Chiều muộn
hôm nay, Nhan Tử La đưa Mẫn Chỉ, Hạm Chi, Quân Chỉ và Tuyên Ngọc cách cách hiện
tại vẫn đang ở trong cung cùng đám cung nữ lớn nhỏ theo hầu bọn họ đi chơi trò
ném khăn tay. Cung nữ của Mẫn Chỉ là Linh Châu bị ném trúng, đám cung nữ trong
Đồng Thuận trai vì biết cô ta là người Tô Hàng, liền reo hò yêu cầu cô ta hát
tiểu khúc của Tô Hàng[1], Linh Châu vừa hát vừa đỏ bừng mặt. Sau đó Linh Châu cầm
chiếc khăn ném đi, chiếc khăn rơi xuống phía sau Hạm Chi. Hạm Chi liền cảnh
giác, lập tức bật dậy chạy, nhưng bình thường ít vận động, vì vậy không đuổi được,
liền rút cây sáo nhỏ vẫn thường mang theo bên người ra thổi một khúc ngắn. Hạm
Chi cầm khăn cố ý chạy chạy rồi dừng dừng hai ba vòng, sau đó khẽ khàng đặt
ngay phía sau Nhan Tử La. Kết quả Nhan Tử La đã đánh giá thấp Hạm Chi, nên bị bắt
được, rõ ràng là chết không nhắm mắt. Bị Hạm Chi hại nàng cũng đành nhận thôi,
nhưng còn Hạm Chị? Chỉ có thể thừa nhận rằng người xưa nói không sai, “chó cắn
người là chó không sủa”.
[1] Tiểu
khúc là những ca khúc hoặc làn điệu đơn giản sôi động. Tô Hàng là Tô Châu và
Hàng Châu.
Nhan Tử La
đứng giữa, Mẫn Chỉ, Quân Chỉ yêu cầu nàng hát. Nhan Tử La lập tức lắc đầu quầy
quậy, chỉ hát có một lần mà tới tận bây giờ cũng chưa thoát khỏi hậu quả do nó
gây ra, lần này thì nàng nhớ kỹ lắm rồi. Nghĩ một lúc, Nhan Tử La bèn nói: “Tôi
sẽ kể cho các cô nghe một câu chuyện cười, hay hay không cũng phải vỗ tay cổ vũ
tôi đấy, nếu không lần sau tôi sẽ không kể nữa. Chuyện kể là vào thời nọ ở một
nơi này, có một người nọ. Người này khi trưởng thành liền tới một huyện nha để
làm sư gia. Đến mùa hạ, muỗi ở khắp nơi, mỗi lần cắn lại sưng lên thành nốt,
làm thế nào đây? Giăng màn chống muỗi vậy. Huyện thái gia liền đưa tiền cho anh
đi mua cây gậy trúc. Vị gia sư này lại nghe thành đi mua gan lợn[2], liền cầm
tiền cắm đầu đi vào cửa hàng bán thịt. Khi mua gan lợn, người bán hàng đưa cho
anh ta một cái tai lợn coi như “khuyến mại”, trên đường quay về, vị sư gia
nghĩ: Dù gì thì lão gia cũng không biết đến cái tai lợn này, hay là mình giữ lại
để uống rượu, thế là liền nhét cái tai lợn vào trong người. Về tới nha môn, vị
sư gia dâng gan lợn lên, Huyện thái gia nhìn thấy liền tức giận. Rõ ràng là bảo
đi mua gậy trúc, tại sao lại đi mua thành gan lợn thế này? Trong lúc cơn giận
đang bốc phừng phừng, ông ta đột nhiên mắng sư gia: “Tai để đi đâu thế hả?”. Sư
gia nghe thấy vậy, trong lòng băn khoăn. Qủa không hổ danh là thanh thiên đại
lão gia, đến cái tai lợn mà người bán hàng cho thêm cũng biết. Thế là liền
ngoan ngoãn lôi cái tai lợn trong người ra, dâng lên Huyện thái gia, nói: “Tai
đây ạ.” Vì Nhan Tử La vừa kể vừa diễn, cuối cùng còn rút khăn tay ra vờ làm tai
lợn, cả đám chủ nhân, cung nữ đều cười nghiêng ngã. Quân Chỉ ôm bụng dựa hẳn
vào người Hạm Chi. Cười xong, Tuyên Ngọc liền nói, “Tai của vị sư gia này cũng
thật nghễng ngãng, làm sao lại nghe nhầm ra thế chứ”.
