Đồng Thuận
trai, Vĩnh Hòa cung.
Mẫn Chỉ ngồi
trước cửa sổ than vắn thở dài, haizz, thật là nhàm chán, ngày hôm nay sao chẳng
có gì thay đổi thế này? Vô vị quá. Lẽ nào bị dính chặt lại rồi, trời âm u tới mức
tuyết chẳng thể rơi? Haizz, vô vị.
Người phụ nữ
vừa bước vào nhìn nhìn Mẫn Chỉ, khẽ lắc lắc đầu. Không cẩn thận lại ho một tiếng.
Người đứng trước cửa sổ lập tức giật mình quay lại, vội vàng đi tới đỡ lấy người
phụ nữ, khẽ chau mày, rồi nhẹ nhàng trách: “Ngạch nương, trời lạnh thế này người
lại ra đây làm gì? Người sao có thể chịu đựng được?”. Đỡ người phụ nữ ngồi xuống,
lệnh cho cung nữ bỏ thêm than vào trong lò sưởi tay rồi đích thân đặt vào tay
người phụ nữ đó, nàng ta quay đầu lại khẽ tiếng trách cứ: “Ngạch nương muốn ra
ngoài, các ngươi cũng nên khuyên can mới phải, thời tiết này là thời tiết gì chứ?
Hay lời của bổn Cách cách ta các ngươi nghe không lọt tai?”.
Đám cung nữ
thái giám lập tức quỳ xuống, một a hoàn xem chừng lớn tuổi hơn cả vội nói: “Bẩm
Cách cách, Quý nhân nương nương nghe nói mấy hôm nay tâm trạng của Cách cách
không được tốt nên mới nhất định đòi ra ngoài. Bọn nô tỳ khuyên rồi, nhưng…”.
Còn chưa nói xong, người phụ nữ đã lên tiếng: “Đừng trách bọn họ, là ta tự ra
đây. Muốn trách con cứ trách ngạch nương, có được không hả? Nào, ngồi đây, nói
cho ngạch nương nghe xem tại sao lại không vui?”. Thông quý nhân kéo Mẫn Chỉ ngồi
xuống cạnh, dịu dàng hỏi.
“Thưa ngạch
nương, cũng chẳng có gì, chỉ là cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán vô vị mà
thôi.” Mẫn Chỉ cúi đầu, trước mặt ngạch nương mình, nàng ta lúc nào cũng rất
ngoan ngoãn dịu dàng.
“Haizz”,
Thông quý nhân lại thở dài, buồn buồn nói: “Ở đây có ai không thấy nhàm chán vô
vị đâu?”, sau đó kéo tay Mẫn Chỉ: “Mẫn Nhi, nếu thật sự thấy buồn chán quá thì
đi chơi với các Cách cách khác đi. Tính Cách cách nhà Nghi nương nương, Tuyên
Ngọc cách cách của phủ Thuần bối lặc cũng đều đang ở trong cung mà”.
“Thôi ạ, thế
lại càng chán hơn.” Hứ hứ, lúc nào cũng phải uốn éo dịu dàng, lại so y phục,
trang sức… đúng là vô vị.
“Con cũng
thật là, haizz” Thông quý nhân cúi đầu cụp mắt, nếu trách chỉ trách con bà số mệnh
chẳng ra gì, Mẫn Nhi lại chẳng có tỷ đệ thân thích. Bản thân bà sớm đã bị thất
sủng, Hoàng thượng cũng chẳng quan tâm tới Mẫn Nhi, giờ Mẫn Nhi đã hai mươi mốt
tuổi, nhưng vẫn chưa được chỉ hôn cho ai. Những Cách cách khác thì sớm đã gả đi
cả rồi.
“Ngạch
nương, người đừng thở dài nữa. Tự con sẽ biết tìm niềm vui cho mình. Chỉ là mấy
hôm nay con nhớ tới một người bạn mà thôi.” Mẫn Chỉ nói qua quýt, nàng sợ nhất
là ngạch nương cứ vơ hết trách nhiệm lên người rồi than thân trách phận.
“Bạn?”
Thông quý nhân ngẩng đầu lên, “Sao chưa nghe thấy con nhắc đến bao giờ? Là con
gái nhà ai?”
“Không phải
con gái, là Cách cách của Tứ ca, đang ở biệt viện phía Tây ngoại thành. Lần trước
con tới đó chơi nên vô tình gặp.” Mẫn Chỉ nhớ tới nguyên nhân hai người họ gặp
nhau, bất giác mỉm cười.
