“Con người
nàng thật khiến người ta đau đầu”, Dận Chân cười nói, “Nghĩ tới đau cả đầu. Ăn
cơm thôi”.
“Dạ?” Đề
tai đột nhiên bị chuyển, Nhan Tử La có chút không bắt kịp, đau đầu khiến muốn
ăn cơm? Đây là thứ logic gì? Không phải nên tìm thuốc uống sao? Lẽ nào cơm nhà
chàng cũng là món thuốc?
“Dạ gì mà dạ?
Thu dọn rồi ăn cơm.” Dận Chân kéo chăn ra khỏi lòng nàng, nhìn nhìn mái tóc
nàng, ngủ mà lăn qua lăn lại đầu bù tóc rối rối. Sao đó lòng thầm thở dài, người
phụ nữ lôi thôi này!
“Ồ!” Nhan Tử
La dùng tay vén vén lại tóc, cầm một cái dây buộc túm lại, rồi nhanh nhẹn mặc y
phục, lê ra tới bàn, sau đó mở to mắt. Xong rồi, vật chứng bị mang về, vị đại
gia này không làm trinh sát thì thật lãng phí nhân tài.
“Thứ này ăn
thế nào?” Dận Chân nhìn chiếc bánh ga tô lớn thật sự không biết phải xuống tay
từ đâu.
“Là để ăn ạ?”
Nhan Tử La muốn xác nhận lần nữa, không phải dùng làm tội chứng sao?
“Không để
ăn thì còn để làm gì?” Dận Chân lạnh lùng liếc nhì nàng một cái.
“Ha ha, để
ăn để ăn”, Nhan Tử La cười nói, sau đó đi tìm một con dao, vung tay nhoan nhoán
chia thành từng miếng. Bách Hợp cầm đĩa và dĩa tới, Nhan Tử La đưa một miếng lớn
cho Dận Chân, còn mình chọn một miếng vừa vừa, sau đó theo thói quen của bản
thân, nàng bưng lên đầu tiên là thè lưỡi liếm một vòng kem phết trên mặt bánh.
Sau đó bỗng dưng nhớ ra bên cạnh còn có người, lại ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn
Dận Chân cười, cầm dĩa lên ăn từ từ, duyên dáng.
Dận Chân vốn
không thích đồ ngọt nên nhường hết phần kem cho nàng. Sau đó mới chậm rãi ăn từng
miếng một.
“Mấy hôm nữa,
đám tú nữ vào kinh. Hai muội muội của nàng cũng trong danh sách đợt tuyển”, Dận
Chân nói. Mấy hôm trước chàng sau người đến Trực Cô một chuyến mới biết tin.
“Lộp cộp!”
Dĩa của
Nhan Tử La rơi xuống mặt bàn, “Muội muội của thiếp? Tú nữ?”. Chuyện gì thế này,
còn cả hai em gái nữa? Nàng đâu biết bọn họ tròn méo thế nào, lần này họ đến,
liệu nàng có bị lộ hay không?
Dận Chân lại
tưởng nàng đang quá vui mừng. “Ừm. Ta đã sắp xếp để họ ở trong phủ vài ngày
chơi với nàng”. Dận Chân nói.
“Ồ” Nhan Tử
La nhặt dĩa lên, lòng đang tính toán xem nên làm thế nào. Dĩa cứ xiên đi xiện lại
trên miếng bánh, cho đến khi cắm lỗ chỗ như tổ ong. Dận Chân nhìn chiếc nhẫn
huyết ngọc trên tay nàng, hình như trông rất hợp. Đột nhiên nghĩ ra một việc,
bèn hỏi:
“Nhẫn kết
hôn… là cái gì?”
“Dạ?” Nhan
Tử La sững người lại, sao chàng lại biết từ đó? “Chính là khi thành thân, người
đàn ông và người đàn bà cùng đeo hai chiếc nhẫn giống hệt nhau”, mặc dù không
hiểu tại sao chàng lại hỏi như thế nhưng Nhan Tử La vẫn giải thích.
“Giống như…
tín vật tình yêu?” Dận Chân cảm thấy tìm mình đập rôn ràng.
“Cũng đại
loại là như thế, nó có nghĩa đối phương là người duy nhất. Có điều, nếu sau này
hai người chia tay thì có thể không cần đeo nữa.” Nhan Tử La lạ lẫm nhìn Dận
Chân, vị đại gai này lẽ nào xuyên không đến tương lai vừa hay nhìn thấy một đám
cưới?
“Duy nhất?”
Dận Chân nhắc lại. Duy nhất? Thứ nàng muốn là duy nhất?
