“Bát ca,
huynh nói xem nha đầu Cao Ly[1] này sao lại muốn đến biệt viện của Tứ ca?”, Dận
Trinh khẽ hỏi.
[1]Cao Ly:
Triều Tiên. Những năm 918-1392, người Trung Quốc quen gọi nước Triều Tiên là
Cao Ly.
“Muốn biết?”
Dận Tự điềm tĩnh liếc hắn một cái, “Muốn biết thì đợi mà xem!”.
“Bát ca…” Dận
Trinh cảm thấy mặt mình đang biến dạng, hắn nhất định có khuynh hướng thích bị
ngược đãi, nếu không tại sao hắn luôn hỏi Bát ca những câu hỏi mà biết rõ là sẽ
bị nghẹn chết như thế.
“Nếu nha đầu
này thích Tứ ca, thế thì có trò vui để xem rồi”, Dận Đường khẽ nói. Nhìn nhìn
quận chúa Cao Ly, Lý Chân Thục đang đi cạnh sứ giả Cao Ly, Phác Thiện Nguyên. Vị
quận chúa này đến đây chưa được mấy ngày nhưng đã khiến đám A ca bọn hắn phải
đau đầu vô cùng. Tính cách ngang bướng của nàng ta thì ngay đến Quân Chỉ cũng
phải ganh tị, vì vậy mặc dù vị quận chúa này đẹp thì có đẹp, nhưng các vị A ca
lại chỉ nhìn nàng ta như nhìn một củ khoai lang nóng bỏng tay, chỉ mong một
trong những huynh đệ của mình rước nàng ta đi cho rảnh.
Đang đi, thấy
mọi người đều dừng cả lại, Dận Đường bèn giương mắt nhìn tới. Không có gì mà,
chỉ có một cái xích đu và hai người đang ngồi trên đó mà thôi!
“Bát ca,
người kia có phải là…”, Dận Ngã lắp bắp nói nhỏ.
Cả đoàn người
không ai có động tĩnh gì, Lý Đức Toàn đang định hô “Hoàng thượng giá đáo”, thì
bị Khang Hy giơ tay lên ngăn lại. Khang Hy thích thú nhìn một lớn một bé đang
ngồi ngủ rất say trên xích đu. Người con gái xõa tóc, mặc một chiếc váy dài màu
xanh nước biển, bên ngoài khoác áo voan màu trắng, lúc này đang co chân nằm
nghiêng trên chiếc xích đu dài, tóc và tà áo chốc chốc lại bay theo gió. Đứa trẻ
nằm dựa vào người nàng ta toàn thân mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, và chẳng hề
khách khí khi một mình bá chiếm cả hơn nửa chiếc ghế. Người phụ nữ có lẽ bị đứa
bé dựa lâu nên tê chân, đang lẩm bẩm: “Dịch ra kia một chút cho mẹ”.
Tại sao lại
có cảm giác như rất nhiều đôi mắt đang nhìn nàng nhỉ? Đám nha đầu rảnh rỗi
không có việc gì làm chạy tới ngắm nàng ngủ chăng? Đợi lúc nào ngủ chán dậy sẽ
mắng cho bọn chúng một trận. Nhưng hình như nàng còn nghe thấy có ai nói gì đó,
là gì nhỉ? Hình như giọng nói có ý miệt thị sỉ nhục, gì nhỉ, gì mà nói xích đu
của Đại Thanh bọn họ chỉ dùng để ngủ thôi sao?
Việc liên
quan tới sự tôn nghiêm của quốc gia nhất định phải phản bác, Nhan Tử La thầm
nghĩ, thế là nói luôn: “Kẻ nào đang ở đây cắn càn thế? Còn không mau mau cút
đi?”. Nằm mơ cũng lại mơ tới cái này thật là kỳ lạ, mà giấc mơ còn rất thật, giọng
nói đó cũng rất thật, ai đang quấy rối nàng nhỉ? Nhan Tử La cố gắng mở mắt ra
nhìn, ngay lập tức, đám “trùng ngủ” đang bám chặt trên người nàng chạy thẳng
không sót dù chỉ một con. Đó là một màu vàng chói lọi… không phải là thật, nhất
định nàng đang nằm mơ. Nhan Tử La nhắm mắt lại lắc lắc đầu, vỗ vỗ ngực, miệng vẫn
nói liên tục: “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi”.
