Bước vào
phòng khách, Nạp Lạt thị liếc nhanh khắp phòng một lượt. Trang nhã hơn nhiều rồi,
những tấm rèm màu đỏ chói trước kia đã bị dẹp đi. Nàng ta lại liếc mắt nhìn
Nhan Tử La, không hiểu vì sao tính cách muội muội này lại thay đổi như thế.
Mời Phúc tấn
thượng tọa, Nhan Tử La mới dám ngồi xuống chiếc ghế dành cho người dưới, cố gắng
nín nhịn cơn hắt xì hơi đang dồn đến, lòng thầm thỉnh an tất cả các vị thần
tiên khắp tứ phương, chỉ mong vị hoàng hậu tương lai này mau mau rời đi. Không
được, áp lực quá lớn, vị quan lớn nhất mà một bách tính thảo dân tầm thường như
nàng từng được gặp chỉ là chủ tịch nước, ma còn là gặp trên.. ti vi. Nhìn tận mắt
một người sống động thì chỉ có hiệu trưởng trường, có điều khi đó nàng còn chưa
biết đó là hiệu trưởng. Còn vị mẫu nghi thiên hạ tương lai này, đến nghĩ nàng
cũng chưa dám nghĩ, thật là lớn lao quá.
Nạp Lạt thị
thấy nàng phải nín nhịn đến đỏ bừng mặt, cười nói: “Bị ốm còn không chịu uống
thuốc, giờ đã thấy khó chịu chưa?”.
Nhan Tử La
“soạt” một tiếng đứng bật dậy. Thì ra nàng ta đã nhìn thấy tất cả, làm thế nào
đây? Giết người bịt miệng? Làm vậy thì nguy hiểm quá. Vậy vờ chết có được
không?
“Phúc tấn!”
Nàng căng thẳng tới mức nước mắt sắp rơi xuống. Hay thật, nhìn đi, kết quả của
việc não trái não phải không cân nhau chính là nước mắt chảy xuống đó. Mặc dù
nàng không muốn khóc, nhưng rơi nước mắt lại là thói quen của nàng khi bị cảm.
“Thuốc đắng
quá thì nói thái y thêm vị ngọt vào, không được mang thuốc đi đổ nữa. Cứ ốm mãi
thế này cũng không phải cách hay.” Nạp Lạt thị nhấp một ngụm trà, “Cũng không
phải lúc”.
“Vâng, đa tạ
lời dạy bảo của Phúc tấn. Tử La không dám nữa”, Nhan Tử La lập tức tiếp lời.
Cho dù nàng có dám thì Bách Hợp dẫu phải dùng cách đổ thuốc vào miệng nàng cũng
sẽ bắt nàng uống bằng hết. Huống hồ ngày nào cũng nước mắt nước mũi tèm lem thế
này đâu phải dễ chịu gì.
“Được rồi,
làm mất nhiều thời gian của muội muội quá, để muội muội còn dưỡng bệnh chứ. Ta
đi trước, hôm khác lại đến thăm muội muội.” Nạp Lạt thị đứng dậy, lập tức có a
hoàn bước tới đỡ nàng ta.
“Đa tạ Phúc
tấn nhớ tới Tử La. Phúc tấn còn nhiều việc phải làm, Tử La không dám giữ người
thêm nữa, cung tiễn Phúc tấn”. Nhan Tử La thở phào nhẹ nhõm, thần tiên cuối
cùng cũng hiển linh rồi.
Đi tới bên
bức bình phong lớn trước cổng, Nạp Lạt thị đột nhiên dừng bước, “Tứ gia cũng
nên đặt tên cho Tiểu cách cách”, sau đó rời đi. Nhan Tử La tức giận khịt khịt
mũi, hít lại số nước mũi đang định xì ra ngoài kia.
“Chủ nhân,
xem ra Phúc tấn rất thích Tiểu cách cách. Nếu Phúc tấn chịu giúp người nói vài
câu…”, Bách Hợp đi theo sau nàng nói.
“Khó chịu
quá, mau đi sắc cho ta bát thuốc”, Nhan Tử La lau nước mắt nói.
“Chủ
nhân…”, thấy Nhan Tử La loạng choạng bước đi, Bách Hợp thở dài, sao chủ nhân lại
chẳng buồn quan tâm nhỉ?
Uống hết
bát thuốc đắng ngắt, Nhan Tử La ngủ mê man tới tối.
Buổi tối,
Tĩnh Tâm đường.
