Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 85: Chương 85




Tiểu Lộc hầm hừ.

Bởi vì Lạc Dã không muốn lấy thân báo đáp, liền đem nàng tặng người. Ở trong nguyên tác, tuy rằng Lạc Dã cũng không muốn, nhưng lúc này tu vi của công chúa Ma giáo Vân Diễn Nhi cao hơn hắn, hắn bị bắt ở bên Vân Diễn Nhi một thời gian, bởi vậy mà nảy sinh tình tố.

Chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Dù cho Bồ cẩu thật sự yêu Vân Diễn Nhi, kia cũng là vì “Kiếm Minh Thiên Sơn” giả thiết như thế. Lộc đại tiểu thư cũng không trách hắn.

Nhưng mà coi nàng là lễ vật tặng người thì không phải là có điểm không tôn trọng con Tiểu Lộc biết nói chuyện là nàng à?

Lạc Dã kéo một mình Tiểu Lộc tới một bên, trước khi đưa nàng ra, hắn lôi kéo nàng tâm sự trước.

Lạc Dã bla bla bla bla, lại nắm một túm… cỏ từ trong túi ra, muốn đút cho Tiểu Lộc ăn.

Tiểu Lộc nổi điên!

Vậy mà lại cho nàng ăn cỏ.

Lạc Dã thấy nàng như vậy, nói lời thấm thía: “Ngươi như vậy không được, lộc không ăn cỏ thì sống thế nào? Ngươi cho rằng chủ nhân mới của ngươi sẽ dung túng ngươi giống ta sao?”

Tiểu Lộc trợn trắng mắt không để ý tới hắn.

Lạc Dã liếc nó, trong lòng hắn nghĩ con Tiểu Lộc này sắp có thể hóa thành hình người, cho nên biểu tình tư duy đều tương đối sinh động. Biểu tình trợn trắng mắt kia của nó, vậy mà Lạc Dã cũng có thể nhìn ra vài phần kiều tiếu từ trên gương mặt lộc kia của nó…

Lạc Dã kỳ quái: “Không phải vốn dĩ ngươi đã không muốn đi theo ta sao, hiện tại nổi giận cái gì?”

Tiểu Lộc do dự một chút.

Thời điểm Lạc Dã nói như vậy, nàng nghĩ thầm có phải chính mình có thể tranh thủ một phen hay không.

Vì thế nàng nói: “Có phải ngươi đang tìm tình nhân trong mộng ‘Lộc U’ của ngươi không?”

Lạc Dã lạnh giọng: “Nhìn trộm thần thức của ta? Còn dám nhìn trộm, lần sau chém trước rồi lại nướng.”

Tiểu Lộc: “…”

Tiểu Lộc do dự nói: “Nếu ta nói, ta chính là Lộc U, ngươi nguyện ý nghe ta kể một câu chuyện xưa rất dài không?”

Lạc Dã sửng sốt.

Sau đó cười nhạo.

Hắn nói: “Không muốn.”

Tiểu Lộc nóng nảy: “Ngươi nghe cũng không nghe…”

Lạc Dã giơ tay, véo một đạo quyết, làm nàng không thể mở miệng nói chuyện. Tiểu Lộc tức vì tu vi của mình không bằng hắn, bị hắn phong khẩu liền làm thế nào cũng không phá nổi.

Sau đó hắn duỗi tay, hung hăng nhấn một cái trên đầu nàng.

Trong ánh mắt hắn còn mang theo ba phần hài hước ý cười, lạnh lẽo cũng đã phủ lên: “Nếu ngươi không nhìn trộm ý thức của ta trước khi nói như vậy, ta sẽ nghe một chút, hiện tại ấy à…”

Lạc Dã nói: “Ta thật là không nghĩ tới, vì lưu lại bên người ta, ngươi nghĩ ra loại cớ này, tính toán làm một hồi tình yêu Nhân Yêu (nhân loại – yêu quái). Nhưng mà dù sao ngươi cũng là Yêu, Người và Yêu có khác, ta liền tính không có tình nhân trong mộng, cũng sẽ không suy xét ngươi.”

Tâm tình Tiểu Lộc phức tạp, thở dài một hơi.