Bàn tay bé
xinh bên cạnh kéo kéo nàng, “Ngạch nương, không phải nằm mơ, đúng là có rất nhiều
người đấy. Nhưng con chỉ biết Mẫn cô cô và Thập tứ thúc thôi”.
Khuynh
Thành quyết liệt đập tan ảo tưởng, tự lừa dối mình của ngạch nương. Nhan Tử La
mở trừng mắt rồi nhìn khắp đoàn người một lượt. Hỏng rồi, chết chắc rồi, nàng
nhận ra rất nhiều người, chồng nàng và đám huynh đệ của chồng nàng. Nàng nhất định
sẽ bị băm nát như tương!
“Còn không
tiếp giá?”, Lý Đức Toàn the thé hỏi. Nhan Tử Lăng rùng mình, lại thế rồi, giọng
nói này nghe như giọng của ma, lạnh xuyên cả não. Có điều, đôi chân của nàng đã
tự động nhảy bộp xuống đất, ngay sau đó đập mạnh hai đầu gối tội nghiệp xuống,
miệng cũng không rảnh rỗi, phối hợp nói: “Hoàng thượng cát tường!”. Nhan Tử La
quay đầu lại trừng mắt lườm Khuynh Thành. Tiểu nha đầu ngoan ngoãn nhảy xuống,
quỳ ngay bên cạnh nàng ngọt ngào nói: “Hoàng thượng gia cát tường!”.
“Bình thân.
Lại đây, nha đầu, ngươi tên là gì?”, Khang Hy thấy đứa bé mũm mĩm trắng trẻo
thì rất thích. Khuynh Thành mạnh dạn bước đến trước mặt Khang Hy, “Con tên là
Ái Tân Giác La Khuynh Thành. Người có thể gọi con là Khuynh Thành hoặc Bảo bối.
Ngạch nương toàn gọi con là Bảo bối thôi”. Nhan Tử La nghe đến đây xém chút nữa
ngất xỉu, tự nhiên như quen từ lâu ấy nhỉ? Nha đầu chết tiệt, sao nàng lại
không biết con mình gan lớn thế chứ!
“Bảo bối!”,
Khang Hy khom người bế Khuynh Thành lên, “Bảo bối có thể nói cho Hoàng gia gia
biết a ma con là ai không?”. Đây là con của lão Tứ? Tính cách không giống,
nhưng ở trong khu nhà này…
“A ma? Ngạch
nương không nhắc tới bao giờ, con cũng chưa gặp bao giờ”, tiểu nha đầu nói,
nhìn nhìn Hoàng thượng, “Hoàng gia gia, người không vui ạ? Sao sắc mặt người
khó cọi quá!”. Nhan Tử La thầm tự vả mình một trăm cái, sao lại quên mất vụ này
chứ, sao có thể không tìm người tới dạy lễ nghĩa cho nó nhỉ? Nhìn bộ dạng hồn
nhiên muốn nói gì là nói đấy của con bé, có biết tim ngạch nương nó đang rỉ máu
rồi không.
“Hoàng gia
gia rất vui.” Khang Hy lập tức khôi phục lại vẻ mặt trước đó, bất kể là con của
hoàng tử thứ mấy, về cung phải dạy dỗ nghiêm khắc lại mới được, đứa cháu gái
đáng yêu thế này mà lại vứt ở đây cho tự sinh tự diệt.
“Bảo bối,
có muốn gặp a ma của con không?” Tiểu bảo bối tội nghiệp, đến a ma cũng chưa được
gặp bao giờ.
“A ma có
hung dữ không ạ? Nếu đánh đít con thì con không muốn gặp đâu.” Khuynh Thành chớp
chớp mắt nhìn Hoàng gia gia, như muốn cầu xin Hoàng thượng hãy thưởng cho nó một
a ma không mắng phạt nó như ngạch nương!
