Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 97: Chương 97




Lạc Dã thật sự là kỳ tài.

Vừa mới về Nhân giới, đã bởi vì thối miệng mà đánh mất đạo lữ.

Hắn đành phải tới Đại Đức Tông để thỉnh tội với tông chủ Đại Đức Tông trước. Chỉ là thuật ngự kiếm của tông chủ Đại Đức Tông quá lợi hại, hắn không đuổi kịp được.

Sau đó là bị bỏ rơi.

Cũng may trước kia hắn là nội môn đệ tử của Đại Đức Tông, tuy rằng lúc ấy khi rời khỏi Đại Đức Tông nói đến khí thế ngập trời, vỗ ngực bảo đảm “Tuyệt không trở về nơi này”, nhưng mà hiện tại hắn vẫn phải xám xịt trở lại.

Hơn nửa còn ở trên đường gặp được mấy sóng tu sĩ, thuận tay giúp người ta giải quyết mấy chuyện phiền toái.

Chờ đến thời điểm Lạc Dã trở lại Đại Đức Tông, thiên hạ lại xuất hiện lời đồn mới về một kiếm tu lợi hại ra tay khắp nơi.

Nhưng mà lúc này kiếm tu lợi hại này không hề sử dụng “Kỳ ngộ”, mà là thành thành thật thật mà đăng ký ở sơn môn* Đại Đức Tông, trở thành một đệ tử vẩy nước quét nhà.

(*sơn môn: cửa núi, thường là lối vào đền thờ, môn phái thời xưa)

(*kỳ ngộ: ý ở đây là dùng tên tuổi danh tiếng từ việc giúp các tu sĩ khắp thiên hạ để vào Đại Đức Tông)

Chủ yếu là vì hắn dùng đại danh Lạc Dã, tông chủ Đại Đức Tông Cốc Nhạc Minh mới không cho hắn vào cửa mà thôi.

Vì thế thời gian sáng sớm, tông chủ Đại Đức Tông Cốc Nhạc Minh đang vừa lòng đứng ở trên quảng trường, xem các đệ tử tu luyện, liền có một đệ tử vẩy nước quét nhà không có mắt, càng quét càng tới gần Cốc Nhạc Minh.

Cốc Nhạc Minh ghé mắt nhìn lại.

Lạc Dã thành thật cúi đầu quét lá rụng.

Cốc Nhạc Minh hừ một tiếng.

Trong lòng hắn làm sao không tức giận vì lúc trước Lạc Dã vênh váo tự đắc rời đi?

Dù cho nữ nhi có hơi chút kiêu căng tùy hứng, nhưng hai người bọn họ có hôn ước, Lạc Dã nên chịu đựng nữ nhi của hắn. Lạc Dã lại không làm được, đi thì đi luôn đi, còn lừa nữ nhi của hắn lấy đi trái tim của nàng.

Sau lại Cốc Nhạc Minh chịu đựng khó chịu tiếp nhận Lạc Dã một lần nữa hoà hợp với nữ nhi rồi, lại chính miệng nghe được Lạc Dã nói với Tiểu Lộc nhà hắn là chỉ muốn lợi dụng Tiểu Lộc.

Tông chủ lập tức nổi cơn thịnh nộ —

Ngươi được lắm Lạc Dã!

Ngươi cho người Đại Đức Tông chúng ta đều chết sạch rồi?

Dám bắt nạt lộc bảo* nhà ta như vậy?

(*lộc bảo: Tiểu Lộc bảo bối)

Lạc Dã thì quét rác tới bên chân tông chủ rồi, liền nhẹ giọng: “Tông chủ, đã lâu không gặp.”

Tông chủ nhíu mày: “Ai cho ngươi tiến vào?”

Lạc Dã nói: “Lúc trước đệ tử nói những lời này đó, đều là nói đùa với Tiểu Lộc. Tiểu Lộc chính mình cũng biết, đệ tử tuyệt không có ý lợi dụng Tiểu Lộc. Không tin Tông chủ có thể hỏi Tiểu Lộc…”

Cốc Nhạc Minh nói: “Ngươi cho rằng ta không hỏi? Ngoan lộc nhà ta nói, có thể cho ngươi một ít trừng phạt.”

