Chớp mắt
mùa đông đã qua, mùa xuân lại đến, Ái Tân Giác La Khuynh Thành đã biết bò, ngày
nào cũng hành hạ Nhan Tử La mệt bở hơi tai. Ngược lại, Tiểu cách cách lại bò rất
vui vẻ sung sướng. Nhan Tử La lệnh cho đám a hoàn xới đất dọc hành lang lên, trồng
xuống rất nhiều hạt hoa. Đi loanh quanh một vòng, lại ra lệnh cho đám tôi tớ
đào một cái rãnh quanh hòn non bộ, dùng đá và bùn đắp thành một cái ao nhỏ,
nghe nói là để nuôi cá.
Bận biụ suốt
mùa xuân, cuối cùng mùa hạ cũng lần khần đi tới.
“Haizz,
chán quá!” Nằm bò trên ghế, Nhan Tử La thốt lên tiếng kêu chán chường lần thứ
N. Dường như phối hợp rất ăn ý với nàng, Ái Tân Giác La Khuynh Thành đang nằm
trên giường cũng buông tiếng thở dài khe khẽ. Nhan Tử La giơ thay nghịch nghịch
những ngón tay nhỏ của con gái, “Bảo bối, con cũng cảm thấy chán lắm phải
không? Nhưng ngoài trời nóng thế kia… Ôi, chán quá, đến một cuốn tiểu thuyết
cũng không có, cho ta một cuốn từ điển cũng được. Nếu cứ tiếp tục sống như thế
này thì bao nhiêu chữ thầy lại trả hết cho thầy mất thôi!”. Với tay cầm một quả
đào, nàng lại nói: “Phải rồi, sao lại quên mất chứ, dạy bảo bối nhà mình cũng
được mà. Đọc một bài thơ trước đã, hi hi, cái này gọi là khai thác tiềm năng”.
Cắn một miếng đào, nhảy xuống khỏi ghế, Nhan Tử La ôm tiểu quỷ còn chưa mọc
răng lên, “Bảo bối, bắt đầu từ ngày mai mẹ dạy con đọc thơ được không? Con có
thể trở thành tài nữ, đến lúc ấy đừng quên cảm ơn mẹ nhé”. Tiểu quỷ khoa chân
múa tay, giơ tay ra cào vào mặt nàng hai cái, không biết là vui hay tức giận.
“Ái chà, quên mất, con còn chưa biết nói mà, chỉ biết a a a ư ư ư linh tinh
thôi”, đặt tiểu quỷ nằm vào trong nôi, lại cắn một miếng đào, xem ra ông Trời
quên nàng thật rồi. Nhan Tử La tiếp tục âu sầu buồn bã.
“Chủ nhân,
chủ nhân”, Bách Hợp kích động chạy vào.
“Từ từ
thôi, từ từ thôi, mau xem xem đã va hỏng cửa của ta chưa? Nha đầu này, nhặt được
bạc à? Có gì mà vui thế?”
“Là ngài ấy,
không, không phải, là Tứ gia”, Bách Hợp lại hào hứng nói.
“Rốt cuộc
là ‘phải’ hay ‘không phải’? Ngươi nói gì thế? Nóng quá hóa hồ đồ rồi hả? Nào, uống
nước trước đi.”
“Chủ nhân,
Tứ gia muốn đến đây ở một thời gian”, cuối cùng Bách Hợp cũng nói được một câu
rõ ràng.
“Nhà của
ông ta ông ta muốn đến thì đến, ngươi vui như thế làm gì? Có được tiền thưởng
không?” Nhan Tử La thỏa mãn cắn xong miếng đào cuối cùng, tiện tay ném hột đào
ra ngoài, vỗ vỗ bụng, “Vừa rồi ngươi nói gì?”, Nhan Tử La vừa hỏi vừa ngồi thẳng
dậy.
“Tứ gia muốn
đến đây ở!”, Bách Hợp bất lực nhắc lại một lần nữa.
“Vô lý, chẳng
phải ông ta đã theo Hoàng thượng rời kinh tránh nóng rồi sao?”, trái tim Nhan Tử
La bắt đầu run rẩy, những ngày vui vẻ kết thúc rồi sao?
“Hoàng thượng
lệnh cho Tứ gia nhà chúng ta ở lại kinh thành”, Bách Hợp giải thích. Cô ta thật
sự không hiểu, sao vẻ mặt chủ nhân lại sợ hãi thế kia? Đây rõ ràng là một cơ hội
tốt, không chừng còn có thể được hồi phủ ấy chứ.
“Ở lại kinh
thành? Thật không, đang yên đang lành sao lại ở lại chứ? Thêm một người đi
cùng, Hoàng thượng cũng đâu có nghèo đi, thật là nhỏ nhen”, Nhan Tử La lẩm bẩm.
“Chủ nhân,
người nói gì vậy?”, Bách Hợp lo lắng hỏi.