[2]”Gậy
trúc” và “Gan lợn” là hai từ có âm đọc na ná nhau trong tiếng Trung.
“Cô đâu có
biết nguyên nhân trong đó”, Nhan Tử La cười nói, “Vị sư gia này nghĩ rằng, đến
giờ cơm tối rồi, chắc bảo mình đi mua gan lợn để uống rượu”. Khiến cả đám người
kia lại được một trận cười nghiêng ngả, đợi bọn họ cười xong, Nhan Tử La thu
khăn tay lại rồi nghiêm túc nói, “Tôi thấy các vị chủ nhân cũng nên sai người
đi mua gan lợn để uống rượu rồi đấy! Khá muộn rồi”. Sau đó nàng nhìn Mẫn Chỉ,
“Mẫn Mẫn, gan lợn của chúng ta đã chuẩn bị xong chưa?”. Mẫn Chỉ cười đáp, “Bẩm
Huyện thái gia, không những mua gan lợn, mà còn cả món tai lợn nữa kia”. Mọi
người lại ồ lên cười một trận, sau đó người nào vào việc của người ấy.
Lúc dùng bữa,
Mẫn Chỉ liền bảo nàng kể cho Thông quí nhân nghe, Thông quý nhân và đám cung nữ
trong phòng cũng được một trận cười vui vẻ.
Ngày hôm
sau, Quân Chỉ còn đặc biệt kể cho Khang Hy nghe, Khang Hy nghe xong thì chẳng
có biểu hiện gì, còn đám tiểu thái giám đứng bên cạnh phải nín nhịn tới khốn khổ,
khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài bịt miệng cười cho hả hê. Đúng lúc ấy
thì Thái tử Dận Nhưng và các vị A ca phụng mệnh tới kiến giá, đám tiểu thái
giám nhất thời không ngưng kịp, thế là bị gọi ra hỏi chuyện. Tiểu thái giám liền
bẩm báo rằng Quân Chỉ cách cách đang kể chuyện cười cho Hoàng thượng bên trong.
Dận Nhưng và các vị A ca thấy lạ, thông báo xong liền vào kiến giá. Quân Chỉ
đang khoa chân múa tay, thấy các ca ca vào liền lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đứng
sang một bên.
Dận Ngã
không kìm được bèn hỏi Quân Chỉ rốt cuộc là đang kể chuyện cười gì, tại sao đám
thái giám trong phòng đều chạy ra ngoài ôm bụng cười ngặt nghẽo. Khang Hy liền
bật cười, bảo Quân Chỉ biểu diễn cho các vị A ca xem. Quân Chỉ liền bắt chước bộ
dạng của Nhan Tử La, vừa kể vừa biểu diễn rất nhịp nhàng. Kể xong các vị A ca
cũng không cười, Khang Hy đảo mắt nhìn khắp một vòng, nói: “Lẽ nào các con cũng
muốn ra ngoài cười?”. Các A ca lúc này mới phá lên cười vui vẻ. Dẫn Ngã và Dận
Trinh là thấy vui nhất, Dận Trinh liền hỏi: “Quân Chỉ, chuyện cười này do ai kể
thế?”.
Quân Chỉ cười
đáp, “Là Nhan tỷ tỷ kể ạ. Hôm qua tỷ ấy kể đúng trước bữa ăn, khiến muội cười tới
đau cả bụng.”
“Nhan tỷ tỷ
nào?” Dận Ngã còn chưa phản ứng kịp.
“Là Tứ tẩu
phải không?”, Dận Đường cũng cười hỏi Quân Chỉ.
“Tự dưng
sao lại gọi là Nhan tỷ tỷ”, Khang Hy nhìn Quân Chỉ một cái nói.
