“Nhìn bộ dạng
của muội muội, xem ra bọn họ chẳng nói được câu nào tốt đẹp nhỉ?”, Nữu Hỗ Lộc
thị hỏi. Nhan Tử La cũng cười, đáp: “Quen rồi mà! Muốn nói gì thì nói, dù sao
cũng chẳng ảnh hưởng tới ai, chẳng qua cũng chỉ phải vểnh tai lên để nghe mà
thôi”.
“Phụ nữ mà,
đều rất dễ ghen tị. Có điều, muội muội cứ coi như nghe chuyện cười, vào tai
trái cho ra tai phải đi”, Nữu Hỗ Lộc thị nói.
“Muội cũng
chính là có ý này!”, Nhan Tử La bất lực nói.
“Nha đầu
Khuynh Thành thông minh lanh lợi, cởi mở vui vẻ, chẳng trách Vạn tuế gia và
nương nương đều thích. Có Hòa Thạc công chúa rồi, sau này muội muội không cần
phải buồn phiền nữa”, Nữu Hỗ Lộc thị nói với giọng ngưỡng mộ.
Nhan Tử La
nhìn nhìn Nữu Hỗ Lộc thị, lòng thầm nghĩ, muội chỉ có một mình Hòa thạc công
chúa, sau này tỷ còn là mẹ đẻ của Hoàng thượng đấy!
“Tỷ tỷ đừng
nói như thế, sau này phúc khí của tỷ nhất định còn hơn muội rất nhiều lần”,
Nhan Tử La nói.
“Ta… mấy
năm nay đều chẳng có gì, còn dám nói gì tới phúc phận?”, Nữu Hỗ Lộc thị cúi đầu
đáp.
“Tỷ tỷ, kịch
hay không sợ muộn! Tỷ tỷ đối xử với mọi người khoan dung nhân từ, ông Trời nhất
định sẽ không ngược đãi tỷ tỷ.” Nhan Tử La cảm thấy ngữ khí của mình kiên định
chắc chắn giống như đám “thầy bói” giang hồ vậy.
“Nhờ lời
lành của muội muội”, Nữu Hỗ Lộc thị nói. Ngước mắt nhìn khắp phòng, nàng ta hỏi:
“Sao đồ thu hết cả lại thế này? Nhìn lạnh lẽo trống trải quá”.
“À, muội định
quay về biệt viện sống”, Nhan Tử La cười khẽ, đáp.
“Tại sao muội
lại làm thế?”, Nữu Hỗ Lộc thị thất kinh hỏi.
“Thanh
tĩnh. Muội ấy à, lười biếng quen rồi, những ngày sống trong nhà sâu vườn rộng
thế này thật sự không quen được. Hơn nữa, thời gian ở đây cứ ốm o mãi, ở biệt
viện không khí trong lành, cũng coi như là muội đi dưỡng bệnh”, Nhan Tử La dựa
vào gối tựa mềm, nhìn Nữu Hỗ Lộc thị nói.
“Tứ gia đồng
ý rồi?”, Nữu Hỗ Lộc thị hỏi. Nhan Tử La gật gật đầu.
“Bao giờ muội
muội định đi?”, Nữu Hỗ Lộc thị lại hỏi.
“Chỉ khoảng
một hai ngày nữa thôi, vốn định hôm nay đi, nhưng Phúc tấn nói đợi khỏi bệnh rồi
đi cũng không muộn, muội không thể phụ ý tốt của Phúc tấn.” Nhan Tử La cười.
“Nói thế
nào bây giờ nhỉ, chị em đang sống với nhau hòa thuận, muội đi rồi, trong lòng
ta bỗng thấy hoang mang. Muội muội, nếu là người khác, có lẽ sẽ nghĩ muội muội
vì Bích La mà thấy không vui, nhưng ta hiểu, chắc muội đang giận dỗi Tứ gia!”,
Nữu Hỗ Lộc thị nói.
“Sao tỷ tỷ
lại nghĩ như thế?”, Nhan Tử La hỏi.
“Cái này,
muội không cần biết. Muội muội hỏi vậy, xem ra tỷ đoán đúng rồi. Có điều, ta
tin, muội sẽ nhanh chóng quay về. Quãng thời gian ta sống trong phủ cũng không
ngắn, những người phụ nữ đến rồi đi ta gặp không phải là ít, nhưng, người khiến
gia phải bận lòng thế này chỉ có một mình muội thôi”, Nữu Hỗ Lộc thị nói với giọng
mặc nhiên.