“Không có
gì. Bách Hợp, chủ nhân các ngươi tới bình thường sẽ ở đâu?”, Nhan Tử La hỏi. Phải
thăm dò cho rõ ràng, nơi mà hắn ta ở là bãi mìn, chết cũng không được đến gần nửa
bước.
“Tứ gia
bình thường sẽ ở Tĩnh Tâm đường.” Hay là chủ nhân có ý định khác, ha ha, chắc
đúng rồi, nếu không sao có ngày ngẩng mặt lên chứ.
“Tĩnh Tâm
đường? Khu nhà phía góc Đông Bắc đó phải không?” Nhan Tử La hỏi.
“Thưa vâng,
chủ nhân.” Nụ cười trên môi Bách Hợp càng lúc càng nới rộng, bởi vì cô ta nhìn
thấy Nhan Tử La cũng bắt đầu cười.
“Vậy thì tốt,
vậy thì tốt”, Nhan Tử La cười, vỗ vỗ ngực. Chỗ đó ở góc phía Đông Bắc, Thu Dật
trai ở góc Tây Nam, về cơ bản chỉ cần nàng ở tịt trong phòng quyết không bước
ra ngoài thì sẽ an toàn.
Xem ra phải
bắt đầu cuộc sống “bế quan” rồi.
Có câu nói
rằng: Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời.
Nhan Tử La
ngồi phịch xuống ghế, làm gì vậy chứ, đến ở thì đến ở, rình rang tới mức gà bay
chó sủa có gì hay?
Nhớ tới lời
a hoàn vừa nói: “Phúc tấn sai nô tì đến mời chủ nhân, Tứ gia nói tối nay cả nhà
cùng dùng cơm”.
Cả nhà dùng
cơm? Thế có khác gì cuộc họp của đủ thể loại vợ lớn vợ bé? Mặc dù trong sách sử
có chép, Ung Chính đại nhân không nhiều vợ, nhưng nếu ngồi cùng nhau có lẽ cũng
rất “hoành tráng”. Gọi nàng tới, xem chừng là ý của Phúc tấn, vị đại gia kia có
lẽ đến nàng tròn méo thế nào cũng chẳng nhớ ý chứ. Phúc tấn cũng thật là đại lượng
hải hà, còn tự nhắc nhở chồng mình về người phụ nữ khác, thật không biết nên
khen nàng ta hiền thê hay mắng nàng ta ngốc nữa.
“Bách Hợp,
ta có thể không đi không?”, Nhan Tử La hỏi.
“Chủ nhân,
không được đâu, Phúc tấn đã đặc biệt sai người tới gọi rồi. Hơn nữa, Tứ gia khó
khăn lắm mới đến một lần”, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Ừm, ta biết
rồi. Ngươi ra đi”, Nhan Tử La phẩy phẩy tay. Hơn nửa năm rồi, nhưng nàng không
sao học cho thành thạo được mớ lễ nghi phiền phức rườm rà kia, ai mà biết mấy vị
đại nhân ấy thích nói gì trong lúc ăn cơm chứ? Nếu như bản thân nàng chính là
Nhan Tử La thì có khi còn ứng phó được, nhưng bên trong thể xác Nhan Tử La lại
chính là nàng, nàng thì chỉ biết cầm đũa lên và ăn thôi, ăn xong lau miệng rồi
ra xem ti vi. Đến lúc ấy mất mặt là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn. Vì
vậy, nàng phải nghĩ ra cách gì đó…
Hình như
trong ti vi, mấy nữ chính thường mượn cớ bị thương để lánh mặt, mặc dù thủ đoạn
chẳng có gì cao minh hay mới mẻ, nhưng hiện giờ cứ thử đi. Nhưng, bị thương gì
đây? Va vào cột bị thương? Đau chết đi được, ngộ nhỡ va mạnh lại thành kẻ ngớ
ngẩn thì hỏng. Bị bỏng thì sao? Không ổn lắm, vốn đã chẳng đẹp đẽ gì cho cam,
còn định hủy hoại dung nhan? Thế thì làm sao còn ra hình người? Thôi dẹp. Còn
chiêu gì nữa nhỉ? Ngã dập đầu? Khả năng hủy hoại dung nhan cũng rất cao. Cảm lạnh?
Lấy đâu ra mà nhanh thế, giờ mặt trời cũng đã lặn rồi, trừ phi ném nàng vào
trong hầm lạnh.
Lững thững
bước ra sân, nàng ngồi xổm xuống cạnh cái ao nhỏ hất hất nước, vắt óc suy nghĩ
xem có cách gì vừa hiệu quả lại không phải chịu đau. Ha ha, nước vẫn còn ấm
này. A! Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên, nàng ngồi nhìn đám cá tung tăng bơi lội
dưới nước cười ngốc nghếch.
Nửa canh giờ
sau.
“Cứu, cứu!
Ta không biết bơi!!!”, tiếng thét thê thảm vọng lên từ mặt hồ, một chấm nhỏ màu
đen đang nổi nổi chìm chìm.