Hoằng Huy
đùa nghịch cả buối tối cuối cùng nằm nghẹo cổ trong lòng cha ngủ thiếp đi. Nạp
Lạt thị đón lấy con trai, khẽ cười, nói: “Tiểu cách cách cũng rất hiếu động hoạt
bát, giống hệt Huy nhi hồi còn nhỏ, không thể để người khác được nghỉ ngơi.
Nhan muội muội bị Cách cách làm tình làm tội tới gầy cả người”. Thấy Dận Chân
chẳng có phản ứng gì, nàng ta nói tiếp: “Tứ gia xem liệu có nên đặt cho Tiểu
cách cách một cái tên hay không?”.
Dận Chân vẫn
cúi đầu xem tấu thư, chỉ gật gật đầu, “Để vài hôm nữa hãy nói, mấy hôm nay bận
quá”. Nạp Lạt thị cũng không tiện nói thêm, ôm con trai quay về Như Ý các.
Vì không
nghe theo sự dặn dò của thái y, bệnh tình của Nhan Tử La kéo dài thêm mấy ngày
nữa mới đỡ. Những ngày này các bà vợ bé khác của Dận Chân cũng lần lượt kéo tới
thăm nàng. Đương nhiên, họ chủ yếu là tới xem náo nhiệt, và cũng là muốn Nhan Tử
La được biết “chất lượng” vợ bé của hoàng tử là như thế nào. Bọn họ người nào
người nấy xinh đẹp như mỹ nữ, nếu nói theo từ ngữ thời hiện đại của nàng thì
đúng là người nào người nấy rực rỡ như đại minh tinh. Nghĩ đi nghĩ lại, tiêu
chuẩn vợ bé của con trai hoàng đế đã cao như thế, không biết vợ của hoàng đế
còn phải cao siêu thế nào nữa? Nhan Tử La chảy nước miếng, siêu siêu đại mỹ nữ,
thật đáng tiếc, nàng dường như không có phúc để được gặp họ. Ai bảo vợ của các
A ca cũng phân đẳng cấp chứ, nàng vừa hay lại rơi vào vị trí của một Cách cách
chẳng có địa vị nào, chỉ cao hơn thiếp một tí thôi. Có việc gì phải xuất đầu lộ
diện thì cũng chẳng đến lượt nàng. Có điều, chỉ cần giữ được tính mạng là tốt rồi,
cũng coi như tiêu dao tự tại. Hơn nữa, cho dù có gặp được thì cũng thế nào, đến
chụp chung cái ảnh để giữ làm kỉ niệm cũng không được, đừng nói tới việc kiếm
tiền…
Thấy bệnh cảm
lạnh của mình đã dần khỏi, Nhan Tử La không khỏi thấy lo lắng. Khỏi rồi thì phải
tới để thỉnh an Tứ gia, ngộ nhỡ bị lộ gót chân Asin thì sao. Nàng sờ sờ lên cổ,
cái cổ mềm thế này chỉ cần gạt khẽ một đao là đứt ngay, làm thế nào đây? Không
thể lại rơi xuống nước lần nữa. Rơi xuống lần nữa, cho dù có được vớt lên thì
không chừng cũng bị Ung Chính đại nhân đá một phát bay xuống tiếp. Một người phụ
nữ ngu ngốc như thế giữ lại ở bên cạnh chỉ khiến Ung Chính hắn thêm ngứa mắt, mất
mặt. Nhưng nàng thật sự không dám gặp một đại nhân vật như thế. Hơn nữa “nghe
nói”, người đó lạnh lùng tới mức có thể khiến nước mùa hạ đóng lại thành băng.
Băng? Băng? Ha ha, sao nàng có thể thông minh như thế chứ?
“Bách Hợp!”
Nàng kéo dài giọng: “Bách Hợp!!!”.
“Chủ nhân,
người lại không khỏe sao?”, Bách Hợp nghi hoặc hỏi. Rõ ràng là đã khỏe hơn nhiều
rồi, sao mặt lại đầy mồ hôi thế kia (Nha đầu ngốc, đấy là nước). Cô ta đang định
đưa tay ra sờ lên trán Nhan Tử La thì nàng đã nhanh nhẹn né người tránh.
“Bách Hợp,
ta nóng quá, muốn đi tắm. Ngươi mau nói bọn họ chuẩn bị nước cho ta, đừng nóng
quá”.
Bách Hợp lo
lắng hỏi: “Chủ nhân, hay là truyền thái y tới khám lại xem sao”.
“Thôi, mấy
ngày nay làm phiền thái y không ít, ông ta tuổi đã cao như thế, thời tiết lại
nóng muốn chết thế này, ta không nhẫn tâm! Hơn nữa, ta cũng sắp khỏi rồi, không
cần thiết đâu. Tắm mát mẻ một chút sẽ nhanh khỏi hơn.”