Lạc Dã: “…”

Đệt.

Hắn biết mà.

Cốc Xuân Lai lại lừa hắn.

Trong miệng Cốc Xuân Lai không có một câu lời nói thật thì cũng thôi, cố ý vô tình, nàng còn thích lừa hắn.

Tuy rằng so với những ngày trước kia hắn còn ở Đại Đức Tông tốt hơn rất nhiều, nhưng mà Cốc Xuân Lai vẫn là đại tiểu thư kiêu căng kia… Lạc Dã im lặng.

Thôi.

Lão bà nhà mình.

Nhẫn nhịn là được.

Lạc Dã liền duy trì thần sắc hèn mọn: “Cầu Tông chủ cho đệ tử gặp mặt Tiểu Lộc một lần, nói chuyện cẩn thận với nàng.”

Tông chủ Đại Đức Tông nói: “Bổn tọa thật sự rất bận, không rảnh để ý tới việc nhỏ của các ngươi. Ngươi cách xa lộc bảo nhà ta một chút.”



Cốc Xuân Lai về tới Đại Đức Tông.

Cha nàng ôm nàng hỏi han ân cần thật lâu trước, giống như người cha trong hiện thực.

Khiến cho Lộc đại tiểu thư vừa cảm động, lại trợn trắng mắt.

Ba mẹ cô đều rất thương cô, nhưng mà không có thời gian ở bên cô cũng là thật sự. Chuyện hai người ly hôn cũng là thật sự. Đến câu chuyện này, Cốc đại tiểu thư dứt khoát cũng chỉ có ba, không có mẹ.

Có thể thấy được trong tiềm thức, Lộc đại tiểu thư biết rõ ba mẹ cô không có khả năng đồng thời xuất hiện.

Người ngoài làm sao biết, ba mẹ cô làm phu thê, đã sắp thành quan hệ cạnh tranh.

Bỏ đi, chờ trở lại hiện thực, vẫn nên đi thăm từng người đi.

Tuy nói giấc mộng này ở trong hiện thực cũng chỉ là một đêm, nhưng ở trong giấc mộng này, đã qua đi mười lăm năm rồi.

Vẫn nên suy nghĩ chuyện càng quan trọng trong giấc mộng này đi.

Ban đêm ngồi ở trước cửa sổ, Cốc Xuân Lai mở cửa sổ chống cằm, xuyên qua sơn môn nhìn hướng kiếm cốc nhà bọn họ ngẩn người —

Cha nàng nói, “Thái cổ” xuất thế.

Đây là một sự kiện khiến cho Cốc Xuân Lai kinh ngạc.

Nhân giới chuẩn bị suốt mười lăm năm, không lãng phí chiến lực khai chiến với Ma giới, mà là dành toàn bộ tinh lực vào việc chiến đấu với Thiên Ma.

Khi nàng cùng Lạc Dã rời khỏi Ma Vực, Nhân giới cuối cùng đã sửa được Thiên kính, cũng trấn áp được Đại Thiên Ma, tiêu trừ bóng ma bao phủ trên đỉnh đầu thế giới này.

Sau khi Cốc Xuân Lai ra tới liền thấy cốt truyện đã đi đến kết cục rồi, tự nhiên vui vẻ, cảm thấy chính mình sớm nói chuyện Thiên Ma cho cha là đúng.

Nhưng mà bất an, đó là “Thái cổ” xuất thế.

Đây là bí mật chỉ có số ít mấy người ở Đại Đức Tông mới biết được.

“Thái cổ” ở trong Đại Đức Tông, nhưng mà “Thái cổ” nối liền với căn nguyên thế giới, sẽ không dễ dàng xuất thế.

