Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 91: Chương 91




Cốc Xuân Lai nói đầu óc của chính mình không có vấn đề gì.

Nàng thật sự nghi ngờ chính mình mang thai.

Con đang vô cùng ưu sầu.

Lộc tiểu thư trong hiện thực cũng mới 25, đúng là tuổi thanh xuân tùy ý. Đừng nói sinh hài tử, đến kết hôn nàng cũng chưa nghĩ tới.

Nào nghĩ đến nói chuyện yêu đương với Bồ cẩu, có lẽ sẽ được thể nghiệm nuôi dưỡng hài tử ở trong mộng trước… Đã buồn, lại phiền.

Nhưng mà tuy rằng phiền, khi nhìn đến bộ dáng khiếp sợ kia của Lạc Dã, tâm tình nàng bình tĩnh trở lại — khi mà chuyện xấu không phải do một mình mình làm, khi phát hiện có người càng kinh ngạc hơn mình, nàng liền tự động đặt mình vào vị trí người xem kịch vui.

Cốc Xuân Lai ngồi quỳ, đoan trang điển nhã, túm vạt áo Lạc Dã, sinh động như thật giảng giải vì sao mình mang thai:

“… Chính là một loại cảm ứng giống như vận mệnh chú định, tuy rằng hiện tại còn chưa nhìn ra, nhưng tu sĩ đều sẽ có cảm giác với tình huống thân thể mình trước. Ta hiện tại đã cảm giác được rồi.”

Biểu tình muốn tới bắt nàng ban đầu của Lạc Dã, trong lời giảng giải của Cốc Xuân Lai, dần dần rút đi. Đỉnh mày hắn nhăn lại, mi mắt dầy đậm che lại cảm xúc trong mắt.

Tâm tình hắn lập tức trở nên phức tạp.

Vốn dĩ yêu hận tình thù giữa hắn và Cốc Xuân Lai đã rất rối loạn, hiện tại thêm một cái hài tử, quan hệ phức tạp giữa hai người bọn họ trực tiếp trở thành bế tắc.

Hơn nữa hắn chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có hài tử.

Cứ luôn cảm thấy không nên.

Nhưng mà… Nếu thực sự có, lại là của hắn và Cốc Xuân Lai, hắn có muốn hay không?

Một phương diện là Đại Đức Tông vênh mặt hất hàm sai khiến, một phương diện là Cốc Xuân Lai điêu ngoa tùy hứng cùng lừa gạt làm ác, về phương diện khác… Lại là ba ngày ba đêm kia.

Không biết ngày đêm dịu dàng lưu luyến.

Da thịt chi thân, cốt nhục chi liền.*

(gắn bó gần gũi như máu thịt)

Mỗi một lần hô hấp, đều hoà cùng đối phương. Mỗi một cái liếc mắt, đều là đang miêu tả mặt mày đối phương. Trái tim lúc nào cũng như sắp nổ tung, máu lúc nào cũng như sắp lao ra khỏi óc. Thời thời khắc khắc, không có lúc nào là không… Đều là Cốc Xuân Lai.

Bất luận kẻ nào từng trải qua thời điểm nâng đỡ lúc hoạn nạn như vậy, gặp lại đối phương, đều không thể không hề có cảm giác gì. Hắn tâm động tột đỉnh, sao nàng lại không có?

Đây mới là điều khiến Lạc Dã đặc biệt nổi giận —

Cốc Xuân Lai làm sao dám?!

Sau khi tỉnh lại ý tưởng đầu tiên của nàng không phải nhận sai với hắn, mà là trốn tránh hắn. Hắn chỉ nghĩ rằng nàng thẹn thùng, liền cho nàng thời gian.

Nhưng ngay sau đó, trải qua chuyện như vậy, hắn chưa tính chuyện nàng lừa hắn, Cốc Xuân Lai lại chạy trốn trước? Muốn chạy trốn tới đâu? Nàng thoát được sao?!

Nhưng mà, còn chưa tính sổ, đã có con nối dõi trước… Tạo nghiệt.

Hắn nên làm sao với nàng bây giờ?