“Tỷ đừng đề
cao muội nữa, nặng nhẹ thế nào bản thân muội chẳng phải rõ hơn ai hết hay sao?”
Nhan Tử La nhếch khóe môi, sau đó nói, “Thôi, chúng ta đừng nói những chuyện buồn
bực đó nữa”.
“Ừm, một
ngày nào đó, không chừng tỷ tỷ ta cũng sẽ đến biệt viện ở cùng muội”, Nữu Hỗ Lộc
thị cười.
“Tỷ đừng đến,
tỷ đến muội sống chật chội lắm”, Nhan Tử La đáp. Không thể nào nói hoan nghênh
người ta đến được nhỉ? Bởi vì nếu nói thế chẳng khác trù người ta thất sủng,
hơn nữa dù thế nào thì, sau này người ta sẽ là mẹ của Càn Long, tốt nhất vẫn
nên lấy lòng người ta một chút.
“Muội muội
thật chẳng hiếu khách gì cả”, Nữu Hỗ Lộc thị cũng cười.
Nói chuyện
thêm một lúc nữa, Nữu Hỗ Lộc thị thấy sắc mặt nàng không được tốt, bèn nói:
“Thôi, muội nằm nghỉ đi, nói chuyện lâu quá, quên mất muội là người bệnh”, sau
đó đứng dậy định đi.
Nhan Tử La
đành phải ngồi dậy tiễn nàng ta. Ra tới cửa phòng, Nữu Hỗ Lộc thị dừng bước,
kéo tay Nhan Tử La: “Muội muội đừng nuôi ý định ở lại biệt viện mãi, tiểu viện
này vẫn phải có người ở mới được, có người ở, lòng gia sẽ vui, đám tỷ muội
chúng ta mới có thể vui vẻ sống”.
“Tỷ bảo trọng
nhé!” Nhan Tử La tiễn nàng ta ra tới cửa, đợi nàng ta đi rồi, nàng vẫn đứng ở cửa
một lúc sau mới quay vào.
“Bách Hợp,
ngươi đi bảo họ chuẩn bị xe! Ngày mai chúng ta sẽ lên đường”, Nhan Tử La nói.
“Chủ nhân,
hay là, chúng ta đợi Cách cách về rồi cùng đi?”, Bách Hợp hỏi. Cứ tưởng sự việc
có cơ hội chuyển hồi, ai ngờ chủ nhân lại vẫn kiên quyết cứ như ăn phải quả cân
vậy.
“Nó hả,
chưa hết tháng Chạp thì chưa về đâu. Hơn nữa, về biệt viện cũng vậy mà.” Nhan Tử
La trèo lên giường sưởi, nghiêng đầu nằm lên gối, hôm nay thật mệt chết đi được.
“Vâng, chủ
nhân.” Bách Hợp lui ra với vẻ không cam lòng.
Mười bảy,
ăn xong bữa sáng, kẻ dưới tới nói xe đã chuẩn bị xong. Nhan Tử La lệnh cho bọn
họ chuyển đồ, còn mình thì tới chỗ Nạp Lạt thị thỉnh an cáo từ. Nạp Lạt thị dù
cố níu kéo mấy câu, nhưng trong lòng cũng biết nói thế cũng vô dụng. Đành dặn
dò Bách Hợp và bọn người hầu phải phục vụ nàng chu đáo. Rồi sai thêm mấy a hoàn
trong phủ đi theo.
“Tứ gia đã
lên triều rồi, muội muội đợi thêm một lát được không?”, Nạp Lạt thị hỏi.
“Không cần
đâu, mấy hôm trước muội đã cáo từ rồi”, Nhan Tử La đáp.
“Muội muội
đi tới biệt viện cho lòng thoải mái, sau đó thì về nhé!”, Nạp Lạt thị nói. Nhan
Tử La không biết trả lời thế nào.
Nạp Lạt thị
tiễn nàng tới cửa, đồ đã xếp gọn gàng, bọn a hoàn đều đứng trước xe. Đợi Nhan Tử
La lên xe rồi, bọn họ mới lên.
