“Trời ơi,
chủ nhân ngất đi rồi, làm sao đây? Làm sao đây?” Một a hoàn túm chặt lấy tay bà
đỡ. Bà đỡ giơ tay áo quệt mồ hôi trên trán, miệng khẽ lẩm bẩm: “Làm sao đây?
Làm sao đây? Vốn đã là người không có phúc rồi…”, thấy a hoàn kia nhìn mình bằng
ánh mắt căm hận, bà ta khẽ rúm người lại, dù sao cũng là thiếp của Tứ gia…, nói
thế nào cũng còn có phúc hơn bà, trời lạnh cắt da cắt thịt thế này vẫn bị kéo
ra ngoài đi đỡ đẻ cho vợ bé nhà người ta. Mặc dù nghĩ như thế, nhưng không dám
khinh suất thêm nữa, bà ta nhìn nhìn a hoàn: “Bất kể là dùng cách gì cũng phải
làm cho chủ nhân tỉnh dậy…”. A hoàn nhìn khuôn mặt đang dần nhợt nhạt không còn
sắc máu của Cách cách, bất ngờ cầm lấy tay nàng lên và… cắn mạnh!
Cảm giác cưỡi
trên lưng ngựa lao đi như bay thật tuyệt, nhưng trong lúc ấy mà mắc tiểu thì có
lẽ chẳng ai dám nói là tuyệt cả…, La Tử Nhan thầm nghĩ. Có người tốt bụng nào
nói cho nàng nhà vệ sinh ở đâu không? Mặc dù nơi này trời đất bao la, xung
quanh là thảo nguyên rộng lớn, cúi mình xuống là cả người mất hút, nhưng dù sao
nàng cũng được hưởng một nền giáo dục tốt, là nghiên cứu sinh chuẩn bị bước ra
ngoài xã hội báo đáp công ơn Tổ quốc, hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, cho dù nơi đây có
là một cái “toilet thiên nhiên” đi nữa, cũng đừng ép nàng, xin đừng ép nàng,
nàng vẫn thích một nhà vệ sinh sạch sẽ của thế giới văn minh hơn. Hi hi, quả
nhiên là có người, nhìn thấy chưa, chẳng phải có người đang nắm tay nàng kia
sao…
Một tiếng
thét có thể gọi là vô cùng “thảm thiết thê lương” bỗng nhiên vang lên từ trong
nội thất.
“Tỉnh rồi,
tỉnh rồi, tỉnh rồi…”, giọng nói reo vui mà run rẩy. Mong là Cách cách sẽ không
ghi thù, a hoàn này cũng chỉ muốn tốt cho người thôi.
“Đau chết
đi được!… Sao lại cắn ta?… Không nói thì không nói… Ai thế?”, giọng nói của
nàng vang lên trong vô thức.
La Tử Nhan
mở bừng mắt, sắc đỏ bao trùm cả căn phòng khiến nàng còn tưởng nó đang bốc
cháy, sau đó một đám người, với những mái đầu được bới một cách kì quái, đương
nhiên là cũng không kì quái lắm, bởi vì đó là những mái đầu được bới theo kiểu
nhà Thanh mà nàng thường thấy trên tivi. Nhìn trên ti vi là một chuyện, nhưng
khi nó sống động hiện ngay ra trước mắt, La Tử Nhan bất giác rùng mình, có một
dự cảm xấu.
“Chủ nhân,
người tỉnh lại rồi…”, một cô gái nhìn rất thanh tú nói với nàng, tay cô ta đang
nắm chặt lấy tay nàng. La Tử Nhan cố gắng quay đầu lại nhìn vào tay mình, được
lắm, trên tay toàn là vết răng. Tiểu nha đầu này răng miệng cũng khá đấy!
Cô gái kia
liền quỳ sụp xuống, liên miệng: “Chủ nhân, nô tỳ đáng chết, nô tỳ chỉ vì muốn
đánh thức người tỉnh lại”, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi.
La Tử Nhan
gật gật đầu, đang định hỏi cô ta xem nhà vệ sinh ở đâu, thì một người phụ nữ ăn
mặc trang điểm giống hệt bà mối, mặt mày nhăn nhúm châu đầu lại gần. La Tử Nhan
hít thở khó khăn, ha ha, không sợ, không sợ, không phải ma, chỉ là một bà già
có dáng vẻ kì quái mà thôi… Vừa tự nói với bản thân mình, La Tử Nhan vừa cố gắng
tỏ ra thân thiện nhất có thể: “Cái đó… thật ngại quá, nhưng tôi rất đau bụng…”.
Thấy vẻ mặt của bọn họ còn kì quái hơn, lòng La Tử Nhan càng buồn thảm. Không
phải đấy chứ! Ám chỉ rõ ràng như vậy mà còn không hiểu sao? Có điều tại sao vẻ
mặt của bọn họ lại như muốn nói với nàng rằng câu hỏi đó thật “vớ vẩn” nhỉ?
A hoàn với
bà đỡ, tất nhiên rồi, đương nhiên rồi, tất cả những sinh vật có khả năng hít thở
trong căn phòng này đều mở to hai mắt, quay sang nhìn nhau. Đau bụng? Chưa từng
nghe nói ai sinh con mà không đau bụng cả?
La Tử Nhan
cảm thấy bụng lại đau thắt từng hồi, khóe miệng cũng giật giật theo: “Này, tôi
biết là đang có lễ hội hóa trang, nhưng giờ tôi đau bụng lắm, có thể cho tôi biết
nhà vệ sinh ở đâu trước không?”