“Vậy thì được,
nô tì sẽ đi chuẩn bị”, Bách Hợp đang định đi ra, lại bị gọi giật lại.
“Ngươi hãy
bảo bọn họ mang một ít đá đặt vào trong phòng, để nhiệt độ hạ thấp xuống một
chút”. Tốt nhất cứ mang nhiều vào hiệu quả mới cao.
Bách Hợp vừa
ra khỏi cửa, Nhan Tử La đã lập tức ngồi dậy cởi phăng áo ngoài ra, chỉ mặc áo
trong. Nàng lại nhúng ướt khăn tay lau qua lau lại trên áo, tạo hiện trường chảy
mồ hôi quá nhiều.
Khi Bách Hợp
chuẩn bị xong nước cho mang vào phòng, thấy Nhan Tử La đang mồ hôi ròng ròng thấm
ướt cả áo (Là do bị chà nước) ngồi trên ghế, cô ta vội vàng chạy tới: “Chủ
nhân, người sao vậy? Nước đã chuẩn bị xong rồi, để nô tì hầu người tắm rửa”.
“Không cần,
ta tự làm được rồi”, nàng làm ra vẻ không còn chút sức lực nào.
Do sau khi
sinh Tiểu cách cách (sau khi xuyên không), Nhan Tử La không cần người khác hầu
hạ mình khi tắm rửa, nên Bách Hợp cũng không miễn cưỡng, lui người đi ra.
Nhìn quanh
bốn góc phòng đều có đặt đá, Nhan Tử La lấy ngón tay thử thử nhiệt độ của nước.
Tuyệt! Nha đầu Bách Hợp này đúng là rất nhanh nhẹn, nước không nóng cũng không
lạnh. Có lẽ đá cũng không cần phải đặt quanh phòng nhiều như thế. Hành động
thôi!
Mùa đông
giá rét mà bơi thì cảm giác thế nào? Hỏi Nhan Tử La thì biết, chỉ cần nhìn sắc
môi tím tái và bờ vai run lẩy bẩy của nàng là rõ ngay. Đấy tuyệt đối là cảm
giác “buốt lạnh tới tận xương”! Nhẫn nhịn khoảng một canh giờ, Nhan Tử La cứng
đờ người bước ra từ thùng nước tắm. Thật lạnh quá, nước lạnh làm nàng đông cứng
cả rồi, phải nhanh chóng chui vào chăn, mau đi tới giường thôi. Nhan Tử La đột
ngột quay người, tại sao lại quên mất đoạn kết quan trọng chứ, nàng lại cứng đờ
người run rẩy quay về bên thùng nước, rất “không cẩn thận” làm đổ thùng nước
đó, khiến nước chảy tràn ra ngoài.
Bách Hợp
đang ngồi gà gật ngoài hành lang đột nhiên bị tiếng động làm cho giật mình tỉnh
dậy, phản ứng theo trực giác là đẩy cửa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy: Nhan
Tử La vẻ mặt hết sức vô tội đứng dưới đất, người vẫn ướt rượt, còn cái thùng tắm
thì bị lật đổ, nước chảy lênh láng khắp nơi…
“Chủ nhân?”
“Ta bước từ
trong đó ra, không cẩn thận làm đổ thùng.”
“Người có
sao không?” Bách Hợp lo lắng đi tới cạnh nàng nhìn từ trên xuống dưới. Lạ thật,
trong thùng nhiều nước như thế mà có thể bị lật được sao? Cho dù có ra sức đẩy
cũng chưa chắc đã đổ ấy chứ. Nhưng, chuyện này là thế nào? Còn nữa, chỉ tắm
thôi mà sao môi chủ nhân tím tái thế kia?
“Chủ nhân
người vẫn khỏe chứ?”, Bách Hợp lo lắng hỏi.
“Tắm được một
cái thật dễ chịu. Chỉ thấy hơi buồn ngủ, ta đi ngủ trước đây.” Trời ơi, lạnh
quá, chăn bông ở đâu?
Khó khăn lắm
mới thu dọn ổn thỏa, Bách Hợp tay đỡ lưng đi vào, sao mặt chủ nhân lại đỏ bừng
thế kia?
Tay vẫn đỡ
lưng, Bách Hợp bước đến cạnh giường, đúng là rất đỏ, giống như tôm luộc vậy. Cô
ta thò tay ra sờ sờ trán chủ nhân rồi lập tức thu tay lại, nhìn tay xem có bị bỏng
không, cuối cùng thì quay người, chạy…