Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 32: Chương 32: Anh đã có thể bảo vệ tôi rồi




Trong biệt thự ở ngoại thành, Thẩm Ký lười biếng ngồi trên xofa lướt weibo, nhìn thấy bình luận đều là đang ủng hộ hắn, nhất thời tâm tình rất tốt, để điện thoại xuống nới với quản lý mới Từ Ninh: "Fan còn rất có tác dụng, thời khắc mấu chốt có chỗ dùng được."

Hắn mới đầu cũng không định lộ liễu đổi quản lí như vậy, dù sao việc này là chính mình không đúng, giấu giấu diếm diếm còn không kịp, may mà Từ Ninh đúng lúc gợi ý cho hắn.

Không ăn thịt không thành sói, huống hồ Úc Thanh Hoan cũng chỉ là một người mới không có tiền đồ, không có bối cảnh, ngay cả cha mẹ cũng không có nốt, hắn sợ cái gì chứ!

Mà Thẩm Ký dù sao cũng lăn lộn trong vòng nhiều năm như vậy, tính cách vẫn còn cẩn thận, cùng Từ Ninh bàn bạc kế hoạch về sau, không chỉ lén lấy được tư liệu của Úc Thanh Hoan, còn cố ý đi đến phim trường "Một đường sinh tử" hỏi thăm một chút.

Xác nhận mình nghĩ đúng, tư liệu về Úc Thanh Hoan đều là thật, hắn mới lựa chọn ngày hôm nay đăng lên weibo hai bài kia.

Giới giải trí người mới tầng tầng lớp lớp, tuấn nam mỹ nữ nhiều vô số kể, hắn phấn đấu sáu năm, nhưng cũng chỉ là một nghệ nhân hạng hai, nếu như tiếp tục như vậy, kết quả chỉ có thể càng ngày càng bại.

Hắn cần một cơ hội để một bước lên trời.

Mà cách thu độ hảo cảm của công chúng nhanh nhất, chính là bán thảm. Nhưng từ lúc vào giới, nhiều năm như vậy, chuyện hắn có thể dùng để bán thảm đều đã dùng qua, như vậy thì chỉ có thể tìm kiếm cái mới.

Có cái gì hấp dẫn hơn so với chuyện bị phản bội, càng có thể thu được biết bao nhiêu độ hảo cảm đây! Trong cái xã hội sống nhanh như bây giờ, có ai chưa từng gặp qua mấy lần bị phản bội. Bất kể là chuyện tình cảm, bạn bè, đồng nghiệp thậm chí là cả tình thân, đại bộ phận người đối với cái từ phản bội này đều vô cùng có ác cảm.

Đánh ra chiêu này, nhất định có thể một lần hành động thu hút một lượng fan lớn, độ nổi tiếng cũng sẽ tăng cao rất nhiều.

Thẩm Ký cười đắc ý, phảng phất đã thấy được cảnh tượng mình bạo đỏ sau này.

Còn chuyện Úc Thanh Hoan bị hắn giẫm phải làm sao bây giờ? Mắc mớ gì đến hắn!

Cái giới này chính là như vậy, bị giẫm không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính mình không có bản lĩnh! Nếu sau này Úc Thanh Hoan xoay người, cũng có thể đến giẫm hắn, chỉ là, hắn không tin Úc Thanh Hoan sẽ có bản lĩnh như vậy!

"Nếm trải ngon ngọt đi, " Từ Ninh cười lạnh, "Nếu cậu vừa bắt đầu đã theo tôi, hiện tại sớm bạo rồi! Vu Hâm là cái thá gì?! Người nào lại không biết hắn chính là trò cười ở Tinh Quang chứ! Giống như bà mụ hầu hạ nghệ nhân, đến cuối cùng có tác dụng gì đâu!"

"Ai nói không phải chứ! Tôi đã sớm phiền chết với hắn!" Thẩm Ký bĩu môi, đầy mặt xem thường. Tiến đến ngồi bên cạnh Từ Ninh, thành khẩn nhét vào tay hắn hắn một chén rượu, nói: "Từ ca, khắp thiên hạ người tôi khâm phục nhất chính là anh! Cái đầu này của anh đúng là tuyệt vời!"

Chép miệng một cái, trên mặt lộ ra một tia ước ao không có cách nào che lấp được.

Cái kế hoạch này quả thực chính là thiên y vô phùng, cho dù Vu Hâm lên weibo làm sáng tỏ cũng vô dụng.

Không có chứng cứ, thật cũng là giả.

