Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 45: Chương 45




Đường Sĩ Trạch vẫn túm Hứa U đi.

Quan Dĩnh đồng tình lại bất đắc dĩ nhìn đôi vợ chồng trước này rời đi, nhìn Đường Sĩ Trạch mặt như băng sương, cô ấy nhịn không được đuổi theo một bước: “Đường Sĩ Trạch, nếu không thích U U của chúng tôi thì đừng chơi đùa cô ấy.”

Cánh tay Đường Sĩ Trạch đang túm Hứa U cứng đờ, anh nhấp môi, quay đầu lại, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào Quan Dĩnh. Ý lạnh chợt loé trong mắt kia, làm cả người Quan Dĩnh cứng đờ, cô ấy lại không hề lui về phía sau, vô cùng kiên định biểu đạt quan điểm của chính mình.

Hứa U ở bên cạnh thêm diễn: “Dĩnh Dĩnh, tớ muốn gả cho cậu…”

Đường Sĩ Trạch ngẩn ra một chút.

Anh nói với Quan Dĩnh: “Chuyện giữa tôi và vợ trước của tôi, không nhọc kẻ thứ ba quan tâm.”

Anh lại cười với Hứa U: “Mộ Dung · Tuyết Nhi · Băng · Lý Triệu · U, em lên xe trước đi.”

Hứa U: “…”



Lên xe, cài dây an toàn, Đường Sĩ Trạch lại không lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Đầu anh chống lên tay lái, bình phục cảm xúc của chính mình.

Thật vất vả bình tĩnh trở lại, quay đầu sang một bên, nhìn đến bên cạnh ghế lái Hứa U gắt gao dựa vào cửa kính pha lê bên kia, rời xa anh.

Đường Sĩ Trạch không thể tưởng nổi: “Chẳng lẽ em còn thật sự cảm thấy anh sẽ lấy thận của em?”

Hứa U: “Gần đây anh quá tốt với em, anh lại không có khả năng yêu em, trừ bỏ nguyên nhân này em không thể nghĩ được cái khác.”

Đường Sĩ Trạch theo sát lời cô: “Vì cái gì không thể là anh yêu em?”

Hứa U lập tức ngơ ngẩn.

Cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt Đường Sĩ Trạch bằng phẳng nhìn cô, không cho cô tránh né.

Phản ứng đầu tiên của cô là: “Sao có thể, yêu thầm phải có thời gian có quá trình, anh từ đâu ra thời gian tuyến để theo.”

Đường Sĩ Trạch nhìn chằm chằm cô.

Đường Sĩ Trạch nhìn cô không nói lời nào.

Cô lập tức cảm giác có chút hoảng, lập tức nghiêng đầu không dám lên tiếng.

Đường Sĩ Trạch lại không cho cô trốn tránh vấn đề này, anh cúi người lại đây, tay nắm lấy cằm cô, làm cô nâng mặt nhìn anh.

Từ trên nhìn xuống cô, hai người đối diện.

Trong ánh mắt Đường Sĩ Trạch là ảnh ngược của Hứa U, ánh mắt anh ôn nhu hơn, nhẹ giọng: “Mộ Dung U Nhi, chúng ta nghiêm túc tâm sự nào.”

Đường Sĩ Trạch: “Em thật biết đùa, chúng ta không phải có hai năm sinh hoạt vợ chồng sao?”

Hứa U bị anh khống chế trốn không thoát, lông mi cô run một lúc lâu, mới buồn bã nói: “Em tính rồi, hai năm sinh hoạt vợ chồng, hai ta tổng cộng gặp mặt không vượt qua 60 ngày. Muốn thật sự yêu đương, liền hai tháng cũng không có.”

Đường Sĩ Trạch: “…”

Hứa U: “Hai tháng ở chung này, còn bao gồm ăn cơm cùng người nhà anh, ăn cơm cùng người nhà em, ăn cơm cùng người trong công ty anh, cùng đi với anh đến các loại yến hội sắm vai vợ chồng mẫu mực… Nếu loại trừ những cái này thì…”

Đường Sĩ Trạch: “… Em muốn nói chúng ta chỉ còn lại quan hệ trên giường?”

