Vú nuôi đi
vào phòng, đầu tiên là nhún nhún người chào La Tử Nhan, sau đó ngồi xuống chiếc
ghế dành cho người hầu bên cạnh đó, đón lấy đứa trẻ Bách Hợp bế tới, thành thạo
cởi cúc áo, rồi mớm nguồn nhựa sống căng tràn nóng hỏi vào miệng đứa trẻ. La Tử
Nhan túm chặt chăn ngồn im nhìn. Khà khà, cho bú mà, đây là lần đầu tiên nàng tận
mắt chứng kiến, thật là hấp dẫn, ánh mắt nàng sáng lên đầy tò mò.
Một lúc sau
đứa bé bú no quả nhiên ngoan ngoãn ngủ luôn, Bách Hợp nhẹ nhàng đón lấy đứa bé
rồi đặt xuống giường. Lúc này vú nuôi mới khom người lui ra ngoài. Bách Hợp mỉm
cười nói: “Tiểu cách cách ngoan quá, nhưng trẻ con rất mau đói, có lẽ một lát nữa
sẽ lại tỉnh dậy…”.
“… Ục ục ục…”
Bách Hợp che
miệng cười: “Cách cách, bữa tối đã chuẩn bị xong, giờ người nên ăn một chút, để
nô tì gọi bọn họ mang vào”, sau đó quay người đi ra ngoài.
La Tử Nhan
sờ sờ cái bụng đã bằng phẳng trở lại của mình, sau đó nàng mới nhớ ra một vấn đề
hết sức nghiêm trọng, thế là vừa bò vừa lết xuống giường, tìm hết từ gian trong
tới gian ngoài, nhưng không tìm thấy bất kì một cái gương nào. La Tử Nhan trừng
mắt nhìn đám vật dụng quanh phòng, chẳng lẽ gia thế của phủ này, đến một tấm
gương cũng không có sao? Triều Thanh được miêu tả trong Hồng Lâu Mộng đã có cả
gương lớn để thay y phục, cho dù ở đây không đầy đủ, thì cũng phải có cái gương
đồng chứ. Nhưng, nàng đảo tròng mắt, trong lòng bắt đầu run rẩy. Lẽ nào vị Cách
cách mà nàng “nhập” vào này xấu xí tới mức không dám soi gương, vì vậy trong
phòng mới không bày gương? Sau khi so sánh, La Tử Nhan thấy giả thiết của nàng
cũng có vẻ đúng. Nàng nhếch miệng ra, số mệnh của nàng đúng là không phải đen đủi
bình thường. Tại sao khi người ta Xuyên không[1] về triều Thanh không là công
chúa thì cũng là phi tử, có kém cỏi thấp hèn đến mấy thì cũng là tú nữ. Sau khi
xuyên không, bọn họ còn được kết tóc xe duyên với mấy vị A ca đẹp trai phong độ
tới mức không giống người. Đến lượt nàng thì hay rồi, ngay cả bóng dáng của A
ca còn chưa được nhìn thấy mà đã sinh con cho tên đàn ông thối tha oan nghiệt
nào không biết. Thế thì còn làm ăn gì nữa, cho dù có gặp được A ca cũng không
có cửa. La Tử Nhan đang khóc không ra nước mắt thì Bách Hợp đẩy vửa bước vào.
Thấy nàng thõng chân đung đưa, vẻ mặt đau khổ ngồi bên giường, cô ta vội vàng
bước lên trước nói: “Chủ nhân, người sao vậy?”.
[1] Xuyên
không: Ý chỉ quá trình nhân vật vượt qua thời gian, không gian tới một địa điểm,
thời đại khác. Trong truyện này, nhân vật đã xuyên không từ thời hiện đại về
quá khứ.
“Có gương
không?”, La Tử Nhan mạo muội hỏi. Có lẽ không sao đâu, địa vị của nàng xem chừng
cũng khá cao.
“Dạ? Cái
đó… gương…”, Bách Hợp ngập ngừng.