Thấy vẻ mặt
kinh ngạc của họ còn tăng thêm vài phần, La Tử Nhan thử nói cách khác:
“Toilet”.
Hoang mang…
“Nhà vệ
sinh”
Không hiểu…
“Cầu tiêu?”
Cứ ép tôi phải nói thẳng ra thế sao, cơ mặt nàng co rút lại, thầm lẩm bẩm Tam tự
kinh.
“Ồ!”
Khuôn mặt
La Tử Nhan cuối cùng cũng có thể khôi phục lại vẻ “thuần khiết”, đang định nặn
ra một nụ cười thoải mái như vừa trút xong gánh nặng, thì phát hiện bộ dạng của
những người trong phòng lại vẫn đang… hoang mang.
Cơn đau dữ
dội ập đến ngay sau đó khiến La Tử Nhan vô thức đưa tay lên ôm bụng, và thế là
nàng phát hiện ra… Có vấn đề lớn rồi!
Tại sao bụng
nàng lại sưng lên thế này? Xin thứ lỗi cho nàng vì đã dùng từ “sưng”, bởi vì
nàng biết thực tế nàng vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn chưa có bạn trai, cuộc sống
riêng rất nghiêm túc lành mạnh, dù thế nào cũng không lang chạ vớ vẩn với một kẻ
chẳng ra gì. Ông Trời ơi, đừng đùa nữa mà, nàng rõ ràng vẫn còn trong sạch. Và
để xác định lại, nàng run run ấn ấn tay vào bụng. Mẹ ơi, đau quá! Ôi, tha cho
nàng đi mà, tại nàng lo lắng quá mà.
Đám a hoàn
và bà đỡ đứng nhìn những biểu hiện phong phú thay đổi liên tục trên khuôn mặt
Cách cách. Không phải đau quá mà thành ngớ ngẩn rồi đấy chứ? Bọn họ thầm thắc mắc,
nhưng chẳng ai dám lên tiếng chứng thực. Nhìn Cách cách nhắm chặt mắt lại hít
thở sâu, đến bà đỡ cũng quên cả việc đỡ đẻ, chỉ chờ đợi xem vẻ mặt tiếp theo của
nàng. Quả nhiên, nàng không phụ lòng mong đợi của mọi người…
La Tử Nhan
yếu ớt giật giật khóe miệng, “Vậy là tôi đang sinh con hả?”. Mau, hãy mau cho
nàng một câu trả lời phủ định… Nhưng có lẽ, ông Trời cảm thấy mình đùa hơi quá
lố, đùa mãi một người thì cũng không tử tế lắm, bởi vậy…
Đám a hoàn
và bà đỡ cùng gật đầu một cách trịnh trọng. Cảnh tượng ấy, còn diễm lệ hơn, bi
thương hơn cả cảnh tiễn biệt Kinh Kha qua sông Dịch. Sau khi đón nhận cú sốc
không chút nhân đạo này, La Tử Nhan xinh đẹp lại ngất đi…
“Chủ nhân?
Chủ nhân?”, a hoàn thảng thốt thét gọi.
“Sinh một đứa
con thôi mà cũng tới mức này?”, giọng bà đỡ đầy bất mãn “Làm nàng ta tỉnh lại
đi!”.
Lại một tiếng
thét xé gan xé ruột vang lên…
Mở mắt ra,
La Tử Nhan nhấc cánh tay kia của mình đưa lên nhìn, đúng là một sự đối xứng
hoàn mỹ. Nàng liếc về phía a hoàn đang cúi gằm đầu, cô ta quả thật đang co rúm
lại, run rẩy vì sợ hãi. Tốt lắm, hóa ra vẫn còn biết sợ!
Sau đó,
nàng đảo mắt, chỗ nào cũng thấy một màu đỏ nhức nhối, lòng thầm bất bình, tại
sao lần thứ nhất ngất đi khi tỉnh dậy đã nằm ở một nơi khác, còn lần thứ hai ngất
mà lại không có thay đổi gì thế này? Thôi được, nàng thừa nhận, lần ngất xỉu
này đúng là có hơi… kịch, nhưng mà… thật là khóc không ra nước mắt. Đằng nào
cũng không quay lại ngay được, giải quyết chuyện trước mắt quan trọng hơn. Quyết
định xong, nàng nghiêng đầu nhìn nhìn bà già có mái đầu kì quái. Trong ấn tượng
của nàng, đây có lẽ là bác sĩ sản khoa thời cổ đại, thường gọi là bà đỡ thì phải?
Nhưng một bà đỡ hà cớ gì phải ăn vận giống như bà mai thế này? Không lẽ đấy
chính là nghề tay trái của bà ta? Mặc dù đang rất muốn quay về, nhưng trước khi
chắc chắn chết đi có thể quay trở lại hay không, nàng thật sự không thể mạo hiểm.
Vì vậy…
“Bà biết đỡ
đẻ đấy chứ?” Dù hỏi vậy nghe có vẻ “sỉ nhục” trình độ chuyên môn của người ta
quá, nhưng chẳng còn cách nào khác, nàng không muốn chết. Quả nhiên, vẻ mặt bà
đỡ nhìn như rất ấm ức, a hoàn đứng bên cạnh vội nới: “Chủ nhân yên tâm, bà Ô rất
mát tay”.
La Tử Nhan
yên tâm phần nào, sau đó nói bằng giọng điệu của một tráng sĩ chuẩn bị hi sinh
vì việc nghĩa: “Thế thì đẻ thôi!”.
“…”
Không ai biết
phải nói thế nào, thành ra mặt mọi người trong phòng đều nhăn nhó.