Hiện giờ đến nguy cơ Đại Thiên Ma trong nguyên tác làm cho Lạc Dã không thể không lấy thân tuẫn đạo đều không còn nữa, vì sao “Thái cổ” vẫn xuất thế?

Là “Thái cổ” đã nhận ra thế gian này còn có nguy hiểm khác?

Không thể nào.

Cốc đại tiểu thư mơ màng mà ngồi, nghĩ thầm ta không hề thiết kế cốt truyện như vậy mà. Cốt truyện của nàng nên kết thúc khi đến đoạn trấn áp Đại Thiên Ma chứ.

Vì sao giấc mộng này còn không kết thúc?

Chẳng lẽ sau đó còn có chuyện xảy ra? Có thể có chuyện gì?

À, đúng rồi.

Không riêng cổ kiếm “Thái cổ” vạn năm trước không nên xuất thế lại xuất thế, ngay cả mệnh cách của Lạc Dã kia đi đến nơi nào, trâu bò đến nơi đó, cũng không phát sinh biến hóa.

Vận mệnh “Vị diện chi tử”*, con cưng thế giới vẫn như cũ là của Lạc Dã. Thế giới này còn muốn bọn họ làm cái gì?

(*vị diện chi tử: cũng có thể hiểu là nhân vật chính, con ruột của “vị diện” hay thế giới, chính là vận mệnh con trời, luôn được ưu ái)

Cốc đại tiểu thư khó được có chút hoảng.

Từ xưa tới nay, nàng bình tĩnh tự nhiên, đều là bởi vì bản thân rất quen thuộc cốt chuyện, tất cả giả thiết đều hiểu rõ. Dù có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng cũng có thể tùy tâm sở dục* mà bẻ cốt truyện đến phương hướng nàng muốn đi.

(*tuỳ tâm sở dục: làm mọi thứ theo ý muốn, không cần suy nghĩ)

Nhưng mà hiện tại nàng không nhìn thấy phương hướng nữa, bàn tay vàng lớn nhất của nàng đã không có tác dụng…

Chớ hoảng sợ.

Cốc đại tiểu thư bình tĩnh nói với chính mình.

Hẳn là chỉ là một ít cốt truyện nhỏ ta không chú ý tới xảy ra lệch khỏi quỹ đạo mà thôi.

Vấn đề không lớn.

Đợi ta biết rõ ràng, dẫn nó về quỹ đạo, kết thúc giấc mộng này.

Cốc Xuân Lai nghĩ như vậy, tùy tay liền móc lấy một con hạc giấy. Nàng cho hạc giấy một sợi thần thức, hạc giấy lạnh như băng kia liền sống lại, vỗ cánh bay ra ngoài. Hạc giấy kia bay ra khỏi Đại Đức Tông, giúp nàng tra xét gần đây Nhân giới có biến hóa gì mới hay không.

Cốc Xuân Lai ngửa đầu, nhìn con hạc giấy kia ngốc ngốc vỗ cánh bay đi, trong mắt nàng hiện lên nụ cười kinh ngạc cảm thán.

Tu chân giới này thật sự rất kỳ diệu.

Thật sự có pháp thuật đấy! Bất kể xem bao nhiêu lần, đều sẽ cảm thấy thần kỳ. Đây chính là trong hiện thực dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được. Chờ sau khi tỉnh mộng, sẽ không có…

Dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí giấc mộng này, Cốc Xuân Lai tay trái chuyển tới tay phải, bắt đầu chơi pháp thuật với chính mình… Linh khí giống như những hạt cát lưu động ở đầu ngón tay nàng, bị nàng tùy tâm sở dục phác họa ra các loại sự vật.

Thời điểm Lạc Dã xuất hiện, liền nhìn đến toàn bộ phòng của Cốc đại tiểu thư đều giống như sống dậy.

Ghế dựa, giường, bình hoa, giá gỗ, tất cả đều nổi ở giữa không trung, còn có vô số giấy màu hạc giấy, bay tới bay lui ở trong phòng.