Thật không nghĩ tới Bồ cẩu cổ hủ như vậy.

Trong thế giới “Kiếm Minh Thiên Sơn” này, tồn tại tam tộc thế lực là Người, Yêu và Ma. Người cùng Yêu là địch, nhưng nếu có Ma xuất hiện, Người và Yêu hoàn toàn có thể hợp tác cùng chống địch Ma tộc. Ma tộc vĩnh viễn là kẻ địch lớn nhất của Nhân tộc và Yêu tộc. Nếu không phải cái đại thế giới tu chân này xảy ra vấn đề, Nhân tộc vĩnh viễn không thể có thời điểm chung sống hoà bình với Ma tộc.

Mà chính là dưới bối cảnh như vậy, Kiếm Thần Lạc Dã của Nhân tộc, cùng công chúa Ma tộc Vân Diễn Nhi yêu nhau.

Nhưng mà chính là Lạc Dã phản nghịch như vậy hiện tại lại nói với nàng, hắn không thể tiếp thu Yêu tộc?

Hắn đùa ai vậy.

Tiểu Lộc cúi đầu, sầu cái cốt truyện này phát triển quá kỳ quái, chính nàng đều nhìn không thấu.

Cũng sầu Lạc Dã căn bản không tin nàng chính là Lộc U.

Dáng vẻ nàng gục đầu xuống này, nhìn có vài phần thương tâm.

Lạc Dã nhìn đến mềm lòng, trầm mặc một chút, hắn chậm rì rì nói: “Nếu ngươi thật sự không thích chủ nhân mới, có thể chạy trốn mà.”

Tiểu Lộc:…?

Nàng quay đầu lại.

Lạc Dã sờ cằm: “Chủ nhân mới kia của ngươi nói chính mình đã ở chỗ này chờ hơn một tháng, chỉ vì chờ bảo vật nơi này xuất thế. Ngươi xem ngươi có thể giúp ta được đến bảo vật kia hay không, rồi bỏ trốn tới tìm ta. Ngươi không có ý kiến chứ?”

Tiểu Lộc: Đây là kiểu tuyên ngôn khí phách không nói lý gì vậy.

Mấu chốt là hắn phong bế miệng nàng rồi thì dù có ý kiến nàng cũng nói không nên lời được!

Chỉ thấy thần sắc trên gương mặt anh tuấn của Lạc Dã không chút cẩu thả, lãnh đạm kiêu căng. Ngoài miệng hắn nói: “Nếu ngươi có thể giúp ta, ta sẽ giúp ngươi hóa hình. Yêu thú một khi có thể hóa hình, sẽ hoàn toàn khác hẳn trước kia.”

Lạc Dã mỉm cười: “Như vậy, chúng ta định trước một ám hiệu, ngươi trốn ra ta đi tiếp ứng ngươi. Ngươi muốn đi cùng ta, thì phải biểu hiện ra bản lĩnh của mình. Ta thấy ngươi rất có điểm thông minh.”

Trong lòng Tiểu Lộc phỉ nhổ hắn: Ta thấy người rất có điểm tự đại.

Hai người này súc ở trong góc, Lạc Dã sắp xếp đường lui cho Tiểu Lộc đến rõ ràng. Bên kia Vân Diễn Nhi chờ đến không kiên nhẫn, hờn dỗi nói: “Còn đưa Tiểu Lộc cho ta không đây?”

Lạc Dã đứng lên: “Đưa!”

Hắn nháy mắt với Tiểu Lộc.

Tiểu Lộc chần chờ, không biết chính mình nên đi với ai.



Những tu sĩ vào được đến nơi này trong Kiếm Cốc, hiện tại mắt thấy tu vi đều không cao bằng Vân Diễn Nhi. Vân Diễn Nhi ở lại nơi này là vì muốn luyện hóa cổ kiếm “Thiên Thu” cho mình sử dụng, tự nhiên muốn đuổi hết đi những kẻ râu ria, phòng ngừa làm hỏng kế hoạch của chính mình.

