Ở lâu ngày,
hai mĩ nhân hương bồ cũng dần dần thân quên với Nhan Tử La, nói chuyện cũng tự
nhiên hơn. Thỉnh thoảng Dận Chân tới, bọn họ thưa gửi chào hỏi chàng cũng không
còn đỏ mặt nữa. Sự hoạt bát yểu điệu của những cô bé mới lớn được thể hiện càng
rõ ràng hơn, nếu đem ra so sánh, thì Nhan Tử La có cảm giác mình giống như dì của
bọn họ vậy, lòng càng thêm buồn bực.
Hôm nay lúc
trời gần tối, Nhan Tử La tới thăm Nữu Hổ Lộc thì vị đầu bếp tiểu viện của Nữu Hổ
Lộc thị làm những món ăn phong vị phương Nam rất ngon, Nữu Hổ Lộc thị biết nàng
thích, liền giữ nàng ở lại ăn cơm. Nhan Tử La vui mừng đồng ý.
Ăn cơm
xong, hai người lại ngồi nói chuyện một lát, Nhan Tử La mới quay về.
Vừa vào
phòng, không thấy hai cô em gái hương bồ đâu, vào phòng tron, chỉ có một mình
Bách Hợp đang khâu đế giày. Thấy nàng về, Bách Hợp vội đứng dây, nói: “Chủ nhân
người về rồi ạ, Tứ gia đang ở gian phòng phía Tây, người đã gặp chưa?”
“Chưa,
không nhìn thấy. Tứ gia đến lúc nào thế?”, Nhan Tử La đứng dậy hỏi.
“Đến từ sớm
ạ, giờ đang đánh cờ với Tam tiểu thư.” Giọng Bách Hợp tỏ ra bất mãn vô cùng.
“Ồ! Vậy ta
qua đó thỉnh an!” Nhan Tử La bèn đi về phía gian phòng phía Tây, vén rèm lên,
quả nhiên, Dận Chân đang chời cờ với Bích La. Bích la mặc mội chiếc váy dài màu
xanh lá, mái tóc dài tết gọn, vắt qua cổ thả trước ngực. Nàng ta đang ngồi ghé
bên sập, Dận Chân xếp bằng chân ngồi đói diện. Bích La tay cầm quân cờ trắng,
khẽ giơ tay lên sát miệng, như đang suy nghĩ nghiêm túc xem phải đi thế nào, bộ
dạng ngây thơ duyên dáng.
Nhan Tử La
không lên tiếng, mặc dù nàng không hiểu nhiều về các nước cờ, nhưng “xem đánh cờ
phải im lặng mới là người quân tử”, điều này thì nằng hiểu. Vì vậy tự đi tới ngồi
xuống một chiếc ghế, vửa uống trà vừa đợi họ chơi xong. Sớm biết thế này thì về
muộn một chút, ngồi nhìn họ như vậy lòng càng khó chịu hơn.
Mãi một lúc
sau, mới nghe Bích La nói: “Kỳ nghệ” của Tức gia cao siêu. Bích La thua rồi”.
“Ồ! Chơi tốt
hơn tỷ tỷ nàng”, Dận Chân nói, sau đó ra hiệu cho Ám Hương thu bàn cờ lại. Nhan
Tử La lúc này mới đứng dậy thỉnh an Dận Chân.
“Đi ăn đồ
ngon gì thế, bữa tối cũng không về?”, Dận Chân nhìn Nhan Tử La hỏi.
“Đồ ăn của
Tô Hàng, Tứ gia đã dùng qua rồi?”, Nhan Tử La hỏi.
“Ừm!”, Dận
Chân trả lời ngắn gọn, có vẻ không vui. Nhìn nhìn Bích La, hình như nàng ta
cũng có vẻ không vui, Nhan Tử La ngẫm nghĩ, lẽ nào bọn họ đang đánh cờ vui vẻ,
bị mình làm phiền nên không vui chăng?
“Nếu không
có việc gì, thần thiếp không dám làm phiền Tứ gia nữa”, Nhan Tử La cẩn thận
nói. Tốt nhất nên tránh cho nhanh.
