Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 94: Chương 94




Thiên lôi đánh xuống, đôi uyên ương đang cãi nhau đều hộc máu, mắt thấy sắp sửa bị đánh thành dã uyên ương bỏ mạng.

Vân Diễn Nhi cũng không muốn để ý đến bọn họ nữa.

Giận dỗi nghĩ cứ như vậy bị đánh chết cho xong.

Nhưng mà cuối cùng Vân Diễn Nhi vẫn hảo tâm, nhìn đến đạo thiên lôi thứ chín sắp kết thúc, hai người bọn họ chết ở nơi như vậy có chút oan. May mắn Vân Diễn Nhi vẫn luôn bấm tay niệm thần chú, Linh Khí bay chung quanh nàng. Nàng tận dụng thời cơ thiên lôi tạm nghỉ, lập tức chỉ huy Linh Khí tiến vào thiên lôi, đoạt ra hai người.

Thiên lôi còn tiếp tục nổ vang bất mãn.

Vân Diễn Nhi sợ thiên lôi bổ tới trên người mình, quay đầu liền chạy, không còn lưu luyến cái Nhân giới hồng trần này nữa.



Dù sao Nhân tộc này quá phức tạp.

Như Lạc Dã, như Tiểu Lộc.

Lạc Dã giống như cái tên “Dã” của mình, dám ở dưới thiên lôi cãi nhau với người yêu của hắn.

Còn Tiểu Lộc là quá nhiều áo choàng*, trong chốc lát là linh thú, trong chốc lát là đại tiểu thư Cốc gia, hiện tại lại lòi ra một cái “Lộc U”. Truyện mới cập nhật

(*áo choàng: nhiều bộ mặt)

Vân Diễn Nhi, xem mệt mỏi.

Lập tức trở lại Ma Vực cho lành.



Cốc Xuân Lai mơ màng tỉnh lại, ôm đầu chính mình, đầu đau muốn nứt ra.

Nàng phát hiện bốn phía đều có những ngọn lửa nhỏ bé yếu ớt bay múa giữa đất trời, còn có ánh sáng như tinh linh kéo dài không dứt bay tới. Bọn họ đặt mình trên một con thuyền, thuyền di chuyển giữa vùng đất trời này, mà Cốc Xuân Lai mở mắt ra, liền nhìn đến bóng dáng Vân Diễn Nhi tú mỹ đứng ở mũi thuyền.

Cốc Xuân Lai ngẩn ra, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê —

Bị Lạc Dã ôm cùng bị thiên lôi đánh trúng.

Cốc Xuân Lai hoảng, vội vàng tìm Lạc Dã: “Lạc đại ca…”

Nàng thấy được trên sàn thuyền cách đó không xa có một người nam nhân đang nằm hôn mê, Cốc Xuân Lai nghiêng ngả lảo đảo đi qua, ôm lấy người chưa tỉnh lại kia vào trong ngực. Thấy rõ là Lạc Dã, Lạc Dã cũng chưa chết, Cốc Xuân Lai mới yên tâm.

Mới có rảnh xem nơi này là chỗ nào.

Đây là nơi dị vực có phong tình hoàn toàn bất đồng với Nhân giới.

Con thuyền này của Vân Diễn Nhi tự nhiên là “Không trung linh thuyền” mà nàng mang theo trên người khi rời khỏi Ma Vực. Trong vùng trời này không chỉ có đá vụn cùng ánh lửa lao về phía bọn họ, nhưng mà con thuyền này có kết cấu rắn chắc, đi qua giữa biển lửa, vẫn rất thành thạo.

Đi qua giữa biển lửa…

Cốc Xuân Lai đột nhiên nghĩ ra đây là nơi nào.

Nàng gấp giọng: “Diễn Nhi, không phải là chúng ta vào Ma Vực rồi chứ?”

