Đến ngự hoa
viên, đầu tiên tới Khâm An điện thỉnh an Khang Hy và các vị phi tử, sau đó Nhan
Tử La liền kéo Khuynh Thành đi thẳng tới núi Đôi Tú”, từ nơi cao cao đó nhìn xuống,
phong cảnh thật đẹp vô cùng. Mặc dù quá trình leo núi hơi khó khăn, nhưng trèo
lên núi Đôi Tú rồi, nhìn xuống dưới, thật sự có cảm giác “Nhất lăm chúng sơn
tiêu”. Nhìn từ xa, những cung điện, tường bao quanh đều được phủ một màu trắng
muốt, rất nhiều người với y phục đủ loại màu sắc đi đi lại lại trong đó khiến cảnh
càng thêm đẹp. Phù Bích đình và Bích Thụy cũng chen chúc người. Thì ra trong
hoàng cung, mọi người ngắm tuyết như thế, thật là chẳng thi vị gì cả. Nhan Tử
La bĩu bĩu môi.
Trèo xuống
núi Đôi Tú, Khuynh Thành liền chạy đi tìm Hoàng đế gia gia để thể hiện khả năng
nặn người tuyết của mình. Nhan Tử La liền chầm chậm đi dạo trong ngự hoa viên,
nhìn chỗ này một tí, sờ chỗ kia một tí. Định khắc lên cây trong này dòng chữ đại
loại như “Xxx đã từng đến đây”. Đang nhìn ngắm hết sức hứng thú, thì bị một quả
cầu tuyết ném trúng người, Nhan Tử La nhìn xung quanh một lượt, thấy một mảnh vạt
áo lấp ló đằng sau cái cây, liền lẳng lặng vo tuyết nắn thành từng nắm đi tới gần
cái cây đó. “Không được cử động, ngươi đã bị bao vây, mau mau đầu hàng đi ra
đây! Giao nộp vũ khí sẽ được khoan hồng!”, Nhan Tử La thận trọng thò đầu nhìn
ra sau cây hét. Đột nhiên một quả cầu tuyết bay tới ném trúng áo nàng. Nhan Tử
La tức giận tới cực điểm, khe khẽ đi đến bên kia của cái cây, chẳng nói chẳng rằng
ném nắm tuyết trên tay đi, bên kia vang lên tiếng cười của trẻ con, sau đó một
đứa trẻ đứng trước mặt Nhan Tử La, tay cầm quả cầu tuyết, Nhan Tử La ngó trước
nhìn sau: “Này, ngươi không thể làm thế, như thế là không công bằng”.
Đứa bé đó
cười híp mắt nhìn nàng, sau đó ném thẳng quả cầu tuyết trên tay lên người nàng.
Nhan Tử La nhìn nhìn đứa trẻ, đoán có lẽ là con vủa vị A ca nào đấy, nhanh
chóng khom người vơ tuyết, chẳng nghĩ gì ném thẳng về phía nó. Đứa bé đó dường
như rất thích thú, vừa tránh vừa nắm tuyết ném Nhan Tử La, một lớn một nhỏ chơi
đùa cả nữa ngày. Nhan Tử La bèn xua tay: “Ta đầu hàng rồi, này, ngươi không được
ném nửa, chẳng phải hạ vũ khí ngừng bắn rồi sao! Này, ngươi có phải đàn ông hay
không hả?”.
Đứa trẻ đó
thả tuyết xuống, đến bên cạnh Nhan Tử La, “Này, mới có thế thôi mà đã hết sức rồi?
Khó khăn lắm mới tìm được tỷ chơi cùng!”. Nhan Tử La nhìn nó: “Hừ, tiểu quỷ,
khi ta lớn bằng ngươi có thể chơi một mình cả ngày! Có gì mà không được!”. Nàng
đặt mông ngồi phịch xuống đất, nhân lúc tiểu quỷ không để ý kéo nó ngồi xuống
theo.
