Ngồi trên sập,
nhìn chậu hoa nhỏ được đặt trên ấy, nàng đột nhiên nhớ tới Lương phi. Lần sau
vào cung phải nhớ mang tặng người hai chậu hoa mới được, chắc người sẽ rất vui.
Mang chậu hình con lợn màu hồng mà nàng thích nhất vào tặng cho người, ăn rồi lại
ngủ, ngủ rồi lại ăn như lợn hạnh phúc biết bao. Đang nghịch đất trong cậu hoa,
Nhan Tử La nghe thấy tiếng Bách Hợp: “Tứ gia cát tường!”.
Nàng vội
vàng tụt xuống, chuẩn bị cảm tạ Dận Chân đã tặng hoa, thỉnh an xong, thì thấy sắc
mặt Dận Chân rất khó chịu, mặc dù bình thường mặt chàng chẳng có biểu hiện gì,
nhưng hôm nay Nhan Tử La lại cảm nhận được sắc giận dữ trên đó. Thế là liền im
bặt.
“Mang vào
đây.” Dận Chân lạnh lùng nói, không có ý ngồi xuống. Hai a hoàn bê hai chậu hoa
lan vào, đặt xuống đất, nhún người hành lễ với Dận Chân xong liền lui ra. Nhan
Tử La lạ lẫm nhìn hai chậu hoa. Sao thế, Niên thị không thích ư?
“Sau này
không được phép tặng hoa cho Niên Băng Ngọc, nàng ta bị bệnh khó thở nên không
chịu được mùi hoa”, giọng Dận Chân đều đều.
“Vâng, sau
này thiếp sẽ không làm thế”, giọng Nhan Tử La lại lạnh lùng khác thường.
“Biết rồi
thì tốt.” Dận Chân nói xong quay người đi ra.
Bách Hợp và
đám người hầu len lén nhìn Nhan Tử La, không biết nên làm thế nào với hai chậu
hoa đó.
“Còn đứng đấy
nhìn gì nữa? Mau bày hai chậu hoa này ra vừa hay ta cũng không nỡ mang tặng hai
chậu hoa lan”, Nhan Tử La cười nói.
“Chủ
nhân…”, Bách Hợp do dự.
“Làm gì thế?
Mau chuyển hoa ra bày đi. Đúng rồi, các người hãy mau đi tìm mấy cái đôn, đặt
trên đất vài ngày không đón đủ ánh nắng mặt trời hoa sẽ không còn đẹp nữa, ngộ
nhỡ bị va phải càng không hay.” Nhan Tử La dận dò xong liền cởi giày trèo lên sập,
tìm quyển sách để đọc.
Bữa tối thấy
Nhan Tử La vẫn dùng cơm như thường, Bách Hợp với đám người hầu mới thầm thở
phào nhẹ nhõm. Nhan Tử La vẫn lệnh cho bọn họ đóng cửa ngủ sớm.
Thấy bên
ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Nhan Tử La mới khe khẽ ngồi dậy, ôm gối dựa
vào gối tựa. Thì ra chỉ tặng hoa cho nàng là bởi vì Niên thị không ngửi được
mùi hương của hoa. Thì ra chàng cũng có thể bảo vệ người con gái mà chàng yêu đến
mức này. Thì ra đối với nàng chẳng qua chỉ là thích thú sự mới mẻ. Quệt nước mắt,
Nhan Tử La lặng lẽ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải đã tự nhắc nhỏ bản thận
là không được yêu chàng sao? Tại sao lại không khống chế được? Thôi đi thôi đi,
không nên yêu. Chàng vốn cũng chẳng yêu gì nàng, những dịu dàng và sủng ái chẳng
qua chỉ là trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi mà thôi, dù không có nàng thì cũng sẽ có
người khác. Tại sao còn muốn hơn thua nữa? Hãy từ bỏ đi.
Sáng sớm
hôm sau, tới thình an Phúc tấn xong, Nhan Tử La còn đặc biệt mang theo đồ bổ dưỡng
đến thăm Niên Băng Ngọc, tự trách mình một hồi. Niên Băng Ngọc cũng tạ tội với
nàng, nói là vốn chẳng phải việc gì ghê gớm, là Tứ gia sợ sức khỏe nàng ta
không chịu được nên mới mang trả về như thế, còn xin Nhan Tử La hãy rộng lượng
bao dung. Nhan Tử La trong lòng mặc dù cười nhạt, nhưng ngoải mặt vẫn cười vô củng
khiêm tốn. Thì ra đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ đích thân mang hoa về
trả cho người phụ nữ được sủng ái thứ hai trong phủ, nhân đó mà bố cáo vời những
người phụ nữ khác rằng, họ không thể thắng được nàng ta.
