Tôi Cần Em, Cô Gái Nhỏ Bé Ạ!

Chương 20: Chương 20: Những Ngày Yên Bình




#Biệt thự của Ken#

Phía bên trong, một dàn lực lượng hùng hậu đang xếp hàng một cách nghiêm trang và trịnh trọng từ phía cửa chính vào tới trung tâm. Còn phía ngoài cửa, nhưng tiếng bước chân dòn dập *Cộp .. cộp... cộp* âm thanh ngày một gần hơn vào rồi tiếng cửa mở *két.... kẹt....* tiếp theo là tiếng *bùm ...bùm* kim tuyến, giấy lụa loè loẹt bay tung téo... chưa dừng ở đó dàn hợp ca được chuẩn bị kỹ lưỡng bắt đầu bản giao hưởng.

- Mừng tiểu thư đã về.- vừa hô vang vừa cúi đầu.

Tiếng hô rất đồng thanh chỉ một số âm thanh lọt chọt do không thống nhất được ngôn ngữ.

- Mừng bà trở về.

- Mừng nhóc trở về.

Min nở nụ cười tươi rối bước vào, nhỏ chạy riết đến siết Chi một cái thật mạnh cùng lúc đó Ken cũng ra hiệu cho dàn lực lượng lui vào trong chuẩn bị nhận thưởng.

- Tui nhớ bà quá! – Min vừa ôm chặt vừa nũng nịu.

- Umh... Tui cũng nhớ bà chết đi được. Xin lỗi vì không đến viện thăm bà được.

- Không sao. Tôi hiểu mà.

Có lẽ chẳng ai biết chuyện gì làm Chi không đến thăm Min khi nhỏ nằm viện dù chỉ một lần. Tất cả đều có lý do tuy nhiên lý do đó không cần nói Min cũng biết được. Họ ôm nhau thắm thiết chẳng muốn rời, cái cảm giác buông không nở cứ quấn lấy hai người, họ chỉ muốn ôm nhau từ đây đến chiều cho thỏa lòng mong nhớ. Nhưng chẳng gì có thể đoán trước được, một âm thanh xé nát sự lãng mạn *gấu.. gấu* chú cún con thần thánh từ đâu xuất hiện, chẳng thấy hình nhưng âm thanh cực kỳ sống động. Không thể biết nó sẽ chạy ra từ nơi nào vì âm thanh vang vọng trong biệt thự làm người ta khó đoán, chỉ biết nó đích thị là con cún đã chết mê chết mệt bởi vẻ đẹp của Min lúc trước.

- Chi... Mau cứu tui... cứu tui với. – Min bắt đầu cuống lên nhỏ tìm mọi cách leo lên Chi để lẫn trốn. Nhưng làm sao với chút sức lực yếu ớt của Chi mà nâng nổi nhỏ.

Càng lúc Min càng cuống lên khi tiếng chú cún ngày một lớn dần và hình ảnh nhỏ bé của chú đang hiện mồm một trông đôi mắt của Min. Bất chấp tất cả, nhỏ chạy nhào tới lao thẳng lên vị trí quen thuộc (lưng Ken), lần này tư thế và vị trí của Ken không thuận lợi để nhỏ trèo lên lưng nữa, sau khi tính toán kỹ càng nhỏ quyết định nằm gọn trong vòng tay Ken. Trước tình thế hết sức lộn xộn cộng thêm chút bất ngờ nhưng Ken vẫn kịp phản xạ, tay gồng hết sức lực bế Min cao nhất có thể.

- Đồ Sức Sên.... Sao anh không nhốt con chó của anh cẩn thận vậy hả? Để nó chạy vòng vòng lỡ xảy ra án mạng thì sao? Anh có chịu nổi trách nhiệm không?– Với nét mặt vô cùng hoảng sợ tuy nhiên Min cũng không quên mắng cho Ken một trận.

- ... không trả lời....

- Này... anh còn đứng ngây ra đó làm gì? NHỐT NÓ LẠI MAU! - nhỏ hét muốn sập cả biệt thự.