“Quân Chỉ
quên mất, Nhan… Tứ tẩu nói gọi tẩu tẩu hay Tứ tẩu nghe cứ như già bảy tám mươi
tuổi ấy, vì vậy chúng con liền gọi là Nhan tỷ tỷ”, Quân Chỉ chớp chớp mắt cố tỏ
vẻ ngây thơ giải thích.
“Chúng
con?” Khang Hy liếc xéo nàng ta.
“Vâng,
ngoài Mẫn tỷ tỷ ra, còn có Hạm tỷ tỷ, Kỳ tỷ tỷ, Tuyên Ngọc, Tinh Nhi, còn các
muội muội nữa.” Quân Chỉ xòe bàn tay ra đếm.
“Vui quá nhỉ,
vốn trong cung có con và nha đầu Khuynh Thành thôi cũng đủ ồn ào. Giờ đến Hạm
Chi cũng hư mất rồi”, Khang Hy thở dài nói. Ông nhìn các con trai, nghĩ ra còn
có việc phải bàn, liền lệnh cho Quân Chỉ lui đi.
Dận Chân và
Dận Tường cùng đi thỉnh an Đức phi, trên đường đi Dận Tường thỉnh thoảng lại cười,
còn Dận Chân thì sắc mặt căng thẳng cho tới tận cung của Đức phi. Thỉnh an
xong, không thấy Nhan Tử La, Dận Tường liền cúi xuống hỏi Đức phi, “Nương
nương, nha đầu Khuynh Thành đâu ạ?”
“Nha đầu đấy
hả, từ khi mẹ nó vào cung là nó không thèm chơi với bà già này nữa, có lẽ giờ lại
đang ở Đồng Thuận trai”, Đức phi cười đáp. Bà đang nói thì thấy thấp thoáng một
bóng người, vào đến cửa liền kêu đói, Đức phi vội sai nô tỳ mang bánh và sữa
lên. Con bé này không biết do ai dạy, rất thích uống sữa.
“A ma! Thập
tam thúc!” Khuynh Thành chạy tới bên Dận Chân, không cả buồn ăn bánh ngọt.
“Không phải kêu đói sao?”, Dận Chân vỗ vỗ đầu con hỏi.
“Vâng, đói
lắm.” Khuynh Thành trèo lên sập cầm bánh ngọt cắn một miếng, rồi uống hớp sữa,
“Bà ơi, sao sữa chẳng ngọt gì cả”. Đức phi lại vội sai người cho thêm đường,
lúc này tiểu nha đầu mới vui vẻ cười hi hi ha ha uống sữa.
“Bảo bối,
sao không thấy ngạch nương của con đâu?”, Đức phi hỏi.
“Hi hi,
Quân cô nương nói ngạch nương đang làm “đà điểu”. Khuynh Thành ăn bánh ga tô
nên mặt mũi lem nhem, Đức phi dịu dàng giơ tay lau đi.
“Tại sao lại
không chịu ra khỏi phòng? Ngạch nương con bệnh à?” Đức phi nhìn vẻ mặt lo lắng
của con trai mình.
Khuynh
Thành miệng vẫn còn đầy bánh lúng búng lắc lắc đầu, “Không ạ, vừa rồi Lý An Đạt
tới chỗ Thông quý nhân bà bà nói là Hoàng gia gia muốn đến uống rượu với gan lợn,
ngạch nương liền không chịu chạy ra khỏi phòng nữa, Hi hi, Quân cô cô bị ngạch
nương đuổi chạy quanh vườn, ngạch nương nói nếu bắt được sẽ treo cô cô lên đánh
cho một trận”. Khuynh Thành phì cười, “Nhưng họ chơi vui vẻ liền quên mất Bảo bối”.
“Không ai
chơi với Bảo bối nên con mới về phải không?” Đức phi cười nheo mắt hỏi.
