Về đến biệt thự, Hắn cho Min vào căn phòng quen thuộc phòng của hắn, đặt nhỏ lên giường rồi dùng đôi mắt “yêu râu xanh” lướt trên từng đường cong của cơ thể Min, ánh mắt thèm thuồng nhấm nháp con mồi. Min đang mê man chẳng biết gì, nếu không nhỏ đã móc mắt tên này đem vào viện bảo tàng trưng bày với cái tên “Long Nhãn Yêu Râu Xanh Ngàn Năm”. Nhưng giờ nhỏ nằm lặng thinh, bất chợt một dòng nước mắt tràn từ khóe mi đang khép chặt, lăn dọc xuống thái dương.
- Sao thế này? Tôi không định làm gì cô đâu. – Tên Khang nhìn nhỏ bằng bộ mặt gian ác rồi đưa tay lau đi dòng lệ ấy.
Min ghì chặt bàn tay hắn, nhỏ đang mơ một giấc mơ khủng khiếp, một cơn ác mộng, hay một ký ức về quá khứ đau thương.
- Đừng! đừng bỏ lại con! Mẹ ơi.... Bố ơi...
Tên Khang đang thẩn người trước những tiếng nấc nghẹn lời, những dòng lệ đổ ra như suối. Thì ngoài phòng gõ cửa kèm theo giọng nói.
- Thưa thiếu gia! Đồ cậu cần đã có rồi ạ!
Hắn gỡ bàn tay đang níu chặt như dính keo 502 của Min ra, rồi đi mở cửa.
- Đưa nó cho tôi! Nói với nhà bếp sáng mai chuẩn cho tôi ít cháo!
- Vâng thưa thiếu gia.
Đã xong, hắn cầm lấy thau nước ấm và khăn lau rồi đi vào phòng, hắn “ sơ chế” rồi đắp lên trán Min, đưa đôi mắt bí hiểm nhìn min rồi lại cười nụ cười được đăng kí bản quyền “bao đểu”.
- Tôi sẽ thuần phục cô sớm thôi cô gái à.
Min như con gấu đang ngủ đông nằm bất động, có đem dàn âm thanh siêu khủng đến hét sập biệt thự thì nhỏ cũng chẳng nhúc nhích đâu. Cứ thế trời đã gần sáng mất, anh công tử bột cũng thấm mệt, hai mí mắt cứ hít nhau một lực hút ghê gớm. Với bản tính của đại thiếu gia hắn đâu thể không ngủ mà cũng không thể ngủ đâu ngoài chiếc giường yêu dấu của mình. Hắn nằm co ro ở một bên giường rồi đánh một giấc ngon lành.
*******
Bình minh vừa ló dạng, Min đã lơ mơ tĩnh, nhỏ lấy tay quơ quơ trong khi mắt vẫn là một đường thẳng.
- My – My.... Em đâu rồi?
Min ôm choàng lấy tên Khánh, tay chà nát gương mặt điển trai kia. Tên đó không hay biết gì tại mệt quá mà.
- My..My ... Sau hôm nay em mềm xèo thế này, ấm nữa,.. Thiệt êm quá đi.
“Không đúng” Min thấy có gì sai sai ở đây con gấu My- My của Min hôm nay lạ lạ, nhỏ hí hí mắt, rồi một vụ nổ bom nguyên tử xảy ra.
- AAAAAAAAA...... TÊN BIẾN THÁI... ĐẠI DÂM TẶC.. ANH LÀM GÌ TRÊN GIƯỜNG TÔI?????
Sức công phá của quả bơm nguyên tử thật ghê gớm, tên Khang bị “nổ” văng ra cả chục mét, nằm dưới nền nhà. Hắn ê ẩm khắp mình lồm cồm ngồi dậy.
- Cô làm cái quái gì vậy hả?
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi không ở đây thì ở đâu? Đây là phòng tôi mà?
- PHÒNG ANH???? – Min đảo mắt một vòng, chui choa vừa ăn cướp vừa la làng rồi.
Trong khi Min còn chả biết làm sao thì tên đó đi lại sát nhỏ mặt đầy sát khí.
- Sao rồi? Là phòng tôi đúng chứ? Cô định thế nào đây??? - Hắn chỉ vào chỗ vừa bị “nổ bơm” trên người.
- Mặc xác anh. Ai bảo anh không đưa tôi về nhà làm gì?
- Cô báo đáp ân nhân mình vậy sao?
Hắn nhíu mài rồi đưa bàn tay ngọc ngà đặt lên trán min.
- Anh định làm cái gì nữa đây???
- Cô hạ sốt rồi nhưng chưa khỏe hẳn đâu. Mau đi chuẩn bị! Chúng ta sắp trễ rồi.
- Gì chứ???? Anh là cái gì mà tôi phải nghe anh.
- Nếu không muốn cô có thể ở đó đi.
“Gì chứ??? Thằng cha đáng ghét” Min nhìn tên đó bằng đôi mắt căm giận nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi chuẩn bị.
- Tiểu thư! Cô đã xong chưa ạ?
Min cũng vừa bước trong phòng tắm ra, nhỏ đơ mặt nhìn cô oshin trong biệt thự.
- Cô gọi cháu sao ạ? - lấy tay chỉ vào mắt, đôi mắt chớp chớp, gương mặt nai vàng.