Hứa U đỡ tim: “Hơn nữa nếu chúng ta nói tới tình cảm thì, khi ly hôn, em đã quên đòi anh một khoản tiền bồi thường thiệt hại tinh thần… Anh đùa bỡn tâm hồn thiếu nữ thuần khiết của em, làm em tổn thương…”

Đường Sĩ Trạch vô cùng nhanh nhẹn dời người đi, buông cô ra: “Anh và em không có tình cảm gì để nói.”

Hứa U: “…”

Cô nói: “Anh như vậy, sẽ khiến em hoài nghi là anh không muốn cho em tiền.”

Hứa U cảm khái: “Khó trách anh có tiền như vậy, đều là bóc lột nhân dân lao động hả.”

Đường Sĩ Trạch hiếm lạ: “Em là nhân dân lao động sao?”

Hứa U đúng lý hợp tình: “Sao lại không phải? Lao động trên giường thì không phải lao động à? Lao động là vinh quang!”

Đường Sĩ Trạch phụt một tiếng, bị cô chọc cười.

Anh một bên lái xe ra khỏi bãi đậu xe, một bên duỗi tay lại đây, xoa nhẹ tóc trên đỉnh đầu cô.

Anh cười như không cười: “Về nhà đi, nhân dân lao động.”

Trong mắt ngậm cười, không giấu nổi tia sáng lay động.

Xem đến đầu quả tim Hứa U nổ mạnh, lại không dám nghĩ nhiều.

Cô đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm cô đã thề sẽ không ôm hy vọng với anh nữa.

Ngàn vạn không thể dễ dàng khuất phục.



Đường Sĩ Trạch viết giấy cam đoan cho Hứa U, bảo đảm anh không phải muốn lấy thận của cô.

Vậy nên Hứa U tạm thời yên tâm ở lại nhà anh.

Hứa U lại phát hiện, Đường Sĩ Trạch thật sự khá tốt với cô.

Có thể là công tác của anh hiện giờ đã đi vào quỹ đạo, anh là CEO có uy tín, không cần giống như thời kỳ phấn đấu trước kia chỉ biết làm việc cả ngày. Bây giờ buổi tối mỗi ngày anh còn trở về rất sớm, quấy rầy Hứa U ngủ dưỡng nhãn.

Hứa U còn tưởng rằng sinh hoạt dưới cùng một mái hiên với anh rất đơn giản, cũng giống như khi bọn họ làm vợ chồng lúc trước vậy.

Nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng mà Đường Sĩ Trạch hiện tại về nhà cần mẫn đến thế, nếu công việc thật sự nhiều, anh dứt khoát mang công việc về nhà ngồi.

Hứa U đưa ra một kết luận —

Có thể là không thích căn nhà trước kia của bọn họ.

Anh quá thích căn nhà hiện đang ở này.

Anh thích nơi anh đang ở, có thể là bởi vì nơi này gần công ty anh.

Hứa U phát ngốc: Cô kỳ thật không muốn giao thoa với Đường Sĩ Trạch nhiều đến thế…

Hứa U cảm thấy anh quấy rầy cô.



Đến thứ bảy, trong nhà hẹn trước dì giúp việc tới tổng vệ sinh.

Đường Sĩ Trạch dậy sớm đi làm, Hứa U đóng cửa lại ngủ ở trong phòng, bên ngoài là dì giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa.

Sau khi Hứa U tỉnh ngủ, đi ra ngoài chào hỏi với dì giúp việc, liền quyết định rời khỏi nhà, để người ta quét tước cho thuận tiện. Cô liền hẹn mấy chị em tốt ra cửa chơi.