Hai chiếc
xe ngựa từ từ chuyển bánh, Nhan Tử La vén rèm, nhìn lại phủ viện nơi mình đã sống
hai năm nay, cuối cùng nàng vẫn không thể hòa mình được với nơi này. Nàng buông
rèm xuống, kéo chặt áo choàng, nhắm mắt dưỡng thần.
Còn trong
cung Càn Thanh, tan triều, Dận Chân bước nhanh ra ngoài. Dận Tường đuổi theo
phía sau, hỏi: “Tứ ca, chuyện gì mà huynh lại vội vàng thế?”.
“Không có
gì”, Dận Chân đáp, vẫn bước rất nhanh. Dận Tường chớp chớp mắt, quyết định đi
theo xem náo nhiệt.
Ra khỏi cửa
cung, Dận Chân ngồi vào kiệu, dọc đường dục kiệu phu đi nhanh. Tới khi đám kiệu
phu vừa thở phì phò vừa khiêng kiệu về tới cửa phủ, Dận Chân nhìn thấy vết bánh
xe trước cửa, bèn hỏi thị vệ: “Ai vừa ra ngoài?”. Bọn thị vệ cung kinh đáp: “Là
Nhan chủ nhân”. Dận Chân ngẩn người, sau đó lớn tiếng nói: “Ngựa! Dắt ngựa tới
đây”.
“Hai con!
Nhanh lên!”, phía sau một giọng nói cũng vang lên theo, Dận Chân quay đầu trừng
mắt lườm hắn một cái, hắn vội phân bua, “Tứ ca, huynh không biết võ công, tiểu
đệ phải bảo vệ huynh mà!”.
Lúc sau hai
con ngựa màu đỏ sẫm được dắt ra cửa, hai người tung mình lên ngựa, lao thẳng về
phía trước. Dận Tường đi theo sau, đây là đường ra ngoại thành, Nhan Tử La thật
sự “về nhà” rồi sao? Xem ra, mâu thuẫn lần này lớn rồi… làm thế nào mới được
đây? Mặc dù hắn rất muốn xem trò vui, nhưng xem trò vui của Tứ ca, thế thì đồng
nghĩa với việc sau này chẳng được sống yên lành, cân nhắc được mất, thấy vẫn
nên thôi là hơn. Dận Tường nhìn bóng người phía trước đang mọp trên lưng ngựa,
cây roi trong tay không ngừng quất ngựa thúc chạy, Tứ ca lo lắng như thế, thật
là hiếm thấy.
Ra khỏi cửa
thành, Dận Chân đi về hường biệt viện phía Tây, Dận Tường mặc dù thắc mắc,
nhưng cũng đành phải đi theo, đuổi cả nửa ngày, từ xa mới thấp thoáng thấy bóng
hai chiếc xe ngựa. Lại chạy nhanh một đoạn đường, đến gần hai chiếc xe ngựa khá
nhiều, khi nhìn rõ rồi, Dận Chân đi chậm lại, duy trì khoảng cách với hai chiếc
xe. Dận Tường lúc này mới thúc ngựa lên đi song song với anh, “Tứ ca, tại sao
không đuổi theo ngăn tẩu tẩu lại?”. Thì ra Nhan Tử La muốn quay về biệt viện sống.
Nhưng tại sao Tứ ca lại không đuổi theo nữa.
Dận Chân
không nói không rằng, hai mắt nhìn chăm chăm vào chiếc xe ngựa. Dận Tường cũng
không dám hỏi thêm, hai người cứ thế lằng lặng đi theo sau xe. Cho đến khi vào
tới phạm vi của biệt viện, Dận Chân mới dừng ngựa lại, cho đến khi hai chiếc xe
biến thành hai chấm nhỏ, mới quay đầu ngựa phi về. Dận Tường đầu óc u mê, thế
này là có ý gì? Đuổi suốt dọc đường, đuổi tới tận cửa rồi, sau đó lại quay đầu?
Hay là có ý đi theo bảo vệ?
Dận Chân lại
thúc ngựa chạy điên cuồng, Dận Tường nhìn mà thấp thỏm phập phồng. Tứ ca không
giỏi cưỡi ngựa, thế này thật khiến người ta sợ hãi. Nhưng sợ thì sợ, vẫn phải
chạy bên cạnh bảo vệ. Qua cổng thành, Dận Chân thả ngựa chạy chậm lại, hướng mà
chàng đi lại không phải là hướng về nhà, chỉ tùy tiện đi dạo mà thôi.
