Một ngày
tháng Mười hai, đột nhiên có trận tuyết lớn. Nhan Tử La bỗng nghĩ đến ăn thịt
nai thưởng tuyết trong Hồng Lâu Mộng, bèn bảo Bách Hợp và đám a hoàn đi chuẩn bị,
muốn nướng thịt ở tiểu đình nhỏ trong vườn để ăn. Bách Hợp và đám a hoàn mặc dù
sợ nàng ngồi ăn trong gió lạnh sẽ đau bụng, nhưng đây là lần sai khiến đầu tiên
của nàng suốt hai tháng nay, vì vậy vẫn mỗi người một việc theo ý nàng.
Bách Hợp bảo
Ám Hương đưa theo hai tiểu nha đầu vào bếp lấy đồ dùng, sai bọn tiểu nha đầu
chuyển mấy lò than ra ngoài đình, rồi trải lớp nệm da dày lên ghế, sau đó mới cảm
thấy yên tâm một chút.
Nhan Tử La
thấy bọn họ dàn trận như thế, thở dài bất lực lắc đầu.
Than đã được
nhóm lên, thịt cũng đã đặt bên cạnh, Bách Hợp và đám a hoàn đứng cạnh bàn chờ hầu.
Nhan Tử La tự mình nướng mấy phên thịt, nếm nếm thấy quả nhiên là lạ miệng, lại
ăn thêm mấy miếng nữa, cảm thấy hơi ngấy, bèn bảo Bách Hợp rót chút rượu ấm, chầm
chậm uống hết một chén.
“Các ngươi
cũng đừng đứng mãi thế, lại đây cùng ăn đi! Ta ăn một mình không hết được!”,
Nhan Tử La gọi.
“Nô tỳ
không dám”, Bách Hợp và đám a hoàn đồng thanh.
“Cứ phải để
ta nói thêm một vài lần nữa à? Bảo các người ăn thì ăn, ăn ta mới thấy vui.”
Nhan Tử La nghịch nghịch chén rượu, mắt lại nhìn ra mảng tuyết trắng trời ngoài
đình. Thời điểm này năm ngoái, họ cùng nhau chơi ném tuyết, nặn người tuyết.
“Chủ nhân,
hay là bọn nô tỳ cùng chơi ném tuyết, nặn người tuyết với người nhé?”, Bách Hợp
thấy bộ dạng nhìn trời tuyết rồi ngẩn ra của Nhan Tử La bèn hỏi.
“Muốn chơi
thì các ngươi cứ chơi, không cần quan tâm tới ta.” Nhan Tử La đứng dậy đi ra cạnh
đình, giơ tay đón mấy bông tuyết, những bông hoa tuyết đó lập tức tan thành nước.
Bách Hợp vội nói: “Chủ nhân, người hãy mang găng tay vào đi!”.
“Ngươi
không thể để ta yên một lát sao, bà quản gia? Chủ nhân ngươi có phải đồ làm bằng
sứ chạm vào là vỡ đâu.” Nhan Tử La cười.
“Nhưng chủ
nhân…”, Bách Hợp còn muốn nói gì nữa, Nhan Tử La ngoảnh đầu sang nhìn cô ta:
“Ra ăn đi, đừng lo cho ta”. Bách Hợp gật gật đầu.
Lúc này, “cộc
cộc” vang lên tiếng gõ cửa. Nhan Tử La chau mày, lần này thì kẻ buồn chán nào
tìm đến đây? “Ra mở cửa, nếu là người không liên quan thì nói ta ngủ rồi.”
Một tiểu
nha đầu vội giơ tay lên che đầu chạy ra, mở cửa nhìn, liền sững lại, sau đó
quay đầu nhìn Bách Hợp, Bách Hợp cũng sững lại, nhưng vẫn phản ứng nhanh nhẹn vội
chạy ra, nhún người hành lễ nói: “Nô tỳ thỉnh an Thập tam gia”.
Dận Tường gật
gật đầu, nhìn về phía đình, sau đó lắc lư đi đến, cười nói với Nhan Tử La: “Đệ
ngửi thấy mùi thịt, thế mà tên tiểu tử Cảnh Khánh này lại nói không có. Tẩu tẩu
thật vui vẻ quá, ngắm tuyết nướng thịt, đúng là đặc biệt, đặc biệt”.