Vốn dĩ bọn chị em hẹn cô xuất ngoại nghỉ phép, nhưng Hứa U gần đây nghèo, lại đang trong thời kỳ sáng tác, nên đành nhịn đau cự tuyệt.

Hứa U đổi quần áo xong, đang muốn ra cửa, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang thanh thúy “Choang”, từ phòng ngủ truyền đến.

Cô tò mò đi vào, thấy dì giúp việc có chút hốt hoảng nhặt lên khung ảnh bị rơi xuống đất đã vỡ mất mặt kính pha lê.

Dì giúp việc không ngừng nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi sẽ bồi thường…”

Hứa U: “Không cần, dì chờ một chút, tôi muốn xem bức ảnh này.”

Khung ảnh này mỗi ngày đều đặt ở tủ đầu giường, nhưng chỉ là một tấm ảnh gia đình của nhà họ Đường mà thôi, trước nay Hứa U chưa từng chú ý tới. Nhưng mà hiện tại khung ảnh bị vỡ, Hứa U phát hiện ngoại trừ bức ảnh mỗi ngày cô có thể nhìn đến kia, phía sau khung ảnh, còn ẩn giấu một tấm ảnh khác.

Ảnh chụp thực rõ ràng, nội dung lại không phải rõ ràng như vậy.

Tay Hứa U nắm chặt tấm ảnh, ngón tay hơi hơi run rẩy.

Bức ảnh chụp mặt kính pha lê của một cửa hàng quần áo, phản chiếu hình ảnh một nữ sinh mặc đồng phục đang cười vui vẻ, đằng sau đó lại là bóng dáng một nữ sinh khác đang đi ngang qua.

Tim Hứa U lập tức đập thình thịch.

Cô quyết định không ra khỏi cửa.



Lấy di động của mình ra chụp lại bức ảnh này, Hứa U ngồi ở trong nhà nghiêm túc nghiên cứu.

Sau đó cô mở phần mềm chat lên, nói chuyện cùng Quan Dĩnh.

Hứa U chưa nói mặt khác, trực tiếp gửi bức ảnh mình chụp lại kia cho Quan Dĩnh.

Chỉ chốc lát, Quan Dĩnh lập tức cảnh giác trả lời cô: “… Tớ biết quan hệ giữa cậu và Dư Nhược Nhược rất thần kỳ, nhưng mà cậu không cảm thấy cậu có điểm quá chú ý Dư Nhược Nhược rồi sao? Người ta đi qua bên cạnh, cậu cũng phải chụp ảnh chung?”

Hứa U sâu kín: “Cậu nhận ra nữ sinh bên cạnh chỉ lộ ra một cái bóng kia là Dư Nhược Nhược?”

Ảnh chụp chủ yếu là Hứa U khi còn là học sinh cấp ba, cô tươi cười xán lạn, tươi mát xinh đẹp; nhưng mà trên cửa kính còn phản chiếu một bóng dáng nữ sinh đi ngang qua, chỉ có thể nhìn đến bóng dáng, thấy không rõ mặt người, nữ sinh này, Hứa U liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là Dư Nhược Nhược.

Mà bây giờ Quan Dĩnh cũng nói như vậy.

Quan Dĩnh nghiêm túc phán đoán một phen: “Là cô ta. Cậu mỗi ngày cầm ảnh cô ta tới chỗ tớ nguyền rủa, tớ có thể không nhận ra sao?”

Quan Dĩnh do dự nói: “Tớ biết hai người từ cấp ba đã xé rách mặt, nhưng mà trình độ chú ý cô ta của cậu không khỏi quá nhiều. Người ta bây giờ cũng đã xuất ngoại, cậu còn giữ ảnh của người ta không bỏ. U U, tớ thật sự hoài nghi là cậu có tình yêu sâu sắc với Dư Nhược Nhược đấy.”

Hứa U sửng sốt.