Vân Diễn Nhi quay đầu lại, ngọt ngào cười với nàng: “Đúng vậy, ta cứu hai người từ dưới thiên lôi, thiên lôi kia quả là dữ tợn, hẳn là nổi điên với cái cách các ngươi đầu cơ trục lợi lừa gạt Thiên Đạo, lôi kia còn muốn bổ ta. Vì trốn khỏi thiên lôi, ta dứt khoát mang các ngươi cùng nhau về Ma Vực.”

Nàng cười đến tự tin: “Hoan nghênh tới nhà ta làm khách!”

Sắc mặt Cốc Xuân Lai tức khắc thay đổi.

Nàng vội vàng nói: “Ta không phải đã nói ngươi phải cẩn thận với người thân của ngươi sao? Sao ngươi còn dám quang minh chính đại tiến vào Ma Vực?”

“A?” Vân Diễn Nhi ngơ ngẩn, không thể tin nổi nhìn nàng, “Ta cho rằng ngươi bị sét đánh choáng váng, nói năng linh tinh. Chẳng lẽ ngươi nói chuyện là có căn cứ?”

Cốc Xuân Lai: “…”

Nam nữ chủ này, thật sự quá không được!

Giữa lúc Cốc Xuân Lai vô cùng đau đớn, hơi thở của nam nhân nàng ôm trong lòng ngực đã xảy ra biến hóa. Cốc Xuân Lai cúi đầu, thấy sau khi lông mi nam nhân rung động vài cái, Lạc Dã mở mắt.

Cốc Xuân Lai kinh hỉ: “Thật tốt quá…”

Lạc Dã sâu kín nghẹn giọng: “Thế thân ta đây không bị thiên lôi đánh chết, có phải ngươi rất tiếc nuối hay không?”

Cốc Xuân Lai: “…”

Đã trở lại.

Lạc cẩu quen thuộc đã trở lại.

Lạc Dã ho khan, ngồi dậy, lãnh khốc đẩy nàng ra. Cốc Xuân Lai bị hắn đẩy ra, ngồi liệt dưới đất, nhìn hắn tự mình ngồi dậy, sau khi ho khan vài tiếng, vô cùng cô đơn mà rũ mắt tự giễu nói: “Thì ra ngươi chính là Lộc U. Không biết Lộc U cùng Cốc đại tiểu thư ngươi rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng mà ta đã sớm thích Lộc U, ngươi lại mắt lạnh nhìn. Hẳn là vì ta không phải Bồ Sĩ Trạch của ngươi, làm ngươi thất vọng, nên ngươi căn bản không nghĩ nhận ta?”

Cốc Xuân Lai thở dài: “Những lời này, ta đều nói đến phát ngán.”

Nàng lớn tiếng: “Các ngươi thật sự là cùng một người! Ngươi coi như mình trở thành một người khác là được! Coi như chính mình đang nằm mơ ấy!”

Lạc Dã trào phúng: “Không có giấc mộng đẹp như vậy. Ngươi chung quy chính là yêu hắn, không phải ta. Ta bị ngươi đùa bỡn đến tận đây, đến bây giờ mới phát hiện, cũng thật buồn cười.”

Lạc Dã: “Ngươi không nói cho ta ngươi chính là Lộc U…”

Cốc Xuân Lai mộc mặt: “Mở ra dung lượng não của ngươi cẩn thận hồi tưởng, ta đã sớm nói cho ngươi. Ngươi không tin mà thôi.”

Lạc Dã ha hả: “Tướng mạo các ngươi đều không giống nhau, làm ta tin tưởng thế nào?”

Cốc Xuân Lai: “Ta… Lộc U, Cốc Xuân Lai, đều có vẻ ngoài giống nhau! Ngươi nhìn đại thể, là có thể nhìn ra đều là một người.”

Lạc Dã rũ mắt: “Ta thích ngươi như vậy, sao sẽ coi ngươi như một người khác? Ta chưa từng bao giờ coi ngươi là thế thân của Lộc U.”

