Ăn cháo,
Nhan Tử La cảm thấy mình như một nạn dân, đến bát cơm nguội cũng không có mà
ăn, khổ quá đi mất, thật uổng công nàng sinh ra một Tiểu cách cách tôn quý.
Nghĩ tới đây, nàng quay sang nhìn nhìn Bách Hợp: “Con khỉ con đâu rồi?”
“Người muốn
nói tới Tiểu cách cách? Vú nuôi vừa cho bú xong, đang ngủ ạ, chắc cũng sắp dậy
rồi”, Bách Hợp cố nhịn cười đáp, nếu sau này Tiểu cách cách biết ngạch nương đã
từng gọi mình là con khỉ con, không biết là… Ha ha.
“Xem ra tâm
trạng không tồi nhỉ, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn… Phải rồi! Khỉ con ở phòng nào? Tại
sao không đặt nằm cạnh ta?” Khỉ con này là do nàng sinh, nhưng sao cứ như nàng
sinh xong là hết nghĩa vụ vậy, tốt quá nhỉ!
“Chủ nhân,
người vừa sinh xong, cơ thể còn yếu, đây cũng là thời gian mà Tiểu cách cách
hay quấy khóc nhất, sợ ảnh hưởng đến người nghỉ ngơi nên vú nuôi đã đưa Tiểu
cách cách sang một phòng khác”, Bách Hợp giải thích.
“Ồ, thế
à!”, nàng đặt đũa xuống, “Ta ăn no rồi, khỉ con đang ở đâu? Mau đưa ta tới gặp
nó”. Đã xuyên không được hai ngày rồi mà còn chưa nhìn thấy bầu trời thời cổ đại
thế nào.
“Nhưng chủ
nhân, người… Bên ngoài lạnh lắm, người đang trong tháng, để nô tì gọi vú nuôi bế
Tiểu cách cách đến đây cho người”, nói rồi Bách Hợp liền chạy ra ngoài.
“Không sao
đâu, ta chỉ đi vài bước chứ có tham gia chạy marathon đâu, yên tâm đi. Hơn nữa,
cứ bế đi bế lại thế ngộ nhỡ khỉ con bị nhiễm lạnh thì sao?”. Nó là cành vàng lá
ngọc. Đối với cha nó thì chắc chắn nó quan trọng hơn nàng. Nếu để xảy ra bất trắc,
thì người cha quyền thế của nó không ăn thịt nàng mới là lạ? Nghĩ thôi cũng thấy
sợ rồi.
“Chạy
marathon? Cách cách người vẫn còn muốn cưỡi ngựa?”[4] , Bách Hợp kinh ngạc hỏi.
[4]Marathon:
Người Trung Quốc đọc là “mãlãsõng”, âm Hán Việt là “mã lạp tùng”, a hoàn Bách Hợp
nghe qua lại tưởng đang nói tới ngựa nên đoán rằng chủ nhân của mình đang muốn
cưỡi ngựa.
“Hả? À, hôm
nào trời đẹp ra ngoài cưỡi ngựa sau.” Nàng biết ngay Bách Hợp sẽ hiểu lầm từ
này. Thôi bỏ đi, cứ cho là ngựa cũng được, xem ra sau này phải quản cho chặt
cái miệng một chút, ngộ nhỡ ngày nào đó để lộ ra điều gì khiến người ta sinh
nghi thì thảm.
Bách Hợp
không ngăn được chủ nhân, đành khoác thêm áo choàng lên người Nhan Tử La, xem
ra trông lại càng giống gấu hơn.
Bước một
chân ra khỏi cửa, không lạnh như tưởng tượng (Vớ vẩn, làm gì có con gấu Bắc Cực
nào kêu Bắc Cực lạnh đâu? Mặc nhiều như thế rồi mà còn dám nói nữa), thì ra
ngoài trời tuyết đang rơi, nhìn những bông hoa tuyết rơi rất hờ hững, nhàn tản.