Thấy bộ dạng
do dự của Bách Hợp, tâm trạng của La Tử Nhan chùng hẳn xuống. Thấy chưa thấy
chưa, quả nhiên là một người phụ nữ xấu tới mức khác thường… Xui xẻo tới mức
này chắc người bình thường cũng không gặp phải. Chẳng trách mà đứa trẻ sinh ra
đã sắp được một ngày rồi mà vẫn chưa thấy mặt tên đàn ông “cho giống” kia đâu.
Có khi bỏ rơi nàng luôn rồi. Hy vọng hắn ta nể mặt nàng đã sinh con cho mình mà
gửi thêm tiền bồi thường danh dự khi ly hôn.
“Cách
cách?” Bách Hợp xòe tay. Gương? Không hiểu.
“Không có
thì thôi. Đỡ làm ta sợ.” La Tử Nhan phẩy tay, “Cơm đâu? Ta đói rồi.”
Nhìn mấy
món ăn được bày trên chiếc bàn nhỏ, La Tử Nhan thật sự không thấy ngon chút
nào. Gì thế này, trứng gà, cháo kê, một bát lớn trông như món “canh” lõng bõng
nước? Biết là tư tưởng trọng nam khinh nữ ở thời cổ đại rất nặng nề, nhưng đãi
ngộ kiểu này… Nàng cầm đũa lên, rồi lại đặt xuống, thực sự nàng rất đói, nàng cần
món gì đó nhiều năng lượng, nàng không cần trứng gà, nàng cần cái thứ “sản xuất”
ra trứng gà, luộc, nướng, hầm thế nào cũng được.
“Chủ nhân,
người không ăn được sao?” Bách Hợp đứng bên cạnh giường nói.
“Các người…
Ôi, không, gì nhỉ… Nhà chúng ta nghèo thế này sao? Chỉ có thể ăn thế này thôi
à?” Không phải nàng ham giàu chê nghèo, chỉ là nàng thật sự ghét ăn trứng gà.
“Hi hi…”, một
tiếng cười khẽ cất lên: “Cách cách, người vừa sinh xong, không thể ăn những đồ
nhiều mỡ”.
“Phải ăn thế
này bao lâu?” La Tử Nhan buồn rầu hỏi. Quả nhiên xui tới tận cùng rồi, quả
nhiên xã hội Phong kiến vô nhân đạo, đáng bị lật đổ.
“Khoảng một
tháng ạ!”, Bách Hợp đáp.
Nhăn nhó
nhăn nhó…
Một tháng?
Xem ra công cuộc giảm béo lần này có hy vọng rồi, cứ ăn mãi như vậy có lẽ sắc mặt
nàng cũng sẽ giống hệt màu của bát cháo kê kia cho mà xem. Không chừng ngón tay
tơi vào trong bát cháo cũng không tìm thấy ấy chứ.
Đành chấp
nhận số phận, bưng bát cháo lên, ồ, mùi vị cũng không tồi, nhưng nếu có thêm trứng
muối, thịt nạc băm nữa thì còn ngon hơn. Có điều thông tin mà đầu lưỡi truyền tới
đã mách bảo nàng rằng, đừng có mà nằm mơ nữa, đây chỉ là một bát cháo kê bình
thường mà thôi. Lại húp thêm vài hớp cháo nữa, nhìn nhìn quả trứng gà, rồi lại
nhìn nhìn món “canh”, thôi ăn cháo vẫn ngon hơn.
“Chủ nhân,
những quả trứng này là trong phủ mang tới, người không nếm một chút sao?”, Bách
Hợp không kiềm được lên tiếng hỏi.
“Trong phủ?
Trứng gà trong phủ chẳng nhẽ không phải do gà đẻ ra? Đều khó ăn như nhau mà
thôi”, giọng oán trách đầy bất mãn thốt ra từ miệng La Tử Nhan.
“Vậy còn
canh thì sao ạ? Người có muốn nếm không? Đây là canh gà ác, rất bổ”, Bách Hợp tiếp
tục khuyên nhủ.