“Có Hoàng
gia gia ở đây, ai dám đánh đít con?” Khang Hy liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh
xích đu, dám đánh cháu gái ta?
“Ngach
nương ạ, ngạch nương còn phạt con úp mặt vào tường, buổi tối không ăn cơm, gần
đây còn phạt con đứng tấn, bắt dì Yến trông”, tiểu nha đầu Khuynh Thành hồn
nhiên tố cáo một lượt các tội trạng của mẹ. Nhan Tử La chỉ biết cúi gằm mặt,
nha đầu chết tiệt cứ việc nói đi, xem tối nay ta xử lý người như thế nào.
“Vậy Hoàng
gia gia cũng phạt ngạch nương con đứng úp mặt vào tường, buổi tối không cho ăn
cơm, đứng tấn, có được không?”, Khang Hy cười nói.
“Tại sao ạ?
Ngạch nương có làm sai gì đâu?”, Khuynh Thành lo lắng hỏi. Hoàng gia gia sao có
thể tùy tiện phạt người khác như thế?
“Thế là do
Bảo bối phạm lỗi nên mới bị phạt phải không?” Khang Hy có cảm giác như mình đã
mắc lừa.
“Vâng, úp mặt
vào tường suy nghĩ vì con không nghe lời trốn mẹ đi trượt băng. Không được ăn
cơm tối vì con đã cho Chiêu Tài ăn lung tung khiến nó đau bụng. Đứng tấn là bởi
vì con đã cắt y phục của ngạch nương…”, Khuynh Thành ngượng ngùng cười nói.
Nhan Tử La nghiến răng nha đầu chết tiệt, coi như cũng có chút lương tâm.
“Bảo bối,
Chiêu Tài là cái gì?” Đây là kiểu tên gì vậy? Khang Hy hỏi.
“Con chó ạ,
ngoài Chiêu Tài, còn có Tiến Bảo, Cung Hỉ, Phát Tài”, Khuynh Thành rõ rảng rất
đắc ý, “Cung Hỉ, Phát Tài là Mẫn cô cô tặng con”, kết quả bị Mẫn Chỉ trừng mắt
lườm cho một cái.
“Ồ, quá…”
Quá phàm tục, Khang Hy nghĩ, xem ra mẹ con bé không dạy dỗ nó đủ nghiêm. “Lại
đây”, ông quay sang nói với Nhan Tử La, Nhan Tử La cui cúi cái đầu đi tới.
“Ngẩng đầu
lên, ngươi là ngạch nương của Bảo bối?”, Khang Hy lạnh lùng hỏi. Nhìn xem, nàng
ta đã dạy dỗ long tôn của Ái Tân Giác La thành người thế nào?
Nhan Tử La
từ từ ngẩng đầu, những tiếng kêu thất thanh bỗng vang lên đúng như dự tính. Chết
chắc rồi, Nhan Tử La nghĩ. “Vâng!”
“Ngươi tên
là gì?”, Khang Hy hỏi. Đây là thê tử của ai mà sao không thấy nhận ra nhỉ?
Còn chưa đợi
Nhan Tử la trả lời, liền nghe thấy mấy âm thanh cùng nhau cất lên: “Bạch La?”,
“Cát Tường?”, “Nhan Tử La?”.
“Nô tỳ là
Nhan Tử La.” Có phải là thi xem ai trả lời nhanh đâu, cần gì phải nói như ăn cướp
thế. Đám A ca này không có việc gì làm hay sao mà nhớ dai vậy làm gì. Hừ hừ, nếu
hôm nay nàng bị chém đầu, nàng thành ma cũng phải quay về hành hạ bọn họ. Nhan
Tử La trong lòng thầm nghĩ như thế, khiến nàng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Cát Tường
là ai?” Ánh mắt Khang Hy trở nên thâm sâu khó dò.
“Là… nô tỳ”,
Nhan Tử La trả lời đơn giản. Chết thì chết, chỉ cần đừng đau quá là được.