Lúc này Ken mới giật mình tĩnh lại, hồn anh vừa đi lạc, lạc vào vẻ đẹp của Min, con tim anh thổn thức nó đập liên hồi.

- À.. ưmk... anh sẽ làm ngay. Nhóc đợi một chút – Ken mặt còn ngu ngơ gật gật đầu, rồi ra hiệu cho bác quản gia.

Về phần Min nhỏ đang ra sức ôm, níu, gác đủ kiểu trên người Ken vì sợ tuột trong khi đó ngoài cửa lúc này bỗng có luồng sát khí kỳ lạ.

- Hai người đang làm gì vậy? - Giọng điệu có tẩm độc.

Tên Khang mặt hầm hầm đi thẳng đến chỗ Ken đang bế Min.

- Tôi mới vừa vắng mặt một tí em đã ngoại tình rồi sao? – Ánh mắt lạnh lùng giành Min lại bế gọn trên tay.

- Anh nói cái quái gì vậy hả?

- Im lặng! Tôi không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào từ em. - Rồi quay ngang Ken. -Cảm ơn anh đã giúp đỡ bạn gái tôi. Nhưng lần sau phiền anh đừng nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó nữa. Cô ấy đã có bạn trai rồi. – Nói xong hắn bế Min đi thẳng lên lầu.

Ken vẫn còn chút hỗn độn trong đầu, có thứ gì đó làm tâm trạng anh chùng xuống, nhưng rồi anh lại cố gắng tỏ ra bình thường hơn.

- Hay người họ hạnh phúc thật. – Cười nhẹ nhưng có một chút buồn ẩn sâu trong lời nói của Ken.

- Vâng...Hi vọng Min sớm tìm được hạnh phúc cho mình. Bà ấy đã sống trong đau buồn quá lâu rồi. – Chi nhìn theo bóng lưng của tên Khang đang ngày một xa dần nở nụ cười an lòng.

Ken không đợi bác quản gia mà tự mình bế con cún đi nhốt lại.

- Anh nhốt nó lại đã. Em giúp anh chuẩn bị bữa tiệc cho Min nha.

- Vâng. - Cười rồi cúi đầu lễ phép.

Ken ôm con cún rời đi.

#Phòng của Cún#

Ken đặt con cún xuống và ngồi cạnh nó, tay anh vuốt bộ lông xù mì của nó, rồi một mình lẫm bẩm.

- Có phải tao ngốc lắm không? - Ken nở nụ cười buồn tẻ.

Con cún cũng buồn theo, nó cúi mộp đầu nằm sát xuống sàn, 2 chân kê dưới hàm nhìn Ken.

- Tao đã từng dặn mình rằng quên đi thứ tình cảm ấy, nhưng mỗi lần nhìn cô ấy mọi thứ cứ ùa về. Tại sao lại trùng hợp đến vậy? Tại sao hai người họ lại là một.

Dường như con cún hiểu được Ken, nó đứng dậy đi đến cạnh Ken dùng đôi chân bé tí khều khều anh.

- Mày đang an ủi tao sao? Cảm ơn mày, tao thấy ốn hơn rồi, dù cô ấy không nhận ra tao là ai nhưng nhất định tao sẽ hoàn thành lời hứa với cô ấy.

Họ cứ ngồi đấy tâm sự như hai chiến hữu.

#Buổi sáng nơi công viên#

Không khí buổi sáng thật tuyệt vời trong lành thanh mát làm sao. Hôm nay là chủ nhật nên nơi đây đông ùn ùn như mở hội, già, trẻ, gái, trai đông đủ cả nơi đâu cũng nhộn nhịp và tấp nập. Tại một nơi thanh bình hơn, dưới tán một cây liễu rũ một tấm thảm màu hường được trải sẵn chút đồ ăn vặt được bày biện. Cạnh đó là một cô gái mặc trên mình một chiếc đầm trắng tinh ngang đầu gối,. Chiếc đầm được làm từ lụa có đính chút gen làm điểm nhấn, một nút thắt nơ ở lưng tôn lên vòng 2 thon gọn của người mặc. Không ai khác đó chính là Min hôm nay nhìn nhỏ như một tiểu thư đài cát.