“Đi uống rượu
không?, Dận Chân đột nhiên hỏi.
“Hả? Tứ ca,
huynh nói là uống rượu hả? Hay là chúng ta đổi ngày khác gì, uống rượu giải sầu
hại người lắm!”, Dận Tường nói. Dận Chân lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, Dận Tường
lập tức đổi giọng, “Nếu Tứ ca muốn uống, hay là tới uống ở chỗ đệ, huynh uống
say ở đây, làm sao đệ đưa huynh về được?”. Dận Chân mặc kệ hắn, tự ý xuống ngựa,
sớm đã có một tên tiểu nhị chạy ra đón. Dận Tường cũng đành nhảy xuống, giao
dây cương cho tiểu nhị.
“Tốt nhất
là phòng riêng”, Dận Tường nói với tiểu nhị chạy ra đón.
“Được ạ!
Phòng chữ Thiên hạng nhất”, Tiểu Nhị hét lớn, sau đó cúi đầu nói với hai người:
“Mời hai vị đại gia lên lầu”.
Đợi họ vào
phòng rồi, Dận Tường lại dặn mang lên thứ rượu thịt ngon nhất, vẻ mặt tiểu nhị
liền tươi như hoa, vui vẻ lui ra.
Rượu thịt
được mang lên, tiểu nhị ra khỏi phòng, nói: “Hai vị nếu có gì cần sai bảo, tiểu
nhân ở bên ngoài”.
“Được rồi,
ngươi ra đi!”, Dận Tường nói, sau đó gọi tiểu nhị quay lại lệnh cho hắn tìm người
đến phủ Bối lặc một chuyến. Quay đầu nhìn, Dận Chân đã uống cạn một chén, Dận
Tường thầm thở dài, xem ra lần này rắc rối to rồi. Dận Chân không nói không rằng,
chỉ uống, uống hết chén này tới chén khác. Dận Tường nhìn mà khóe miệng co giật.
“Nghe đệ
nói đã Tứ ca, huynh uống chậm thôi, rượu cũng không phải uống như thế chứ?
Huynh ấy, vẫn nên ăn chút thức ăn đã”, Dận Tường ấn tay Dận Chân nói.
“Mặc kệ
ta”, Dận Chân nói, lại nâng chén.
“Tứ ca, đệ
biết trong lòng huynh không vui, nhưng, huynh hủy hoại bản thân mình như thế, tẩu
tẩu cũng không biết mà”, Dận Tường nói.
“Trái tim của
nàng ta làm bằng đá. Biết cũng sẽ chẳng sao cả.” Dận Chân nhìn chén rượu buồn
bã.
“Tứ ca,
huynh nói thế là vì tức giận. Tẩu tẩu là người thế nào, lòng huynh rõ hơn ai hết,
đúng không? Nếu tẩu tẩu đúng như huynh nói, thì hôm nay huynh đã không phải thế
này”, Dận Tường khuyên nhủ, cũng khẽ mím môi nhấp rượu.
“Tức giận?
Đệ có biết tại sao nàng ta lại đòi về biệt viện không? Vì nàng nói không thấy
thì không cần bận tâm!” Dận Chân lại uống cạn một chén nữa, “Thôi, đi đi, đi cả
đi, đi rồi là xong”.
“Tứ ca,
huynh cũng đừng nói những lời giận dỗi nữa. Sau vài ngày tẩu ấy sẽ hiểu, tự
nhiên sẽ quay về”, Dận Tường tiếp tục khuyên.
“Nàng ấy thực
sự muốn hành hạ ta, ha…”, Dận Chân cười nhạt một tiếng, “Vậy để xem xem ai thắng
ai!”.
Dận Tường
nghe được những lời này, không nhịn được phì cười, “Tứ ca, huynh định ra sức để
đối đầu với tẩu ấy”. Nói như thế mà còn vờ vịt làm bộ làm tịch không coi người
ta ra gì.
“Không, ta
không cố chấp với nàng, nàng thích ở đâu thì ở.” Dận Chân đã bắt đầu ngà ngà
say.
“Đúng, mặc
kệ tẩu tẩu, tẩu ấy thích ở đâu thì ở, mặc kệ cho dù tẩy ấy vui, tẩu ấy giận, bị
ốm hay thế nào đi nữa. Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi!”, Dận Tường cố
ý thêm mắm thêm muối. Dận Chân lần này không tiếp lời, tự mình lặng lẽ ngồi uống
rượu.