“Ồ, Cách
cách của Tứ a ca, sao nàng ta lại ở biệt viện mà không ở trong phủ?”, Thông quý
nhân hỏi.
“Ở đó tốt
biết bao, cũng chẳng bị ai quản”, Mẫn Chỉ khẽ đáp.
“Xem ra vị
Cách cách này rất tự do tự tại nhỉ, tuổi còn trẻ mà đã nghĩ thông được như thế”,
Thông quý nhân vẩn vơ nói.
“Tỷ ta? Tự
tại? Hứ, con thấy là nhát gan thì đúng hơn. Có điều tỷ ta rất thú vị”, Mẫn Chỉ
nói.
“Thú vị?
Như thế nào?” Thông quý nhân cảm thấy rất hứng thú với vị Cách cách mà con gái
mình nhắc đến.
“Tỷ ta đặt
tên cho chó là ‘Chiêu Tài’, ‘Tiến Bảo’, ‘Cung Hỉ’, ‘Phát Tài”’, Mẫn Chỉ mím môi
nói, “Một lần tỷ ta có thể ăn hết cả đĩa cam, ngủ trưa mà ngủ hết cả buổi chiều.
Tỷ ta còn thường xuyên chơi đùa với Tiểu Khuynh Thành tới tận nửa đêm canh ba
cũng chưa ngủ”.
“Tiểu
Khuynh Thành?”, Thông quý nhân băn khoăn nhắc lại.
“Ồ, Tiểu
Khuynh Thành là con gái của tỷ ta. Tiểu nha đầu này cũng rất thú vị, giống hệt
ngạch nương của nó”, Mẫn Chỉ giải thích.
“Sao Tứ ca
con lại đặt cho Tiểu cách cách một cái tên như thế? Thật khác lạ”, Thông quý
nhân nói.
“Ai biết được
chứ, lần sau con sẽ hỏi xem.” Mẫn Chỉ cũng băn khoăn. Theo lý, một người cổ lỗ
như Tứ ca sao có thể đặt tên kiểu đó cho Tiểu cách cách chứ. Nhan Tử La mới là
người có thể làm việc ấy, lẽ nào… Mẫn Chỉ tự nghĩ rồi tự phủ nhận, Tứ ca không
phải đến cái tên cũng không chịu đặt cho con đấy chứ?
“Ta thấy
con lại muốn đến biệt viện ở ngoại ô chơi rồi phải không?”, Thông quý nhân cười
hỏi.
“Vẫn là ngạch
nương hiểu con nhất. Nhan Tử La nói sẽ tổ chức sinh nhật cho con.” Mẫn Chỉ rót
trà dâng ngạch nương.
“Thì ra là
mơ tưởng tới quà của người ta! Được rồi, nếu ở trong cung khiến con chán chường
đến thế thì qua đó đi. Có điều đừng gây thêm phiền phức cho người ta đấy. Nói
gì thì nói cũng là ở trong phủ của Tứ ca con.” Thông quý nhân ý tứ muốn nhắc nhở
con gái rằng, nếu không muốn bị sự lạnh lùng của Tứ ca ép chết thì đừng làm loạn
thêm nữa.
“Đa tạ ngạch
nương!” Mẫn Chỉ vui mừng ôm chầm lấy Thông quý nhân.
“Được rồi
được rồi, lúc nào cũng ngọt lịm như thế. Có điều Mẫn Nhi, phải nhớ tháng sau là
lễ vạn thọ của Hoàng a ma con, đừng quên đấy”, Thông quý nhân dặn dò.
“Vâng, con
nhớ rồi. Ngạch nương, người cũng phải bảo trọng nhé.” Mẫn Chỉ vui vẻ hào hứng
nói, sau đó dặn dò đám cung nữ sắp xếp một ít y phục, đồ dùng.
Thông quý
nhân nhìn bộ dạng vui sướng của con gái, vẫn khẽ chau mày.
Nhan Tử La
nhìn những chiếc áo màu sắc sặc sỡ, thỏa mãn vươn vai một cái. Đang vươn vai tới
trạng thái dễ chịu nhất thì cảm thấy như có một cơn gió lướt qua, vội vàng mở mắt
thì nhìn thấy Mẫn Chỉ đã đứng ở cửa.
“Phiền cô lần
sau trước khi vào thì gõ cửa đánh tiếng, vừa mở mắt ra đã thấy một người lù lù
đứng trước mặt mình thật đáng sợ, người mà dọa người sẽ dọa chết người đấy, tiểu
Mẫn Mẫn. Có điều, cô đã luyện được cách đạp gió cưỡi mây từ bao giờ thế? Đi mà
không gây ra tiếng động nào cả?” Nhan Tử La tiếp tục vươn vai, có vẻ như vươn
hơi quá đà.