Thấy Lạc Dã giống như đóng đinh ở nơi đó, sắc mặt hắn lãnh đạm, nhưng đối với Lộc đại tiểu thư đã quá quen thuộc từng biểu tình nhỏ của bạn trai chính mình tới nói, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra trong lòng Lạc Dã đang chấn động cùng cổ quái.

Bồ cẩu là loại nam nhân rất ít thể hiện cảm xúc trên mặt, trong tình huống bình thường hắn đều là không đổi sắc mặt, không cho là đúng, tùy ý phát ra mị lực, lại tùy ý mà đùa giỡn xong phủi tay liền đi.

Nhân thời điểm tâm tình Lạc Dã phức tạp đến không rảnh để ý đến nàng, ánh mắt Cốc Xuân Lai hơi phiêu, quan sát cảnh vật chung quanh, xem có thời điểm nào Lạc Dã không chú ý, để nàng chạy khỏi nơi này. Nàng dò ra thần thức của chính mình, cẩn thận thử nghiệm. Nhưng mà thần thức mới vừa dò ra, Lạc Dã liền ngồi xổm xuống, nắm cằm nàng một cái.

Hắn cười lạnh: “Thế nào, lại muốn chạy trốn?”

Cốc Xuân Lai vội vàng thu hồi thần thức: “Không dám!”

Lạc Dã trầm mặc nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh u trầm đối diện với con ngươi thanh trừng của nàng.

Hắn hơi có chút cô đơn cười một chút: “Có đôi khi ta thật sự cảm thấy, ngươi không có trái tim.”

Tùy ý trêu chọc người ta sau lưng, nhưng mà lại không dùng tâm.

Không có tâm, mới không phát hiện được yêu hận của hắn.

Mới không để bụng yêu hận của hắn.

Cốc Xuân Lai ngẩn ra: “Cái gì?”

Nhưng Lộc tiểu thư còn chưa kịp nghĩ kỹ, chỉ trong một cái chớp mắt Lạc Dã đã thu hồi biểu tình cô đơn kia, nhanh đến giống như là nàng hoa mắt. Ngữ khí Lạc Dã thường thường: “Vùng trời đấy này đều đã bị ta khóa lại, bằng tu vi của ngươi, không thể phá được, không cần uổng phí sức lực.”

Cốc Xuân Lai bảo đảm: “Lạc đại ca, ta không muốn chạy trốn. Ngươi hiểu lầm ta. Ngươi là phụ thân thai nhi trong bụng ta, sao ta bỏ được rời khỏi ngươi chứ?”

Lạc Dã cười nhạt.

Hắn không tỏ ý kiến, rũ mắt dán lên khuôn mặt nàng, Cốc Xuân Lai hơi cứng lại, mặt bị hơi thở của hắn phất qua ửng đỏ. Khi thân mình Cốc Xuân Lai mềm đi, tâm thần không xong, ánh mắt phiêu tứ phía, lại nghe được thanh âm Lạc Dã thấp thuần hỏi chuyện: “Xin hỏi đại tiểu thư, những năm ta ở Đại Đức Tông, đại tiểu thư vẫn luôn coi thường ta, vì sao khi ta muốn từ hôn, đại tiểu thư ngược lại không chịu?”

Cốc Xuân Lai nghĩ thầm: Đến.

Đã sớm đoán được Lạc Dã sẽ hỏi cái này.

Nàng sớm có chuẩn bị, trả lời: “Ngươi có từng nghe một chuyện xưa tên là tóm gáy yêu sớm chưa?”

Lạc Dã nhướng mày.

Độ cung mày nhướn lên rất đẹp, mây mù chung quanh vì thế mà như được mạ lên một tầng ánh sáng nhạt.

Khi trong lòng Cốc Xuân Lai cảm khái gien tướng mạo bạn trai mình quá mức tốt đẹp, làm người tự ti, Lạc Dã nói: “Chưa từng nghe đến.”