Không đợi
Khang Hy hỏi tiếp, Lý Chân Thục đã cướp hỏi: “Một nô tỳ mà dám mắng bổn quận
chúa. Hừ, ta phải chém đầu ngươi”. Phác hiện đây là ngạch nương của hoàng tôn nữ,
Quận chúa tưởng nàng ta là nô tỳ thật chắc?
“Kẻ ngu dốt
không đáng khinh, mà đáng khinh là đến kiến thức thông thường cũng không có.
Trước mặt Hoàng đế ai không phải là nô tỳ? Những lời thiếu hiểu biết như thế mà
cũng dám nói, thật xấu hổ thay cho ngươi. Ngươi có thật là quận chúa không đấy?”
Dù gì cũng chết, đã thế phải lấy cô ta làm cái bao cát trút giận mới được,
“Không phải hồi nhỏ bị người ta bế rồi làm rơi đấy chứ? Có điều cũng khó trách
ngươi, vương triều Cao Ly nhỏ xíu như thế, bé tí như thế, sao so được với thiên
triều đại quốc của ta, chưa từng gặp vua cũng là chuyện thường”, Nhan Tử La lạnh
lùng nói.
“Ngươi..”,
Lý Chân Thục tức tới mức á khẩu không biết nói gì, giơ tay lên định giáng cho
nàng ta một cái tát. Phác Thiện Nguyên thấy đã không có cách nào ngăn cản, chỉ
còn biết thở dài thườn thượt. Xem ra nhiệm vụ tới để cầu thân lần này không
thành rồi.
Nhan Tử La
không né tránh, chỉ cười nhìn nàng ta, nhưng cái tát đó không được giáng xuống
một cách thuận lợi, giữa chừng thì bị Dận Đề giữ lại, “Quận chúa xin tự trọng!”.
Lý Chân Thục tức giận nhìn Nhan Từ La, từ từ hạ tay xuống.
“Đủ rồi, đừng
làm ồn nữa!”, Khang Hy nói. Chuyện nhà tốt hơn hết vẫn nên đóng cửa lại mà bảo
nhau. Có điều đây là thê tử của kẻ nào?
Nhan Tử La
đứng dậy, xã hội cũ đáng ghét này! Đột nhiên, tóc gáy dựng hết cả lên, đấy
chính là cảm giác đi đêm gặp ma trong tiểu thuyết thường viết. Nhan Tử La vô thức
nhìn ngó xung quanh, ha ha, thì ra là ông chồng thân yêu của nàng đang nhìn
nàng, ánh mắt sắc lẹm. Nhìn lại thì, chồng nàng cũng rất đẹp trai!
“Xin Hoàng
a ma trị tội dạy bảo không nghiêm của nhi thần!”, Dận Chân quỳ một gối xuống
nói. Đây chính là Nhan cách cách ở biệt viện không chịu hồi phủ của hắn sao? Được
lắm, to gan lắm!
“Ồ! Ngươi
cũng đứng dậy đi”, Khang Hy nhìn Dận Chân một cái rồi nói. Dạy dỗ không nghiêm?
Nhìn hai mẹ con nhà này đâu có vẻ gì là đã được dạy dỗ.
“Hoàng gia
gia, vị thúc thúc oai phong lẫm liệt này phạm lỗi ạ? Tại sao người lại phạt
thúc ấy?”
Giọng nói trẻ
con vừa ngây thơ vừa nghi hoặc cất lên. Nhan Tử La đột nhiên rất muốn cười.
Nhìn đi, con gái gặp cha mà không biết, quả nhiên nghệ thuật đều bắt nguồn từ
cuộc sống, không sai!
“Không phải
là thúc thúc, đấy là a ma của con!”, Khang Hy nhẫn nại giả thích với tiểu nha đầu.
“Ồ!”,
Khuynh Thành ôm cổ Khang Hy ồ một tiếng, chẳng có vẻ gì là vui mừng phấn khởi,
“A ma mặc dù đẹp trai nhưng xem ra còn đáng sợ hơn cả ngạch nương!”.