“Này, tỷ
tên là gì? Sau này có tuyết rơi tỷ lại chơi cùng ta được không?”, đứa trẻ đó hỏi.
Nhan Tử La nhìn nhìn nó, cốc vào đầu nó một cái: “Này gì mà này? Ta có tên họ
đàng hoàng”.
“Thế tỷ tên
là gì?”, đứa trẻ hỏi.
“Nhan Tử
La, còn ngươi?”, Nhan Tử La hỏi lại.
“Vậy ta sẽ
gọi tỷ là Nhan tỷ tỷ, sau này tuyết rơi tỷ lại đến chơi cùng ta được không?”, đứa
trẻ kéo tay áo nàng nài nỉ.
“Tiểu quỷ,
ngươi cũng thật biết nịnh người khác! Nhưng ta không ở trong cung nên không thường
xuyên tới được.” Nhan Tử La bẹo bẹo má nó.
“Nhan tỷ tỷ,
đừng bẹo má ta”, tiểu quỷ kháng nghị. Nhan Tử La đâu chịu nghe, khuôn mặt non
tơ của nó giống như miếng đậu phụ, sờ vào thích như thế, đâu có thể dễ dàng bỏ
qua, nàng lại tiếp tục bẹo nhẹ. Tiểu quỷ kêu lên từng hồi, quả nhiên kêu thành
tiếng quỷ!
“Tứ ca, Ngũ
ca, Thất ca, Bát ca, Thập tứ ca”, tiểu quỷ đó đột nhiên nói. Tay Nhan Tử La đột
ngột dừng lại, như thế nghĩa là nàng đang bắt nạt một A ca? Không phải chứ, sao
lần nào số mệnh nàng cũng “may mắn” như vậy, toàn chọn công chúa vương tử để bắt
nạt?
“Các A ca
cát tường!”, Nhan Tử La cúi đầu nói. Lại bị phát hiện rồi lần sau nàng nhất định
phải quản cho tốt cái tay của mình.
“Tứ tẩu, tẩu
ở đây với Thập bát đệ làm gì thế?”, Dận Trinh hỏi.
“Nhan tỷ tỷ
đang chơi trò ném tuyết với đệ. Thập tứ ca, đệ phải nói với Hoàng a ma lần sau
tuyết rơi cho Nhan tỷ tỷ vào chơi trò ném tuyết với đệ”, Tiểu a ca đó rất ngây
thơ nói. Nhan Tử La cúi đầu không dám lên tiếng, dù sao họ nói xong thì cũng
thôi, nàng chỉ có thể nghe. “Nhan tỷ tỷ, có được không?”, tiểu quỷ cầm tay nàng
lắc lắc. Tiểu tử này định bắt nạt nàng, Nhan Tử La nghĩ, nhóc con vắt mũi chưa
sạch mà đã là “em chồng” của nàng rồi, giời cậu em chồng đang kéo tay nàng, mà
lại còn trước mặt chồng nàng nữa.
“Đã nói
không được rồi mà, ta không ở đây, hay là, sau này có tuyết đệ tới nhà ta chơi,
nhà ta có rất nhiều người biết trò ném tuyết.” Nhan Tử La không kìm được lại vỗ
vỗ vào mặt tiểu quỷ, thật là mềm mại, như miếng đậu phụ ấy.
“Được, vậy
quyết định thế đi, Nhan tỷ tỷ.” Tiểu quỷ cười nói, sau đó hỏi: “Nhan tỷ tỷ, nhà
tỷ ở đâu?”.
“Chính là
nhà tứ ca đệ ấy!” Nhan Tử La vỗ vỗ đầu Tiểu a ca, thật đáng yêu, nếu là con
trai của nàng thì tốt biết bao.