Hơn nữa hắn dám bảo đảm, Vu Hâm sẽ không dám làm lớn. Hắn và Úc Thanh Hoan cùng là nghệ sĩ của Tinh Quang. Nếu như thật sự làm lớn lên, một nghệ sĩ hạng hai, một người mới tuyến mười tám, không nghĩ cũng biết người công ty phải xử lý chắc chắn không phải là hắn.

Cái nồi cướp quản lí này, Úc Thanh Hoan không muốn gánh cũng phải gánh!

"Nào, dẻo miệng gớm." Tuy nói như vậy, Từ Ninh vẫn bị Thẩm Ký nịnh đến sảng khoái, hắn giơ tay uống một hớp rượu, bày ra tư thế của tiền bối nói với Thẩm Ký: "Sau này cậu sẽ có nhiều thời gian đi theo tôi học hỏi."

Thẩm Ký liền vội vàng gật đầu, "Vâng."

Sau đó, trên mạng giống như bọn hắn đã dự liệu, gần như đều là nghiêng về một bên bênh vực Thẩm Ký, mắng Úc Thanh Hoan.

Vừa bắt đầu chỉ là fan lên tiếng, sau đó cả người qua đường cũng tới. Dưới weibo của Úc Thanh Hoan đầy những bình luận bẩn thỉu xấu xa, nếu là người có tố chất tâm lý kém e là lúc này tâm lí muốn chết cũng có.

Đến người như Vu Hâm, lăn lộn trong cái vòng này gần hai mươi năm trời, nhìn thấy từng đó ô ngôn uế ngữ, cũng không nhịn được suýt nữa ném văng điện thoại.

"Những người này có phải là não tàn không? Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra mà cứ vậy mắng người!" Vu Hâm tức đến tay cũng run lên, không chút nghĩ ngợi đã đăng một bài lên weibo!

Vu Hâm: @ Thẩm Ký tình huống thật sự là thế nào trong lòng cậu rõ nhất! Ban đầu tôi thực sự là có mắt như mù! Coi trọng một tên bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa) như cậu! Cậu dám nói không phải chính cậu là người muốn thay đổi quản lí không?! Trong khi tôi và Thanh Hoan cái gì cũng không biết, cậu đã đổi được Từ Ninh! Hiện tại lại đóng vai bạch liên hoa (ngây thơ vô tội) à!

Nhưng mà Thẩm Ký cũng không bị Vu Hâm làm cho tức giận, được Từ Ninh gợi ý cho, hắn trực tiếp share bài đăng của Vu Hâm, đồng thời trả lời một câu: Anh, làm việc với nhau nhiều năm như vậy, anh nói cái gì chính là cái đó đi.

Đóng vai một kẻ bị ức hiếp bất đắc dĩ, nhưng mà không nghĩ đến chuyện cùng Vu Hâm tính toán.

Nhất thời khiến hảo cảm của fan và người qua đường đối với Úc Thanh Hoan và Vu Hâm càng kém hơn.

Nhìn Thẩm Ký mà xem, quản lí bị cướp, lại bị Vu Hâm mắng thành bộ dáng này, lại vì quan hệ tình cảm trước kia, thẳng thắn ôm lấy chậu nước bẩn, nhân phẩm này thực sự là quá tốt rồi.

Vì vậy, Úc Thanh Hoan bị mắng càng hung ác hơn, thậm chí còn có người tuyên bố muốn làm thịt hắn, muốn nhìn xem kim chủ sau lưng hắn rốt cuộc là ai, lại có thể lớn lối như vậy.

Thấy Vu Hâm tức muốn bể phổi, cuốn ống tay áo muốn đánh người, lại bị Úc Thanh Hoan cản lại.

Thần sắc hắn hờ hững, giống như người bị mắng không phải là hắn, ngữ điệu vẫn là trước sau như một bình tĩnh, "Anh, bây giờ không phải là là lúc đôi co với bọn họ. Anh đi tìm hai thám tử tư, không cần quan tâm giá tiền, chỉ cần có thể mau chóng bắt được chứng cứ Thẩm Ký cùng Từ Ninh tiếp xúc là được."

Hắn lưu loát viết lên trên giấy mấy cái tên, nhắc nhở Vu Hâm: "Có thể ra tay từ mấy người chức cao hoặc thư kí, trợ lí này của Tinh Quang, Thẩm Ký có quan hệ không tầm thường với bọn họ."

"Mặt khác, " Úc Thanh Hoan cụp mắt, âm thanh lãnh khốc, "Tôi nhớ Thẩm Ký vẫn có dính đến ma tuý, cái này anh cũng phải để bọn họ đồng thời điều tra một chút."