Cốc Xuân Lai liền hảo tâm kể cho hắn một câu chuyện xưa: “Tiểu nam hài cùng tiểu nữ hài vừa tới học đường đọc sách, hai người là thanh mai trúc mã*. Tiểu nam hài luôn bắt nạt tiểu nữ hài, ngồi ở sau lưng tiểu nữ hài, hắn luôn thích nắm bím tóc tiểu nữ hài. Sau khi tiểu nữ hài nói rất nhiều lần, tiểu nam hài vẫn không thay đổi, tiểu nữ hài không thèm để ý đến tiểu nam hài nữa. Sau lại bọn họ trưởng thành, hai người gặp lại, nói lên chuyện năm đó, tiểu nữ hài mới biết được, thì ra tiểu nam hài thích nắm bím tóc nàng, là vì thích nàng, tưởng khiến cho nàng chú ý. Đáng tiếc thời điểm tiểu nữ hài biết đến, đã có gia đình, bỏ lỡ một đoạn tình yêu.”

(*thanh mai trúc mã: đôi nam nữ chơi thân cùng lớn lên từ nhỏ)

Cốc Xuân Lai ám chỉ mà nhìn Lạc Dã.

Lạc Dã mặt không biểu tình nhìn lại nàng.

Cốc Xuân Lai nhịn không được: “Tiểu nam hài trong chuyện xưa chính là ta, tiểu nữ hài chính là ngươi.”

Lạc Dã nhướng mày: “Mắng ta giống nữ hài tử?”

Cốc Xuân Lai ngậm một búng máu trong họng —

Mẹ ơi! Sao người này lại thế này?

Năng lực lý giải còn dùng được không?

Trọng điểm của câu chuyện là hắn giống nữ hài tử sao? Hắn nghe kể chuyện như thế nào vậy?

Thây biểu tình Cốc Xuân Lai nghẹn khuất như vậy, Lạc Dã cười khúc khích, ánh sáng trong mắt lập loè. Hắn cúi mắt nhìn nàng, môi lại nhếch lên. Ánh mắt hắn như mang theo móc câu, cười có chút đắc ý, Cốc Xuân Lai lập tức liền hiểu ra hắn lại đang đùa nàng.

Cốc Xuân Lai bản năng bại lộ, lập tức không sợ hắn, duỗi tay đi đẩy hắn: “Ngươi có được hay không vậy?!”

Một quyền đánh vào trên vai hắn.

Tự nhiên làm nũng như vậy.

Lạc Dã lại cũng không trốn, mà là duỗi tay vô cùng tự nhiên ôm nàng vào trong lòng ngực.

Sau đó khi nhận ra động tác này, hai người đồng thời hoang mang, khó hiểu vì sao đột nhiên liền bắt đầu ve vãn đánh yêu.

Lạc Dã lâm vào trầm tư, nhưng cũng không trầm tư bao lâu, kết giới hắn bày ra bị phá ra một cái động, trận gió ngoài vùng trời đất này thổi vào, một người hiện ra giữa biển mây trong đêm tối. Là thân hình một cô nương, người kiều diễm hơn hoa, mặt mày như xuân về, khi đột nhiên xuất hiện, lại tự mang cảm giác nghiêm nghị.

Là Vân Diễn Nhi nửa đêm đi tìm Cốc Xuân Lai tâm sự, phát hiện Cốc Xuân Lai bị bắt đi.

Vân Diễn Nhi nhìn đến tay Lạc Dã ôm Cốc Xuân Lai, lập tức bày ra trận thế: “Lạc huynh, Tiểu Lộc không muốn đi theo ngươi, thỉnh ngươi buông tha Tiểu Lộc.”

Cốc Xuân Lai: “À…”

Chuyện này có điểm phức tạp.

Lạc Dã không lên tiếng, thân hình biến hoá, Lạc Dã vốn còn đang ôm Cốc Xuân Lai ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên biến mất. “Đinh” – một tiếng kiếm vang lên, đâm về hướng sườn Vân Diễn Nhi. “Thiên Thu” trong tay Vân Diễn Nhi xuất hiện, dâng lên phản kích. Đồng thời niệm ra một đạo chú quyết, Vân Diễn Nhi xoay người về phía sau bổ tới, quả nhiên, thân hình Lạc Dã xuất hiện ở phía sau nàng.

Lạc Dã cười: “Vân cô nương phản ứng thật nhanh.”