Sau đó giận quá mà cười: “Cậu nói cái gì vậy! Tớ chán ghét cô ta, nhưng mà cô ta người không ở đây, tớ cũng không biến thái đến vẫn mức luôn đuổi theo không bỏ. Hơn nữa bức ảnh này là tớ phát hiện trong phòng ngủ chồng trước của tớ! Anh ta giấu quá kỹ, vậy mà tớ vẫn luôn không phát hiện.”

Quan Dĩnh: “A…”

Hứa U: “Dựa theo kịch bản thường thấy, Đường Sĩ Trạch chụp ảnh tớ rõ ràng như vậy, nhưng mà ý của anh ta là Tuý Ông không phải ở rượu*, anh ta chú ý nhất định là bóng dáng của Dư Nhược Nhược nhìn không rõ đi qua bên cạnh tớ. Anh ta yêu sâu sắc Dư Nhược Nhược, yêu thầm Dư Nhược Nhược đã nhiều năm, trong lòng chua xót không thể phát tiết, liền cưới tớ, đối xử với tớ bằng lãnh bạo lực*, làm tớ thương tâm muốn chết. Mà trái tim anh ta sạch sẽ, vẫn thuộc về Dư Nhược Nhược.”

(*Ý của Tuý Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời, có dụng ý khác)

(*Lãnh bạo lực: như kiểu chiến tranh lạnh, dùng lạnh nhạt làm bạo lực)

Quan Dĩnh nói: “Nhưng mà người trong ảnh là cậu.”

Hứa U: “Bóng dáng là Dư Nhược Nhược. Kịch bản thông thường đều là thông qua bóng dáng, hiểu không? Hừ, Loại con gái ngành kỹ thuật như cậu, không thể hiểu được sự tinh tế ôn nhu của người khoa văn chúng tớ.”

Quan Dĩnh nhắc nhở: “Chồng trước của cậu là khoa học tự nhiên, không phải khoa văn.”

Hứa U: “Đàn ông khoa học tự nhiên biết giấu ảnh chụp, đó là sinh vật bình thường sao?”

Quan Dĩnh: “À.”

Nói cũng đúng.

Người nọ là Đường Sĩ Trạch mà.

Đáng thương U U.

Quan Dĩnh: “Vậy cậu làm sao bây giờ?”

Hứa U: “Tớ muốn biết rõ ràng chuyện này. “

Hứa U: “Chờ một lát, tớ gọi điện thoại cho Đường Sĩ Trạch.”

Quan Dĩnh: “…”

Không phải đâu, cậu trực tiếp liền chạy đi hỏi chồng trước của cậu? Cậu cảm thấy anh ta sẽ nói thật với cậu sao?



Đường Sĩ Trạch nhận được một tấm ảnh Hứa U gửi cho anh.

Cô không thèm che dấu, nhìn thấy gì, liền gửi cho anh cái đó.

Đường Sĩ Trạch không chút để ý nhấn xem thứ cô gửi tới, phóng đại lên nhìn, tim anh lập tức đập gia tốc, ngón tay nắm con chuột không tự giác mà run lên.

Đây là một tấm ảnh chụp nữ sinh cấp ba xảo tiếu thiến hề*.

(*xảo tiếu thiến hề: một câu trong bài Thạc nhân 2 trong Kinh Thi, câu thơ nói về nét đẹp duyên dáng của người thiếu nữ)

Cô đứng trước tấm kính ngoài cửa cửa hàng quần áo, giống như chụp công khai, ánh mắt vô cùng trong trẻo nhìn chằm chằm vào màn ảnh.

Thật giống như cô đang cười với anh.

Đường Sĩ Trạch ngơ ngẩn.

Tim đập nhanh đến không bình thường.

Anh nghĩ chẳng lẽ Hứa U đã phát hiện bí mật của mình?

Lúc này Hứa U gọi điện thoại tới.



Một hồi lâu, Đường Sĩ Trạch mới nhận điện thoại, thanh âm khàn khàn “Alo” một tiếng.

Hứa U: “Có phải anh yêu thầm Dư Nhược Nhược không?”