Đáng tiếc “Thiên Thu” vốn là bội kiếm quan trọng nhất của Lạc Dã lúc cuối truyện, hiện tại sẽ bị Vân Diễn Nhi lấy mất rồi.

Thực lực của vị công chúa Ma giáo này sẽ lại tăng thêm một đợt.

Tiểu Lộc đứng ở bên người Vân Diễn Nhi, cùng Vân Diễn Nhi nhìn theo đoàn người Lạc Dã ngoan ngoãn bị Vân Diễn Nhi đưa ra khỏi Kiếm Cốc. Tiểu Lộc khá là nghi hoặc: Lạc Dã không chiếm được “Thiên Thu”, thực lực không thể đề cao trên diện rộng, ngược lại thực lực của Vân Diễn Nhi sẽ được đề cao trên diện rộng.

Nam nữ chủ vốn dĩ chênh lệch tu vi rất lớn, hiện tại còn chưa đề cập tới nam chủ thăng cấp, nữ chủ lại một đường thẳng tắp thăng cấp rất nhanh… Chuyện tình này nếu có thể nói thành… Thì thật là đầy cảm xúc!

Nàng thích!

Tiểu Lộc mặc sức tưởng tượng đến đôi mắt cong cong, đơn giản tạo CP* cũng vui sướng như thế, chẳng sợ nam chủ trong đó là bạn trai của chính mình, nhưng mà chỗ tốt của nằm mơ, chính là có thể tùy hứng một trận.

(*CP: couple, hay ghép đôi)

Vân Diễn Nhi cúi đầu, thấy chỉ Tiểu Lộc tuyết trắng này rất đáng yêu, toét miệng tựa hồ còn đang cười.

Trong lòng Vân Diễn Nhi vừa động, duỗi tay nhẹ nhàng xoa một cái ở trên trán Tiểu Lộc, nàng cười tủm tỉm: “Tiểu Lộc, ngươi không thích chủ nhân cũ của ngươi như vậy sao? Vậy thì ta yên tâm rồi.”

Thần sắc Tiểu Lộc thay đổi.

Vân Diễn Nhi kinh ngạc đến con ngươi nhẹ lóe, dường như không có việc gì mà thu tay lại. Mà dưới tay nàng, chỉ Tiểu Lộc vốn đang vuốt ve kia hóa hình, biến thành một nữ tu dung mạo tươi mát sạch sẽ, uốn gối ngồi quỳ trên mặt đất. Nữ tu ngẩng đầu, lộ ra tươi cười với nàng.

Vân Diễn Nhi sờ sờ tay chính mình, không hổ là công chúa Ma tộc, nàng thấy nhiều không trách, còn cười khanh khách: “Ai da, ta thật lợi hại, chỉ là sờ soạng ngươi một cái, đã giúp ngươi hóa hình. Xem ra lần rèn luyện này của ta, tu vi lại có tiến bộ lớn, đến lúc trở về cha nhất định sẽ khen thưởng ta.”

Tiểu Lộc hóa thân thành Cốc Xuân Lai: “…?”

Cái cốt truyện này còn được không?

Nam chủ là kẻ thích làm màu, giả vờ giả vịt.

Nữ chủ cũng là kẻ cuồng tự đại?

… Thật sự là tuyệt xứng. (*tuyệt đối xứng đôi)

Cốc Xuân Lai thong thả ung dung từ trên mặt đất đứng lên, nàng chần chờ một chút, không bại lộ thân phận mình là đại tiểu thư Cốc gia. Ở trong nguyên tác, bởi vì đại tiểu thư Cốc gia thù hận nam nữ chủ, tự mình tìm đường chết một hai phải đối nghịch với nam nữ chủ, từ đầu tới đuôi Cốc Xuân Lai và Vân Diễn Nhi đều là kẻ địch.

Hiện tại chẳng sợ chính mình là Cốc Xuân Lai, Cốc Xuân Lai cũng lo lắng công chúa Ma tộc Vân Diễn Nhi này, sẽ không thể hiểu được mà sinh ra ác cảm với nữ xứng pháo hôi.

Chủ yếu hiện tại tu vi của Vân Diễn Nhi cao hơn, bóp chết Cốc Xuân Lai cũng không khác gì bóp chết một con kiến.