“Hôm nay hợi
mệt, ở lại giúp ta nghỉ ngơi”, Dận Chân đáp. Nhan Tử La nhìn nhìn sắc mặt
chàng, không giống bộ dạng của người mệt mỏi.
“Bích La
cáo lui”, Bích La đã đứng dậy từ lâu, nghe Dận Chân nói thế vội vàng cáo lui đi
ra.
“Lại đây!”
Dận Chân liếc xéo nàng. Nhan Tử La chầm chậm lê bước về phía chàng, không biết
chàng có ý gì, không phải nói là mệt sao?
“Chơi với
ta ván cờ”, Dận Chân nói. Nhan Tử La lập tức để lộ vẻ mặt ưu phiền cực độ. Cơn
nghiện chưa dứt mà lại đuổi người biết chơi cờ đi, sau đó tìm một kẻ mù cờ đến
hầu hạ? Lẽ nào làm thế sẽ có cảm giác sung sướng vì thành tích? Nàng lần chần
đi tới, tự động cởi giày trèo lên sập ngồi đối diện với Dận Chân.
Dận Chân
không trêu nàng như mọi ngày, chỉ lặng lẽ chơi, Nhan Tử La vẫn đi lung tung loạn
xị như trước, sau đó vẫn thua như mọi ngày.
Cuối cùng
không nhẫn được nữa, Nhan Tử La hỏi: “Tứ gia, thần thiếp có một câu hỏi, có thể
hỏi không?”.
Dận Chân ngẩng
đầu lên nhìn nàng không hiểu, sau đó gật gật đầu, “Hỏi đi”.
“Chàng,
chàng cứ nhất định đòi chơi cờ với thần thiếp, là bởi vì làm thế chàng sẽ có cảm
giác của người chiến thắng, hay là chàng muốn luyện tập cho thần thiếp thành
cao thủ?” Nhan Tử La cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng cũng hỏi ra được,
câu hỏi này giày vò nàng đã rất lâu rồi.
“Nàng thật
biết cách để tự đề cao bản thân.” Dận Chân nhìn nàng một cái, “Cảm giác của người
chiến thắng? Chơi thắng một cao thủ mới có cảm giác ấy, còn nàng…”. Dận Chân lắc
lắc đầu, thở dài.
Nhan Tử La
nghe mà tim muốn thắt lại, mặc dù cách nói chuyện đó của chàng, nàng đã quen rồi,
nhưng mỗi lần nghe xong vẫn có cảm giác trái tìm mình như bị ai thít chặt.
“Vậy sao
chàng còn chơi cờ với thiếp?” Nhan Tử La khẽ lẩm bẩm, “Lãng phí thời gian!” Có
điều dù nàng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Dận Chân nghe thấy, chàng nói: “Đúng là
hơi lãng phí thời gian, nhưng đầu óc có thể được nghỉ ngợi”.
Nhan Tử La
vô cùng bất mãn, ý của chàng là chơi cờ với nàng căn bản không cần dùng đầu để
suy nghĩ phải không? Thế này thật…quá sỉ nhục người khác. Nói như thế nghe giống
như nói nàng là sinh vật đơn bào vậy. Xem ra hôm nào đấy nàng phải tìm trò chỉ
có thể ở thế giới tương lai để chơi cùng chàng, thì cùng chàng, không tin chàng
không chịu thua.
“Lại đang bất
mãn?”. Dận Chân hỏi bằng giọng khẳng định Nhan Tử La lập tức lắc đầu phủ nhận,
dù có đúng thế cũng không thể thừa nhận.
“Hiện rõ
trên mặt kia kìa”, Dận Chân cười nói. Nhan Tử La nhìn chàng, cuối cùng mặt vẫn
sa sầm xuống, nhưng tại sao chàng lại phiền não chứ? Nghĩ mãi nghĩ mãi, tốt hơn
vẫn không nên hỏi, có thể chàng sầu não vì việc công.
“Chàng…
không phải kêu mệt sao?” Nhan Tử La vơ đám quân trắng quân đen lại với nhau.