Đến khi hũ
rượu cạn sạch, Dận Chân vẫn chưa có ý định dừng tay, vẫn còn hét “Mang rượu
lên!”. Rất nhanh, tiểu nhị lại mang thêm một vò rượu ngon Hoa Điêu[1] nữa, Dận
Tường nhìn Dận Chân: “Tứ ca, huynh còn uống tiếp được không?”.
[1] Gốc từ
rượu Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm và là một lại danh tửu
của Trung Hoa.
Dận Chân chẳng
thèm trả lời, bảo tiểu nhị mở nắp vò, rót rượu.
“Đệ nghỉ một
lát, đau đầu quá”, Dận Tường nói, sau đó len lén nhìn Dận Chân. Kì lạ, Tứ ca
xưa nay không uống được rượu, hôm nay uống nhiều như thế mà vẫn chưa say? Còn
tiếp tục uống nữa, thì có khi hắn say trước mất.
“Lão thập
tam, chẳng phải đệ uống rượu rất khá hay sao? Hôm nay sao vậy?”. Dận Chân cầm
chén hỏi hắn.
“Tứ ca,
chúng ta đừng uống nữa. Uống thế này, không chịu nổi đâu!”, Dận Tường cười khổ
nói. Chẳng hiểu hắn đã chọc ghẹo vào ai, hai vợ chồng người ta cãi nhau hắn
cũng bị vạ lây. Sau này họ làm lành rồi, nhất định bắt họ phải bồi thường cho hắn.
“Được!
Không uống nữa! Hồi phủ!” Dận Chân uống chén rượu đó, vịn bàn đứng dậy, cả người
loạng choạng.
Dận Tường lập
tức đứng lên đỡ, cũng may vừa rồi không thật lòng thật dạ ra sức mà uống, nếu
không hôm nay hai vị A ca này chắc chắn sẽ mất mặt vì rượu.
Đi tới cửa,
hắn lần lấy một đĩnh vàng ném cho tiểu nhị, “Đủ chưa?”. Tiểu nhị mặt tươi cười,
“Đủ rồi đủ rồi, đại gia, người đợi một lát, tiểu nhân đi lấy tiền trả lại người”.
“Không cần,
thừa thì thưởng cho ngươi.” Dận Tường vừa nói vừa đỡ Dận Chân xuống lầu. Đến chỗ
quẹo của cầu thang, thì nghe thấy tiếng hung khí va nhau vọng lên.
“Có người
đánh nhau à?”, Dận Tường hỏi. Tiểu Nhị lập tức “cộp cộp cộp” chạy xuống xem.
Quả nhiên
là có người đang đánh nhau, mà lại còn là một nam một nữ. Dận Tường nhìn một
cái, lắc lắc đầu, nói với Dận Chân: “Tứ ca, chúng ta đi bên này, tránh không lại
bị thương”. Dận Chân vừa đi vừa quét mắt nhìn, chau mày, cười lạnh nói: “Cái
tên Tề Thế Huấn kia, chết cũng không đổi tính!”.
“Được rồi,
Tứ ca, chuyện này chúng ta đừng quản. Huynh xem, thân thủ của cô gái kia, không
dễ bị ức hiếp đâu.” Dận Tường đỡ Dận Chân men theo cầu thang đi xuống. Kết quả
là chân còn chưa chạm đất, thì một bóng người đã bay tới đúng vào Dận Chân, Dận
Tường vội túm lấy cô ta, cô ta đứng vững rồi, quay đầu lại nhìn, lập tức mở to
mắt nói: “Thập tam gia?”.
“Cô không
ngoan ngoãn ở lại trong cung, ra ngoài đánh nhau với người ra làm gì?”, Dận Tường
hỏi. Quận chúa Mông Cổ này phụng chỉ vào kinh, chắc là chờ chỉ hôn, nhưng, với
cái tính khí này… ai dám lấy chứ?
“Ai muốn
đánh nhau với hắn? Hắn là đồ hạ lưu”. Kỳ Mộc Cách trừng mắt nói.
Còn gã
thanh niên trẻ tuổi kia thấy họ, vội vàng đi tới thỉnh an: “Thỉnh an hai vị A
ca”. Dận Tường chỉ hừ một tiếng.