Cốc Xuân Lai liền khom người ôn nhu nói: “Vị tu sĩ này, trước kia ta bị kẻ ác ám toán, bất đắc dĩ hóa thành thân Yêu để tự chữa thương. Hiện giờ thương thế đã khỏi, đa tạ tu sĩ tương trợ. Nhưng mà ta cũng không phải là linh thú để người sử dụng, vẫn muốn lấy hình người hành tẩu thế gian này. Mong rằng tu sĩ có thể nể mặt, thả ta rời đi.”

Trong mắt Vân Diễn Nhi lộ ra đáng tiếc, không tình nguyện nói: “Ta thả chạy một mỹ nam tử như vậy, chỉ vì được đến ngươi! Ngươi chính là ta từ bỏ chỗ tốt “lấy thân báo đáp” bắt được! Ta thật vất vả được đến một con linh thú, ta muốn lấy về trong nhà nuôi, ta không muốn thả ngươi đi.”

Cốc Xuân Lai liền biết nàng sẽ nói như vậy.

Dù sao cũng là nữ nhi mà chính tay nàng hoàn thành.

Cốc Xuân Lai nghĩ nghĩ, nói: “Tu sĩ ở Kiếm Cốc hơn một tháng, lại vẫn không thể thu phục cổ kiếm ‘Thiên Thu’ này. Tu sĩ bởi vì chính mình không thể thu phục, liền vội vàng đuổi đi hết thảy những người khác. Nếu ta có thể giúp tu sĩ thu phục thanh kiếm này, tu sĩ có thể thả ta rời đi không?”

Vân Diễn Nhi kinh ngạc che miệng: “Thì ra thanh kiếm đáng ghét này tên là ‘Thiên Thu’ sao?”

Cốc Xuân Lai: “…”

Nữ nhi cũng không biết thanh kiếm này gọi là gì, đã loạn muốn nhận thu phục.

Nàng bảo trì mỉm cười, đảm đương công năng “Lão gia gia tùy thân”, sắm vai hình tượng cao nhân: “Đúng vậy, cổ kiếm ‘Thiên Thu’, là thanh kiếm ở một vạn năm trước chỉ xếp sau danh kiếm ‘Thái cổ’ của Kiếm Thần. Thanh kiếm này năm đó được tu sĩ nhân tộc tranh đoạt, sau đó một tu sĩ giành được nó. Tu sĩ kia bị người đuổi giết, sau khi chết không cam lòng, hủy đi nguyên thần của chính mình, lấy ‘phong tử linh’ phong ấn ‘Thiên Thu’ ở nơi này. Kiếm này cực hung, oán khí sâu nặng, rất khó thuần phục. “

Vân Diễn Nhi bừng tỉnh hiểu ra.

Sau đó kỳ quái: “Vậy làm sao mà ngươi biết được rõ ràng như vậy?”

Cốc Xuân Lai bảo trì hình tượng cao nhân của chính mình: “Ta nhìn thấy từ trong sách cổ.”

Vân Diễn Nhi gật đầu.

Sau đó hưng phấn nói: “Nhân tộc các ngươi có rất nhiều sách cổ, ta cũng chưa từng nhìn đến. Xem ra văn hóa của Nhân tộc xác thật còn hơn cả truyền thừa của chúng ta, ta đã sớm khuyên cha hẳn là bắt vài tên Nhân tộc về nghiên cứu.”

Cốc Xuân Lai gật đầu mỉm cười.

Nghĩ thầm ta hiểu.

Bởi vì trong nguyên tác, chính là ngươi bắt Lạc Dã về nghiên cứu.

Sau đó nàng đột nhiên nhận ra không đúng… Từ từ, có phải Vân Diễn Nhi vừa bại lộ thân phận Ma tộc của nàng ta ở trước mặt nàng hay không?

Cốc Xuân Lai vừa nghĩ thông, liền thấy Vân Diễn Nhi trước mặt nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt. Vân Diễn Nhi cười lộ ra răng, Cốc Xuân Lai nghĩ thầm không tốt muốn thối lui, trong tay Vân Diễn Nhi đã ra chiêu, trói chặt lấy nàng.