Từ phòng
Niên thị bước ra, Nhan Tử La đi thẳng về. Vừa vào đến cửa viện, Ám Hương đã ra
đón, nói là mấy vị trắc phúc tấn đến cảm ơn. Nhan Tử La trấn tĩnh lại một chút,
mang theo bột mặt tươi cười bước vào trong.
“Hoa hôm
qua Nhan tỷ tỷ tặng, muội muội thật sự thích vô cùng.” Hòa thị, Qua Nhĩ Giai thị
nói.
“Không có
gì, Tử La nghĩ các tỷ muội có lẽ cũng rất yêu hoa, vì vậy tùy chọn vài loại hoa
mang tặng, còn không biết có hợp ý của mọi người hay không?” Nhan Tử La cười cười
mời đám phụ nữ đó rồi gọi Bách Hợp, Ám Hương dâng trà mời.
“Chỉ riêng
nghĩ đến tấm lòng của muội muội chúng ta cũng rất cảm kích rồi.” Lý thị nói,
sau đó nhìn nhìn mấy chậu hoa lan. “Hoa lan nở đẹp quá, tặng ta một chậu được
không?”.
“Lý tỷ tỷ
đã thích thì để muội bảo a hoàn mang qua cho tỷ.” Nhan Tử La mặt bình thản vô
cùng đáp, nàng sớm đã biết đám phụ nữ này sẽ mang câu chuyện trả hoa ra để đả
kích nàng, chỉ có điều bọn ho không biết rằng, qua tối hôm qua, nàng đã nghĩ
thoáng hơn rồi.
“Vậy thì đa
tạ muội muội nhiều lắm. Hoa này nở rất đẹp, sao có người lại không biết hưởng
phúc ấy chứ?”, Lý thị cố ý nói tiếp.
“Mỗi người
có một sợ thích khác nhau”, Nữu Hỗ Lộc thị đột nhiên lên tiếng, “Như ta không
thể ngửi được mùi của hoa đinh hương, ngưởi là thấy nhức đầu”.
Nhan Tử La
nhìn nhìn Nữu Hỗ Lộc thị, biết là nàng ta đang giúp mình giải vây, bèn khẽ cười
nói: “Nếu như vậy, hôm nào đó muội muội sẽ nhổ hết hoa đinh hương trồng trong
vườn, kẻo đến khi hoa nở tỷ tỷ sẽ không bước chân vào cửa nhà muội nữa”.
“Không cần
phải làm thế đâu, đinh hương nở hoa, muội muội tới chỗ ta là được.” Nữu Hỗ Lộc
thị cũng cười đáp. Lý thị chỉ ngồi bên cạnh không nói gì.
“Vậy, coi
như thỏa thuận với tỷ tỷ rồi nhé, đến khi ấy tỷ tỷ không được ghét bỏ vì muội tới
làm phiền đâu đấy”, Nhan Tử La cười tươi rồi đáp.
“Ồ? Nhan tỷ
tỷ, những chậu hoa này của tỷ thật là đặc biệt quá?”, Chương Gia thị nói.
“Chỉ là tùy
tiện làm để chơi thôi, muội muội không chê xấu xí thì cứ cầm về”, Nhan Tử La vẫn
vừa cười vừa nói.
“Vậy muội
không khách khí nữa”, Chương Giai thị chọn một chậu hình con vịt nhỏ màu vàng.
“Được rồi,
bọn ta ngồi cũng đã lâu, muội muội chắc đã mệt, hôm khác bọn ta lại tới!”, Cảnh
thị đứng dậy nói. Đám người còn lại đều lần lượt đứng dậy quay sang nàng nói lời
cáo từ. Nhan Tử La tiễn họ ra tới cửa, cười cười nhìn họ đi xa rồi mới thu nụ
cười lại. Thì ra cười vờ cười vịt cũng là một công việc đòi hỏi phải hết sức
khéo léo.