“Không làm
chuyện khuất tất, không sợ quỷ gọi cửa.” Mẫn Chỉ lạnh lùng nói, rồi tự ý ngồi
xuống ghế, kéo gối ra tựa, trong phòng thật ấm áp.
“Cô cũng thừa
nhận mình là quỷ rồi, coi như tôi xui xẻo, muốn dọa chết người thì cứ dọa đi.”
Nhan Tử La vươn vai xong lại quay sang bóp bóp vai.
“Đó là cái
gì?” Ánh mắt Mẫn Chỉ dừng lại trong đám hỗn độn màu mè kia, một đống mà tạm thời
được gọi là “y phục”
“Nếu cô đã
kịp tới đây rồi, thì tôi cũng chẳng phải gói ghém nữa, cô tự chọn đi. Quà sinh
nhật tặng cho cô đó”, Nhan Tử La nghiêng người trên gối nói. Thật mệt quá, cánh
tay sắp gẫy rồi, mắt cũng mờ tịt, đầu ngón tay thì sắp bị đâm nát tới nơi.
“Nhưng tỷ
đã làm xong đâu?”, Mẫn Chỉ quét mắt qua một lượt nói. Không sai, cái nào cũng
chưa hoàn chỉnh.
“Thật không
ngờ, một Cách cách Đại Thanh như cô mà cũng chẳng biết thưởng thức như thế.”
Nhan Tử La “hự” một tiếng ngồi bật dậy, cầm một cái lên giơ ra trước mặt Mẫn Chỉ,
“Nhìn kĩ đi, chỗ này có quai, độ dài tới đây. Có chỗ nào là chưa xong?”.
“Nhưng thứ
mà tỷ may mặc thế nào?”, Mẫn Chỉ nghi ngờ hỏi. Mặc thứ này vào có khác gì không
mặc đâu?
“Khi nào đi
ngủ thì mặc. Nào nào nào, đứng dậy, tôi dạy cô.”
Nhan Tử La
sốt sắng muốn Mẫn Chỉ mặc thử. Hoàn toàn quên mất rằng trời mùa đông lạnh thế
này không thích hợp cho việc ăn mặc hở hang.
“Không cần
dạy, tỷ mặc thử vào người cho ta nhìn là biết thôi”, Mẫn Chỉ phản kháng. Đùa à,
muốn ta mặc sao?
“Thôi được.”
Vừa nói xong, Nhan Tử La lập tức nhận ra, “Hay là thôi đi, đây là đồ mặc mùa
hè, đến lúc ấy sẽ mặc thử cho cô xem. Giờ cứ chọn hai chiếc mà mình thích, số
còn lại tôi phải tặng người khác nữa”. Nhan Tử La đặt chiếc áo ngủ xuống, lại
nghiêng đầu dựa vào gối.
“Cái nào
cũng được.” Mẫn Chỉ không nhiệt tình lắm.
“Sao có thể
cái nào cũng được, tôi phải vất vả mất mấy ngày mới làm xong đấy, cô nhìn đi.”
Nhan Tử La chìa tay ra, “Cô xem tay thì bị kim đâm, mắt cũng đỏ ngầu đây này.
Tôi vất vả như thế, mà cô lại nói cái nào cũng được? Thật chẳng biết điều gì cả”.
Nhìn những
ngón tay đang khua khua trước mặt mình, Mẫn Chỉ bật cười, “Được rồi, ta chọn là
được chứ gì? Mau thu tay của tỷ lại đi”.
Nhan Tử La
thu tay về, nghiêng đầu nhìn Mẫn Chỉ chọn áo.
“Cũng giống
nhau cả mà!”, Mẫn Chỉ nói.
“Giống
nhau? Rõ ràng là rất khác nhau đấy. Cô xem, cái này, hai dây hơi nhỏ, phần dưới
khác ôm. Chiếc áo hai dây màu đen này lại hơi thô, phần dưới khác dài, trông rộng
rãi hơn. Còn cả cái này, cái này là nâng ngực…”
“Được rồi, lấy
hai cái tỷ đang cầm đi!”, Mẫn Chỉ nói. Căn bản chẳng thấy có gì khác biệt.
“Ha ha, Tiểu
Mẫn Mẫn, cô cũng có mắt nhìn đồ đấy, hai cái này rất gợi cảm.” Nhan Tử La cười
khúc khích.
“Cái gì cảm?