Cốc Xuân Lai: “…”

Lạc Dã nhẹ giọng: “Ta thật sự không nghĩ ra Lộc U là tồn tại như thế nào. Có lẽ ngươi thật sự có gút mắt gì đó ở kiếp trước với Bồ Sĩ Trạch, nhưng mà đó là chuyện của các ngươi, không phải chuyện của ta. Ta cuối cùng, chỉ là một kẻ thế thân.”

Cốc Xuân Lai: “…”

Cốc Xuân Lai từ bỏ, nàng trợn mắt cá chết: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Lạc Dã: “Chia tay đi.”

Cốc Xuân Lai: “…”

Nàng nói: “Mới vừa kết làm đạo lữ liền chia tay, mới vừa độ xong thiên kiếp liền chia tay, này không phải là rõ rành rành lừa gạt Thiên Đạo sao? Ngươi sẽ không sợ thiên lôi lại bổ chúng ta một lần nữa? Ta không chia tay!”

Lạc Dã nâng mắt nhìn nàng.

Hắn ha hả: “Ngươi chẳng qua là thèm thân thể của ta.”

Thèm thân mình hắn có thể giúp nàng độ kiếp.

Cốc Xuân Lai vô cùng đau đớn.

Nhưng mà nàng nói: “… Nói vậy thực ra cũng không sai.”

Lạc Dã: “…”

Vân Diễn Nhi lỗi thời mà cắm vào giữa hai người nói: “Đôi oán lữ này, các ngươi ngừng nghỉ một chút, đi các ngươi có phát hiện con thuyền này đã không đi nổi nữa rồi không?”

Lạc Dã nhạy bén, nghe vậy liền mở ra linh thức, tra xét bốn phía.

Giúp Cốc Xuân Lai vượt qua thiên kiếp, tu vi Cốc Xuân Lai tăng trưởng, Lạc Dã từ giữa được đến chỗ tốt cũng không nhiều lắm. Như hắn hiện tại chỉ là mới vừa tỉnh lại, tu vi đã bắt đầu khôi phục, hơn nữa bắt đầu mạnh thêm — này đó là chỗ tốt nhờ giúp người khác chắn thiên lôi.

Thiên lôi gấp mười lần thêm thành, lúc sau tu vi cũng sẽ gấp mười lần dâng tặng.

Mà Cốc Xuân Lai vốn có thần thức mạnh mẽ, trước kia còn cần thăm dò, sau khi vượt qua thiên kiếp, chỉ bằng một hô hấp nàng cũng đã có thể phát hiện dị động chung quanh.

Cốc Xuân Lai nói: “Sát khí thực nặng.”

Vân Diễn Nhi cười: “Chỉ sợ là người thân của ta mà ngươi nói tới rồi.”

Trong tay nàng véo một cái, linh khí trải ra khắp nơi trên thuyền, một tiếng “Phá” nặng nề vang lên, tức khắc, thiên quân vạn mã chung quanh, đều hiện hình.

Đó là đám Ma vật vây quanh con thuyền này, càng nhiều Ma vât đang từ phương xa tới gần, chặn lại con thuyền này, khiến thuyền không thể tiến về phía trước một bước.

Vân Diễn Nhi quát: “Làm càn! Các ngươi là người phương nào?!”

Một người từ giữa biển lửa gợn sóng đi ra, quanh thân như bọc lửa, đằng đằng sát khí. Gã Ma vật này cười nói: “Tiểu muội, ngươi đã từ Nhân giới quay về rồi. Đáng tiếc trở về không đúng lúc. Thiên Ma nơi đó, không thể ngăn lại ngươi sao? Xem ra phụ thân nói không sai, ngươi quả nhiên là người có thiên phú tu hành tốt nhất trong chúng ta. Bao nhiêu Thiên Ma cũng không ngăn được.”

Tay Vân Diễn Nhi mở ra, cổ kiếm “Thiên Thu” lập tức hóa hình, xuất hiện ở trong tay nàng.