“Ừm!, Dận
Chân đáp. Nhan Tử La tự nghịch nghịch mấy quân cờ khi vui vẻ.
“Vậy chàng
nghỉ sớm đi”, Nhan Tử La nói.
“Ừm!”, Dận
Chân vẫn chỉ nói một từ. Nhan Tử La gọi Ám Hương vào thu dọn bàn cờ, còn mình
thì tụt xuống đi giày, dặn dò đám a hoàn bưng nước vào rồi địch thân phục vụ Dận
Chân rửa mặt rửa tay, coi như nể mặt vì hôm nay chàng không vui.
“Nàng,
không ngủ sao?”, Nhan Tử La đắp chăn cho Dận Chân, Dận Chân cầm tay nàng hỏi.
“Chàng ngủ
trước đi, thiếp qua xem Bích La và Hồng La thế nào.” Nhan Tử La tụt xuống đất,
tay Dận Chân vẫn nắm chặt tay nàng không chịu buông. Nhan Tử La nhìn nhìn tay
chàng, rồi lại ngẩng lên nhìn chàng. Có ý gì đây? Muốn nghe hát ru nữa sao? Hát
cho chàng nghe bài Tình nữ u hồn được không nhỉ?
“Ngày mai
hãy tới đó!” Dận Chân nhìn thẳng vào mắt nàng. Nhan Tử La đành phải gật gật đầu,
lần chần trèo lên sập. Dận Chân ghì chặt nàng trong lòng, Nhan Tử La cảm thấy
không khí trong ngực mình gần như bi ép ra bằng hết. Mưu sát?
“Ngủ đi!” Dận
Chân để nàng gối lên cánh tay mình, tay kia vẫn không chịu buông. Nhan Tử La
nhìn mặt Dận Chân, vị đại gia này hôm nay bộ dạng rất kì lạ, thật kì lạ.
Cũng không
dám nói là kì lạ, vị đại gia này từ khi hai cô em gái hương bồ của nàng đến đã
hơi lạ lạ rồi. Vừa rồi không nghĩ nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy cơn
hờn ghen khe khẽ trào dâng, hừ, chơi cờ với Bích La vui lắm nhỉ! Nhìn vẻ mặt
thiếu nữ e áp ngượng ngùng của Bích La, nếu không động lòng, thì chắc chắn
không phải là đàn ông. Hơn nữa người đàn ông đang nằm cạnh nàng đây lại là đàn
ông trăm phần trăm, lẽ nào chàng đã nhắm Bích La rồi? Cũng muốn bắt chước cha
mình chơi trò chị em cùng thờ một chồng? Không biết có khả năng này không,
nhưng trong quan niệm của chàng, đây có lẽ là việc hết sức bình thường. Nếu hai
chị em không gây gổ đánh đấm nhau, thì có lẽ còn được ca tụng ra ngoài bằng những
lời tốt đẹp, phong Nga Hoàng, Nữ Anh gì gì đó. Nhưng, nàng chẳng có hứng thú với
chuyện ấy.
Nghĩ cũng
muốn nổi da gà rồi. Bất giác, Nhan Tử La rùng mình.
“Lạnh
sao?”, Dận Chân mở bừng mắt hỏi.
“Buồn nôn”,
Nhan Tử La chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều đáp luôn. Dận Chân nghiêng đầu qua, nhìn
nàng thật kĩ: “Ăn linh tinh đau bụng rồi?”.
“Da? À, có
lẽ là do ăn nhiều quá.” Cái bệnh nhanh mồm nhanh miệng này mãi không sửa được,
chán thật, lần nào cũng phải nói dối.
“Nàng thật
là…” Dận Chân kéo chăn cho nàng.
Nhan Tử La
không nói gì, nhắm mắt vờ ngủ, đột nhiên không muốn nói nữa. Gần đây chàng đối
với nàng quá tốt, khiến nàng xem chút nữa thì quên luôn thân phận của chàng.