“Thập tam
gia quá khen rồi”, Nhan Tử La nói.
“Ai da, tẩu
tẩu đừng khách sáo như thế. Dù sao cũng đã đến đây rồi, tẩu tẩu có thể chuẩn bị
thêm cho đệ một phần không?” Dận Tường vẻ mặt thèm khát như sắp rớt nước miếng
tới nơi.
“Thập tam
gia đã nói như thế, Bách Hợp, các ngươi còn không mau chuẩn bị đi?”, Nhan Tử La
dặn dò. Đám a hoàn vội vội vàng vàng mang những thứ ở đình đi rồi lại bày thịt
mới ra. Dận Tường cũng không khách khí ngồi xuống luôn, vừa ăn thịt một cách
ngon lành vừa uống rượu, dường như là bữa rượu thịt chuẩn bị riêng cho hắn không
bằng. Ăn một lúc lâu, ngẩng đầu thấy Nhan Tử La vẫn dựa vào cột đình ngắm tuyết,
Dận Tường cười nói: “Tẩu tẩu không ăn thêm chút nữa sao?”.
“Tôi ăn rồi,
Thập tam gia cứ dùng tự nhiên”, Nhan Tử La không buồn quay đầu lại, đáp.
“Vậy đệ
không khách sáo nữa”, Dận Tường cười, nói, len lén đảo tròng mắt lẩm bẩm,
“Haizz, nha đầu Khuynh Thành mấy hôm trước còn bảo nếu tuyết rơi sẽ quay về
chơi ném tuyết với tẩu tẩu, sao Tứ ca vẫn chưa mang nó về nhỉ?”.
Nhan Tử La
không nói gì, đã rất lâu rồi nàng không được gặp con gái mình.
“Thật đáng
tiếc, nghe nói năm ngoái Tứ ca còn cùng nha đầu Khuynh Thành nặn người tuyết, đệ
lớn bằng chừng này rồi chưa từng thấy Tứ ca lại có hứng thú với cái trò trẻ con
ấy bao giờ, thật là đáng tiếc, đáng tiếc”, Dận Tường lắc đầu, nói giọng nuối tiếc.
Nhan Tử La vẫn không nói gì, nhưng lại quay đầu điềm đạm nhìn hắn một cái, lòng
nghĩ: Lão thập tam này thật là trẻ con. Bất giác nàng cười khẽ.
Đang ăn,
ngoài cửa, một cái đầu thò vào, Bách Hợp đi ra xem, quay vào nói: “Chủ nhân, là
Cảnh Khánh tới mời Thập tam gia, nói Tứ gia đang đợi trong thư phòng”.
Dận Tường vừa
nhét một miếng thịt vào miệng, thở dài: “Haizz, Tứ ca không biết lại định hành
hạ đệ chuyện gì nữa đây, thời gian này thật quá khổ!”, rồi vội vàng nuốt miếng
thịt xuống, lại gặp thêm một miếng bỏ vào miệng, tiện thể uống hớp rượu, sau đó
nhanh nhanh chóng chóng rời đi.
“Đa tạ tẩu
tẩu đã khoản đãi”, Dận Tường nói, sau đó nghĩ thế nào lại dừng chân, quay đầu
nói tiếp: “Tẩu tẩu, tẩu coi như tội nghiệp đệ, đừng để Tứ ca giày vò đệ thêm nữa
được không?”.
“Thập tam
gia đi từ từ, không tiễn”, Nhan Tử La nói, nhấp một hớp rượu, sau đó nói với Ám
Hương: “Các ngươi ăn tiếp đi, ta mệt rồi, đi ngủ đây”, rồi cũng ra khỏi đình
vào phòng.
Bách Hợp
đưa Dận Tường tới cửa, đang định đóng cửa, Dận Tường liền quay đầu lại hỏi: “Chủ
nhân nhà ngươi cứ sống thế này à?”
Bách Hợp gật
gật đầu, “Vâng. Hôm nay vẫn còn khá đấy, ít ra còn muốn ăn. Thập tam gia, ngài…
có thể nói với Tứ gia một câu, đưa Cách cách về nhà ở vài ngày được không? Chủ
nhân mặc dù không nói ra, nhưng nô tỳ có thể thấy, chủ nhân rất nhớ nhung Cách
cách”.