“Chủ nhân,
rẽ qua góc này của hành lang là phòng của Tiểu cách cách ạ”. Bách Hợp đưa nàng
đi trên một hành lang dài. Nàng lại len lén quan sát khu nhà này, rất nhỏ, một
khu nhà được xây dựng tinh tế, cấu trúc như tứ hợp viện, nhưng chỉ ba mặt là có
phòng ở, còn một mặt được sửa thành cổng lớn, trước cửa xây một bức bình phong
rất to. Chính giữa vườn là một hòn non bộ nhỏ, lúc này đang dần dần bị tuyết phủ
lấp, ngoài cái này ra, trong vườn mọi thứ được bố trí hết sức đơn giản… Đúng là
người phụ nữ bị thất sủng, đến nơi ở cũng giản lược hết mức… Nhan Tử La đảo đảo
tròng mắt, xem ra nàng vẫn phải dựa vào bản thân mình thôi, dù là bị thất sủng
cũng phải sống cho vui vẻ chứ, đúng không? Hơn nữa, nàng thật sự hy vọng đại
nhân Ung Chính sẽ quên Nhan Tử La, như vậy, với thân phận là ngạch nương của Tiểu
cách cách, có lẽ cuộc sống của nàng cũng không quá tệ. Ít nhất thì ở đây nàng
cũng là người to nhất. Có người đã từng nói: “Thà làm lão đại ở làng còn hơn
làm lão nhị ở La Mã”, học theo vĩ nhân đi! (Quan trọng là khi quay trở lại chỉ
được làm lão nhị đếm ngược từ dưới lên, thế là còn may đấy).
“Chủ nhân,
đến rồi!” Bách Hợp đứng trước cửa gian phòng, khẽ đẩy cửa ra, nghiêng người,
Nhan Tử La thản nhiên như không nhấc chân bước vào trong.
“Coong! Bụp!
Hự!…”
“Oa oa
oa!!!”
Nhan Tử La
nghĩ đây là nhà mình, hậu quả của việc không nhấc cao chân là bị vấp vào bậu cửa,
sau đó ngã nhào vào trong phòng với một tư thế không được nho nhã cho lắm. Cũng
may nàng phản ứng nhanh, mượn thế lao nhanh vào phòng, đụng phải chiếc ghế, túm
chặt lấy cạnh bàn, mặc dù trông nhếch nhác, nhưng còn hơn là phải hôn lên ngực
đất mẹ vào ngày đông giá lạnh thế này. Nhan Tử La vỗ vỗ vào ngực tự thấy mình
may mắn: “May quá may quá!”.
Im lặng,
Bách Hợp nhìn Nhan Tử La với ánh mắt bất lực.
Tiểu Cách
cách đang ngủ say rất bực bội khi bị tiếng ồn ào đó đánh thức, liền cất giọng
khóc lên tới mức decibel cao nhất để bày tỏ sự bất mãn. Nhan Tử La ngại ngùng
nhìn vú nuôi, chạy tới bên giường, nhìn Tiểu cách cách cười nịnh nọt: “Ngại
quá, con cứ coi như là không nghe thấy, ngủ tiếp đi!”.
“Oa oa
oa!!!”, chẳng có chút thành ý nào cả, tiếp tục khóc.
“Gì nhỉ, có
phải nó đói rồi không?”, Nhan Tử La hỏi. Nhất định là thế, vừa rồi Bách Hợp chẳng
nói khỉ con rất mau đói sao.
“Bẩm chủ
nhân, trước khi ngủ, Tiểu cách cách đã bú sữa rồi ạ”, vú nuôi vội lên tiếng.
“Nhưng nó lại
ngủ dậy rồi mà!”, Nhan Tử La chắc chắn là khỉ con đang đói.
“Bẩm chủ
nhân, trước khi người vào, Tiểu cách cách mới ngủ được một khắc”, vú nuôi lại
đáp.
Một khắc?
Thế có nghĩa là chưa đến mười lăm phút? Ồ, thì ra khỉ con không vui vì bị đánh
thức, nên khi thức dậy mới nổi giận đùng đùng. Điểm này xem ra khá giống nàng
đây.