Quay vào
trong nhà, thấy Bách Hợp và mấy a hoàn nữa đang thu dọn bàn trà, nàng gọi: “Sơ Ảnh,
ngươi mang theo một đứa hầu nữa chuyển hai chậu hoa này sang tặng cho Lý phúc tấn”.
Nhan Tử La dựa vào ghế, bóp bóp huyệt Thái Dương, nói:
“Chủ nhân,
thật sự phải mang tặng ạ?” Sơ Ảnh bĩu môi.
“Đương
nhiên rồi. Nha đầu ngươi bĩu môi gì chứ, chẳng qua chỉ là chậu hoa thôi mà, bất
kì thứ gì trong căn nhà này họ thích lấy gì thì họ sẽ lấy, có đáng gì chứ?”,
Nhan Tử La cười nói, “Tặng hoa xong thì tưới nước cho những chậu hoa trong nhà.
Ta đi cả buổi sáng nay mệt rồi, nghỉ một lát”. Thật kì lạ, gần đây sức khỏe của
nàng không còn được như trước nữa.
“Vâng, chủ
nhân”, Sơ Ảnh đáp. Bách Hợp kéo Sơ Ảnh sang một bên rì rầm nói chuyện gì đó. Sơ
Ảnh lúc này mới cam tâm tình nguyện đi làm, cô ta đi rồi, Nhan Tử La bèn hỏi
Bách Hợp, “Ngươi nói gì mà khiến Sơ Ảnh cam tâm tình nguyện như thế?”.
“Cũng không
có gì, chủ nhân’, Bách Hợp cười khẽ, “Nô tỳ chỉ nói rằng mang hai chậu hoa đó
đi tặng cũng tốt, để ở đây chủ nhân nhìn thấy lòng lại không vui”.
“Chỉ có
ngươi là hiểu”, Nhan Tử La cười.
“Chủ nhân,
người hãy nghĩ thoáng ra, đừng khiến bản thân phải ấm ức”, Bách Hợp nói khẽ.
Nhan Tử La không đáp, nhắm mắt vờ ngủ.
Dận Chân
vào phòng, thấy rất yên tĩnh, đám a hoàn không biết đi đâu cả rồi. Vào phòng
trong, Nhan Tử La đang nghiêng người trên sập ngủ, chiếc khăn trong tay rơi xuống
đất. Dận Chân liền khẽ khàng đi tới nhặt khăn lên, nhìn ngắm kĩ một góc khăn
thêu chùm nho màu tím, đang nhìn, Nhan Tử La cảm giác như có người liền tỉnh dậy,
thấy chàng vội vàng xuống sập thỉnh an, thậm chí còn cung kính lễ phép hơn trước
kia rất nhiều.
“Đây là do
nàng thêu?” Dận Chân vẫn nhìn chiếc khăn.
“Không phải,
thần thiếp vụng về nên không thể thêu được tinh xảo như thế”, Nhan Tử La cúi đầu
đáp.
“Nhìn cũng
không giống’, Dận Chân nói.
“Vâng”,
Nhan Tử La chỉ đáp lại một tiếng rồi gọi Ám Hương dâng trà, còn nàng cũng không
đích thân bưng trà mời chàng. Dận Chân không uống. Chàng đi tới chiếc ghế, ngồi
xuống. Nhìn chậu hoa nhỏ, chàng cảm thấy thật mới mẻ, cầm lên ngắm nghía, hỏi:
“Lại là nàng làm phải không?”.
“Vâng, rảnh
rỗi nên làm chơi ạ. Tứ gia cảm thấy không đẹp, thiếp sẽ vứt ngay”, Nhan Tử La vẫn
cung kính.
Dận Chân
không nói gì, ngẩnh đầu nhìn nàng: “Nàng giận ta?”.
“Thần thiếp
không dám. Chuyện hôm qua vốn là lỗi của thần thiếp, cũng may chưa ảnh hưởng tới
sức khỏe của Niên muội muội, nếu không thần thiếp thật sự không biết phải làm
thế nào”, Nhan Tử La bình tĩnh đáp.
“Còn nói là
không giận, mỗi từ lại trừng mắt lườm ta một cái”, Dận Chân chăm chú nhìn nàng
nói.