“Không phải,
là bởi vì bánh ngọt ở chỗ bà là ngon nhất.” Tiểu quỷ Khuynh Thành quả là biết
cách nịnh nọt. Ăn xong, tiểu quỷ Khuynh Thành trèo lên người Đức phi: “Bà ơi, bảo
bối muốn ngủ rồi”. Đức phi liền ôm Khuynh Thành vỗ nhè nhẹ, một lúc sau tiểu quỷ
Khuynh Thành đã ngủ tít không còn biết trời đất là gì nữa. Dận Tường đứng cạnh
nhìn, rất ít khi thấy Đức phi nương nương thế này. Lúc nào bà cũng tỏ ra đoan
trang, ung dung, nhưng hôm nay khi có Khuynh Thành ở bên, bà lại trở nên hiền từ
nhân ái giống một người bà. Cô nhóc này đúng là bảo bối.
“Uống rượu
với gan lợn… Không biết là nghe ở đâu nữa, mới kể trước bữa tối hôm qua, sau bữa
tối đã truyền ra khắp các cung rồi. Nghi phi còn đặc biệt tới để học ta cách
làm nữa. Ta thấy, ta cũng được thơm lây nhờ hai mẹ con chúng đấy.” Đức phi bất
lực thở dài, “Sau đại hôn của Mẫn nha đầu, con nên nhanh chóng đón vợ về nhà
đi, nếu không các Cách cách trong cung đều thay đổi hết cả”.
Dận Chân hắng
hắng giọng, đáp một tiếng, “Vâng”. Dận Tường đứng cạnh bịt miệng cười. Ra khỏi
cung Vĩnh Hòa, Dận Tường không kìm được hỏi: “Tứ ca, tẩu tẩu ở trong phủ cũng vậy
sao?”. Dận Chân không nói gì, Dận Tường lại hỏi tiếp: “Hoàng thượng ăn bữa gan
lợn uống rượu này, ngày mai có lẽ quý tộc khắp kinh thành đều muốn uống rượu với
gan lợn. Thật không ngờ, Nhan Tử La còn có bản lĩnh này nữa.” Dận Chân “hừ” một
tiếng. “Được rồi được rồi, Tứ ca, đệ không nói nữa, nhìn huynh hằm hằm thế này,
ai không biết lại tưởng đệ trêu chọc gì huynh cơ?”
Buổi tối,
do Khang Hy muốn đến Đồng Thuận trai dùng bữa nên Thông quý nhân sốt ruột, cứ
đi đi lại lại trong sân. Mẫn Chỉ nhìn chỉ biết lắc đầu, sau đó chạy tới kéo tay
Thông quý nhân: “Ngạch nương, giờ hãy còn sớm, Hoàng a ma chưa ra khỏi thư
phòng phía Nam đâu. Đợi Tiểu Qúy Tử về bẩm người ra cũng không muộn mà”. Nghe
xong Thông quý nhân mới chịu vào nhà. Trong bếp, Nhan Tử La đang chỉ đạo các đầu
bếp bày biện. Trên chiếc bàn lớn ngoài gan lợn, tai lợn còn có chân lợn, tim lợn
và cả miếng da lợn mịn màng.
“Ngạch
nương, đây là cái gì?” Khuynh Thành chỉ vào cái đĩa mà nàng vừa bày xong hỏi.
“Tâm can bảo
bối.”
Khuynh
Thành gật gật đầu. “Thế còn cái đĩa này có bày cỏ kia?”, Khuynh Thành cầm một cọng
rau thơm lên hỏi.
“Cỏ gì chứ?
Đấy là rau thơm. Con đúng là đồ ngốc chẳng biết phân biệt tử thế, ngũ cốc gì cả.
Món này hả, gọi là “Đi trên con đường nhỏ giữa làng”, Nhan Tử La cười hi hi
nói.
“Ngạch
nương, vậy hai cái tay lợn này ạ?” Khuynh Thành tò mò nhìn đĩa tai lợn được
thái mỏng xếp lại nguyên hình.
“Con nói
xem nên gọi là gì hay nhỉ?”, Nhan Tử La cười hỏi Khuynh Thành.
Khuynh
Thành lắc lắc đầu.
“Cái này hả,
gọi là “Để ta khe khẽ nói với nàng”. Ha ha, thế nào, ngạch nương thông minh
không?”