Cũng may là
hồi học đại học nàng đã biết bơi, ha ha, rơi xuống nước rồi, tiện thể hắt hơi
hai ba cái là có thể mượn cớ lánh mặt không đến. Tiếp tục, tiếp tục cho đến khi
có người tới cứu mới thôi.
Khốn kiếp!
Bọn người ở chết đâu hết cả rồi, tại sao chủ nhân rơi xuống nước lâu như thế mà
chẳng có kẻ nào tới cứu? Nữ chính trong ti vi chỉ cần vừa rơi xuống nước đã có
anh hùng ra tay cứu mỹ nhân rồi. Lẽ nào nguyên nhân chính là vì nàng xấu quá? Hỏng
hỏng, còn không đến nữa là nàng chết đuối thật đấy, mặc dù nàng biết bơi, nhưng
chưa từng dầm mình lâu thế này. Lần này, bơi chó cũng mệt chết mất. Tiểu Khuynh
Thành đáng yêu, con phải trở thành cô bé mồ côi mất mẹ rồi… Chết thì chết, biết
đâu lại được về nhà.
Nhan Tử La
đang dần chìm thì có người kéo nàng lên khỏi mặt nước, chỉ cảm thấy bên tai có
tiếng thở, sau đó”bụp” một tiếng, bị ném lên bờ. Lực vừa khéo, Nhan Tử La trước
đó đã uống hai ngụm nước, nhờ cú ném mà ộc được hết ra ngoài. Nàng vừa ôm ngực
ho sặc sụa, vừa hướng về phía người kia xua xua tay, lắp bắp nói: “Cảm ơn, cảm
ơn ngươi, thật cảm ơn quá…”. Lần sau thì sớm hơn một chút, nếu không nàng chẳng
còn cơ hội mà cảm ơn đâu.
Ba Lỗ nhìn
cách ăn mặc của cô gái đang nằm trên đất, có lẽ là một a hoàn, a hoàn sao lại
rơi xuống nước? Hắn đứng cách Nhan Tử La ba bước, hỏi: “Sao ngươi lại rơi xuống
nước?”, rơi xuống nước mà lại còn rơi xuống giữa hồ? Hình như không hợp lý cho
lắm.
“Hả?” Nhan
Tử La sững lại, người này sao mà lắm chuyện như đàn bà vậy chứ, cứu người xong
rồi thì đi đi, hỏi gì nhiều thế? Thôi được, nể mặt hắn ta đã cứu nàng, đành bịa
ra một lý do vậy. Nói là trèo lên cây bị rơi xuống? Nếu nàng nhớ không lầm thì
chỗ này không có cây. Rơi từ trên thuyền xuống? Nàng thề, nàng chơi quanh cái hồ
này hơn nửa năm rồi chưa từng thấy bóng dáng một con thuyền nào. Vậy làm thế
nào mới có thể giải thích cho việc nàng ở giữa hồ nước đây? Ha ha, “Ta bắt cá,
không cẩn thận nên trượt chân ngã xuống”, lý do này chặt chẽ chứ? Quá thông
minh.
“Tự dưng
sao lại đi bắt cá?”, cô gái này nhìn cũng đâu ngốc lắm, thì ra không thể đánh
giá con người qua tướng mạo, đáng tiếc thật…
“À…”, mẹ
ơi, hỏi nhiều vậy sao? Lẽ nào vị huynh đài này trước kia làm ở nha môn? Nhan Tử
La chỉ biết cười ngây ngốc.
“Lần sau
thì đứng xa chỗ hồ nước ra, không phải lần nào cũng may mắn gặp người tới cứu
đâu”, Ba Lỗ không kìm được nói, ai bảo hắn có trái tim nhân từ, nhất là đối với
những kẻ ngốc. Mà điệu bộ cô nàng cười ngốc thật, Ba Lỗ lắc lắc đầu, quay người
bỏ đi.
Nhan Tử La
dụi dụi mắt, không nhìn nhầm đấy chứ, nàng xin thề là nàng vừa thấy vẻ thương
xót trên mặt hắn ta. Nàng đâu có chỗ nào đáng để người ta thấy đáng thương nhỉ?
“Hắt xì!”, một tiếng hắt xì vang lên khiến bước chân Ba Lỗ ngập ngừng, lại lắc
đầu đi tiếp.
Nhan Tử La
lập cập đứng dậy, xem ra hiệu quả lần này khá tốt, không cần phải giả vờ. Hắt
xì thêm mấy cái nữa, Nhan Tử La chạy thẳng về phòng mà không phát hiện ra cách
hồ không xa Ba Lỗ đang đứng nói chuyện với một người.
“Tứ gia, chỉ
là một a hoàn rơi xuống nước, không có chuyện gì lớn cả. Tứ gia, trời tối rồi,
cạnh hồ gió lạnh, người mau quay vào phòng đi”.
“Được, đi
thôi!”, Dận Chân đứng lên, từ từ quay về Tĩnh Tâm đường. Khu nhà này tốt hơn so
với trong phủ, vừa yên tĩnh phong cảnh lại đẹp.