“Hả? Chưa
nghe bao giờ”, tiểu quỷ rất thản nhiên nói, sau đó nhìn nhìn Dận Chân, “Tứ ca,
đệ có thể tới chơi cùng Nhan tỷ tỷ không?”. Thấy Dận Chân gật đầu, tiểu quỷ vui
mừng kéo tay Nhan Tử La, nói: “Nhan tỷ tỷ, chúng ta ra kia chơi được không, ở
chỗ đó có băng, bọn họ không cho đệ chơi”, nói xong liền kéo tay Nhan Tử La đi.
Nhan Tử La nhìn nhìn Dận Chân, thế được không? Trước mặt chồng mà kéo kéo co co
với em trai chồng như vậy.
“Tứ ca, có
được không?” Tiểu quỷ lại nhìn Dận Chân, Dận Chân mặt lạnh như băng gật gật đầu.
Nhan Tử La bị tiểu quỷ kéo đi. Từ xa còn vọng lại tiếng phản đối của nàng, “Đi
chậm thôi, này, thương lượng đã, chúng ta đổi chỗ khác được không hả? Đi trên
băng ta sẽ bị trơn ngã mất, tiểu quỷ cũng thật là…”.
Mấy vị A ca
đều nín cười nhìn Dận Chân, Dận Tự đột nhiên cảm thấy dưới chân mình có thứ gì
đấy, khom người cúi nhìn, thì ra là một chiếc nhẫn ngọc. Dận Tự đút chiếc nhẫn
vào trong tay áo, làm như không có chuyện gì bước về phía trước.
Đi trên
băng do kĩ thuật quá kém nên Nhan Tử La ngã tơi tả, có điều cũng may, lần này
không có hố băng ở đó đợi nàng. Cho đến tận khi tiểu quỷ chơi mệt rồi, hai người
mới dắt tay nhau quay về. Đến ngự hoa viên, thì thấy mọi người đã tàn đi không
ít. Cũng may đám nô tài của Thập bát A ca vẫn còn ở đó đợi, thấy chủ nhân quay
về vội vàng bế lên, vây quanh lấy cậu ta dỗ dành cậu ta về.
Nhan Tử La
nhìn nhìn xung quanh, tiếp theo đây nàng sẽ đi đâu? Đến một người quen cũng
không có, đành vừa đi vừa hỏi, Dận Chân kia đã biến mất tăm mất tích rồi. Khi
ngang quay đình Vạn Thọ, Nhan Tử La liền vòng vào nhìn nhìn, lúc này mới kinh
ngạc hiểu ra, chẳng trách mọi người đều thích chen chúc đứng ở đây ngắm tuyết,
phong cảnh quả nhiên rất đẹp, vừa có hồ lại vừa có núi, tầm mắt rộng vô cùng.
Thế là nàng nhảy lên lan can ngồi. Hồi còn học đại học, bên cạnh kí túc xá có một
cái đình giữa lòng hồ, là một cái đình hóng mát lục giác, hồi đó nàng lúc nào
cũng thích đến đấy ngồi, mùa hè thì gió mát rười rượi, mùa đông mặt hồ là cảnh
băng tuyết. Đáng tiếc những người bạn tốt năm đó giờ đều không còn được gặp nữa.
Nằm bò ra lan can, Nhan Tử La đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm.
“Tử La?” Một
giọng nói dịu dàng vang lên. Nhan Tử La đứng dậy, thì ra là Lương phi, thế là lập
tức nở nụ cười, “Nương nương, sao người vẫn chưa về?”, sau đó nàng đi tới đỡ
Lương phi.
“Muốn đến
đây xem xem”, Lương phi mỉm cười nói, “Mọi người đều đi cả rồi, thật yên tĩnh.
Còn ngươi, sao vẫn còn ở đây?”.
“Nô tỳ chơi
cùng Thập bát A ca, chơi mệt rồi nên vào đây ngồi nghỉ một lát”, Nhan Tử La cười
đáp, đột nhiên nhớ tới hai chậu hoa, bèn nói, “Nương nương, nô tỳ muốn tặng người
hai chậu hoa, có điều hôm nay đi vội quá không kịp mang theo, hôm khác nô tỳ sẽ
mang tặng người”.