- Anh ta hẹn mình ở đây mà đi đâu mất rồi? – ngó qua ngó lại khắp nơi tìm nhưng vẫn không thấy.

Bỗng đằng xa tiếng hò reo dữ dội, các top nữ lần lược kéo nhau chạy đến đông như kiến, Min cũng mang một mớ tò mò đi về phía đó. Đã đến nơi nhưng dù có chen đến mấy thì với chiều cao khiêm tốn nhỏ cũng không thể nhìn lọt qua đám đông dày cả 5m này.

*Ạch...* Min té ra đất, nhưng chẳng ai quan tâm, mọi người ra sức chen lấn và rồi giẫm giẫm những bàn chân không thương tiếc giẫm lên tay nhỏ, chẳng thể chịu được Min hét như vũ bão.

- MAU TRÁNH RA HẾT CHO TÔI!

Đám đông đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn nhỏ, rồi tiếp tục quay lại chen lấn, nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó Min cũng kịp nhận ra nhân vật tâm điểm của đám đông đó là Tên Khang.

- Đáng ghét. Hẹn tôi ra đây rồi đi cua gái sao? - Cố hết sức đứng dậy rồi giận dỗi bỏ đi.

Phía đằng sau có tiếng gọi.

- Em định đi đâu vậy?

- Không cần anh quan tâm. Ở đó mà vui vẻ với FC của anh đi. Tôi không phiền.

- Em đang giận sao? - kéo tay Min lại.

“Á...a...” tiếng rít nhẹ.

- Em bị làm sao vậy?

- Chẳng sao cả? – Vung bàn tay khỏi tay hắn, không thèm nhìn tên Khang lấy một cái

Trong khi hắn đang cau mài, còn đám đông ra sức quay phim, chụp ảnh, bàn tán xí xô xí xào.

- Tôi có hẹn với bạn gái hôm nay. Xin phép được đi trước. - Dứt câu hắn bước thẳng tới bế gọn Min trên tay, không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn bế nhỏ rồi.

#Dưới tán cây liễu lúc nãy#

Hắn đứng lại vẫn bế Min trên tay vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.

- Em định giận tôi bao lâu nữa?

- Mãi mãi – Min đáp thẳng thừng.

Hắn không nói gì, đặt nhỏ ngồi xuống tấm thảm trải sẵn. Min bơ hắn triệt để, dù vậy hắn vẫn rất tận tâm.

- Đã bớt đau chưa? - cầm cái tay nhỏ Min thổi thổi

- Gì... gì chứ... Kệ... kệ tôi. – Hơi ấm từ hắn thổi vào tay Min nhưng sau mặt Min lại đỏ.

- Được rồi. Em muốn giận tôi bao lâu cũng được, nhưng ăn chút gì đi đã. Đây là những món tôi đã chuẩn bị cho em.

Biết bao nhiêu là thứ, nhìn muốn chảy nước miếng. Nguyên nhân của buổi tiệc hôm nay là để thỏa lòng mong ước cho Min. Khi nằm viện nhỏ suốt ngày đòi đi chơi, đòi ăn đủ món nhưng toàn món người ta cử ăn.

- Sao nào? Đây không phải những món em luôn miệng đòi sao?

- Anh nhớ hết tất cả à?

- Đương nhiên, những gì em nói tôi đều nhớ không sót một chữ nào....

Chưa nói xong hắn đã bị cắt lời.

- Stop dùm... để dành tán người khác đi. Nó không có tác dụng gì với tôi đâu.

- Em đúng là... - Hắn không còn lời nào để nói được nữa, chỉ nhìn nhỏ rồi cười mỉm chi một mình Những lời này tôi chỉ nói với mỗi mình em thôi.

Min không quan tâm, nhỏ đang tập trung suy nghỉ coi ăn món nào trước, không biết nhỏ còn giận không nữa.