- Vâng! Đây là đồ ăn sáng thiếu gia bảo tôi chuẩn bị. Xin mời tiểu thư dùng bữa.
- Sao chứ??? Tên chết bầm đó đâu rồi??
- Cô hỏi thiếu gia sao? Cậu ấy đang đợi cô dưới lầu. Tiểu thư mau ăn đi cho nóng.
Min muôn ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, nhỏ đi xông xông ra cửa đi như đúng rồi mặc dù không biết đường.
- Tiểu thư! Cô đi đâu vậy? Hãy dùng bữa sáng đi ạ.
- Xin lỗi! Cháu không đói.
- Không được. Nếu tiểu thư không dùng thiếu gia sẽ giận lắm. Cậu ấy sẽ đuổi việc to mất.
“ Tên đáng ghét” Min quay lại nhìn cô người hầu mặt buồn thiu, nhỏ cũng ngồi xuống ăn một ít.
- Tiểu thư đã khỏe hơn chưa ạ?
- Cháu khỏe hơn rồi. Mà cô đừng gọi cháu là tiểu thư! Cứ gọi Min là được rồi!
- Tôi không giám! Cậu chủ biết thì không hay cho lắm.
- Cái tên “ khốn nạn” đó... kệ hắn đi.. Cô cứ gọi cháu vậy đi ạ!
Cô người hầu không nói thêm gì. Min vừa ăn xong thì hắn đã đứng đợi trước cửa phòng.
- Thiếu gia! -Cô người hầu cúi đầu rồi bê mâm đồ ăn xuống bếp.
- Cô cũng ngoan ngoãn đó chứ? Đi nào! tôi đưa cô đến trường.
- Tôi tự đi được không cần anh giúp.
*************
Chiếc xe dừng trước cổng, Min lại “bồi đắp phù sa” cho tin đồn “hot” nữa rồi.
- Con nhỏ đáng ghét. Tao đã cảnh cáo mày rồi mà.
- ......
Min yêu dấu sắp vướng vào mớ rắc rối với fan club của tên Khang nữa rồi. Không biết với tình trạng hiện tại thì Min có vượt qua cơn nguy kịch này không. Nhỏ đang nằm rủ rượi trên bàn vẫn còn bệnh nhẹ.
- Chào cô! Tôi có chuyện cần nói với cô đây. – Cô bạn gặp ở căn tin hôm bữa đây mà.
- Xin lỗi! Tôi không muốn nghe.
- Không phải cô muốn gì cũng được đâu. – Cô ta đẩy văng chiếc bàn (cái giường tạm thời) của Min. – Mau đi theo tôi.
Cả lớp đưa mắt nhìn, Min thiệt không muốn làm lớn chuyện chút nào nhỏ đứng dậy.
- Đi thôi.
Góc vắng.
- Cô muốn nói gì thì nói đi.
- Được thôi! Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Tránh xa thiếu gia Khang ra.
- Tôi đâu có tiếp cận hắn mà phải tránh xa. Cô nên gặp hắn và yêu cầu hắn tránh xa tôi thì đúng hơn.
- Cô.. - Nhỏ đó đọng tay tát cho Min một tát.
Nhưng đâu có dễ vậy, Min là ai chứ???? Dù bị thương một tay cũng không đến nổi không đối phó được bọn tiểu tốt. Min gạt phăng cánh tay ra.
- Cô nói xong rồi chứ? Vậy tôi đi đây!
- Cô đứng lại đó! Cô nghĩ cô có thể đi dễ dàng vậy sao?
Một đám con gái xông ra.
- Tôi không có hứng thú gì với thiếu gia của các cô. Vậy nên tránh đường “dùm”.
- Lấy gì để tụi này tin cô. Ngoan ngoãn mà chịu phạt đi.
Min đâu có “chơi dại” tới vậy, kêu nhỏ là bao cát à “mơ đi cưng”. Cuộc ẩu đả của những đứa con gái, các chiêu thức phổ biến được sử dụng nắm đầu, càu mặt, lột đồ,... lộn tùng phèo hết.
- MẤY NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ VẬY? - Giọng nói quen thuộc.
Tên Khang xông vào đám hổn độn.
- Anh Khang. Tụi em.....
- Các cô đi ngay cho tôi.
Anh ta là vị thần với sức mạnh vô biên, sức mạnh được định nghĩ theo từ phổ thông là “soái ca”, đã dẹp loạn trong tích tắc.
- Cô không sao chứ?
- Tránh ra, chỉ cần anh đừng bám theo tôi là tôi không sao rồi.
- Rất tiếc! Tôi không thể làm theo lời cô.- hắn nở nụ cười nhìn Min.
Rồi cởi chiếc áo khoác ngoài.
- Mặc vào đi! Tôi đưa cô đến phòng y tế.
- Tôi làm gì thì anh mới “xê” tôi ra được hả?
- Chuyện đó sao? không có cách nào rồi. Tôi sẽ bám theo cô cả đời này.
- Anh bị cái quái gì vậy chứ.
- Chỉ là tôi thích cô vậy thôi.
Hắn lại dùng cách cũ đưa Min đến phòng y tế, Min nhà ta đầu tổ quạ, mặt trầy xước, quần áo sốc sếch giống như (ăn mài) à không “lo lem” được hoàng tử bế về tòa lâu đài ( phòng y tế).