“Biết rồi,
các ngươi hãy hầu hạ cho cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót gì”, Dận Tường nói.
“Nô tỳ biết
rồi. Thập tam gia đi từ từ”, Bách Hợp cung kính.
Dận Tường cất
bước đi về phía trước, đi được vài bước quay đầu lại nhìn, cửa tiểu viện đã
đóng.
Đến thư
phòng, thấy Dận Chân đang đứng trước cửa sổ, cửa sổ thì mở, hoa tuyết thỉnh thoảng
lại bay lạc vào trong.
“Tứ ca,
huynh về rồi.” Dận Tường đi tới cạnh chàng, nhìn ra ngoài, cố ý nói: “Hôm nay
trời lạnh thế này đừng mở cửa sổ nữa được không, Tứ ca? Tuyết thì năm nào chẳng
rơi, có gì đang để nhìn đâu”, sau đó giơ tay ra đóng cửa sổ, rồi tự tiện đi tới
ngồi cạnh lò sưởi.
“Đi đâu đấy?”,
Dận Chân hỏi. Cảnh Khánh nói Thập tam gia muốn ra ngoài đi dạo.
“Đạp tuyết
tìm mai, đáng tiếc chẳng còn hoa mà ngắm! Tiện đường tới thăm Tứ tẩu”, Dận Tường
đáp. Dận Chân nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng.
“Đi thăm tẩu
tẩu họ Nhan”, Dận Tường nói rõ hơn, “Trời tuyết lớn thế này, tẩu tẩu lại đứng
trong tuyết, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, nếu không phải tóc tẩu ấy màu
đen, đệ còn tưởng đấy là tượng điêu khắc mới của nhà Tứ ca cơ”.
Hai mày Dận
Chân chau lại, không nói năng gì.
“Mau thêm
than, mau thêm than, lạnh chết mất, đứng trong tuyết cùng tẩu tẩu gần nửa canh
giờ, chân cứng đơ rồi”, Dận Tường lại ra sức xoa xoa tay, bộ dạng như rất lạnh,
nói. Hắn len lén nhìn anh trai mình một cái. Tốt lắm, hai đầu mày sắp đan vào
nhau thành hình hồ điệp rồi, không tin huynh không xót xa, Dận Tường thầm nghĩ
trong lòng.
Hai anh em
bàn chuyện công vụ một lúc, Dận Tường bèn vội vội vàng vàng cáo từ, hắn phải đi
làm một việc nữa.
Khi trời
nhá nhem tối, thiệp mời từ phủ của Thập tam gia được gửi đi tới các phủ của tất
cả các A ca khác, nói là mời các vị huynh đệ tới phủ thưởng tuyết. Các A ca mặc
dù không có tâm trạng, nhưng hiếm khi thấy lão Thập tam hiếu kính một lần, cũng
đành nể mặt.
Thế là sau
bữa sáng ngày hôm sau, trước cửa phu Thập tam a ca bỗng trở nên náo nhiệt. Các
vị A ca hoặc là ngồi xe hoặc là ngồi kiệu, cưỡi ngựa, đều mang theo tùy tùng đến.
Dận Tường đứng ở cổng đích thân đón tiếp, sau đó lệnh cho người hầu đưa các A
ca vào phòng khác nghỉ ngơi trước.
Dận Chân, Dận
Hữu cùng đến một lúc. Dận Chân nhìn khuôn mặt đang cười tươi như hoa nở của lão
Thập tam mà bất giác chau mày, lão Thập tam thấy anh trai mình sa sầm sắc mặt,
cố ý nói: “Ái chà, Tứ ca hôm qua ngủ không ngon giấc sao? Sắc mặt khó coi
quá!”, liền bị Dận Chân tức tối trừng mắt lườm cho một cái. Tối qua chàng lăn
đi trở lại cả đêm không sao ngủ được, hễ nhắm mắt vào là thấy Nhan Tử La biến
thành tượng điêu khắc, đều là do tên tiểu tử này hại.