Lạc Dã đờ đẫn nhìn Cốc đại tiểu thư đang chơi linh khí của nàng: “…”

Hắn nói: “Ngươi uống quá nhiều?”

Cốc Xuân Lai vừa quay đầu, nhìn đến quả nhiên, dưới cửa sổ phòng nàng thân ảnh một người dần dần hiện ra, chính là Lạc Dã bị cha nàng ngăn đón không cho tới.

Cốc đại tiểu thư nhìn đến hắn liền nhịn không được cười.

Lại xụ mặt ho khan: “Ngươi tới làm gì? Cẩn thân ta tố giác với cha ta.”

Lạc Dã trừng mắt nhìn nàng.

Cốc Xuân Lai trước sau lạnh mặt.

Lạc Dã kinh ngạc, nói: “Ngươi thật sự tuyệt tình với ta như vậy? Ta chính là nam nhân của ngươi đấy.”

Cốc Xuân Lai phất tay huỷ bỏ pháp thuật chính mình sử dụng ở trong phòng, thuận miệng dào dạt đắc ý nói: “Trong vòng mười bước là nam nhân của ta, ngoài mười bước thì…”

Lạc Dã lẳng lặng nhìn nàng.

Cốc Xuân Lai kịp thời ngăn tổn hại, sửa lời nói: “Ở ngoài mười bước là gian phu.”

Lạc Dã lúc này mới không nhẹ không nặng mà hừ một tiếng, đi đến.

Tay hắn vung ra, các loại đồ ăn của thế gian trong túi Càn Khôn liền bay ra. Cá nướng, vịt nướng, gà rán…

Cốc Xuân Lai “Oa” một tiếng, đôi mắt đều sáng. Nhưng nàng còn hừ nói: “Đây là làm gì?”

Lạc Dã mỉm cười: “Hối lộ ngươi.”

Cốc Xuân Lai: “Hối lộ ta cái gì?”

Lạc Dã cười như không cười: “Hối lộ ngươi ở trước mặt cha ta giúp ta nói ngọt hai câu, để sáng nay hai ta tổ chức song tu đại điển ấy mà.”

Tiếng “Cha” kia của hắn, gọi cũng thật thuần thục.

Cốc Xuân Lai: “Phi!”

Lại cũng nhịn không được cười.

Lạc Dã: “Khi nào ngươi nói với cha ta chuyện chúng ta phải làm phu thê?”

Cốc Xuân Lai: “Chừng nào ngươi hầu hạ đến ta vừa lòng, ta sẽ nói.”

Nàng ngưỡng đôi mắt tươi đẹp nhìn hắn, mắt như suối trong, khóe môi nhếch lên.

Khiến trái tim người ta nóng lên.

Nhìn đến nàng, liền có vui mừng nói không nên lời nảy lên trong lòng.

Lạc Dã đi tới, bế lên nàng, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ qua gương mặt nàng, khi da thịt chạm nhau, vẫn có loại cảm giác máu thịt đều run rẩy.

Trong lòng Lạc Dã nhịn không được cười, hắn quả nhiên thích chỉ Tiểu Lộc này mà.

Chẳng sợ nàng không đáng tin cậy.

Hắn cũng luyến tiếc nàng.

Khóe môi hắn tràn ra một tia cười nhẹ, thanh âm lười nhác, cúi đầu hỏi: “Nhớ ta không?”

Cốc Xuân Lai khựng lại một chút, bị hắn ôm, vẫn là gật gật đầu. Nàng xác thật là thích hắn, đặc biệt là mười lăm năm qua, sớm chiều ở chung… Nàng cùng Lạc Dã, đã quá quen thuộc.

Đúng.

Là quá quen thuộc với thân thể của nhau.

Cốc đại tiểu thư đỏ mặt.

Nhưng ngược lại lại buồn.

Haiz, nàng cùng Lạc Dã ở trong giấc mộng này, đều sắp thành lão phu lão thê. Vậy sau khi tỉnh mộng, nàng cùng Bồ cẩu không phải sẽ trở nên rất kỳ quái sao?