Kiếm hoành trước người, Vân Diễn Nhi nói: “Phụ thân bị ngươi làm gì rồi?”

Ma vật kia trả lời: “Ma Vương thống ngự Ma giới hơn ngàn năm nay, dẫn dắt chúng ta co đầu rút cổ ở vùng đất nhỏ bé này, không cho chúng ta chém giết. Hắn ngu ngốc nhút nhát, đã sớm nên thoái vị!”

Vân Diễn Nhi nói: “Các ngươi thích giết chóc như vậy, mới có thể khiến Ma tộc huỷ hoại!”



Cốc Xuân Lai không nói gì.

Đây chính là “Việc nhà” mà nàng nhắc nhở Vân Diễn Nhi.

Vân Diễn Nhi trở lại Ma Vực sau những trắc trở từ Thiên Ma, gặp phải vài vị huynh trưởng của nàng đuổi Ma Vương đi.

Trong nguyên tác, Vân Diễn Nhi mang theo Lạc Dã bị Đại Đức Tông đuổi giết trở lại Ma Vực, liền gặp phải việc này. Vân Diễn Nhi bị giam giữ, Lạc Dã vì giúp Vân Diễn Nhi đoạt lại Ma giới, cũng vì giúp hoà giải chiến tranh giữa Nhân tộc và Ma giới, dưới phương thức tương trợ nào đó không thể miêu tả của Vân Diễn Nhi, mạnh mẽ độ lôi kiếp.

Sau khi tu vi hắn tăng lên, trợ giúp Vân Diễn Nhi cứu Ma Vương. Nhưng mà Ma Vương bị đám nhi tử tra tấn, thân đã chết chỉ còn hơi tàn, lập tức truyền Vương vị cho Vân Diễn Nhi, sau đó thần hồn câu diệt.

Vân Diễn Nhi trở thành Ma Vương mới.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn chết trong trận chiến Đại Thiên Ma công sát thế giới.



Cốc Xuân Lai vội vàng: “Lạc đại ca, chúng ta đừng cãi nhau nữa, chúng ta phải giúp Vân Diễn Nhi.”

Lạc Dã cười lạnh không nói.

Cốc Xuân Lai: “Ma đầu sẽ dùng thủ đoạn trấn áp Diễn Nhi, nhốt Diễn Nhi lại, chúng ta không thể đứng nhìn!”

Lạc Dã tiếp tục cười lạnh ha hả.

Cốc Xuân Lai: “…?”

Người này còn bình thường không?

Phu quân tân hôn của nàng, một câu dễ nghe cũng không thèm nói với nàng, bắt đầu hóa thân thành “Quái vật Ha hả”.

Nàng nén giận: “Lạc đại ca, chỉ cần ngươi giúp Vân Diễn Nhi, ta thế nào đều tùy ngươi.”

Lạc Dã lạnh lùng nhìn nàng, không nói một câu.

Đối mặt với kết cục này, thật sự không có lời nào để nói. Vân Diễn Nhi làm đầu tàu gương mẫu nhảy lên, giết hướng đám ma vật giữa không trung. Trong tay Lạc Dã hóa ra binh khí, thân hình biến mất tại chỗ. Thấy hắn vẫn chịu giúp đỡ, Cốc Xuân Lai nhẹ nhàng thở ra.

Mà Cốc Xuân Lai nghĩ nghĩ, liền vận dụng nguyên thần cường đại của mình, gia tăng nguyên khí cho hai người bọn họ. Có ma vật phát hiện Cốc Xuân Lai tác động khiến cho pháp lực của Công chúa bọn họ tăng mạnh, lập tức có ma tu lao xuống dưới muốn diệt trừ Cốc Xuân Lai trước.

Một đạo hàn quang bổ qua

Lạc Dã xuất hiện ở bên người Cốc Xuân Lai, chặn lại ma vật kia.