Khuynh
Thành gật đầu rất máy móc.
Tới giờ
dùng cơm Khang Hy mới đến. Thỉnh an xong, Thông quý nhân liền lệnh cho đám cung
nữ đưa đồ ăn lên. Khuynh Thành như mọi ngày ngồi ngay lên chân Khang Hy. Sau
khi những đĩa thức ăn tạo hình bày biện rất thô bày xong, con bé giơ bàn tay nhỏ
nhắn mũm mĩm nhiệt tình giới thiệu: “ Để ta khe khẽ nói với nàng, Tâm can bảo bối,
Đi trên con đường nhỏ giữa làng”. Khang Hy nhìn các đĩa thức ăn, rồi laị nhìn
nhìn Khuynh Thành, “Bảo bối, đây là tên do con đặt?”. Nghe không giống lắm. Qủa
nhiên tiểu nha đầu lắc lắc đầu đáp: “Là ngạch nương ạ, ngạch nương còn nói mình
rất thông minh nữa”.
Mặt Nhan Tử
La dài ra, xem ra sau này nàng phải thường xuyên mang theo kim chỉ bên người,
những lúc cần thiết phải khâu miệng nha đầu thối này lại.
“Ồ, ngạch
nương ngươi rất thông minh.” Khang Hy nhìn Nhan Tử La lúc này đang trừng mắt với
Khuynh Thành, “Ăn tai lợn thôi mà cũng đặt một cái tên nhiều từ như thế”.
Nhan Tử La
lập tức quì mọp xuống, “Đa tạ Hoàng thượng đã khen”. Có vung tay cũng không nỡ
đánh người đang cười, ai biết câu tiếp theo ông ta sẽ nói gì chứ, cứ quỳ xuống
trước hẵng hay.
“Ngươi còn
tưởng là trẫm khen ngươi nữa?” Khang Hy khẽ nhếch khóe miệng lên, “Ngồi xuống cả
đi, Lý Đức Toàn, mang rượu ra đây”. Lý Đức Toàn liền quay người cầm cầm bình rượu
từ tay tiểu thái giám rồi rót vào chén các vị chủ nhân.
“Uống rượu
với gan lợn. Trẫm đến ăn gan lợn, tự mình mang rượu tới, như thế cũng không thiệt
thòi cho ngươi quá nhỉ.” Khang Hy cầm chén rượu lên, những người khác vội vàng
bưng lên uống một hớp. Rượu đó không mạnh lắm, Nhan Tử La thoáng cái đã uống
hai chén.
Khang Hy đi
rồi, nàng bắt đầu mơ mơ màng màng, rồi ngủ từ sớm.
Vì uống rượu
nên sáng hôm sau Nhan Tử La dậy muộn, khi vào thỉnh an Đức phi đúng lúc gặp Dận
Chân cũng vừa hết giờ chầu sáng vẻ mặt của Nhan Tử La lập tức gượng gạo. Đức
phi hỏi thêm về bữa tối hôm qua với Khang Hy, Nhan Tử La kể lại cho bà nghe, bỏ
bớt câu chuyện đặt tên món ăn của mình. Sau khi ngồi một lúc, Nhan Tử La lấy cớ
hôm nay Mẫn Chỉ còn có việc rồi cáo từ Đức phi lui ra ngoài.
“Con bé đã đi
rồi, con còn không đi?” Đức phi nhìn Dận Chân một cái, “Sao gần đây ta thấy con
bé như có vẻ muốn tránh con, cãi nhau hay sao?”
“Không ạ, Nếu
Mẫu phi không còn gì dặn dò nữa, con xin cáo lui” Dận Chân cũng lui ra. Nhan Tử
La đã đi đến cổng, Dận Chân liền ho một tiếng, bóng người phía trước nhận được
mệnh lệnh lập tức dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, chỉ cuối mặt đứng đó nghịch
nghịch khăn tay. Dận Chân đi tới bên nàng, nàng liền chầm chậm theo sau.