#Kết thúc bữa ăn#

Hai người hướng mặt ra bờ hồ ngắm cảnh, tuy nhiên họ cứ trở thành tâm điểm chú ý ở cái chốn này. Mấy đứa con gái “Nhìn nhìn rồi lại chầm chầm” làm Min thấy phiền chết đi được.

“Con gái thời nay toàn mê trai, hắn có gì đẹp đâu mà nhìn chứ, sóng mũi thì cao, mắt 2 mí, mi cong, chân mài gậm, môi trái tim, da trắng, cao đâu khoảng 1 mét 8 thôi có gì đẹp đâu chứ? Thật không hiểu nổi” Min vừa nghĩ vừa liếc người ta kịch liệt.

- Ôi.... Anh kia đẹp trai quá. – Fan nữ đứng ngồi không yên gần đó.

- Ý mà ....hình như anh ấy có bạn gái rồi. Cô gái ngồi cùng đó.

- Úi giời! Không phải đâu chắc là chị anh ấy đó. Anh ấy đẹp vậy mà sao quen nhỏ đó được. – Chùm ganh ghét.

- Hay mình lại xin chụp hình đi.

- Umk... đi đi.

“Gì chứ? Mấy con nhỏ này thiệt quá đáng” Mắt Min phựt lửa, tuy nhiên không được nóng vội sẽ là hư bột hư đường mất. Nhỏ nhẹ nhàng khoát tay vào tay Tên Khang.

- Anh à! Thời tiết hôm nay đẹp thật đó. – Giọng nhỏ nhẹ nép đầu vào tay Khang.

Fan cuồng của Tên Khang cũng khôn hồn mà lượn đi chỗ khác.

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì. Xít qua kia chút coi bên đây nắng muốn chết. - Giả đò đánh trống lảng.

Ngồi được một chút nữa, trong đầu Min bỗng lóe lên một ý tưởng táo bạo nhỏ lấy trong túi ra cái khăn choàng to ơi là to.

- Em định làm gì vậy?

Tên Khang nhìn vẻ mặt đầy giang ác của Min mà lo lắng. Còn Min ra sức quấn chặt thật chặt.

- Đừng trách tôi! tất cả là do anh “xấu xí” quá nên tôi mới phải dùng đến cách này.

Hoàn tất tên Khang chỉ thấy mỗi con mắt.

- Ha... ha... – Min nhìn hắn cười phá lên – Như vầy đỡ hơn rồi.

- Thật sao? - Em đang ghen à Cái bộ mặt của Min làm hắn dễ dàng nhận ra, nên cũng bằng lòng để vậy.

5 phút sau vẫn tiếp diễn tình huống y chang, nhưng lần này là mấy thằng con trai “Nhìn nhìn rồi lại chầm chầm” Min

- Này...- Nija Khang gọi Min.

- Chuyện gì???

- À... thì.... - Hắn ôm đầu Min vào lòng ngực hắn.

- Buông tôi ra! Anh làm cái gì vậy? - ra sức đẩy.

- Tại vì em xinh đẹp quá nên tôi mới phải dùng biện pháp này.

- Gì... gì chứ. – Tay hắn ôm chặt quá Min không thể nói rành mạch chăng? Hay vì lý do gì khác – Mau buông ra! Tôi muốn đi về.

- Vừa nãy em nói thời tiết hôm nay đẹp mà. Ở thêm chút nữa chắc không sao đâu. - Vẫn không buông Min ra.

*Bịch....* một cú đấm vào bụng.

- Biến thái. Muốn thì ở đây một mình đi – Min đứng dậy bỏ đi

- Này...! Chờ tôi với! Tôi chỉ đùa thôi mà.

(Những ngày tháng vui vẻ tưởng chừng như sẽ tồn tại mãi mãi này liệu rằng nó có trọn vẹn? đằng sau những tháng ngày bình yên là mưa giông hay sẽ là bão tố?)

Nếu ai hóng chương sau thì (xi nhan) cho tg biết bằng cách comment nha! Để tg còn có động lực viết cho hay cho nhanh vào :-))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.