Không lấy cái màu đen, đổi cái màu hồng đi”, Mận Chỉ nói, mặt tối sầm lại tỏ vẻ
không vui.
“Được rồi
được rồi, cho cô, cô tự gấp đi.” Nhan Tử La ném hai chiếc về phía Mẫn Chỉ.
“Nha đầu
đâu?” Mẫn Chỉ hỏi.
“Đi chơi với
Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cung Hỉ, Phát Tài rồi. Nha đầu chết tiệt đó sắp không thèm
nhận tôi là mẹ nữa rồi”, Nhan Tử La nheo mắt nói.
“Ha ha, bị
so sánh với chó cảm giác thế nào? Trước kia đã nói với tỷ đừng có nuôi rồi mà”,
Mẫn Chỉ cười hỏi.
“Cảm giác rất
tuyệt, nó hành hạ lũ chó vẫn còn hơn là hành hạ tôi.” Lời vừa dứt, một bóng người
nhỏ bé đã lao vào, ra sức trèo lên sập, bò vào lòng Nhan Tử La: “Mẹ! Đói!”.
“Đói? Đi mà
hỏi Cung Hỉ, Phát Tài chứ?” Nhan Tử La bẹo bẹo cái má nhỏ xinh của Bảo bối, “Lại
chạy đi chơi tận đâu không biết? Nhìn xem bị lạnh cóng cả rồi”.
“Trên băng ạ!”,
Khuynh Thành ôm cổ mẹ lười biếng đáp.
“Nha đầu
này, không phải đã nói với con không được chơi trên băng sao? Coi lời mẹ là
không khí hả?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn đứa con gái đang nằm co ro trong
lòng mình, “Mau ra góc sập ngồi xuống cho ta, buổi tối không được ăn cơm”. Nhan
Tử La túm lấy con gái đặt xuống góc sập.
“Mẹ…” Tiểu
cách cách kéo dài giọng, trong giọng nói đã bắt đầu có chút nghẹn ngào.
“Đừng có
kéo dài giọng ra với ta, ngồi cho nghiêm túc.” Nhan Tử La lại nằm xuống, con
nhóc này không biết là giống ai, to gan lắm, xem ra thật sự nên ném cho cha nó
đóng băng nó đi.
Mẫn Chỉ
nhìn Nhan Tử La động tác dứt khoát, tay chân nhanh nhẹn ném Khuynh Thành ra góp
sập, rồi lại lưu loát nói ra những lời trừng phạt khiến nàng ta phải sững lại.
Đây là mẹ đẻ hay mẹ kế vậy? Nàng ta liếc nhìn Nhan Tử La với ánh mắt không tán
đồng. Nhan Tử La bĩu bĩu môi rồi ngủ mất.
Đến giờ cơm
tối, đám a hoàn bày xong bát đũa, Nhan Tử La rửa tay rồi ngồi xuống bàn, Mẫn Chỉ
lại nhìn cái bóng nhỏ nhắn rất nghiêm túc của Khuynh Thành. Nhan Tử La gọi nàng
ta: “Tiểu Mẫn Mẫn, ăn cơm thôi, sắp nguội cả rồi”. Mẫn Chỉ ngồi xuống bàn, khẽ
hỏi: “Thật không cho ăn sao?”
“Đương
nhiên. Nói lời phải giữ lời.” Nhan Tử La cầm bát đũa lên bắt đầu chầm chầm nhai
cơm.
“Tỷ không sợ
nó bị đói à? Hơn nữa, đã ngồi lâu như thế, cũng tạm được rồi mà?” Mẫn Chỉ thật
sự không hiểu, một Cách cách phạm lỗi còn có thể coi là phạm lỗi sao?
“Không phạt
nó, nó sẽ mãi bướng bỉnh không nghe lời, đến khi lớn rồi thì phải làm sao. Tôi
làm thế là vì muốn tốt cho nó thôi.” Nói thì nói thế, nhưng ánh mắt vẫn liếc về
phía bóng lưng đang ngồi thẳng ở góc sập, tính khí này của nó cũng không biết
là giống ai, không giống nàng gì cả. Ha ha, nhất định là giống cha nó. Vậy cũng
may, trở thành một Cách cách không được người khác yêu quý, nguyên nhân không
phải xuất phát từ nàng, ai bảo nó có một người cha như thế chứ.
“Nhưng…”, Mẫn
Chỉ vẫn còn định nói tiếp.
“Còn không
ăn là cơm canh nguội đấy”, Nhan Tử La tiếp lời.
Bóng lưng
ngồi nơi góc sập vẫn không động đậy.