phía địch.
Cả bọn túm tụm lại nhặt hả hê cười “rộ mé” nhưng rồi...
- Đại ca! Chỉ có phần nữa là tiền, số còn lại là giấy.
- Chết tiệt! Con ranh giám lừa tao. Mau đuổi theo nó.
- DẠ.
# Tại bệnh viện#
Chi vừa tỉnh lại, Mình đang ở đây, nghĩa là Min đã đến chỗ bọn chúng, không được rồi
(Tối qua lúc đang mê man Chi đã nghe loán thoáng cuộc nói chuyện giữa tên đại ca và một ai đó
- Mọi chuyện đã xong rồi. Tiếp theo tôi cần làm gì.
- Các người cứ làm tốt việc của mình là được. Nhớ là tiền của các người còn người là của tôi.
- Tôi hiểu rồi. Nhưng mà con nhỏ đó là???
- Chuyện đó các người không cần biết. Tôi chỉ có chút ân oán cần giải quyết với nó thôi)
Câu chuyện tối qua làm Chi càng lo sợ, nhỏ chạy như điên trông bệnh viện.
- Làm ơn cho tôi mượn điện thoại - Bấm vội vả.
Đầu dây bên kia.
- Alo.
- Ken... Làm ơn hãy giúp em.
- CHI -Ngồi bật dậy - Có chuyện gì sao?
- Em xin anh. Anh phải mau chóng cứu Min. Bà ấy đang gặp nguy hiểm. Có ai đó đang tìm cách hại Min.
- Được rồi. Em bình tĩnh lại đi. Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ai muốn hại Min? Tại sao họ lại làm vậy?
- Không còn nhiều thời gian đâu. Anh phải mau chóng tìm ra Min. Đúng rồi chắc chắn Min đang giữ điện thoại của em. Anh hãy định vị vị trí của bà ấy. Em xin anh hãy mau lên.
- Được rồi. Anh hiểu rồi. Anh sẽ làm ngay.
#Tại biệt thự#
Câu chuyện vô tình lọt vào tai tên Khang.
- Có chuyện gì với Min sao?
- Tôi không rõ. Chi nói là có ai đang tìm cách hại Min.
- Hại?
- Đúng vậy.
- Cô ấy đang ở đâu?
- Tôi đang chuẩn bị định vị vị trí của Min.
- Vậy phiền anh. Nếu có tin tức gì hãy mau chóng báo cho tôi biết. - Đi vội ra ngoài.
- Cậu định làm gì? Không được tự tiện hành động. Chuyện này tốt hơn nên nhờ đến cảnh sát.
- Tôi biết. Nhưng tôi cũng không thể ngồi yên trong khi bạn gái tôi đang gặp nguy hiểm được.
- Được rồi. Vậy tôi sẽ tìm vị trí của Min nhanh nhất có thể rồi báo cho cậu.