Vân Diễn Nhi không nói một lời, chỉ nhanh chóng điều động linh khí của đất trời xung quanh, để mình sử dụng.

Mà đồng thời, ba cổ kiếm khí đến từ ba phương hướng, kiềm chế Vân Diễn Nhi — một cổ là từ thanh kiếm Lạc Dã đang dùng; một cổ là kiếm khí; còn có một cổ, đến từ kiếm ý đã bị Lạc Dã thu phục.

Cuộc đời Vân Diễn Nhi ít thấy đối thủ như vậy, thấy cái mình thích là thèm, trong mắt phát sáng.

Hai người cứ vậy đánh lên.

Cốc Xuân Lai xem đến hoa cả mắt, không hiểu ai đang chiếm thượng phong. Nàng chỉ vôi vàng căng thẳng nói: “Diễn Nhi, Lạc đại ca không phải tới giết ta, hắn không phải người xấu; Lạc đại ca, Diễn Nhi là tỷ muội tốt của ta, ngươi không thể làm Diễn Nhi bị thương. Tóm lại, hai người các ngươi tốt nhất không cần đánh!”

Nhưng mà đang lúc chiến hăng, hai người kia cũng không để ý tới Cốc Xuân Lai.

Đúng lúc không biết làm sao bây giờ, một đạo khí tức màu tím đen tản mát ra giữa hai người đang đánh nhau. Cốc Xuân Lai thầm nghĩ không ổn, liền thấy hai người nháy mắt tách ra, Lạc Dã nhìn Vân Diễn Nhi, thần sắc nghiêm trọng: “Ma khí? Ngươi không phải Thiên Ma, chẳng lẽ là nhân sĩ Ma giới? Người Ma tộc thật to gan, dám tới tộc chúng ta?”

Trong lòng Vân Diễn Nhi cũng có chút lo lắng.

Nàng cứng miệng: “Ta chỉ là tới Nhân giới du ngoạn mà thôi, vẫn chưa làm điều ác, tuyệt đối chưa từng thương tổn bất luận một nhân tộc nào.”

Lạc Dã không tỏ ý kiến, mà là ghé mắt nhìn về phía Cốc Xuân Lai bên kia đang lộ ra vẻ căng thẳng: “Ngươi biết nàng là người Ma tộc không?”

Cốc Xuân Lai: “À… Lạc đại ca, tuy rằng Diễn Nhi là người Ma tộc, nhưng nàng là người tốt, lần này loạn Thiên Ma, nàng còn giúp chúng ta đấy.”

Lạc Dã: “Nàng giúp chúng ta sao? Nàng là giúp chính mình đi? Thiên Ma không trừ, chẳng lẽ Ma tộc có thể yên ổn được?”

Cốc Xuân Lai: “Vậy… Vậy ngươi muốn Diễn Nhi làm sao bây giờ?”

Lạc Dã không chút do dự: “Đương nhiên là giết.”

Tiếng nói vừa dứt, hai người lại lần nữa lao vào đánh nhau. Cốc Xuân Lai mẫn cảm nhìn ra, lúc này đây trận gió nổi lên do hai người đánh nhau, còn lạnh thấu xương hơn nhiều so với vừa nãy. Sát khí của cả vùng thiên địa này đều bị hai người di chuyển, mắt thấy chỗ kết giới này sắp bị phá vỡ, cũng không ngăn được hai người đánh nhau.

Một khi kết giới bị vỡ, hai người đánh nhau tất sẽ khiến cho người chung quanh chú ý. Một khi tu sĩ xung quanh tò mò tới xem, thân phận công chúa Ma tộc của Vân Diễn Nhi sẽ không giấu được —

Chẳng lẽ đại chiến giữa Nhân tộc và Ma tộc mà nàng cố tránh, vẫn phải xảy ra?

Cốc Xuân Lai không còn lời nào để nói, nghĩ thầm quả nhiên là nam nữ chủ, mới có thể kiên định không thay đổi thúc đẩy cốt truyện đến thế. Ngăn cũng không ngăn được, một hai phải đi theo cốt truyện. Haiz… Cốc Xuân Lai đành phải đánh cuộc sự quan tâm của hai người này dành cho chính mình.