Chàng là một hoàng tử, tính đi tính lại thì chẳng bao lâu nữa sẽ được phong
thân vương. Cha chàng sẽ còn liên tục thưởng đàn bà cho chàn để duy trí hậu duệ.
Chỉ có người mới cười, ai nghe người cũ khóc, không chừng tới ngày nào đó nàng
sẽ trở thành người cũ rồi. Càng nghĩ càng buồn, phải làm thế nào mới được đây,
nơi ma quỷ này đến luật hôn nhân cũng chẳng có, tìm ai để bảo vệ quyền lợi cho
mình, đến đâu để làm thủ tục ly hôn?
Hai ngày
sau, Nhan Tử La theo Nạp Lạt thị vào cung thỉnh an Đức phi, nàng có vinh dự này
đương nhiện là nhờ con gái bảo bối rồi. Đến cung Vĩnh Hòa, Khuynh Thành đang đứng
ở cửa cung đợi, thấy hai người liền chạy như bay tới, tay trái nắm tay một người,
tay phải nắm tay một người đi vào trong cung. Đức phi sớm đã ngồi đợi họ rồi.
Thỉnh an
xong, Đức phi cho hai người họ ngồi. Sau khi nói chuyện phiến một hồi, Đức phi
nhìn Nhan Tử La nói: “Nghe nói hai muội muội của ngươi tới kinh rồi?” Nhan Tử
La vội đáp, “Vâng, thưa nương nương”.
“Và còn là
hai mĩ nhân?”, Đức phi nói tiếp. Nhan Tử La liếc mắt nhìn Khuynh Thành, nha đầu
lắm chuyện này!
“Nương
nương quá khen ạ.” Nhan Tử La không biết ngoài câu đó ra nàng còn có thể nói
gì.
“Vài ngày nữa
là đến ngày tuyển tú nữ rồi, người phải chăm sóc chúng cho tốt vào.” Đức phi dặn
dò, dường như kẻ làm tỷ tỷ như nàng sẽ bắt nạt hai tiểu muội của mình vậy.
“Vâng, thưa
nương nương”, Nhan Tử La đáp.
“Tỷ muội đồng
tâm thật tốt”, Đức phi nói. Nhan Tử La đột nhiên lại có dự cảm xấu? Đồng tâm?
Có hàm ý đặc biệt nào không?
Đức phi lại
nói với Nạp Lạt thị thêm vài câu nữa, rồi họ mới cáo từ lui ra.
Nhưng lời Đức
phi nói nhanh chóng bị Nhan Tử La quên béng sau đó.
Khoảng tám,
chín ngày sau, Bích La và Hồng La và cung tham tuyến. Không ngời được là, cả
hai đều qua. Nhan Tử La mặc dù mừng cho hai em, nhưng nghĩ đến số mệnh của hai
cô bé sau này sẽ giống như mình, lại không sao vui nổi.
Hai cô bé
đi rồi, dám vợ bé của Dận Chân dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn mang
hai cây hương bồ ấy ra làm đề tai bàn tán nữa. Nhan Tử La cuối cùng cũng được sống
nhưng ngày bình yên.
Hôm nay,
đang buồn chán không có việc gì làm, nàng nhìn lịch, hình như còn mấy ngày nữa
là đến sinh nhật Hoàng đế rồi. Làm Hoàng đế thật tốt, đường hoàng huyenh hoang
coi ngày sinh của mình là ngày lễ, cùng một đẳng cấp với chua Jesus… Trong
hoàng cung này, từ đầu năm tới cuối năm đều là ngày lễ ngày tết cả. Nói là hủ bại,
cũng chính vì chuyện đó.
Bách Hợp
đưa một người vào, Nhan Tử La cũng chẳng ngẩng đầu, tưởng là a hoàn của nhà nào
đến tìm Bách Hợp có việc. đợi cả nửa ngày, chỉ nghe thấy một tiếng nói, “Haizz,
cuộc sống của cô trôi qua vô vị thế này à?”. Nhan Tử La dường như bị điện giật
ngẩng phắt đầu lên, đồng tử từ từ nở to.
