Vì anh có quá nhiều người vây lại nên cô cũng lạc ra anh từ khi nào, cô liền lại gần bàn đồ ăn định ăn vài thứ thì Cố Hạo người yêu cũ của cô bước đi với ả đã làm tình vào ngày hôm đó, làm sao cô quên được mà thôi bữa tiệc đang vui cô không muốn làm náo loạn. Hắn bước tới gần cô
“Chào em!” Hắn cười tươi
“Chào!” Cô lười nhác trả lời, thật ra cô vẫn còn tình cảm với hắn ta nhưng chỉ một chút
“Em khoẻ chứ” Hắn ta nhìn cô nhưng ả bên cạnh thì trông có vẻ ghen tỵ anh quan tâm đến cô quá
“Vẫn còn thở đều” Cô liền ăn một viên chocolate, vừa ngọt vừa đắng như tình yêu vậy, lúc đầu thì ngọt sau thì đắng nhưng người ta lại rất thích nó, thật khó hiểu?
Nhà hàng Trung Hoa cao cấp này sở hữu không gian sang trọng, lộng lẫy mang vẻ đẹp cầu kì tinh tế, bàn ăn trải dài nhưng không những vậy lại có những phòng vip riêng cho những đôi nam nữ làm việc riêng
“Tôi mời em” Hắn đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, ly rượu trong suốt với màu rượu đỏ khiến trở nên đẹp hơn
“Cảm ơn” Cô lạnh nhạt cầm lấy ly rượu, cô đưa lên môi định uống thì màu có vẻ nhạt hơn rượu trên ly anh ta, ở đáy ly còn có những hạt nhỏ chưa tan hết, muốn bỏ thuốc vào ly cô, không dễ! Cô để ly rượu xuống bàn đi ra chỗ khác nhưng ả đứng bên Cố Hạo không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Ả bước đi theo cô
“Chuyện gì?” Cô thấy ả bước theo khó chịu nói
“Cô đừng bám theo Cố Hạo nữa như con chó bám chủ như vậy nữa”
“Như vậy cô cũng là 1 con chó mới theo đuôi chủ thôi” cô nhếch mép cười
“Cô...đúng là con không biết tự lượng sức mình vừa chia tay người yêu đã có người mới, chẳng hơn kém gì một con phò” Ả tiến lên nói chuyện với cô, ả mang bộ đồ xẻ ngực nhìn là biết chả khác gì đầu đường xó chợ, mới mấy ngày tiêu chuẩn của anh ta xuống thấp vậy sao?
“Ăn đồ cũ của tôi để lại! Ngon không?” Cô không nói gì cất bước đi, để ả lại đằng sau dậm chân tức tối
Cô không biết đến dự tiệc ở đây đúng hay sai nữa. Cô đi ra ngoài lan can cửa sổ, dựa tay vào thành vịnh nhìn lên trời. Đang muốn ở một mình thì ai đâu xuất hiện
“Tôi đứng đây được chứ?”
“Ừ! Tự nhiên” Cô nhìn anh, có vẻ anh là người đoàng hoàng nhất trong đây, nhưng ai biết bên trong làm sao chứ, có nhiều người còn thay đổi cả tính cách của mình mà
“Cô tên gì?”
“Anh nên cần biết?”
“Nói chuyện hay lắm! Tôi là Diệp Tổng” anh rất thích nói chuyện những người như cô
“Ừm!” Cô nhàm chán trả lời
“Đây là bưu thiếp của tôi” hắn đưa cho cô cái bưu thiếp vàng óng ánh nhìn mà choáng cả mắt
“Đưa cho tôi làm gì?” Cô lười nhác nhìn anh
“Tôi muốn làm bạn với cô”
“Tôi thì không” Cô đi ngoài để lại anh ta đứng đó với vẻ mặt hứng thú
“Đi đâu?” Vương Diệp Thần nhìn cô trả lời lạnh lùng
“Đi tham quan tý xíu đó mà” Cô trả lời, hắn cúi đầu nhìn xuống với cô
“Đi về”
“Ừ” Sao thấy sát khí quá cô đâu có làm gì sai đâu?
_____________
Khi vừa mới ngồi xuống xe, đã có cảm giác như bị ai nhìn chằm chằm, cô nói nhỏ với anh
“Hình như chúng ta bị theo dõi”
Anh cũng đã biết lâu rồi nhưng xem khi nào hắn ta hành động, lão già Kỳ Diêm hắn đúng là cáo già thâm anh lắm
“Đúng” Anh gạt cần chạy thì bị cả chục viên đạn bắn vào sau xe
“Kính chống đạn?” Đúng là dân chuyên nghiệp cái gì cũng chuẩn bị trước
“Bắn đi” anh liền ném cho cô khẩu súng lục giảm thanh anh muốn cô bắn sao? Cô đã bỏ việc này lâu rồi, nhưng bây giờ là bắt buộc, 1 là chết, 2 là sống
Cô chui ra ngoài cửa sổ, chưa gì đã bị 1 viên đạn trượt qua mặt, dòng máu tươi chảy xuống, cầm khẩu súng lục trong tay, nhìn ra ngoài thật kỹ, anh cứ đánh võng lạng lách khiến cô rất khó có thể bắn trả, nhắm kỹ “đùng” một bánh xe bên địch đã nổ khiến xe mất thăng bằng mà xoay giữa lòng đường 2,3 xe ở dưới vì bị xe trên cản nên tông vào chiếc xe bị nổ lốp. Cô ngồi vào trong thở phù phù, đúng là ngân cân treo sợi tóc
“Kêu thuộc hạ anh giải quyết đi kìa” cô mệt mỏi dựa người vào ghế dơ cây súng lục lên nhìn chăm chú
“Mai cô đi với tôi”
“Đi đâu?” Cô nhìn anh qua gương chiếu hậu nói
“Bọn người đó ít nhiều gì cũng đã thấy mặt cô, muốn ở đây thì tùy cô”
“Tại sao tôi lại nhúng tay vào những việc này cơ chứ!” Cô ôm đầu, đưa cho anh khẩu súng
“Lấy mà dùng” Anh trả lời lạnh lùng, từ giờ trở đi mọi việc sẽ rất khó khăn, dù sao cũng nên cho cô cây súng để phòng bất trắc
“SIG Sauer P320 của Thụy Điển này lâu lắm rồi tôi mới được cầm lại, đúng là vừa đẹp vừa mạnh”
“Từ giờ không có súng nữa đâu chỉ có đạn kề nhau thôi, ráng mà giữ cái mạng”
“Tôi vẫn còn phải học tập anh nhiều”
Anh quay xuống lất băng keo cá nhân nhìn cô rồi cẩn thận dán lên cho cô
“Chỉ là một vết thương nhỏ” Cô nhìn anh rồi liếc ánh mắt nhìn ra cửa sổ
“Tôi không thích!” Anh hôn nhẹ lên vết thương của cô
____________
Haizz từ giờ tội cho nu9 rồi, và cũng từ giờ n9 sẽ lạnh lùng hơn