Nàng căng da đầu, chịu đựng đau đớn tự chặt đứt một chân của chính mình. Sau đó kêu lên sợ hãi một tiếng, nhân khi kết giới đang lỏng lẻo mà phá vỡ kết giới, ngã xuống biển mây.

Cốc Xuân Lai bồn chồn: Chỉ sợ hai người kia đánh quá kích động, không rảnh lo chính mình.

Khi nàng từ bầu trời ngã xuống phía dưới, nghe được hai tiếng kinh hô:

“Tiểu Lộc!”

“Cốc Xuân Lai!”

Cốc Xuân Lai cực kỳ vừa lòng.



Cốc Xuân Lai tỉnh lại, là ở trong một căn phòng ánh sáng ảm đạm, Lạc Dã đang ngồi ở đối diện.

Ánh mắt đầu tiên sau khi tỉnh lại liền nhìn đến hắn, Cốc Xuân Lai vuốt trái tim, cảm thấy hiện tại tần suất nhìn thấy hắn cũng quá cao.

Làm người ưu sầu.

Lạc Dã mặt không biểu tình: “Ta cùng Vân Diễn Nhi giải hòa, chỉ cần nàng không đả thương nhân loại, mau chóng rời khỏi Nhân giới trở về Ma tộc, ta coi như không biết nàng là công chúa Ma tộc.”

Cốc Xuân Lai thả lỏng, thấy Lạc Dã nhìn chằm chằm chính mình, nàng tỉnh ngộ, dối trá mà khen: “Ngươi thật là người tốt.”

Lạc Dã bình tĩnh nói: “Cốc Xuân Lai, chúng ta ở bên nhau đi.”

Cốc Xuân Lai sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn.

Biểu tình cứng rắn của hắn trở nên nhu hòa, hắn cúi người, nắm lấy tay nàng.

Hắn nói: “Ngươi đã có thai, ta nguyện ý cùng ngươi chờ một tháng. Một tháng sau, ngươi ta là thân tu sĩ, tự nhiên có thể nhìn đến thai nhi. Hài tử không thể không có cha mẹ, chúng ta tự nhiên hẳn là ở bên nhau.”

Cốc Xuân Lai trầm mặc.

Nàng rút tay ra khỏi tay Lạc Dã.

Thanh âm nàng lạnh xuống: “Ngươi cùng ta ở bên nhau, chỉ là vì dưỡng hài tử thôi sao?”

Lạc Dã nghiêng đầu, thần sắc hơi có chút chật vật.

Sau khi hắn im lặng nửa ngày, mới có chút gian nan mà nói: “Dĩ nhiên không phải. Bởi ta nghĩ, ta hẳn là thích ngươi. Bằng không sẽ không cứu ngươi. Thần thức ngươi là ta chữa trị, sở thích của ngươi ta cũng rõ ràng. Chuyện trước kia ta không muốn so đo, ta chỉ là… Không muốn bỏ lỡ ngươi.”

Cốc Xuân Lai nhìn hắn.

Nàng lẩm bẩm lên tiếng: “Ngươi là thích ta, mới muốn cùng ta thử một lần sao?”

Lạc Dã không nói chuyện, vẫn nghiêng đầu không nhìn nàng.

Vài phần xấu hổ cùng chật vật kia của hắn, sao có thể giấu được Cốc Xuân Lai?

Trong lòng Cốc Xuân Lai nảy lên cảm động.

Nàng ngồi dậy cúi người sang, nhìn sắc mặt của hắn. Lạc Dã ngẩn ra, hơi lui về phía sau. Cốc Xuân Lai lại nâng mặt hắn, nàng dịu dàng: “Đến đây.”

Dưới sự kinh ngạc của Lạc Dã, Cốc Xuân Lai chạm vào trán hắn, thần thức nàng tiến vào thần thức hắn.

Lạc Dã:… Thói quen của Cốc đại tiểu thư coi ý thức hải* của hắn là hậu hoa viên này, thật là làm người không còn lời nào để nói.