Chờ mãi, những
người nên đến cũng đã đến cả rồi, Dận Tường mời các vị huynh đệ quá bộ ra thủy
đình ở hậu hoa viên. Các vị A ca vừa đi vừa nhìn cảnh tuyết, tuyết lớn tới tận
hôm nay vẫn chưa ngừng rơi.
“Lão Thập
tam, hôm nay sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện thưởng tuyết?” Người nói là Dận
Đường, gần đây tâm trạng của hắn rất tốt, “ông già” đã chịu phục nguyên chức
cho Bát ca rồi.
“Ai da, hổ
thẹn hổ thẹn, đệ đâu phải là người có nhã hứng ấy, vì vậy, việc thưởng tuyết chẳng
qua chỉ là cái cớ mà thôi”, Dận Tường cười nói. Hắn nói xong, các A ca trong
lòng đều thất kinh, lẽ nào là “tụ hội”? lúc này đây chính là một đề tài mẫn cảm.
“Lão thập
tam, đệ…?”, Dận Ngã hỏi.
“Đệ á, là mời
các huynh đến để ăn”, Dận Tường cười híp mi đáp, giả bộ như không hề biết đám
huynh đệ của mình lúc này đang nghĩ cái gì.
“Ăn? Ăn ở đây?”
Vẫn là Dận Ngã lên tiếng. Những A ca khác đều nhìn hắn.
“Đúng thế,
các vị yên tâm, trong đình có sưởi, đệ còn đặc biệt dặn dò đặt thêm vài cái lò
sưởi rồi. Hơn nữa, còn có loại rượu nóng thượng hạng, Thập ca cứ yên tâm đi”, Dận
Tường đáp.
Cả đoàn người
đi vào đình, đám a hoàn đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, trên mặt đất trải miếng
da lông dày, đặt một chiếc bàn tròn chân thấp khá lớn, các vị A ca ngồi xuống
xung quanh. Dận Tường liền quay người gọi đám a hoàn bắt đầu.
“Đây là loại
thịt hươu tươi, tối qua đệ sai người ra ngoài thành đặt sẵn, sáng sớm hôm nay vừa
mang đến”, Dận Tường nhìn những đĩa thịt được bưng lên, giải thích. Những miếng
thịt đã được ướp gia vị đầy đủ, bày thịt xong, còn thêm mấy đĩa rau thơm. Các vị
A ca nhìn nhìn, rồi lại nhìn Dận Tường. Dận Tường nhìn Dận Chân một cái rồi mới
nói: “Cách ăn thì lát nữa mọi người học theo đệ là được. Đây là do đệ học được
từ Nhan tẩu tẩu, Hoàng a ma ăn xong còn khen ngon đấy”.
Các vị A ca
quay sang nhìn nhau, không hẹn mà cũng nhớ đến món “Gan lợn nhắm rượu”, muốn cười
nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dận Chân thì đều tự động nén cơn
buồn cười lại vào bụng.
Dận Tường mời
mọc các vị huynh đệ “ăn ngon, uống say”, các vị A ca mỗi người mỗi tâm tư.
Trong đình
đang ăn uống náo nhiệt, thỉnh thoảng lại vọng tới tiếng cười của trẻ con. Dận
Tường nhìn, lắc lắc đầu nói: “Lê Trừng lại đưa hai nha đầu đi bày trò rồi, hôm
qua nghịch ngợm chơi ném tuyết rồi nặn người tuyết nữa, thật là… không quản nổi”.
Đang ăn, một
tùy tùng vào nói: “Bẩm Thập tam gia, Khuynh Thành cách cách đến rồi”. Lời vừa dứt
thì một bóng người tròn tròn xông vào trong, thấy cả đình toàn các thúc thúc,
bá bá, đầu tiên thoáng sững lại, sau đó ngọt ngào nói: “Con chào Tam bá bá, Ngũ
thúc, Thất thúc, Bát thúc, Cửu thúc, Thập thúc, Thập nhị thúc, Thập tam thúc,
Thập tứ thúc, Thập ngũ thúc”.
Sau đó nhìn
về phía Dận Tường: “Biết là chỉ có Thập tam thúc thương con nhất, có thịt ăn rồi”,
Khuynh Thành láu cá nói.