Đường Sĩ Trạch: “…?”

Anh “Bang” một cái ngắt điện thoại.

Hứa U bên kia: “…?”

Sao lại không chịu nói chuyện chứ?



Hứa U một lần nữa gọi điện thoại.

Thanh âm Đường Sĩ Trạch lạnh lạnh: “Bây giờ biết nên nói như thế nào chứ, vợ trước?”

Hứa U: “Biết.”

Cô cười khanh khách: “Vậy có phải anh yêu thầm em không?”

Cô hơi có chút dào dạt đắc ý: “Anh vừa ngắt điện thoại của em, em liền biết anh có ý gì. Thì ra là như thế này. Hoá ra người anh yêu thầm là em. Hì, anh thật là trong ngoài bất nhất, vậy mà em nhìn không ra.”

Cô cười tủm tỉm hỏi: “Anh yêu thầm em, ông nội em có biết không? Có phải bởi vì vậy, ông nội em mới buộc em đi xem mắt với anh không? Sau đó anh liền cưới em? Thì ra anh là người như vậy.”

Giọng nói của cô có chút hưng phấn.

Có một loại cảm giác vui sướng như “Cuối cùng em cũng bắt được đuôi của anh”.

Trong lòng Đường Sĩ Trạch có chút quẫn.

Hứa U: “Hừ, em đây muốn nghe xem anh thích em từ khi nào? Thời điểm chúng ta kết hôn anh đã yêu em chưa? Sau khi kết hôn anh còn hờ hững với em… A em biết rồi, anh là thẹn thùng? Oa…”

Đường Sĩ Trạch rốt cuộc nhịn không được mở miệng ngắt lời cô mặc sức tưởng tượng: “Em không cần quá đắc ý.”

Hứa U: “Em đương nhiên đắc ý chứ! Nhược điểm của anh đang ở trên tay em! Vậy anh còn không nhanh lên trả hết nợ cho em, còn không nhanh lên mua cho em thêm mấy căn nhà mấy cái xe? Còn có, ngày mai em phải đi du lịch, em muốn anh chi trả cho em …”

Đường Sĩ Trạch cười nhạo.

Hứa U: “…?”

Đường Sĩ Trạch nhẹ giọng: “Vợ trước, có vẻ như em hiểu lầm cái gì.”

Đường Sĩ Trạch: “Anh vốn dĩ là yêu thầm em, cho nên muốn kết hôn với em để giải mộng. Nhưng sau khi kết hôn anh biết được bản tính thật của em, tình yêu thời niên thiếu liền như mây khói nói tan là tan. Em nói tình yêu niên thiếu sao lại tan biến nhanh như vậy? Có phải bởi vì em quá không được không? Cho nên khi em muốn ly hôn anh lập tức liền đồng ý.”

Hứa U: “…”

Mẹ ơi cứu mạng!

Người đàn ông này quá chó rồi, mình nói không lại anh ta!

Anh ta nhất định là không muốn tiêu tiền cho mình!



Ứng phó Hứa U, làm Đường Sĩ Trạch có chút hoảng hốt.

Cả ngày làm việc anh đều có chút thất thần, câu “Có phải anh yêu thầm em không” của Hứa U, giống như ma chú, cả ngày tuần hoàn trong đại não anh.

Anh không có cách nào quên đi.

Trong đầu không ngừng thoáng hiện lên dáng vẻ cô cười ngâm ngâm, dáng vẻ cô ngoan ngoãn, dáng vẻ cô làm nũng với anh…

Nhưng anh kinh doanh hôn nhân, dường như vô cùng thất bại.

Hơn nữa Hứa U chân thật, cùng dáng vẻ mà khi anh còn niên thiếu tưởng tượng, xác thật không quá giống nhau.

Đường Sĩ Trạch tâm phiền ý loạn, hôm nay dứt khoát tan tầm về nhà sớm một chút.



Sau khi về nhà mới biết Hứa U không ở nhà.