Bọn họ sẽ không trực tiếp đi vào hình thức vợ chồng già chứ?

Ngẫm lại có điểm đáng sợ.

Thấy đôi mắt nàng quay tròn chuyển động, rõ ràng lại thất thần, từ trước đến nay biết não nàng toàn suy nghĩ kỳ quái Lạc Dã liền tùy tay, gõ một cái lên trán nàng.

Gõ cho suy nghĩ của Cốc Xuân Lai trở lại.

Lạc Dã cúi đầu nhìn nàng: “Đừng có ở lúc nói chuyện với ta nghĩ đến nam nhân khác.”

Cốc Xuân Lai chột dạ, lại đúng lý hợp tình: “Ta không có, ta nghĩ chính là ngươi.”

Hắn cười như không cười: “Ta biết ngươi không có, chính là nhắc nhở ngươi một chút.”

Cốc Xuân Lai tưởng trợn trắng mắt, nhưng mà hắn lại cười đến nàng đỏ mặt, nàng liền nhẫn nhịn, làm ra vẻ thẹn thùng.

Lạc Dã nhướng mày, nhịn không được nghiêng đầu cười nàng làm bộ làm tịch.

Mà Lạc Dã lại suy tư một chút, nói: “Thông thường lúc này, nam trộm nữ xướng*, chúng ta hẳn là cá nước thân mật một phen, mới không cô phụ ngày tốt cảnh đẹp này.”

(*nam trộm nữ xướng: nói đến gian phụ dâm phụ thời xưa)

Cốc Xuân Lai: “Ừ ừ.”

Lạc Dã nói: “Nhưng mà ta có điểm ngấy rồi, không nghĩ tới. Nếu ngươi nếu có ý này, ta cũng có thể phối hợp.”

Cốc Xuân Lai vội vàng nói: “Không cần miễn cưỡng, không cần miễn cưỡng. Chúng ta không phải đã đồng ý kiêng thịt sao?”

Nàng cảnh giác mà nhìn hắn, liền sợ hắn ở Ma Vực đáp ứng, đến bây giờ không tính gì hết.

Dù sao loại sinh vật nam nhân này, chính là không thể tin.

Lạc Dã cười một cái, duỗi tay sờ sờ tóc nàng.

Hắn vỗ bàn quyết định: “Chúng ta tâm sự cả đêm đi.”

Cốc Xuân Lai vui vẻ đồng ý.

Lại nghịch ngợm hỏi hắn: “Lạc đại ca, trả lời nhé, nửa đêm tới, bình minh đi, là nói ai?”

Nàng tươi cười bỡn cợt.

Hiển nhiên lấy câu đố này trêu ghẹo hắn.

Trên vai Lạc Dã bị vỗ mạnh một cái, Cốc đại tiểu thư kêu thảm thiết một tiếng liền bị ném tới trên giường.



Đệ tử giám thị Đại tiểu thư ngày hôm sau nói cho Tông chủ Đại Đức Tông: “Quả nhiên như Tông chủ đoán trước, đệ tử phát hiện Lạc Dã kia quả nhiên không có hảo tâm, hắn nửa đêm chuồn êm vào phòng đại tiểu thư, cùng đại tiểu thư hi hi ha ha, không biết kiểm điểm.”

Tông chủ Đại Đức Tông thở dài một hơi, tâm tình phức tạp.

Hắn biết mà!

Ngoài miệng nữ nhi nói chẳng hề để ý, kỳ thật chẳng qua dục cự còn nghênh*, nữ nhi vẫn là thích Lạc Dã.

(*dục cự còn nghênh: thích còn giả vờ không thích)

Nữ nhi bất công con rể, Tông chủ Đại Đức Tông cũng không có biện pháp nào. Nhưng là vì tương lai hạnh phúc của nữ nhi, vẫn phải đập Lạc Dã một cái, để Lạc Dã biết, Đại Đức Tông bọn họ không phải dễ bắt nạt, Cốc Xuân Lai không thể tùy tùy tiện tiện gả cho hắn.