Nàng áp sát
người về phía trước, giơ tay ra vỗ vỗ vào người đứa bé mũm mĩm, “Ngủ tiếp đi,
được không? Bảo bối, ta nhất định sẽ không gây ra bất kì tiếng động nào nữa, được
không?”. Trong ti vi các bà mẹ đều dỗ dành con ngủ như thế, chắc chắn sẽ có tác
dụng.
Quả nhiên đứa
bé khép cái miệng nhỏ xinh lại, mở mắt liếc nàng một cái, sau đó lại nhệch miệng
ra: “Oa oa oa!!!”
Nhan Tử La
chau mày, tiểu quỷ này sao mà khó dỗ thế, “Này, đừng có mà gào nữa được không hả,
nghe cứ như ếch kêu ấy, chán chết đi được”.
“Oa oa oa
oa oa!!!”
“Khỉ con, đừng
tưởng mình là Cách cách thì tỏ vẻ hợm hĩnh, ta là người sinh ra con, còn dám
lên mặt với ta…”, La Tử Nhan bất mãn.
Vú nuôi
nhìn Bách Hợp như muốn hỏi: Chủ nhân đang nói gì thế?
Bách Hợp bất
lực nhìn Nhan Tử La, rồi lại nhìn vú nuôi ý rằng: Làm quen dần đi.
Nhan Tử La
nhìn tiểu quỷ đã được vú nuôi bế trên tay rồi mà vẫn gào khóc không ngừng, nàng
đảo mắt một cái, sau đó thò đầu ra trước mặt Tiểu cách cách, vỗ vỗ tay, quả
nhiên đứa bé ngừng bặt, mở to mắt nhìn nàng. Nhan Tử La giơ hai tay đặt lên tai
mình, sau đó lắc qua lắc lại, vén mũi trợn mắt làm mặt quỷ.
“Hi hi
hi!!!”, tiểu quỷ ngoác cái miệng nhỏ xinh chưa có răng của mình cười, nước mắt
vẫn còn đọng trên mặt.
Thấy tiểu
quỷ cười vui vẻ, Nhan Tử La cũng thấy vui vui. Xem ra chọc cho một đứa trẻ con
cười còn thấy thành công hơn khi luận văn được giáo viên hướng dẫn khen ngợi.
Thế là nàng làm đủ các kiểu mặt quỷ, tiếng cười của Tiểu cách cách cứ vậy vang
lên không ngớt.
Khoảng một
canh giờ trôi qua, đúng vào lúc da mặt của Nhan Tử La sắp không thể trụ thêm được
nữa, thì tiểu quỷ này lại khóc ré lên đòi ăn. Hạnh phúc quá! Nhìn bộ dạng tiểu
quỷ đo nhắm nghiền mắt hưởng thụ bầu sữa nóng, Nhan Tử La hoàn toàn không nhận
ra, mình đang nhìn vú nuôi với ánh mắt đầy vẻ ghen tỵ.
Tiểu quỷ ăn
no rồi lại không chịu ngủ, mắt chớp chớp nhìn Nhan Tử La, bộ dạng đó rõ ràng là
rất dụ dỗ người ta. Nhan Tử La cũng nhìn lại tiểu quỷ chằm chằm. Đừng ép ta,
còn ép ta nữa, ta sẽ cợt nhả với con đấy. Tiểu quỷ vẫn chớp chớp đôi mắt trong
veo ngây thơ, thế là Nhan Tử La không thể kìm được nữa, nói: “Để ta bế nó một
lát được không?”
Yêu cầu của
mẹ đẻ người ta ai mà dám từ chối, thế là dưới sự hướng dẫn của vú nuôi, Nhan Tử
La vụng về lóng ngóng bế lấy đứa con do chính mình sinh ra. Hi hi, khắp người
toàn là mùi sữa, khỉ con trông khá hơn hôm qua một chút rồi, khuôn mặt nhỏ xinh
phúng phính như có thể búng ra sữa vậy. Không kìm được, Nhan Tử La mê mẩn thơm
nó một cái. Ôi, thơm quá, cảm giác cũng không tệ! Thơm thêm cái nữa, phải lợi dụng
tiểu quỷ khi nó còn chưa có khả năng phản kháng chứ.