Sườn mặt lạnh lùng.

Cốc Xuân Lai nghĩ mà sợ: “Lạc đại ca…”

Lạc Dã nói: “Tránh ra, đừng vướng chân.”

Cốc Xuân Lai trợn trắng mắt.

Cốc Xuân Lai vội vàng nhìn chằm chằm gã Ma đầu đang muốn trấn áp Vân Diễn Nhi.

Mắt thấy đối phương đánh không lại Vân Diễn Nhi, lén lút mà tránh ở một bên, bắt đầu niệm chú tác pháp, Cốc Xuân Lai mở miệng nhắc nhở: “Diễn Nhi, cẩn thận huynh trưởng ngươi đánh lén!”

Vân Diễn Nhi cả kinh, một kiếm bổ ra.

Đối phương tức giận, đến đây cũng không thèm che giấu nữa, lòng bàn tay hóa ra một đống ma khí hỗn độn, biến to lên trong đất trời, áp về hướng Vân Diễn Nhi.

Cốc Xuân Lai sử dụng thuật pháp muốn ngăn lại đám ma khí hỗn độn kia một lát, nhưng mà đống ma khí hỗn độn kia rẽ một cái trên bầu trời, muốn ập xuống đầu nàng. Ngay lúc nàng mờ mịt kinh hãi, một bóng người chợt loé lên bên cạnh, ôm chặt lấy nàng vào trong lòng ngực.

Một lực hấp cực mạnh cuốn lấy hai người.

Lạc Dã ôm nàng vào trong ngực, sợi tóc hơi cứng rắn buông xuống, phất qua gò má nàng.

Cuối cùng chỉ kịp nghe Vân Diễn Nhi kêu lên sợ hãi: “Tiểu Lộc!”

Cái liếc mắt cuối cùng, Cốc Xuân Lai nhìn đến một đoàn ánh sáng hỗn độn mới, xuất hiện ở phía sau Vân Diễn Nhi.

Đánh lén nên tới, tuyệt không đến trễ.

Nhưng mà trong sự kiện này, vốn dĩ không có chuyện của nàng.

Lạc Dã vốn dĩ cũng sẽ không bị đánh lén.

Haiz.



Khi Cốc Xuân Lai lại lần nữa tỉnh lại, trong không gian kín mít, chỉ có Lạc Dã đang ngồi xếp bằng.

Đôi oán lữ này, lại bị nhốt ở cùng nhau.

Cốc Xuân Lai đứng dậy, phát hiện đây là nơi sâu trong ma khí, nơi này có 3000 thế giới nhỏ, muốn phá vỡ này ma khí hỗn độn của thế giới này, mới có thể đi ra ngoài, hội hợp cùng Vân Diễn Nhi.

Cũng không biết hiện tại Vân Diễn Nhi như thế nào.

Cố tình chính mình lại không bị nhốt cùng Vân Diễn Nhi.

Lại cùng Lạc Dã ở bên nhau.

Cẩu nam nhân lại muốn âm dương quái khí.

Lại nói chó Bồ dã như vậy, ở trong hiện thực nếu hai người chia tay, hắn sẽ không muốn đuổi giết nàng chứ? Hắn là người biết đánh nhau…

Trong lòng Cốc Xuân Lai mới vừa có oán khí.

Liền nghe được Lạc Dã u oán: “Ghét bỏ ở bên ta đúng không? Tưởng niệm tỷ muội tốt Vân Diễn Nhi của ngươi đúng không?”

Cốc Xuân Lai kinh ngạc.

Nàng lập tức xoay người, nhìn đến Lạc Dã ngồi xếp bằng điều tiết linh lực đã mở bừng mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.

Cốc Xuân Lai: “… Sao ngươi biết ta suy nghĩ cái gì? Ngươi sẽ không còn đang nghe lén thần thức của ta chứ?”

Lạc Dã cười lạnh: “Ta cần đến nghe lén sao?”