“Tứ gia quá
lời rồi. Qua chuyện ngày hôm qua, thần thiếp cũng cảm thấy bình thường hành xử
của mình không thỏa đáng, từ sau nhất định sẽ sửa đổi cho giống những người
khác trong phủ”, Nhan Tử La cúi đầu hai tay vặn chặt chiếc khăn nói.
Dận Chân
không nói gì, Nhan Tử La cũng im lặng, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.
“Chủ nhân,
hoa…” Sơ Ảnh bước vào trong mới phát hiện ra Dận Chân tới, vội vàng im bặt, tiến
lên thỉnh an.
“Hoa tặng
xong rồi?”, Nhan Tử La hỏi. Sơ Ảnh đáp: “Vâng’. “Tặng xong rồi thì đi tưới nước
cho mấy chậu hoa đi”, Nhan Tử La căn dặn. Sơ Ảnh cáo lui ra.
“Hoa đã
mang tặng rồi?” Mắt Dận Chân tối lại.
“Vâng, buổi
sáng các tỷ muội có đến chơi, Lý tỷ tỷ nhìn thấy thích liền, thần thiếp đã lệnh
cho người mang tặng tỷ tỷ ấy”, Nhan Tử La đáp.
“Nàng thật
biết cách lấy lòng người ta.” Dận Chân cười nhạt.
“Đều là của
Tứ gia tặng, để ở chỗ thiếp hay chỗ các tỷ muội khác cũng giống nhau cả thôi”,
Nhan Tử La cười. Ngoài Niên thị ra, mọi người đều giống nhau, để ở đâu có gì
khác biệt chứ?
Dận Chân chỉ
lạnh lùng nhìn nàng, không nói. Sau đó đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, khóe miệng
Nhan Tử La nhếch lên thành một nụ cười mỉm, nói: “Tứ gia đi thong thả”.
Sau chuyện
đó mấy ngày liền Dận Chân không đến tiểu viện của nàng, chỉ có vài trắc phúc tấn
nhàn rỗi không có việc thì thường xuyên qua lại.
Nhan Tử La
biết, hai chậu hoa lan đó khiến lòng mọi người đều lấy lại thăng bằng, sự thù địch
dành cho nàng cũng bớt đi vài phần. Đến thăm nàng tiện thể cũng là thỏa mãn
thói hư vinh của bản thân. Lòng đã hạ quyết tâm, Nhan Tử La cười vui vẻ.
Chớp mắt đã
đến ngày tết Trùng dương, sáng sớm tinh mơ, Bách Hợp và đám a hoàn đặc biệt cắt
một bông cúc đẹp nhất cài lên đầu cho Nhan Tử La, đeo một túi thơm của cây thù
du lên người nàng. Còn vẫy nước thù du khắp nhà.
Dùng xong bữa
sáng, a hoàn của Cảnh thị tới mời Nhan Tử La, nói là mấy vị trắc phúc tần đều
đang đợi nàng cùng đi thưởng hoa cúc. Nhan Tử La chuẩn bị xong xuôi liền cùng
Bách Hợp đi với bọn họ. Vì Phúc tấn theo Dận Chân vào cung chúc tết, Niên thị lại
không được khỏe, nên mọi người đều khá thoải mái. Mấy vị trắc phúc tấn không
cài hoa cúc trên đầu cũng lệnh cho a hoàn đi cắt đóa hoa cúc đẹp nhất để cài.
Cùng lúc, mùi hương hoa cúc, mùi hương thù du tràn ngập không khí quanh đình.
Người trong
phủ hiếm khi có lúc thoải mái thế này, nên nhất thời vui vẻ rộn rã, nói nói cười
cười, Nhan Tử La cũng thoải mái vui cười cùng mọi người. Lại có người chuẩn bị
rượu hoa cúc thượng hạng, mọi người cùng thưởng thức, lúc sau có hai a hoàn bê
tới một chiếc hộp lớn, thì ra là Niên thị chuẩn bị bánh Trùng dương cho họ, nói
là bản thân không được khỏe nên không thể tới chung vui cùng các tỷ muội, do đó
chuẩn bị bánh Trùng dương này tạ tội với mọi người. Bánh Trùng dương đó đủ chín
tầng, giống như một tòa bảo tháp, bên trên còn có hai con cừu nhỏ, hợp thành ý
nghĩ Trùng dương. Cảnh thị lệnh cho người cắt bánh, mời các tỳ muội cùng nếm thử.