Vân Diễn Nhi cao điệu tuyên bố: “Ta muốn bắt ngươi trở về nghiên cứu.”

Nàng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Ta là công chúa Ma tộc, biết Nhân tộc các ngươi cùng tộc của ta là thù địch sống chết, cho nên trước đó không dám bại lộ thân phận. Hiện tại quyết định bắt ngươi đi, ta mới có thể nói cho ngươi rốt cuộc ta là ai. Trước kia lừa gạt, thật là ngượng ngùng.”

Cốc Xuân Lai: “…”

Nữ chủ quá mạnh ô ô ô.

Nàng biết nam nữ chủ cái gì chứ.

Nàng chỉ là một biên kịch nhỏ làm công cho đoàn phim.

Nàng biết “Kiếm Minh Thiên Sơn” cái gì chứ!



Cốc Xuân Lai vẫn giúp Vân Diễn Nhi thu phục cổ kiếm “Thiên Thu”.

Chủ yếu là vì dù Vân Diễn Nhi không chiếm được, thanh kiếm này cũng sẽ rơi vào trong tay những người khác. Thanh hung kiếm này sẽ làm nhiễu loạn thần trí chủ nhân, sử dụng thời gian dài, dễ dàng khiến người lâm vào trong ảo giác giết chóc. Cho nên mỗi lượt chủ nhân, không một ai không chết thảm.

Trên đời này, còn có ai càng thích hợp làm chủ nhân loại hung kiếm này so với nhân sĩ Ma tộc sao?

Cũng chỉ có Vân Diễn Nhi có thể lấy ma khí ngăn chặn hung tính của thanh kiếm này, mà không bị phản phệ.

Tuy nhiên Cốc Xuân Lai vẫn không cao hứng.

Bởi vì Vân Diễn Nhi muốn mang nàng về Ma tộc.

Là nữ chủ, lại không đi bắt cóc nam chủ, mà muốn trói người qua đường Giáp là nàng đi.

Hận!

Trong thâm cốc, Vân Diễn Nhi ngồi vào bên người Cốc Xuân Lai, thấy Cốc Xuân Lai rầu rĩ không vui, Vân Diễn Nhi chống cằm. Vân Diễn Nhi hiện tại phát hiện, ngay từ đầu Cốc Xuân Lai ra vẻ hình tượng cao nhân, đều là giả; chân chính Cốc Xuân Lai, trên người có một loại thiên chân không rành thế sự, là do được nuôi dạy quá tốt, mới không hiểu được thế gian hiểm ác.

Đại tiểu thư như vậy, sao có thể đấu được với công chúa Ma tộc như nàng?

Vân Diễn Nhi đẩy bả vai Cốc Xuân Lai một cái, trong mắt ngậm cười: “Ngươi còn đang không cao hứng đi theo ta à? Tiểu Lộc, Ma tộc không đáng sợ như ngươi tưởng tượng đâu.”

Cốc Xuân Lai giận dỗi không để ý tới nàng.

Vân Diễn Nhi: “Vậy được rồi, ngươi nói cho ta ngươi là Yêu tộc, vốn dĩ hành tẩu Nhân giới là muốn làm cái gì. Ta giúp ngươi hoàn thành, ngươi liền cùng ta đi.”

Cốc Xuân Lai mờ mịt một cái chớp mắt.

Nàng nói: “Ta vốn dĩ… Là muốn đi du lịch.”

Vân Diễn Nhi ngạc nhiên: “A?”

Cốc Xuân Lai giải thích: “Chính là ra cửa du ngoạn. Cha ta chuẩn bị cho ta rất nhiều phù, rất nhiều hành lý, đều là cho ta ăn nhậu chơi bời một đường. Nhưng mà ngựa ta giấu đi hẳn đã sớm chạy, thứ tốt trong xe phỏng chừng đều bị người ta phân đi rồi. Lần du ngoạn này của ta, một chút cũng không vui.”

Vân Diễn Nhi: “Vậy ngươi có yêu cầu gì với việc du ngoạn không?”

Cốc Xuân Lai: “Không có, chỉ là đi chơi khắp nơi thôi.”