Vợ trước có dáng vẻ chân thật buông thả vô cùng của anh, lại hẹn Quan Dĩnh cùng đi uống rượu.

Đường Sĩ Trạch đành phải lại ra cửa, đồng thời gọi điện thoại cho Quan Dĩnh, hỏi xem hai người các cô chạy đến nơi nào uống rượu.

Hứa U cùng Quan Dĩnh đã rời khỏi quán bar, hai người đều có điểm uống quá nhiều, đêm khuya tĩnh lặng, hai người còn cầm hai bình rượu, ngồi ở cạnh bồn hoa tiếp tục uống.

Hứa U lơ mơ: “Tớ không mấy vui vẻ còn chưa tính, sao cậu cũng uống nhiều như thế cùng tớ?”

Quan Dĩnh say khướt dựa vào vai cô cười: “Tớ cũng có một đống chuyện phiền lòng, U U, tớ rất xin lỗi cậu…”

Khi Quan Dĩnh đang lung lay, muốn đứng lên, lại nghe được tiếng còi ô tô phía sau. Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy Đường Sĩ Trạch xuống xe, đi về hướng hai người các cô.

Quan Dĩnh muốn giúp Hứa U một phen, liền nói: “Vẫn là cậu tốt số, nếu mà Đường Sĩ Trạch thích cậu…”

Hứa U: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tớ? Tớ đã sớm thề, sẽ không ôm bất luận hy vọng gì với anh ta nữa.”

Đường Sĩ Trạch phía sau: “…”

Anh vốn dĩ đang khom lưng, muốn nâng Hứa U dậy, nghe xong lời này của cô, ánh mắt anh như điện chớp, lập tức nhìn về phía cô.

Cô chưa bao giờ nói thật với anh.

Hiện tại say rượu, rốt cuộc nói ra lời nói thiệt tình của cô — sẽ không ôm bất luận hy vọng gì với anh nữa.

Ngón tay Đường Sĩ Trạch trắng bệch, sắc mặt nặng nề tối tăm.

Vì cái gì?

Anh đã làm gì cô?



Hứa U cười ha hả: “Tớ bây giờ ấy à, chỉ nhằm vào tiền của anh ta.”

Quan Dĩnh: “A…”

Hứa U kêu khẩu hiệu: “Đường Sĩ Trạch không thành phụ ông* hàng tỉ, Hứa U một đời không làm người!”

(*phụ ông: vốn là phú ông hàng tỉ nhưng lái thành “phụ ông” ý là kẻ phụ bạc)

Đường Sĩ Trạch phía sau: “…”

Hứa U bị khẩu hiệu của chính mình cổ vũ tới rồi, cô ném bình rượu xuống, một thân lý tưởng hào hùng đứng lên, gào lớn hơn nữa kêu khẩu hiệu: “Dĩnh Dĩnh, nói cùng tớ nào! Đường Sĩ Trạch không thành phụ ông hàng tỉ, Hứa U một đời không làm người!”

“Đường Sĩ Trạch không thành phụ ông hàng tỉ, Hứa U một đời không làm người!”

“Không thành phụ ông hàng tỉ, một đời không làm người.”

Hứa U kêu đến nhiệt tình, đầu óc choáng váng, cô hôn mê trong chốc lát, khi xoay người, lập tức lọt vào trong lòng ngực một người đàn ông.

Bị người đàn ông kia ôm lấy.

Hứa U ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Đường Sĩ Trạch.

Hứa U: “…”

Mẹ nó.

Đường chó.

Hứa U ôm đầu, nhu nhược ngã vào trong lòng ngực anh, lẩm bẩm: “A, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì…”

Đường Sĩ Trạch ôn nhu nói: “Không cần hoảng hốt, cho em ghi âm lại, còn quay cả video ngắn.”

Hứa U: “…”

——————————————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Cho nên mọi người xem, kỳ thật sinh hoạt vợ chồng của bọn họ trước kia, cũng có rất nhiều vấn đề…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.