“Không phải
là Thập tam thúc tìm con, mấy người ngoài kia tìm con để chơi cùng”, Dận Tường
chỉ chỉ ra ngoài, “Lát nữa bọn họ sẽ đắp thầy phù thủy tuyết biết bay”.
“Thập tam
thúc…”, Khuynh Thành kéo dài giọng, “Con giờ đã lớn rồi, không còn chơi trò đắp
người tuyết nữa, không chơi với họ đâu”.
“Vậy thì
con ra dạy họ, dạy một lát rồi quay vào ăn thịt”, Dận Tường cười, dỗ dành.
“Thập tam
thúc, làm gì có thầy phù thủy biết bay, ngạch nương con lừa con thôi, con đợi
suốt cả đêm mà chẳng thấy nó bay gì cả”, Khuynh Thành bĩu môi nói, sau đó nhìn
cha mình, “A ma, hôm nay con về nhà được không? Con nhớ ngạch nương quá”.
“Ừm”, Dận
Chân gật đầu đồng ý, sau đó nhìn Dận Tường một cái. Có điều lần này chỉ là
nhìn, không phải lườm.
“Vậy bây giờ
con về được không?”, Khuynh Thành chớp chớp đôi mắt to, hỏi.
“Chẳng phải
con muốn ăn thịt sao, nha đầu Khuynh Thành?”, Dận Tường xen vào.
“Về nhà con
ăn cùng ngạch nương, ngạch nương làm ăn mới ngon.” Khuynh Thành cười rất tươi,
sau đó quay sang vẫy vẫy tay chào các vị “trưởng bối”, nhảy chân sáo đi ra, chờ
Bình An công công đưa về nhà.
Kết quả là
bị ngã trên cầu một cái. Những người trong đình nghe thấy Khuynh Thành lẩm bẩm:
“Hoàng nãi nãi và ngạch nương đều thích bó người ta thành thế này, đi đứng chẳng
tiện gì cả!”.
“Cách cách,
nô tài cõng người”, giọng Bình An vọng tới.
“Không cần
đâu, ta tự đi được rồi”, Khuynh Thành đáp.
“Cách cách,
để nô tài cõng người đi, không người lại ngã đấy”, Bình An nài nỉ.
“Không cần
mà, để ngạch nương biết sẽ lại mắng ta là người tàn tật, ta tự đi”, Tiểu nha đầu
nói một cách nghĩa khí. Sau đó xuống cầu, lại không may ngã thêm cái nữa.
Dận Tường dặn
dò tùy tùng: “Đi, đi theo, đừng để nha đầu đó ngã thêm nữa”.
Dận Chân
nhìn bóng con gái mình lũn cũn chạy đi xa, thoáng nghĩ ngợi. Không thể phủ nhận,
Nhan Tử La dạy con gái rất tốt, độc lập, không kiêu ngạo, không vô cớ gây sự,
gan dạ, đương nhiên, còn có chút vụng về, thích nịnh hót nữa.
Các vị A ca
ngồi trong thủy đình ở hậu hoa viên của lão Thập tam thưởng tuyết cả buổi sáng,
đến trưa mới tan. Dận Chân hình như hơi say, Dận Tường vội sai người đỡ chàng
vào thư phòng nghỉ ngơi một lát, lại dặn dò đám a hoàn mang đá giải rượu vào,
còn mình thì đi theo ngay sau.
Đến thư
phòng, sớm đã có a hoàn trải sẵn chăn đêm lên chiếc giường mà hằng ngày Dận Tường
dùng để nằm chợp mắt. Dận Chân được dìu lên giường nằm ngay ngắn rồi, Dận Tường
liền đuổi đám a hoàn ra ngoài, đích thân cầm đá giải rượu nhét vào miệng Dận
Chân. Dận Tường xong việc, quay người định đi thì thấy bên giường có một tờ giấy
gấp rơi ra. Hắn băn khoăn nhặt lên, mở ra xem, là hai bài luật thơ Thất tịch, từ
nét bút có thể thấy đây không phải do một người viết. Chữ của Tứ ca, hắn có thể
nhận ra. Còn bài thơ bên dưới, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự không nghĩ
ra là ai trong số những người mình quen biết có thể viết ra loại chữ xấu tới thế
này.