(*ý thức hải: hay biển ý thức là nơi chứa đựng linh hồn, nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn tu sĩ, chứa đựng tất cả ký ức và những suy nghĩ tình cảm chân thật nhất)

Trong lòng hắn im lặng nghĩ nhất định phải giám sát nàng, không thể để nàng dùng thần thức của mình loạn tiến vào thần thức người khác khắp nơi.

Mà thần thức Cốc Xuân Lai cùng hắn chạm vào nhau, hắn thả lỏng ý thức, tùy ý nàng tra xét. Mà dưới tình huống như vậy, Lạc Dã suy nghĩ cái gì, tâm ý của Lạc Dã, Cốc Xuân Lai đều có thể biết rõ… Nàng nhắm hai mắt, đứng ở giữa thần thức Kiếm Trủng của hắn.

Nhìn đến ngũ quang thập sắc mộng*.

(*ngũ quang thập sắc mộng: tràn đầy màu sắc rực rỡ mờ ảo)

Đều là có liên quan đến nàng.

Có liên quan đến Cốc Xuân Lai.

Hắn ôm Tiểu Lộc đi ở giữa Kiếm Cốc, hắn uy hiếp muốn nướng nàng ăn, hắn tạo ra kết giới bảo vệ nàng, hắn chắn ở trước mặt Thiên Ma… Cốc Xuân Lai mở bừng mắt, ánh mắt ướt át, cùng hắn nhìn nhau.

Lộc đại tiểu thư trước nay đều không phải tính tình do dự.

Nàng nghĩ muốn cái gì sẽ đi tranh.

Muốn nam nhân liền theo đuổi.

Thích hắn sẽ không né tránh.

Mà Lạc Dã nói thích nàng, Cốc Xuân Lai lập tức đánh tan oán niệm đối với hắn.

Cốc Xuân Lai lộ ra tươi cười, ôm hắn trịnh trọng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi.”

Lạc Dã nhìn nàng, áp xuống một cảm xúc.

Cốc Xuân Lai cảnh giác: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Lạc Dã ôn hòa: “Không có gì.”

Cốc Xuân Lai không tin hắn.

Nàng dán cái trán hắn trực tiếp đọc ý tưởng của hắn.

Nàng đọc được —

Lạc Dã nói: “Quá tuỳ tiện.”

Cốc Xuân Lai: “…”

Cốc Xuân Lai khiếp sợ.

Đây là đồ cẩu nam nhân gì vậy!

Cốc Xuân Lai tức: “Không muốn cùng ngươi ở bên nhau!”

“Ngươi thật sự quá chó, miệng quá bỉ ổi.”

Nàng nháy mắt sửa lại chủ ý, tức giận đến phải đi, Lạc Dã cười một cái, ôm nàng từ sau lưng, nâng nàng ôm vào trong ngực.

Hắn hừ cười: “Chỉ là một ý niệm mà thôi, ta cũng không nói ra.”

Cốc Xuân Lai hầm hừ.



Lạc Dã còn không đi.

Lạc Dã muốn giám sát Cốc Xuân Lai đưa tin cho tông chủ Đại Đức Tông Cốc Nhạc Minh, nói cho Cốc Nhạc Minh, Cốc Xuân Lai muốn thành thân.

Cốc Xuân Lai không phải thực tình nguyện — chuyện yêu đương còn chưa nói xong, đã phải thành thân?

Lạc Dã: “Phụng tử thành hôn* đều là cái dạng này.”

(*phụng tử thành hôn: vì có em bé mới kết hôn)

Tay hắn vỗ lên bàn một cái: “Nhanh lên. Lại chần chừ ta sẽ không buông tha Vân Diễn Nhi.”

Cốc Xuân Lai: “…?”

Vân Diễn Nhi quá vô tội mà!

Lạc cẩu cầu thân* giống như là có mối thù giết cha với nàng!

(*cầu thân: cầu hôn)

Cốc Xuân Lai đành phải ở trước mặt Lạc Dã, ỡm ờ đưa tin cho cha nàng.

Cốc Xuân Lai: “Cha, lần này ta ra cửa, gặp một người. Ta muốn thành thân, ngươi giúp ta chuẩn bị tiệc cưới đi.”