“Ồ? Cũng
còn nhớ tới ta”, Lương phi dịu dàng nói rồi nhìn ra ngoài. Nhan Tử La len lén
ngắm nhìn Lương phi, sau đó lòng cảm khán, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, lúc buồn
đau cũng vẫn quyến rũ khác người chẳng trách hình ảnh Tây Thi ôm ngực đã mê hoặc
người dân Trung Quốc suốt hai nghìn năm nay. “Tử La, bài hát mà My cô nương hát
trong lễ vạn thọ của Hoàng thượng ngươi có biết không?”, Lương phi hỏi, Giang
Nam, Giang Nam trong mộng của bà, đáng tiếc không có cơ hội quay về nữa rồi.
“Dạ? Biết ạ,
nương nương người muốn nghe sao?”, Nhan Tử La lại nghiêng đầu hỏi. Lương phi
sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?
“Đột nhiên
nhớ ra, bài hát đó rất hay”, Lương phi nói.
“Vậy để nô
tỳ hát cho người nghe.” Nhan Tử La ngẫm nghĩ, “Nhưng nương nương, nô tỳ lại cảm
thấy một bài khác sẽ hợp với phong cảnh trước mắt hơn”.
“Ồ? Ngươi
biết không ít nhỉ.” Lương phi nhìn nàng cười, “Vậy thì đổi sang bài ấy vậy, đợi
đến mùa xuân thì lại hát bài kia”.
Nhan Tử La
gật đầu, Hoa sen trong tuyết rất giống với hình ảnh của Lương phi, cứ như là viết
dành riêng cho bà ấy vậy. Thế là hắng hắng giọng cất tiếng hát: “Hoa tuyết
phiêu phiêu nâng cánh bao nhiêu tình yêu, hoa tuyết bay bay nâng cánh bao nhiêu
tình duyên, hoa sen nở trong tuyết! Bao nhiêu hi vọng bao nhiên tâm nguyện, lặng
lẽ đợi người có tình, nhưng nguyện cầu tình ý vĩnh viễn không bao giời đổi
thay. Hoa tuyết từng cánh từng cánh bay đầy trồi. Hoa tuyết phiêu phiêu nâng
cánh bao nhiêu tình yêu, hoa tuyết bay bay nâng cánh bao nhiêu tình duyên, chuyện
cũ như mộng theo mây khói. Bao nhiêu ngọt ngào bao nhiêu hoài niệm, ngay cả cách
xa nhau như thế, chân tình mãi mãi ở trong tim. Hoa tuyết từng cánh từng cánh
bay đầy trời”.
Ánh mắt
Lương phi trở nên phiêu du vô định theo tiếng hát của nàng, Nhan Tử La hát xong
liền thận trọng nhìn sắc mặt bà. Rất lâu sau Lương phi mới hồi tỉnh lại nhìn
Nhan Tử La, “Bài hát ngươi vừa hát thật sự có thể chạm tới trái tim người ta,
xem ra những gì mà My cô nương nói là đúng”. Nhan Tử La thầm cười trong lòng,
hát chạm tới tận tình. Nương nương thật biết cách khen ngợi người khác, nàng chẳng
qua cũng chỉ là trình độ hát karaoke thôi, lòe cố nhân bọn họ còn được, thời đại
của nàng có lẽ bị người ta ném trứng thối rồi.