Quay đầu lại
nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn nhìn bài thơ, đây chắc là của Tứ tẩu nhỉ? Thứ
mà khiến Tứ ca lúc nào cũng mang theo bên mình… chắc chắn chính là của người
kia rồi. Bình thường vẫn nghĩ tẩu ta dốt nát kém cỏi, không ngờ còn thông văn
thơ. Nhưng, bài thơ viết thế này… chẳng trách trong lòng Tứ ca không vui nổi.
Dận Tường gấp
tờ giấy lại nhét vào tay áo của Dận Chân, còn mình thì ngồi cạnh bàn, mắt đảo mấy
vòng, đột nhiên đứng bật dậy, ra cửa gọi một a hoàn vào, dặn dò cô ta vài câu,
khiến a hoàn đó vẻ mặt thất kinh vội vàng đi ngay. Dận Tường liền sốt ruột đi
đi lại lại ở cửa. Cho tới khi thời gian một que hương cháy hết trôi qua, ngoài
hành lang mới thấy bóng dáng một người con gái mặc áo choàng màu trắng đang bước
lại, mũ che hết quá nửa khuôn mặt.
“Thỉnh an
Thập tam gia”, người con gái đó hành lễ nói, giọng mềm mại, như oanh như yến.
“Miễn miễn
miễn, vào đi.” Dận Tường đẩy cửa bước vào, người con gái đó thận trọng đi theo
sau.
“Ngươi
không cần làm gì cả, cứ đứng ở đây là được, cũng không được ngẩng đầu, cứ thế
này thôi”, Dận Tường dặn.
“Vâng. Nô tỳ
hiểu rồi”, người con gái đó nói.
Dận Tường
cười cười, để người con gái đó đứng trước giường, còn mình thì đẩy cửa đi ra.
Hơn một
canh giờ trôi qua, Bích Đào bẩm lại với Dận Tường, Dận Tường nghe xong vội vội
vàng vàng chạy tới thư phòng. Đến cửa thư phòng, lại ngập ngừng do dự, sau đớ
giơ tay gõ cửa. Trong lòng buồn bực vô cùng, làm gì có ai phải gõ cửa chính thư
phòng của mình bao giờ?
“Vào đi”, một
giọng lạnh lùng vang lên. Dận Tường liền phối hợp rùng mình, sau đó đẩy cửa bước
vào. Đoán xem lúc này hắn nhìn thấy cái gì???
Chiếc áo
choàng trắng bị vứt tùy tiện dưới đất, bên cạnh chiếc áo bị ném, còn thấy bóng
lưng đang quỳ khóc thút thít, đầu tóc rối bù. Bên giường, bức tượng điêu khắc mặt
lạnh đang nhìn hắn cười nhạt.
“Tứ ca,
huynh tỉnh rồi à?”, Dận Tường cười hi hi hỏi.
“Hừ hừ”, Dận
Chân tiếp tục cười nhạt, nhìn người đang quỳ dưới đất, “Nói, hắn sai ngươi tới
hay ngươi tự tới?”.
“Tứ gia, nô
tỳ biết sai rồi, Tứ gia xin hãy tha cho nô tỳ lần này, sau này nô tỳ không dám
nữa”, người con gái đó khóc lóc.
“Cái này… Tứ
ca… Huynh xem?”, Dận Tường bắt đầu lắp bắp.
“Cái nào?
Xem cái gì? Ta thấy phải mang tiểu tử người đi gọt đẽo mới đúng.” Dận Chân đứng
dậy, đạp lên chiếc áo choàng màu trắng mà giày xéo.
“Còn không
mau cút đi?” Đây là nói với cô gái. Cô gái kia vội vàng đứng dậy loạng choạng
bước ra ngoài.
Dận Chân đi
đến bên Dận Tường, liếc xéo hắn một cái, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Lão Thập
tam, chuyện này đợi ta rảnh sẽ tính với đệ”, sau đó sải bước ra ngoài. Dận Tường
vội chạy theo sau, gọi quản gia chuẩn bị xe ngựa, đích thân tiễn người ra tận cửa,
nhìn theo bóng chiếc xe, cười ha ha đắc chí.