Nhan Tử La do đã ăn quen bánh mình làm, nên thấy thứ này mùi vị không hợp, chỉ
ăn qua loa một hai miếng.
Vui chơi tới
tận chiều, tiệc mới tàn. Nhan Tử La quay về, cảm thấy buồn bã, liền sai người
mang mấy chậu cúc ra ngoài hành lang, rồi chuyển cả bàn ghế bố ra, nàng nằm ngắm
hoa, đến giờ cơm tối mới vào.
Vừa ngồi xuống
bàn, thì Dận Chân đến, Bách Hợp vội mang thêm một cái bát và đôi đũa lên. Dận
Chân đặt chum rượu nhỏ lên bàn, nói: “Hoàng a ma thưởng”. Nhan Tử La vội đứng dậy
ta hoàng ân.
“Hoa cúc
cài đẹp lắm’, Dận Chân nhìn nhìn đóa hoa cúc nàng cài trên đầu khen.
“Chỉ là phù
hợp với hoàn cảnh thôi, Tứ gia quá khen rồi”, Nhan Tử La đáp, liếc mắt nhìn thấy
túi thơm chàng đeo trên người, cũng có mùi thù du nhè nhẹ. Nghĩ có lẽ là của
Niên thị tặng nên chàng mới đeo theo người.
Dận Chân
nhìn theo ánh mắt nàng, nói: “Ngạch nương thưởng”, sau đó lấy từ trong tay áo
ra hai món đồ khác nhau. Một món là chiếc túi thơm hình dạng giống hệt của
chàng nhưng khác màu, còn cái kia là chiếc dây chuyền, chiếc dây chuyền hai sợi
bằng bạc, mặt là đóa hoa cúc được khắc bằng ngọc xanh, trong suốt, nhìn đã thấy
rất đáng yêu.
“Túi thơm
là ngạch nương thưởng cho nàng, dây chuyền là Khuynh Thành nhờ ta chuyển cho
nàng.” Vẻ mặt Dận Chân xem chừng khá vui vẻ, “Hôm nay ‘Đăng cao’, Hoàng a ma kiểm
tra mấy Tiểu cách cách đọc thơ, Khuynh Thành giành giải nhất. Con bé nói nàng
thích cái này nên chọn tặng nàng”.
Nhan Tử La
đưa tay ra đón lấy, trí nhớ của tiểu quỷ này thật không tệ, bài thơ nàng dạy từ
năm ngoái vẫn còn nhớ, thậm chí còn nhớ ngạch nương nó thích ngọc thạch, thật
không uổng công thương yêu nó. Xem ra sau này có bị quét khỏi cửa cũng vẫn có
thể đến nương nhờ tiểu quỷ nghĩ thế nàng liền cười.
“Thu dăng
Lan Sơn ký Trương Ngũ, tại sao nàng lại dạy bài này” Dận Chân nhấp một ngụm rượu
hoa cúc hỏi.
“Bài này dạy
từ năm ngoái, có lẽ Khuynh Thành chỉ nhớ được bài này thôi’, Nhan Tử La mỉm cười
nói.
“Còn gì nữa?”,
Dận Chân nhìn nàng hỏi.
“Còn có thơ
của Hữu Thừa, Thanh Liên”, Nhan Tử La đáp, một thạc sĩ văn học như nàng nhớ hai
bài thơ Đường chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Nàng còn định năm nay sẽ dạy thơ của
Lý Thanh Chiêu cơ.
“Năm nay
thì sao?”, Dận Chân hỏi tiếp.
“Năm nay
không ở cạnh nên không cần nghĩ nữa”, Nhan Tử La tiện miệng đáp, không muốn trả
lời.
Nàng đặt
dây chuyền xuống, Bách Hợp vội mang phần thưởng đi cất. Nhan Tử La đích thân
rót rượu cho Dận Chân, cũng không nói gì thêm.
“Hoàng a ma
còn thưởng cho nàng hai chậu cúc”, Dận Chân nói với nàng.
“Vậy sao?