Vân Diễn Nhi: “Nói như vậy, ngươi là tiên nhị đại?”

Cốc Xuân Lai cảm thấy tới bước này rồi, cũng không có gì không thể nói. Nàng hiểu biết nhân phẩm của nữ chủ, nữ chủ sẽ không lấy việc này tới uy hiếp nàng.

Cốc Xuân Lai ừ một tiếng: “Hình tượng của ta là tiên nhị đại phế vật.”

Vân Diễn Nhi liền buồn bực: “Vậy ngươi liền cùng ta về Ma tộc á. Chẳng lẽ Ma tộc không thể làm ngươi du ngoạn? Cha ngươi cung cấp thức ăn cho ngươi, ta cũng có thể cung ngươi ăn mặc không lo mà. Ngươi chỉ cần phối hợp với ta nói cho ta một ít chuyện của Nhân giới Yêu giới không phải được rồi sao? Ma tộc phong tình hoàn toàn bất đồng với Nhân giới, thân là một tiên nhị đại thích du ngoạn, đi Ma tộc du ngoạn, chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt cực có tính khiêu chiến sao?”

Cốc Xuân Lai: “…”

Nàng bị thuyết phục.

Nàng lẩm bẩm: “Ngươi nói có đạo lý.”

Vân Diễn Nhi muốn nàng nói chuyện Nhân giới Yêu giới gì đó, Cốc Xuân Lai ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì. Nguy cơ của thế giới này, vốn dĩ đã không phải do cừu hận gì đó giữa Nhân tộc và Ma tộc. Mà nàng vừa có thể đi Ma tộc du lịch, lại có thể có được một kho linh cảm tốt!

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mộng này, tất cả đều là tư liệu sống!

Lộc đại tiểu thư thân là một biên kịch trở nên cao thượng lên, vì được đến linh cảm, Ma tộc nàng cũng chuẩn bị xông vào một lần!

Vân Diễn Nhi:… Này cũng quá dễ bị thuyết phục đi.

Mà Cốc Xuân Lai xoa tay hầm hè, đã phấn chấn lên, chuẩn bị cùng Vân Diễn Nhi về Ma tộc.

Mà Vân Diễn Nhi lại hơi do dự, ngượng ngùng nói: “Vậy ngươi có thể hóa hình thành linh lộc, đi theo ta không?”

Vân Diễn Nhi che mặt: “Ta quá thích hóa thân linh lộc của ngươi! Ta bảo đảm không cưỡi ngươi, không để ngươi chở ta, ta chính là muốn sờ sừng của ngươi, sờ lỗ tai ngươi. Ma tộc chúng ta ma khí nặng, không dưỡng được linh thú, ta thật sự quá thích loại linh thú xinh đẹp như ngươi này!”

Cốc Xuân Lai: “…”

Được lắm.

Vì có thể cùng nữ chủ về Ma tộc đi du lịch, nàng một lần nữa hóa hình thành lộc.

Vân Diễn Nhi hoan hô một tiếng, lao lại đây ôm nàng.

Cốc Xuân Lai sống không còn gì luyến tiếc: Nữ chủ không đi ôm nam chủ lại tới ôm nàng.

Hận.

Lại sầu.



Lạc Dã canh giữ ở ngoài Kiếm Cốc.

Hắn đã đợi vài ngày.

Ngày ước định đã sớm qua, Tiểu Lộc của hắn cũng không có tới tìm hắn.

Hắn còn chuyên môn đi mua đồ ăn vặt nó thích ăn, còn chuẩn bị vòng cổ xinh đẹp, đều tính toán lấy tới dụ dỗ nó. Tiêu hết cả linh thạch trên người, chỉ vì làm nó cao hứng!

Mà nó không tuân thủ ước định!

Khuôn mặt Lạc Dã trầm xuống, trong lòng phiền phức: Tiểu Lộc của hắn sẽ không thật sự bị nữ nhân không thể hiểu được kia bắt cóc đi?

Cũng quá dễ bắt đi!

Rõ ràng đã nói rồi là Tiểu Lộc của hắn!

———————————————————————-

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lộc: Cũng chưa có nói xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.