“Cũng không
hẳn thế, cho dù không còn tình cảm, nhưng nếu vẫn là vợ chồng thì vẫn phải đeo.
Đấy chỉ là hình thức mà thôi, không có việc gì thì mang ra nghịch chơi”, Nhan Tử
La đáp. Hậu quả của việc chạy theo trào lưu, không mua thì rất mất mặt.
Dận Chân
như đăm chiêu suy nghĩ gật gật đầu. Nhan Tử La đã giải quyết xong một miếng
bánh.
“Ăn nhiều
như thế, tí nữa ăn thế nào được cơm?”, Dận Chân nhìn bộ dạng hạnh phúc khi ăn của
Nhan Tử La nói.
“Cái này…
không phải là cơm tối sao?”, Nhan Tử La cố gắng nuốt nốt miếng bánh xuống hỏi.
Đùa gi vậy, không phải là cơm tối sao không nói sớm, nàng đã ăn no rồi còn đâu.
Đến khi đồ
ăn bày xong, Nhan Tử La nhìn bát mì to trước mặt mình, mặt xanh lại. Đây có lẽ
là bát mì Trường thọ trong truyền thuyết chăng? Một sợi mì làm thành, phải ăn một
miếng hết sạch, không được để đứt đoạn? Trời ơi, nếu còn ăn tiếp, bụng nàng sẽ
nổ tung!
“Còn nhìn?
Ăn đi”. Khẩu khí của Dận Chân như chờ đợi. Nhan Tử La nuốt nước miếng. cầm đữa
lên như một dũng sĩ. Chẳng phải chỉ là một sợ mì thôi sao, cố gắng ăn, lại cố gắng
ăn… Đợi đến khi toàn bột sợ mì dài dằng dặc được nuốt hết vào bụng rồi, Nhan Tử
La cẩm thầy no tới mức không còn cả không gian trong đầu nữa.
Mỗi lần
nhìn Dận Chân ăn một miếng nàng lại có cảm giác như bóng bị bơm thêm hơi vào vậy.
Khó khăn lắm bữa tối mới kết thúc, không thấy Dận Chân có ý định rời đi, Nhan Tử
La cũng không dám giục.
Đúng lúc
này, Bách Hợp vào, nói: “Bẩm Tứ gia, Tiểu Liên bên phòng Niên chủ nhân có việc
muốn bẩm báo”.
“Để cô ta
vào”, Dận Chân đáp. Bách Hợp liền đi ra. Nhan Tử La nghĩ ngợi rồi đứng dậy định
đi thì nghe tiếng Dận Chân gọi lại: “Ngồi xuống”. Nhan Tử La đành ngồi xuống.
Một a hoàn
thanh tú bước vào, đầu tiên là hành lễ. Nhìn cách trang điểm ăn vân của Nhan Tử
La, cô ta thoáng lột ra vẻ kinh ngạc, sau đó mới nói: “Bẩm Tứ gia, chủ nhân có
vẻ khó thở ạ”.
“Ồ” Dận
Chân dừng lại rồi nói tiếp, “Thái y đến xem bệnh chưa?” Tiểu Liên liền nói
chưa.
“Được rồi,
ta biết rồi, ngươi về trước đi. Ta sẽ sai người đi mời thái y”, Dận Chân đáp.
Tiểu Liên rõ ràng hơi sững lại một chút, Nhan Tử La ngồi bên cạnh cũng ngẩn người
ra. Nói như vậy là chàng không đi? Không đến thăm bảo bối Niên phúc tấn của
chàng? Trời sắp có mưa hồng hay sao? Hay là bọn họ cãi nhau rồi? Thật khó đoán,
độ khó còn hơn cả Giả thuyết yếu của Goldbach.
“Nhưng, bẩm
Tứ gia…” Tiểu Liên còn định nói thêm gì nữa nhưng bị Dận Chân lạnh lùng cắt
ngang: “Còn phải để ta nhắc lại lần thứ hai? Không mau lui ra”. Tiểu Liên lúc
này mới nhún nhún người chào, vẻ mặt như không tin nổi, bước ra ngoài.
“Lạ lắm phải
không?” Câu này là chàng hỏi Nhan Tử La. Nhan Tử La vô thức gật gật đầu.
“Thế thì tự
mình nghĩ đi, bao giờ nghĩ ra thì thôi”, Dận Chân nói, sau đó liền bảo Bách Hợp
cho người đi mời thái y.