Cốc Nhạc Minh trầm mặt: “Tiếp tục giám sát đại tiểu thư. Lạc Dã tu vi cao cường, ngươi vẫn nên dùng người giấy giám sát, bản thân không cần tới gần, bằng không sẽ dễ bị hắn phát hiện.”

Đệ tử đáp: “Vâng ạ.”



Mà sau hừng đông, Lạc Dã lại tới ăn nói khép nép cầu Tông chủ Đại Đức Tông cho hắn gặp mặt Cốc Xuân Lai một lần.

Trong lòng Tông chủ ha hả.

Bên ngoài lại trước sau không nhả miệng.

Mà ban đêm, Lạc Dã luôn lén đi gặp Cốc Xuân Lai.

Mang theo Cốc Xuân Lai ngắm ngôi sao, Cốc Xuân Lai hóa thành linh thể Tiểu Lộc đi vào thần thức hắn, được hắn mang đi chơi; hai người kia vừa đến ban đêm liền giải phóng chính mình, chơi đùa các loại.

Báo cáo đến Tông chủ nơi này, trong lòng Cốc Nhạc Minh mắng rồi lại mắng Lạc Dã, nhưng mà thấy nữ nhi vui vẻ, hắn cũng cơ hồ cam chịu con rể này rồi.

Duy nhất bất mãn, là quan hệ giữa Lạc Dã và nữ nhi hắn, dường như cực kỳ… Đơn thuần?

Theo đệ tử hội báo, Lạc Dã chỉ là trong tình hình tâm tình đặc biệt tốt mới hôn Tiểu Lộc một cái, tuy rằng ngày thường ấp ấp ôm ôm với Tiểu Lộc, nhưng mà vô cùng biết lễ nghĩa. Hai người vậy mà không hề phát sinh đến nửa điểm không hợp quy củ.

Này liền làm Tông chủ thực kinh ngạc.

Hướng tốt nói là Lạc Dã tôn trọng nữ nhi hắn.

Hướng hỏng nói… là Lạc Dã có mục đích gì, hay là có tật xấu gì?



Tông chủ Đại Đức Tông nghẹn hai ba tháng, khi Cốc Xuân Lai không nhịn được nữa, ngượng ngùng xoắn xít tới nói nàng muốn cùng Lạc Dã ở bên nhau, Tông chủ Đại Đức Tông không nhịn được.

Tông chủ: “Lộc bảo à, cha cũng không phải người không nói lý, ngươi cùng Lạc Dã trong tối ngoài sáng mấy tháng này, cha biết hết.”

Cốc Xuân Lai kinh hỉ.

Lại nghe Tông chủ mịt mờ hỏi: “Nhưng mà ngươi quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cha không đồng ý các ngươi ở bên nhau, cũng là có nguyên nhân.”

Cốc Xuân Lai nghi hoặc.

Tông chủ đỏ mặt.

Cốc Xuân Lai khiếp sợ:… Cha ngươi có cái gì mà đỏ mặt chứ!

Ngươi đang đỏ mặt cái gì!

Cha nàng ngượng ngùng xoắn xít, ấp úng nói: “Có phải Lạc Dã có chút nam nhân chướng ngại trên thân thể không?”

Cốc Xuân Lai ngơ ngẩn.

Nàng đần mặt, tư duy kỹ, thanh âm cũng có chút lệch lạc: “… Cha ngươi có ý gì?”

Đại tông chủ ho khan.

Đại tông Chủ thần bí hạ giọng, vô cùng đau đớn: “Ngươi không cần thay hắn giấu giếm, ngươi nói thật, có phải hắn là thái giám không?”

Đại tông chủ rất kỳ quái: “Tu sĩ chúng ta, vậy mà còn có thái giám trời sinh, trời cũng không trị hết? Vấn đề này, có điểm nghiêm trọng.”

Cốc Xuân Lai: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.