“Hồ ly? Sao
cô lại ở đây?” Miệng nàng há to tới nỗi có thể nuốt được cả quả trứng gà, lẽ
nào cô ta thât sự là hồ ly, biết trèo tường xuyên vách?
Nàng lao vụt
về phía người kia như một mũi tên, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
“Biết ngay
sẽ khiến cô sợ mà, My Liễm Diễm cười nói, nhướn nhướn mày nhìn Nhan Tử La.
“Đúng là bị
cô dọa cho sợ chết khiếp! Sao cô vào được đây? Dạy tôi với”, Nhan Tử La hỏi.
“Từ cửa lớn,
quanh minh chính đại mà đi vào chứ sao”, My Liễm Diễm cười đáp. Thấy Nhan Tử La
mặt nghệt ra, lúc ấy nàng ta mới nói tiếp, “Tôi gả cho Bát gia rồi”. Đồng tử của
Nhan Tử La lại tiếp tục nở to. Quả chấn động, mới mấy ngày không gặp, cô ta đã
lấy chồng rồi? Mà còn lấy lão Bát?
“Ồ, sức chịu
đựng chỉ thế thôi sao?” My Liễm Diễm đón lấy chén trà nhấp một hớp, “Vậy lát nữa
cô có muốn nghe tôi kể không?”. Nhan Tử La gật gật đầu.
“Cô gả cho
Bát gia thế nào?”, Nhan Tử La khó khắn lắm mới hoàn hồn, hỏi.
“Thay danh
đổi tính.” My Liễm Diễm dừng lại rồi nói tiếp, “Giờ tôi họ Trương, gả vào phủ
Bát gia từ một tháng trước, với thân phận là Cách cách. Nhưng, tôi chẳng quan
tâm tới việc ấy”.
“Thần thông
quá nhỉ?”, Nhan Tử La cảm thán, sau đó nhìn nhìn sắc mặt My Liễm Diễm: “Cuộc sống
trong cung cô thấy thế nào?”.
My Liễm Diễm
lắc lắc đầu: “Sớm biết thế này, tôi đã là người tình bên ngoài của chàng ấy rồi”.
Nhan Tử La
vừa nhấp một ngụm trà liền phun ra, “Hôm nay cô đúng là khiến tôi quá kinh ngạc,
em dâu ạ”.
My Liễm Diễm
cười ha hả, sau đó nói: “Sau này, có thể chúng ta sẽ là là chị em thật”.
“Có ý gì hả?
Cô muốn cải giá?”, Nhan Tử La cười hỏi.
“Hả? Thì ra
Tứ gia chưa kể với cô” My Liễm Diễm nói.
“Nói với
tôi chuyện gì? Chuyện gì có thể liên quan tới tôi?” Nhan Tử La thấy băn khoăn.
“Hoàng thượng
có ý gả hai cô em gái của cô cho Bát gia và Tứ gia”. My Liễm Diễm khẽ nói
Nhan Tử La
sững sờ mất nửa ngày, sau đó lẩm bẩm, “Chẳng trách, thì ra là thế”.
Đến luột My
Liễm Diễm băn khoăn, nàng ta hỏi: “Cô đang nói gì? Cô đoán được à?”.
Nhan Tử La
lắc lắc đầu, “Mấy hôm trước, tôi vào thỉnh an Đức phi, Đức phi nói với tôi rằng
“Tỷ muội đồng tâm là tốt nhất”, khi ấy chữa nghĩ ra giờ thì hiểu rồi”.
“Buồn à? Chị
em hầu chung chồng.” My Liễm Diễm vẫn cười, nói: “Trước kia xem phim cảm thấy
chẳng sao, khi sự việc xảy ra với chính mình mới không thể chấp nhận được.
Nhưng, tại sao Tứ gia lại không nói với cô nhỉ?”.
“Có lẽ
chàng cho rằng vốn không cần nói với tôi!”, Nhan Tử La có chút sa sút tinh thần.
“Nghe nói
hai cô em gái của cô tài mạo song toàn đứng không?”, My Liễm Diễm hòi. Nhan Tử
La gật gật đầu, “Ừm, xinh đẹp và tràn đầy sức sống như cây hương bồ, bóp được cả
ra nước. Nếu đem ra so với họ, thì tôi giống như một bà già”.