“Thỉnh an?
Ném một người tới chỗ ta thỉnh an?” Người nói là Dận Chân, lúc này chàng đang lạnh
lùng nhìn Tề Thế Huấn, không có vẻ gì là say cả.
“Không biết
là Tứ gia, mong Tứ gia đại lượng”, Tề Thế Huấn cúi đầu nói.
“Không biết
là Tứ gia? Nếu biết là Tứ gia, người định thỉnh an thế nào?”, Dận Chân hỏi, sau
đó lạnh lùng nói: “Ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, đừng núp bóng cha mà
hoành hành bá đạo. Để ta bắt được lỗi của ngươi thì sẽ không tha cho ngươi
đâu”.
“Đa tạ Tứ
gia”, Tề Thế Huấn giọng bắt đầu run.
“Cút!”, Dận
Chân nói. Dận Tường nhìn Tề Thế Huấn, lòng có chút tội nghiệp hắn, đáng tiếc số
hắn không tốt, hôm nay lại gặp đúng lúc tâm trạng Tứ ca buồn bực, sau này nếu
thật sự phạm lỗi, e là Tứ ca sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Kỳ Mộc Cách
mở to mắt, nhìn nhìn Dận Tường, lại nhìn nhìn Dận Chân: “Người là Tứ gia?”.
“Cô là
ai?”, Dận Chân lúc này mới nhìn tới cô ta.
“Ta là Kỳ Mộc
Cách”, Kỳ Mộc Cách kiêu ngạo đáp.
“Chưa nghe
bao giờ.” Dận Chân nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước. Trước cửa một cỗ
xe ngựa đang chờ sẵn, thấy họ đi ra, một tên hầu nhỏ vội tiến tới thỉnh an. Hai
người lên xe ngựa, Dận Tường dặn phu ngựa cho xe về phủ Tứ gia trước. Xe chuẩn
bị chuyển bánh, Kỳ Mộc Cách chặn lại, nói: “Có thể cho ta đi cùng không? Ta
không tìm được đường về cung”.
Dận Tường
đang định nói gì đó, Dận Chân liền khoát tay, cười lạnh đáp: “Có bản lĩnh ra được
thì cũng phải có bản lĩnh về được”, sau đó buông rèm, lệnh cho phu ngựa đánh xe
đi. Chỉ còn lại Kỳ Mộc Cách đừng bên đường đang tức tối phồng mang trợn má.
Xe ngựa tới
phủ Tứ gia, Dận Tường đỡ Dận Chân vào trong.
“Tứ ca,
huynh muốn nghỉ ở đâu?”, Dận Tường hỏi. Không thể cứ vào thư phòng nhỉ? Hắn nhớ
hình như trong thư phòng của Tứ ca không có giường.
“Thư
phòng”, Dận Chân nói. Dận Tường bất lực, đỡ anh trai đi về phía thư phòng, chưa
đến cửa thư phòng đã thấy Nạp Lạt thị đứng đợi sẵn.
Đợi Dận
Chân nằm yên ổn trên ghế bố, Nạp Lạt thị tiễn Dận Tường ra ngoài, nói: “Hôm nay
đa tạ Thập tam gia”.
“Việc nên
làm thôi. Nhưng, Tứ ca hôm nay tâm trạng không vui, uống hơi nhiều, phiền Tứ tẩu
chăm sóc cho huynh ấy.”
“Cũng khó
tránh Tứ ca đệ tâm trạng không vui, hôm nay đi rồi, mà cũng không chịu gặp mặt,
giống như cố ý tránh vậy. Sợ là phải mất một thời gian nữa mới êm.” Nạp Lạt thị
cười khổ.
“Đành phải
vậy thôi, Tứ tẩu mau vào trong, tiểu đệ xin cáo từ.” Dận Tường vội vàng cáo từ
lui ra.
Nạp Lạt thị
cười khổ một lúc, quay người đi vào, dặn dò bọn a hoàn đốt lò sưởi ấm, rồi lại
chuẩn bị nước nóng và canh giải rượu. Khi canh giải rượu được mang lên, Dận
Chân đã ngủ mất. Nạp Lạt thị ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn mặt chàng, thở
dài. Một lúc lâu mới đi ra ngoài gọi bọn a hoàn vào giao việc.