“Tứ gia,
thiếp thấy chàng vẫn nên qua xem thế nào thì hơn? Sinh nhật… không sao cả, dù
gì cũng ăn mì rồi, cái đó…” “Cái đó” chính là nàng no tới nỗi muốn chạy ra
ngoài đi bộ, mà đại gia ngài ở đây thì nàng không dám, Nhan Tử La thầm nghĩ.
“Việc của
ta cần nàng phải lo sao?”Dận Chân lại lành lạnh liếc mắt nhìn nàng một cái,
Nhan Tử La tự động ngậm miệng.
Sau đó nàng
nghĩ ra rồi, có lẽ họ đã cãi nhau, vì vậy mới dùng nàng để chọc tức Niên Băng
Ngọc. Thật là… tâm trạng nàng vô cùng không vui.
Dận Chân đọc
sách một lát, đột nhiên lại muốn đánh cờ, Nhan Tử La đành giơ đầu ra chịu trận.
Trò chơi khốn khổ này, nàng học mãi mà không biết, nàng chỉ biết chơi cờ nhảy. Ồ,
cũng có thể dạy chàng chơi cờ nhảy, Nhan Tử La tính toán.
“Có tiến bộ”,
Dận Chân đặt một quân đen xuống nói.
“Thật
không?” Nhan Tử La giữ chặt quân trắng, không biết nên đặt vào chỗ nào thì tốt.
“Ừm, ít ra
bây giờ cũng không còn thường xuyên dâng mồi lên miệng cọp nữa”. Bộ dang Dận
Chân rất nghiêm túc khiến người ta thấy cụm từ “dâng mồi lên miệng cọp” kia vốn
chẳng mang tính ám thị nào cả.
Nhan Tử La
“cộp” một tiếng đặt quân cờ xuống, khen người ta như thế mới giống phong cách của
chàng.
Khó khăn lắm
mới đánh xong ván cờ, Nhan Tử La nói thế nào cũng không chịu chơi tiếp, đồng thời
ngấm ngầm tự nhủ ngày mai sẽ vẽ một bàn cờ nhảy.
“Không chơi
thì thôi, cũng không còn sớm nữa, ngủ đi”, Dận Chân nhìn Nhan Tử La nói. Nhan Tử
La sớm đã nhảy xuống sập đi rửa mặt, Dận Chân ngồi đó như nghĩ ngợi gì rồi cười.
Nghiêng đầu
nhìn ngắm Dận Chân lúc này đã ngủ say, Nhan Tử La không chợp mắt được, nghĩ thế
nào cũng không ra vì sao hôm nay Dận Chân lại bất thường như thê, không chịu tới
thăm Niên Băng Ngọc. Cãi nhau? Hình như không đúng, nếu cãi nhau đây chẳng phải
cơ hội tốt để làm hòa sao? Niên Băng Ngọc thất sủng rồi? Lắc lắc đầu, việc này
còn khó hơn sao Hỏa đâm vào Trái Đất. Đấy sau này sẽ là Niêm quý phi hiển hách
vang danh, hơn nữa, một tiên nữ đẹp như thế, lại đang tuổi xuân thì, nghĩ thế
nào cũng không đến lượt nàng ta thất sủng. Thật không hiểu nổi!
Ngày hôms
au đến thỉnh an Nạp Lạt thị, Nhan Tử La cảm thấy Nạp Lạt thị cười rất vui vẻ,
dường như còn nhìn nàng nhiều hơn. Ra khỏi viện của Nạp Lạt thị, Nhan Tử La bèn
hỏi Bách Hợp: “Trên mặt ta có dính gì không hay là y phục xộc xệch?”. Bách Hợp
lắc lắc đầu: “Vậy thì rất lạ”, Nhan Tử La lẩm bẩm nói một mình.
“Chủ nhân,
lạ gì ạ?”, Bách Hợp hỏi.
“Ngươi
không cảm thấy ánh mắt Phúc tấn nhìn ta hôm nay rất khác sao? Ta còn tưởng trên
mặt mình dính cái gì cơ”, Nhan Tử La đáp.
“Chủ nhân,
sao người đã quên rồi, tối qua Tứ gia không đến chỗ Niên chủ nhân mà.” Bách Hợp
mặt mày hớn hở.
Nhan Tử La
đột nhiên dừng bước, thì ra bởi vì chuyện này. Trời ơi, Dận Chân lại gây phiền
phức cho nàng rồi. Thật là đau đầu, lần này thì đám tỷ tỷ muội muội kia lại sẽ
đến châm chọc nàng? Buồn bực buồn bực! Nếu sớm biết thế này, tối qua có phải
dùng chân, nàng cũng đá chàng ra ngoài cho xong.