“Ha ha ha!
Xem ra cuộc sống tốt đẹp của chúng ta chẳng còn vài hôm nữa”, My Liễm Diễm cười
như người vô tư lự.
“Vốn cũng
chẳng phải cuộc sống tốt đẹp gì mà”, Nhan Tử La đột nhiên cười nói. Thât không
ngờ, ngày này lại đến nhanh như thế, nhanh tới mức đến thời gian để chớp mắt
cũng không có.
“Chuyện này
để sau hẵng nói, tôi đến đây là vì có chuyện Hoàng thương dặn dò”, My Liễm Diễm
nói.
“Liên quan
tới tôi?”, Nhan Tử La chau mày, “Lâu lắm rồi tôi có gây chuyện đâu”.
“Còn một
tháng nữa là sinh nhật của Hoàng đế, cô biết chứ? Hôm trước, Bát gia đưa tôi tới
gặp Lương phi nương nương, đúng lúc Hoàng thượng cũng có ở đấy. Hoàng thương
nói năm ngoái không được nghe `Song bích` cùng chúc thọ, hi vọng năm nay có thể
nghe cả hai hát”, My Liễm Diễm nói liền một hơi.
“Đùa à?”
Nhan Tử La lại mở to mắt, ông già Khang Hy sao vẫn còn nhớ chứ?
“Tôi có gan
đến đâu cũng không dám lấy thánh chỉ ra làm trò đùa. Giờ tôi rất trân trọng mạng
sống của mình, giời mới biết sống chẳng dễ dàn gì.” My Liễm Diễm nghiêm túc
nói, “Vì vậy, tôi mới đến để bàn với cô xem sao”.
“Có gì phải
bàn, trời muốn hại tôi rồi, trời muốn hại tôi rồi! Thật là đáng sợ!” Nhan Tử La
nằm bò ra bàn, cẩm thấy cơ thể chẳng còn chút sức lực nào nữa, thật là “phúc vô
song chí, họa bất đơn hành”.
“Bàn bạc
xem mà, phải làm thế nào để khiến bọn họ kinh ngạc chứ”. Ánh mắt My Liễm Diễm lấp
lánh như phát sáng.
“Kinh ngạc
hay kinh hãi?”, Nhan Tử La hời hợt hỏi. “Cô lên biểu diễn đi, vừa khiến họ kinh
ngạc lại thêm sắc màu, còn tôi sẽ chỉ khiến họ `kinh hãi` mà thôi, cô biễu diễn
một mình đi, tôi cáo bệnh là xong”.
“Hoàng
thương cũng nói rồi, đến khi ấy nếu cô ốm, đợi khỏi ốm thì diễn bù.” My Liễm Diễm
cười nói, “Xem ra Hoàng thượng rất hiểu cử. Còn việc làm thế nào khiến họ vừa
vui mừng vừa kinh ngạc, tôi đã nghĩ xong rồi, chúng ta chỉ cần phối hợp cho tốt
là được”. My Liễm Diễm lại nở nụ cười hồ ly.
“Phối hợp?
Cô ở đó, tôi ở đây, phối hợp thế nào? Cô có điện thoại thì ở cái chỗ quái quỷ
này cũng không có mạng. Hay chúng ta làm hai cái ống bợ rồi luồn dây làm phương
tiện liên lạc?”, Nhan Tử La hỏi.
“Lan Quế
phường của tôi giao cho Hạ Chí chăm nom rồi, cô nói xem?” My Liễm Diễm chớp chớp
mắt, “Tôi nghĩ, Tứ gia sẽ cho cô đi thôi, đợi mà xem. Ừm, tôi đi đây, hôm khác
gặp nhé”. My Liễm Diễm đứng dậy, Nhan Tử La tiễn nàng ta ra tới của rồi sai
Bách Hợp đưa nàng ta về.
Nhan Tử La
quay lại hành lang ngồi xuống, nàng cảm thấy rất bức bối.