“Xin lỗi”,
Nhan Tử La phá vỡ sự im lặng, tốt nhất là nên nhận sai trước, nếu không người
đàn ông này lại dùng cái cổ họng được ngâm trong thùng nước đá để nói chuyện với
nàng cho xem.
“Tại sao lại
tránh ta?”, Dận Chân bình thản như hỏi “Nàng ăn cơm chưa vậy?” Nhan Tử La đầu
óc u mê, nếu biết tại sao tránh chàng thì thiếp đã tránh triệt để rồi.
“Tứ gia,
người hiểu lần rồi, thiếp thần đâu có tránh người”. Chính là vì không muốn nhìn
thấy chàng, nhìn thấy chàng trong lòng không dễ chịu.
“Tốt nhất
nên là hiểu lầm.” Dận Chân dừng bước quay người lại, “Cho dù không phải là hiểu
lầm, thì nàng cũng biết có tránh cũng vô ích”.
Nhan Tử La
nhoẻn miệng cười, “Đương nhiên là hiểu lầm, Tứ gia săn sóc cho thiếp thần như vậy,
thiếp thần vui còn không kịp nữa là, làm sao có thể ngu ngốc tránh người chứ!”.
Dận Chân thấy
nàng cười, nhưng sao có cảm giác nụ cười ấy thật nhức mắt. “Được rồi, đi đi”, Dận
Chân nói.
Nhan Tử La
vui vẻ nhún mình nói: “Tứ gia đi cẩn thận”, sau đó quay phắt người đi về hướng
ngược lại, hoàn toàn không chút lưu luyến. Dận Chân đứng nguyên tại chỗ cho tới
khi nàng đi xa mới quay người đi tiếp. Người phụ nữ này, nàng ta không biết nên
quay đầu lại nhìn chàng một cái hay sao? Vừa rồi nàng ta nói vui còn không kịp,
bộ dạng lúc này rõ ràng như muốn nói là tránh còn không kịp.
Nhan Tử La
đi lang thang tới thẳng chỗ Lương phi, Lương phi đang nghỉ ngơi. Nhan Tử La thấy
trên bàn có 2 tách trà, biết là Dận Tự đã đến, liền yên tâm ngồi xuống, Tử Trúc
mang trà lên cho nàng, vừa nếm đã nhận ra vị trà thông.
“Loại trà
này ngon, Dận Tự uống xong cũng khen, thường thì nó rất kén chọn trong việc uống
trà.” Lương phi nghiên đầu, nhìn nàng cười rất tươi: “Đến cung Vĩnh Hòa rồi?”.
Con bé này sao hôm nay như có tâm sự trong người ấy nhỉ?
“Dạ vừa đến
rồi ạ. Nương nương, mấy ngày hôm nay nương nương làm gì?” Nhan Tử La cầm chén
trà lên, nhìn Lương phi.
“Làm gì à?
Đọc sách, làm vài việc nữ công, giờ còn đang ngắm hoa nở”, Lương phi cười đáp.
“Ồ, Tâm
nương nương đang rất thanh tĩnh!”, Nhan Tử La nói với vẻ mặt suy tư.
“Nha đầu,
thế hàng ngày người làm những gì?” Lương phi lại hỏi.
“Trước khi
chuyển về đây, hàng ngày nô tỳ thường đọc sách, ngủ, ngồi xích đu, tắm rửa cho
lũ chó, dắt chúng đi dạo, làm bánh ngọt, khi Mẫn Chỉ đến chơi thì chảnh chọe với
nàng ấy, thỉnh thoảng cùng Mẫn Chỉ cải trang vào trong thành chơi… rất nhiều việc!
Nhưng bây giở chỉ còn biết đọc sách, rồi ngủ thôi”, Nhan Tử La uể oải trả lời
“Vì vậy
ngươi thấy không vui.” Lương phi thấu hiểu.