Toàn thân
rã rời, không còn chút sức lực nào lê bước về tới tiểu viện, Nhan Tử La như muốn
phát điên. Nàng nằm cuộn tròn như đống bột mì trên ghế, đột nhiên nhớ ra một việc:
“Bách Hợp, lại đây, ta hỏi ngươi mấy chuyện”. Bách Hợp vội vàng chạy tới cạnh
nàng.
“Hai đứa em
gái lên kinh thành đợi tuyển của ta là hai đứa nào?”, Nhan Tử La hỏi.
“Chắc là
tam tiểu thư và Tứ tiểu thư”, Bách Hợp đáp.
“Vậy Nhị tiểu
thư đã tuyển xong rồi?” Sao còn sót một đứa?
“Nhị tiểu
thư bị loại rồi”, Bách Hợp đáp.
Nhan Tử La
nghi ngờ nhìn Bách Hợp, nói: “Không thể nào? Ta còn có thể được tuyển, sao con
bé lại rớt được?”. Nhìn kiểu gì thế không biết? Lẽ nào Nhị tiểu thư kia còn xấu
hơn cả nàng? Có điều náng nhớ khi xuyên không tới đây cơ thể này vừa béo vừa đần
mà.
“Cái này…
nô tỳ cũng không rõ lắm. Nhưng Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư chắc sẽ trúng tuyển”,
Bách Hợp nói. Nhan Tử La nhướn nhướn mày, ra hiệu cho cô ta nói tiếp: “Tam tiểu
thư và Tứ tiểu thư là do Tam phu nhân sinh, mà Tam phu nhân ngoại hình xinh đẹp,
Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư từ nhỏ đã xinh hơn các tỷ muội khác rồi”.
“Ồ” Nhan Tử
La có chút kì vọng được gặp hai cô em gái, mặc dù trong ý thức của nàng thì họ
phông phải người một nhà, nhưng nếu đem đi xét nghiệm ADN thì chắc chắn là người
nhà.
Chưa tới một
tháng sau, đột nhiên có một ngày, hai cô em gái của Nhan Tử La đến kinh thành.
Khi họ đến phủ Bối lặc, Nhan Tử La đang ngồi trong phòng ra sức vẽ cờ nhảy. Lúc
Bách Hợp vào bẩm báo với nàng, Nhan Tử La vẽ hình tròn tới biến dạng, lại lãng
phí giấy rồi. Sau đó nhảy xuống sập, ngồi ở đấy đợi hai cô em gái vào.
Đợi một lúc
lâu, Bách Hợp mới đưa hai tiểu cô nương vào. Nhan Tử La nhìn nhìn, không có
chút ấn tượng nào cả, có điều đúng là hai cô bé rất xinh đẹp. Họ hành lễ với
Nhan Tử La, Nhan Tử La vội đứng dậy nói: “Miễn lễ, miễn lễ, tỷ muội một nhà còn
phải khách sáo thế làm gì? Muội đi có vất vả lắm không? Để ta bảo Bách Hợp đưa
hai muội xuống dưới sắp xếp chỗ nghỉ, nghỉ ngợi một lát đi”. Hai tiểu cô nương
đáp: “Vâng”, sau đó theo Sơ Ảnh đến khu phòng phía Đông.
“Ái chà,
đúng là hai tiểu cô nương tươi tắn thơm mát như cây hương bồ!”, Nhan Tử La nói
với Bách Hợp, “Sắp xếp cho họ xong, để Sơ Ảnh hầu hạ họ, điều thêm hai tiểu nha
đầu nữa để sai khiến”.
Bách Hợp vừ
định đi, Nhan Tử La lại gọi giật lại: “Bách Hợp, chúng tên gì?”.
“Bẩm chủ
nhân, Tam tiểu thư là người có khuôn mặt hình trái xoan, khuê danh là Bích La,
người kia là Tứ tiểu thư, khuê danh là Hồng La”. Bách Hợp nói xong mới đi ra, vừa
bước ra khỏi cửa đã nghe tiếng cười của Nhan Tử La đuổi theo sau, hình như còn
vừa cười vừa đập bàn.
Nhan Tử La
ngồi trong phòng ôm bụng cười điên cuồng, cha nàng cũng thật quá sáng tạo, quên
mất không hỏi Bách Hợp, trước kia cha nàng có mở cửa hàng bán dưa muối không,
muối củ cải tím, củ cải đỏ, củ cải xanh? Toàn là dưa muối củ cải, chủng loại
phong phú.
Nàng cứ cười
điên cuồng