Thật đa tạ Hoàng a ma đã quan tâm”, Nhan Tử La hững hờ đáp. Ông già này tự dưng
vô duyên vô cớ thưởng hoa cho nàng là sao? Lẽ nào có âm mưu gì? Không thể nào,
từ sau đại hôn của Mẫn Chỉ nàng luôn bị nhốt trong lồng không có ra ngoài cắn
người… nhầm nhầm, là không ra ngoài gây sự. Ha ha, chắc ông già đó lại muốn ăn
Nhân sinh bách vị rồi.
“Cười gì?”,
Dận Chân thấy nàng len lén cười liền hỏi.
“Hoàng a ma
thưởng hoa nên thần thiếp rất vui”, Nhan Tử La đáp, ăn thêm chút nữa rồi đặt
đũa xuống. Nàng chỉ ngồi bên cạnh nhìn bàn, cũng không ngẩng đầu nhìn Dận Chân
một cái.
“Ta không đẹp
bằng thức ăn sao?”, Dận Chân đột nhiên hỏi.
“Vâng”,
Nhan Tử La trả lời theo quán tính, nghĩ thế nào, lại vội vàng, “Không phải”, kiểu
người gì vậy, đào hố cho người ta nhảy xuống mà mặt không biến sắc? Thật là yêu
nghiệt!
“Đang thầm
mắng ta?”, Dận Chân nhìn nàng hỏi.
Lần này
Nhan Tử La thông minh hơn rồi, không nhanh nhảu trả lời ngay, nghĩ rõ nghĩ kĩ rồi
mới đáp: “Không ạ”. Dận Chân liền cười.
Dùng cơm
xong, Dận Chân nói muốn dạy Nhan Tử La chơi cờ. Bàn cờ được bày ra, Nhan Tử La
đi lung tung các nước trong tình trạng vịt nghe sấm, rất nhiều lần tự mình dâng
quân tới cửa cho người ta ăn. Dận Chân đầu tiên thì chau mày, sau đó lại cười,
khẽ nói: “Nàng muốn đóng gói giao mình tới tận nhà người khác?”. Chứng bệnh co
giật trên mặt của Nhan Tử La sau một thời gian dài được chữa trị giờ lại phát
tác. Chẳng phải chàng là người lạnh lùng tới mức khiến người khác đông cứng
sao? Thật là biết người biết mặt không biết lòng, còn ở lại đây để mua vui cho
nàng? Thật là… rùng mình!
Khó khăn lắm
mới chơi xong một ván, Nhan Tử La vội vàng thu các quân cờ đen trắng lại, còn
chơi tiếp không chừng người đàn ông này sẽ nói những lời khiến nàng nổi gai ốc.
Nàng nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn Dận Chân, nói: “Người nên đi rồi”.
Dận Chân
không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Thần thiếp
không phải là muốn đuổi người, người đừng giận. Chẳng qua hôm nay chúng thần
thiếp có đi thưởng hoa cúc, uống rượu, Niên muội muội không đến, nói là không
khỏe trong người, vì vậy…” Khỏi phải nửa đêm canh ba lại cho người tới gọi làm
phiền giấc ngủ của nàng.
Dận Chân
nhìn nàng chằm chằm mấy phút, Nhan Tử La cố gắng giữ nụ cười trên môi, cảm thấy
cơ mặt mình cứng lại. Dận Chân đứng dậy, chỉnh lại y phục rồi đi.
Đợi chàng
đi rồi, Bách Hợp mới thận trọng hỏi: “Chủ nhân, sao nô tỳ có cảm gíac hình như
Tứ gia nổi giận?”.
“Làm gì có?
Chẳng phải lúc nào cũng vẻ mặt ấy hay sao? Bây giờ đi là tốt nhất, lát nữa đêm
lại cho người tới tìm khiến người ta không sống nổi”, Nhan Tử La cười, nói. Sau
đó lại bày bàn cờ ra kéo Bách Hợp, Ám Hương, Sơ Ảnh cùng chơi, đáng tiếc nàng
quá ngốc, thua liền ba ván. Nhan Tử La mặt mày thương tâm, “Các ngươi không thể
nhường ta một chút sao, chưa từng gặp đám nha đầu nào giống các ngươi, đến chủ
nhân cũng không nhường”. Bách Hợp và mấy người kia liền cười, “Chủ nhân, như thế
người mới có thể tiến bộ nhanh được”.
“Thôi, ta
không muốn học thứ này nữa, thật hại não hết sức. Thu hết vào, ta muốn đi ngủ”,
Nhan Tử La ngáp dài.