Hắn khựng lại: “Ta nghe được quang minh chính đại.”

Dù sao cũng đã kết thành đạo lữ.

Dễ như trở bàn tay, hắn không cần cố sức, cũng có thể cảm giác được thần thức của nàng mơ mơ hồ hồ bay đến.

Sau đó khiến hắn bực đến chết khiếp.

Cốc Xuân Lai không nói gì.

Nàng dậm chân: “Chúng ta có thể tạm thời ngừng chiến không, trước hết nghĩ biện pháp đi ra ngoài đã?”

Lạc Dã: “Ngươi nói cho ta chuyện giữa ngươi và Bồ Sĩ Trạch là như thế nào trước.”

Cốc Xuân Lai: “Chính là quan hệ kiếp trước kiếp này.”

Lạc Dã: “Vì cái gì cùng hắn ở bên nhau?”

Cốc Xuân Lai nhẫn tâm: “Chẳng qua là niên thiếu không hiểu chuyện, đụng tới một kẻ xấu.”

Lạc Dã kinh ngạc, ngữ khí nhẹ hơn một chút: “Yêu hắn không?”

Cốc Xuân Lai: “Đã không yêu!”

Lạc Dã nhướng mày: “Còn gặp hắn không?”

Cốc Xuân Lai không sao cả mà duỗi ra tay: “Sẽ không, trong mắt ta chỉ có ngươi, không còn có hắn.”

Lạc Dã: “Nếu có kiếp sau?”

Cốc Xuân Lai vô cùng kiên định: “Chỉ gặp ngươi, chỉ cùng ngươi yêu nhau! Lạc đại ca, lòng ta chỉ có ngươi!”

Lạc Dã im lặng sau một lúc lâu, vẫn không nhịn xuống, lộ ra một tia cười, hắn hơi vừa lòng gật đầu.

Cốc Xuân Lai thành ý tràn đầy nhìn hắn, dù cho hắn bắt nàng phát tâm ma đại thề, nàng cũng có thể nói ra.

Nhưng mà Lạc Dã nói: “Đáng tiếc ta còn không thể tha thứ ngươi.”

Cốc Xuân Lai:… Tùy ngươi.

Thích tha thứ hay không cũng được.

Lại nghe Lạc Dã chậm rì rì nói: “Thiên kiếp tiếp theo ta phải độ, là ‘vô minh hoặc’. Đánh tan tất cả chướng ngại gặp phải, tâm thần không bị ràng buộc. Ta có thể vượt qua thiên kiếp này tại đây, sau khi tu vi tăng lên, là có thể mang ngươi ra ngoài.”

Cốc Xuân Lai không phải thực vui vẻ mà cười một cái.

Quả nhiên, Lạc Dã cũng không làm nàng thất vọng.

Hắn nói: “Hiện tại ta cần có người giúp ta dùng phương thức nhanh nhất để tăng lên tu vi.”

Hai người trầm mặc, lẫn nhau nhìn đối phương.

Ám chỉ trong mắt Lạc Dã quá mạnh, Cốc Xuân Lai nhìn chung quanh, cũng không trốn được.

Cào cào mặt, Cốc Xuân Lai không quá tình nguyện hỏi: “Là phương thức gì?”

Lạc Dã câu chữ rõ ràng: “Song tu.”

Tay Cốc Xuân Lai vỗ ngực, khiếp sợ mà lui về phía sau, làm ra vẻ vô cùng đau đớn hy vọng hắn nghĩ lại: “Phu quân, ngươi không tha thứ ta thì thôi, ngươi hiện tại còn muốn ta giúp ngươi như thế. Ngươi coi ta trở thành cái gì?”

Lạc Dã vẫn như cũ câu chữ rõ ràng: “Máy ép thịt, lại đây.”



Cốc Xuân Lai muốn dứt khoát đồng quy vu tận* cùng hắn cho xong.

(*đồng quy vu tận: cùng chết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.