“Hoàng gia
gia đảm bảo a ma sẽ không đánh đít con”, Khang Hy nói với Khuynh Thành, liếc
xéo một cái về phía Dận Chân, về cung sẽ tính sổ với ngươi.
“Móc tay
nào”, Khuynh Thành cười tươi như hoa, giơ ngón tay mũm mĩm trắng nõn ra nhìn
Khang Hy. Kết quả là Hoàng đế Khang Hy đáng thương bị một đứa trẻ con lừa hết lần
này tới lần khác. Thậm chí còn cam tâm tình nguyện bị lừa.
“Hoàng a ma
hôm nay đi dạo nơi biệt viện lại nhặt được bảo bối, nhi thần chúc mừng Hoàng a
ma”, Dận Nhưng sảng khoái nói, “Hoàng a ma đứng thế này cũng lâu rồi, trời
không còn sớm nữa, hay là để hôm khác lại tới chơi”.
“Ừm. Quay về
thôi.” Khang Hy nhìn lên trời, đúng là không còn sớm nữa. Khuynh Thành bị Khang
Hy bế trong lòng đang co co người, “Hoàng gia gia, người cho con xuống đi!”,
con bé lại chớp đôi mắt to tròn, “Hoan nghênh Hoàng gia gia và các vị bá bá,
thúc thúc, cô cô hôm khác tới chơi!”. Khuynh Thành chân vừa chạm đất, liền chạy
tới cạnh Nhan Tử La, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó. “Ừm, ngươi thì không cần
đến nữa. Đứng trên đất của ta mà còn định đánh ngạch nương ta, ta ghét ngươi.
Có điều coi như nể mặt Hoàng gia gia, ta tha cho ngươi lần này, nếu ngươi còn tới,
ta sẽ không khách khí. Cung Hỉ, Phát Tài của ta rất lợi hại đấy”, Khuynh Thành
chỉ vào Lý Chân Thục nói.
Sau đó con
bé kéo tay Nhan Tử La, “Ngạch nương, con đói rồi, chúng ta về nhà ăn cơm đi!”.
Cằm của đám
người đứng kia muốn rớt xuống đất, đứa trẻ này cũng thật to gan, khẩu khí đó,
sao nghe giống như của nữ vương thổ phỉ sống trong núi thế.
“Đi thôi!”
Khang Hy vịn cánh tay Lý Đức Toàn cất bước. Nhan Tử La vội kéo Khuynh Thành quỳ
xuống, nói: “Cung tiễn Hoàng thượng”. Cuối cùng cũng kết thúc rồi, buổi chiều
khủng bố, ngày mai nàng phải dẹp cái xích đu kia đi, nếu không thì cũng phải liệt
chỗ này vào dạng cấm địa! Đây đúng là đất dữ!
“Lão Tứ,
ngươi ở lại. Tội dạy dỗ không nghiêm của ngươi hôm khác trẫm sẽ trị sau”, Khang
Hy nói mà không buồn quay đầu nhìn. Đột nhiên ánh mắt của các vị A ca cùng hướng
về phía Dận Chân, lão Thập tam chỉ nheo mắt cười hi hi, không biết đang nghĩ
gì, Đại a ca lại sầm sắc mặt, những người còn lại mặt không đổi sắc, chỉ lúp
xúp theo Khang Hy về.
“Khuynh
Thành đói rồi phải không? Để cô cô đưa con đi ăn cơm.” Mẫn Chỉ bế Khuynh Thành
lên, nhìn Nhan Tử La nói, “Ta đã xin với Hoàng a ma, hôm nay ở lại đây”.
Nhan Tử La
thở phào nhẹ nhõm, lại len lén liếc mắt nhìn người đàn ông đang sa sầm sắc mặt
kia, em gái hắn ở đây chắc hắn không dám đánh nàng đâu nhỉ?
“Khuynh
Thành, hôm nay con ngủ với cô cô được không?”, Mẫn Chỉ hỏi đứa bé trong lòng
mình.
“Được ạ.”
Khuynh Thành chẳng nghĩ ngợi nhiều, dù sao cô cô cũng thường xuyên ngủ cùng hai
mẹ con mà.