Gà ác? Cái
thứ gà có màu da đen sì sì đó hả? Nghĩ đến là đã không nuốt được rồi. La Tử
Nhan nàng ăn uống rất kén chọn, những thứ nhìn không đẹp, không mĩ quan là nàng
không ăn. Thế là, trước sự nhắc nhở đầy thiện ý của Bách Hợp, nàng tỏ vẻ bất lực
lắc lắc đầu. Để thể hiện quyết tâm của mình, nàng cúi đầu húp cháo soàn soạt,
không nhìn ngang liếc dọc, chỉ “chung thủy” với bát cháo này mà thôi.
Sau khi ăn
xong bát cháo thứ ba, La Tử Nhan thỏa mãn đặt đũa xuống. Bách Hợp vẫn nhíu chặt
mày. Đợi kẻ dưới dọn bàn ra ngoài xong, Bách Hợp lại đứng bên cạnh giường, nói:
“Chủ nhân, nô tì biết người không muốn ăn, nhưng chỉ húp cháo thôi thì không được,
cơ thể người cần được bồi bổ”.
La Tử Nhan
nhìn nhìn cổ tay mình. Bồi bổ? Bồi bổ nữa thì từ lợn sẽ biến thành voi mất. Người
phụ này không những xấu mà còn hơi béo, đúng là “nhà dột lại còn mưa cả đêm”,
sau đó nàng lại “hỏi thăm” ông Trời lần nữa.
Đột nhiên,
La Tử Nhan nhớ ra một chuyện, nàng nhìn Bách Hợp, hỏi: “Vừa rồi ngươi nói người
trong phủ?”.
Bịch một tiếng,
Bách Hợp quỳ sụp xuống, mếu máo nói: “Chủ nhân, nô tì không phải cố ý muốn làm
người đau lòng, nô tì đáng chết, xin người trách tội”.
Trách tội
cái con khỉ ấy! Nàng còn chưa biết vì sao cô ta lại quỳ xuống dọa người như thế.
Có điều những gì chiếu trên ti vi cũng không hoàn toàn là giả, ít nhất thì cái
màn quỳ lên quỳ xuống này là thật. Tiếng đập mạnh đến thế, không biết đầu gối
thâm tím đến bao giờ mới hết đây. Không biết bọn họ có chuẩn bị cái thứ “tha hồ
quỳ” mà tác giả Quỳnh Dao đã chuẩn bị cho Tiểu Yến Tử không nhỉ? Đấy là bộ phim
có Càn Long xuất hiện, không biết… Ôi, mắt La Tử Nhan bắt đầu sáng quắc lên,
Càn Long… không biết liệu có cơ hội được gặp hay không? Thế là nàng lập tức
quên bẵng câu hỏi vừa rồi vẫn chưa được giải quyết, hào hứng túm lấy cánh tay
Bách Hợp hỏi tiếp: “Đương kim hoàng đế là ai?”.
“Rầm!”
Nhìn bọ dạng
lăn ra đất như “chết không nhắm được mắt” của Bách Hợp, La Tử Nhan vỗ vỗ ngực tự
trấn an mình, cảnh này trong ti vi không thấy chiếu, nhưng hành động này có hệ
số nguy hiểm rất cao. Cũng may nàng… nên nói là thân phận của người mà nàng
đang gửi hồn đây… không phải làm như thế. Cuối cùng cũng nhìn thấy điểm có lợi.
Có điều, nàng đâu hỏi điều gì đại nghịch bất đạo tới mức bị lôi ra trước Ngọ
môn chém đầu đâu? Sao cô ta lại… ? Thôi, tốt nhất là tới xem nha đầu kia có bị
thương ở đâu không? La Tử Nhan đi chân đất đến bên cạnh Bách Hợp, ngồi xuống,
giơ mấy ngón tay thon thon ngọc ngà ta huơ huơ trước mắt cô ta. Mà có lẽ gọi
chúng là mấy củ cải lùn lùn ngắn ngắn thì hợp lý hơn. Thấy tròng mắt Bách Hợp đảo
đảo, La Tử Nhan cười cười, hỏi: “Mấy đây?”. Sau đó, nàng thấy Bách Hợp nghẹo đầu.