Tông chủ Đại Đức Tông Cốc Nhạc Minh mê mang lại kinh hỉ: “A, khá tốt, cũ không đi mới sẽ không tới, ngươi không cần không bỏ xuống được tên Lạc Dã kia. Chỉ là Tiểu Lộc ngươi nhìn trúng chính là thanh niên kiệt xuất nhà ai vậy?”

Cốc Xuân Lai quá hổ thẹn.

Xấu hổ đến muốn khóc: “… Cha, nữ nhi phải gả, vẫn là Lạc Dã kia.”

Tông chủ Đại Đức Tông: “…”



Tông chủ Đại Đức Tông khó có thể tin, nhưng dù sao vì yêu thương nữ nhi, vẫn đáp ứng giúp nữ nhi chuẩn bị hôn lễ. Vốn dĩ trước đó hai người đã có hôn ước, hôn sự này, Tông chủ cũng đã chuẩn bị rất nhiều năm.

Mà Cốc Xuân Lai cùng Lạc Dã bên này, hai người cũng không vội chạy về Đại Đức Tông, mà chuẩn bị đưa Vân Diễn Nhi về Ma giới trước. Vân Diễn Nhi không rời khỏi Nhân giới, Lạc Dã không yên tâm.

Trạng thái của nam nữ chủ giống như kẻ thù, khiến tâm tình Cốc Xuân Lai hết sức phức tạp.

Trừ cái này ra, Cốc Xuân Lai dựa vào thai nhi trong bụng, mới lạ lại khách khí mà yêu đương cùng Lạc Dã.

Xem ở thai nhi trong bụng nàng, Lạc Dã nói chuyện với nàng cũng bắt đầu đi theo con đường dịu dàng. Cốc Xuân Lai dốc hết sức lăn lộn Lạc Dã, xem hắn cúi đầu với nàng nàng liền vui sướng. Hắn ngày thường có bao nhiêu vênh váo tự đắc, hiện tại ăn nói khép nép bấy nhiêu… Xem ở Lạc Dã dịu dàng như vậy, Cốc Xuân Lai cũng cảm thấy vì hắn sinh cái tiểu hài tử cũng rất có ý tứ.

Đảo mắt đã qua thời gian một tháng, Lạc Dã, Vân Diễn Nhi, Cốc Xuân Lai, đều lo lắng chờ đợi, xem thai nhi này là nam hay nữ.

Ngày đầu tiên của kỳ hạn một tháng đến, ba người luân phiên dùng thần thức xem, cũng chưa nhìn ra trong bụng Cốc Xuân Lai nhiều cái gì.

Ba người an ủi nói hẳn là thời gian một tháng không chuẩn.

Ngày mai lại xem.

Ngày hôm sau của kỳ hạn một tháng, ba người lại luân phiên nhìn một lần, vẫn không tìm được thai nhi.

Mặt Lạc Dã đã trầm xuống.

Ánh mắt Vân Diễn Nhi mơ hồ, vắt hết óc tìm lấy cớ thoát đi Tu La tràng* này.

(*Tu La tràng: nói về tình huống phức tạp, khó khăn, căng thẳng, không có biện pháp giải quyết khiến người ta e sợ như gặp quỷ)

Cốc Xuân Lai đối mặt hai người, xấu hổ: “Cái này… Chỉ sợ… Chính là ta không mang thai. Ta cảm ứng sai rồi.”

Lạc Dã nhìn chằm chằm nàng: “…”

Cốc Xuân Lai yên lặng lui về phía sau: “Lạc đại ca, ta không tin tình cảm của chúng ta yếu ớt đến mức chỉ có thể dùng hài tử để duy trì! Mặc dù ta không mang thai, ta cũng là Tiểu Lộc yêu quý của ngươi! Ngươi không thể đánh ta, càng không thể giết ta!”

Lạc Dã nghĩ đến một tháng trời làm trâu làm ngựa cho nàng.

Hắn cắn răng cười, đi về hướng nàng: “Vậy ngươi sai rồi, tình yêu của chúng ta chính là yếu ớt như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.