“Nương
nương, nô tỳ có thể coi như người khen nô tỳ không? Người thích nghe sau này có
cơ hội nô tỳ sẽ hát cho người nghe, chỉ cần người không ghét bỏ là được”, Nhan
Tử La cười nói. Ha ha, thì ra nàng cũng có “fan”, hơn nữa “fan” này cấp bậc lại
còn cao như thế, để hôm nào phải đi tìm hồ ly vênh vang mới được. “Nương nương,
đứng hứng gió lâu như vậy, người cũng nên quay về rồi, nếu không bọn nô tài sẽ
lo lắng, để nô tỳ đưa người về.” Nhan Tử La đi tới đỡ Lương phi. Ra khỏi đình Vạn
Thọ thì thấy Dận Tự cầm ô đứng ở đó, Nhan Tử La vội vàng thỉnh an, Dận Tự điềm
đạm nhìn nàng một cái, sau đó dịch ô sang che cho Lương phi. Nhan Tử La nhìn
nhìn Lương phi lại lén nhìn Dận Tự, xong nói: “Nương nương, có Bát gia tiễn người
về, nô tỳ xin cáo lui trước”. Lương phi gật đầu đáp, “Ta đợi hoa của ngươi đấy”.
Nhan Tử La cười gật gật đầu rồi quay người đi.
“Con bé nói
muốn tặng hoa cho ta, không biết lại là cái gì”. Lương phi khẽ cười, Dận Tự
không nói gì.
Khi Nhan Tử
La vừa đi vừa hỏi thăm đường tìm được về đến cửa cung, liền thấy Dận Chân bất động
đứng trong tuyết. Nhan Tử La vội vàng lao tới như nhìn thấy cứu tinh, kéo tay
áo Dận Chân nói: “Cứ tường chàng bỏ thiếp ở lại rồi chứ”. Dận Chân điềm đạm
quét mắt về phía nàng một cái, lúc này nàng mới để ý tới hành vi của mình, vội
vàng buông tay. Lên xe ngựa xong, Nhan Tử La tự giác ngồi ở vị trí gần cửa
không dám gần Dận Chân quá, vẻ mặt của vị đại gia này chẳng hòa nhã chút nào. Dận
Chân giơ tay kéo nàng lại gần, “Xem ra, nàng sợ ta?”. Nhan Tử La gật gật đầu, cảm
giác các cơ trên người người đàn ông này đều đang cứng lại, vội vàng giải
thích, “Không phải là sợ, là… kính trọng. Bởi vì quá tôn trọng cho nên…”.
“Phải làm
thế nào nàng mới không sợ ta nữa?” Dận Tự nắm tay nàng ủ ấm cho nàng.
“Dạ?” Nhan
Tử La ngồi thẳng người dậy nhìn Dận Chân, nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua
phải một lượt, người đàn ông này đang nói chuyện với nàng sao? Sao tự nhiên
chàng ta lại quan tâm tới việc nàng cớ sợ chàng ta hay không? Hình như có âm
mưu gì đó.
“Nhìn gì thế?”
Dận Chân cũng lạ lẫm nhìn lại nàng, câu nói đó có gì là kì lạ đâu? Người phụ nữ
này sao lại có vẻ mặt ấy?
“Tứ gia, thực
ra, khi chàng cười rất đẹp, ừm, cũng không, ừm, khiến người ta kính trọng giống
Thập tam gia vậy.” Cười như vậy khiến người ta chỉ muốn đánh chàng, đâu còn sợ
chàng nữa? Nhan Tử La lại ngẫm nghĩ.
Dận Chân
chau mày, giống Thập tam? Người phụ nữ này lại muốn chàng học tiểu quỷ Thập
tam, cười như hồ ly?
“Thiếp nói
linh tinh, chàng… gì nhỉ… đừng để ý”, Nhan Tử La vội vàng nói. Sắc mặt vị đại
gia này tối lại rồi. Sau đó nàng bị chàng kéo ra lại, lần này Nhan Tử La không
dám nói năng linh tinh nữa, lặng lẽ nép vào lòng chàng. Haizz, nếu là của riêng
mình nàng thôi thì tốt biết bao.
Buổi tối
khi tẩy trang, Bách Hợp nhận ra chiếc nhẫn của Nhan Tử La đã biến mất, nàng
không sao nghĩ ra đã làm rơi nó ở đâu, thế là đành thôi. Đáng tiếc, đấy là chiếc
nhẫn ngọc.