“Nương
nương, nô tỳ bẩm sinh vốn không phải là người thích ngồi hưởng hạnh phúc, vì vậy
cảm thấy cuộc sống ở đây thật tẻ nhạt.” Nhan Tử La lại nhấp một ngụm trà, “Nô tỳ
nên học tập người, nếu không nô tỳ cũng không biết phải sống những ngày sau này
thế nào nữa. Nương nương người nghỉ ngơi đi, nô tỳ cáo lui”. Nhan Tử La đứng dậy
cáo từ rồi lui ra ngoài, sau đó cúi đầu từ từ đi về Đồng Thuận trai, giờ nàng sẽ
không bị lạc nữa. Do không để ý nên Nhan Tử La đụng phải một người, ngẫng đẩu
thì nhận ra đó là Dận Đường, nàng hành lễ theo thói quen: “Cửu gia cát tường!”.
Vị Cửu gia này đẹp trai quá, rõ ràng không giống con người. Theo lý à nói thì
ngạch nương của hắn là Nghi phi không đẹp bằng Lương phi, sao có thể sinh ra một
vị A ca tướng mạo giống như yêu nghiệt thế này?
“Cửu gia?
Cát tường? Ừm, Cát tường?”, Dận Đường nói. Nhan Tử La biết ngay hai từ “Cát tường”
hắn cố ý nhắc lại là muốn chế nhạo việc nàng đã lừa hắn.
“Cửu gia đại
nhân rộng lượng chắc sẽ không so đo với nhi nữ tầm thường như nô tỳ”, Nhan Tử
La bất lực nói. Xem ra quả nhiên không thể mắc sai lầm, nếu không hàng ngày sẽ
có người tới nhắc nhở nàng, giày vò nàng như kiến bò trong xương.
“Nếu ta cứ
muốn so đo thì sao?”. Dận Đường cố ý nói.
“Vậy thì nô
tỳ đành phải chịu sự trách phạt của người thôi.” Đồ nhỏ nhen, sao không biến
thành đàn bà đi. Không chừng hắn chính là một người con gái, cải trang ăn mặc
thành đàn ông thôi, chẳng trách nào nhỏ mọn như thế.
“Nghĩ gì đấy?
Sao lúc nào trông ngươi cũng nghệt ra thế!” Dận Đường đi quanh nàng một vòng,
“Nhắm rượu với gan lợn, hôm qua Hoàng a ma ăn có ngon miệng không?”.
“Cái đó Cửu
gia người phải hỏi Hoàng thượng.” Nhạn tử La bĩu môi, nàng làm sao mà biết
Khang Hy ăn có ngon miệng hay không ăn vào bụng ông ta chứ có vào bụng nàng
đâu.
“Ta phát hiện
nhiều lúc ngươi cũng rất to gan.” Dận Đường đi thẳng tới đình nghỉ chân bên cạnh
ngồi xuống, “Bình thường ngươi vẫn nói chuyện với Tứ ca như thế này sao?”.
“Không dám,
Nhan Tử La đối với bất kì vị A ca nào cũng không dám bất kính”, Nhan Tử La cúi
đầu nhũn nhẵn đáp.
“Ừm hừ!
Không dám? Không dám nói bọn ta là độc dược?” Dận Đường nghĩ lại thấy buồn phiền,
mặc dù hắn có vợ bé, nhưng chẳng thấy người nào bị trúng độc cả.
“Dạ? Đấy chỉ
là những lời nói lung tung sau khi uống say của Nhan Tử La, Cửu gia anh tuấn
hào sảng, lừng lững như cây trước gió, phong lưu ngọt ngào như thế…” Đúng là loại
độc dược mạnh, “Sao có thể là độc dược được chứ?”. Nhan Tử La nói những lời mà
mình nghe xong cũng muốn nổi da gà.
“Ha ha ha, Nhan Tử
La, con người ngươi… Ha ha. Được rồi, ta không đôi co với ngươi nữa, ta phải đến
dự yến ở phủ Đại a ca rồi!”, Dận Đường đứng dậy cười rồi bỏ đi. Nhan Tử La đứng
đằng sau trừng mắt nhìn theo bóng lưng Dận Đường, miệng vẫn lẩm bẩm, “Đại độc dược!
Đại háo sắc! Đại lưu
manh! Yêu nghiệt!”, sau đó hậm hực cất bước.