Kỳ thực, Úc Thanh Hoan còn lâu mới bình tĩnh được như ngoài mặt, lời bình luận của fan Thẩm Ký để lại hắn cũng đọc, mắng hắn hắn thấy cũng chẳng sao, thế nhưng mấy người đó lại không có lí trí đi mắng đến cha mẹ hắn, đây là vảy ngược của hắn, ai chạm vào liền chết!

Hắn lần này không chỉ muốn tìm người điều điều tra rõ ràng, còn muốn cho Thẩm Ký cùng Từ Ninh thân bại danh liệt! Không còn cơ hội nào bò lên ở trong cái giới này nữa!

Vu Hâm ngơ ngác, "Thanh Hoan, chuyện này không có khả năng! Cậu có phải là bị tức đến chập mạch rồi không? Thẩm Ký làm sao có khả năng dính đến loại đồ kia chứ! Tôi..."

Hắn còn muốn nói điều gì đã bị Úc Thanh Hoan lạnh giọng cắt ngang, "Anh, cứ làm theo lời em nói, sẽ không sai."

Đời trước, Vu Hâm vì cứu Thẩm Ký mà chết, Thẩm Ký lại vì chơi bời với kim chủ quá high, mà quên mất đến dự tang lễ của hắn. Sau chuyện này, Thẩm Ký bị người trên mạng lột da, rất nhanh liền tra ra hắn đã chơi ma túy được bảy năm rồi.

Úc Thanh Hoan khi đó vô cùng hận Thẩm Ký, ở trên mạng nhìn tất cả lịch sử đen của hắn, cũng nhớ rất rõ ràng.

"Vậy được." Vu Hâm cắn răng, đỏ mắt gật đầu, "Tôi đi ngay đây, cậu chờ tin tức tốt của tôi!" Nói xong, nhấc chân liền đi.

Hắn vừa đi, trong phòng bệnh nhất thời chỉ còn sót lại hai người Úc Thanh Hoan và Hoắc Cừ, Úc Thanh Hoan còn có chút sốt nhẹ, bác sĩ nói còn cần ở viện mấy ngày. Hoắc Cừ nghe xong, lo lắng không được, làm sao cũng không chịu đi.

Úc Thanh Hoan hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận trong lòng, đang muốn hỏi xem Hoắc Cừ buổi trưa muốn ăn cái gì, liền thấy Hoắc Cừ cúi đầu, đang ngốc nghếch bấm điện thoại di động.

"Anh đang làm gì thế?" Úc Thanh Hoan đến gần, nhìn màn hình điện thoại di động của hắn.

Không nghĩ tới vừa nhìn liền nhất thời sửng sốt.

Hoắc Cừ thế mà đang ở trên weibo cãi nhau với người ta!

Ai cũng mặc kệ, thậm chí còn chưa bao giờ phát biểu ý kiến của mình với người nhà như Hoắc Cừ, sẽ cãi nhau với người khác sao?!

Úc Thanh Hoan cảm thấy cực kì khó tin, ngay cả tâm tình phẫn nộ cũng bay mất không còn một mống.

"Tự anh đăng ký tài khoản?"

Hoắc Cừ lắc đầu, "Sáng sớm Vu Hâm đăng kí giúp cho."

"Anh làm cái này làm gì?" Thấy hắn bận đến đầu cũng không nhấc lên, không thèm nhìn mình một cái, Úc Thanh Hoan tâm trạng lại càng kỳ quái.

Này không giống tác phong thường ngày của Hoắc Cừ! Chẳng lẽ là bị weibo hấp dẫn rồi, từ đây biến thành thiếu niên nghiện internet?

"Giúp cậu giải thích." Lúc này, Hoắc Cừ mới đem những bình luận của mình đưa ra. Hắn đưa điện thoại cho Úc Thanh Hoan, nghiêm túc nói: "Tôi không thể nhìn bọn họ mắng cậu."

Úc Thanh Hoan trong lòng ấm áp, nhận lấy điện thoại để lên trên bàn, cười chọc chọc đỉnh đầu Hoắc Cừ: "Anh có bị ngốc hay không vậy, tính toán với những người kia làm cái gì, cả buổi sáng gõ không ít bình luận đúng không."

Đẩy hắn một cái, "Đi, đến bên cửa sổ đứng một lát, nhìn chim chóc cho mắt thư giãn một chút."

"Tôi không nhìn." Hoắc Cừ cự tuyệt đề nghị của hắn, nghiêm túc nói: "Tôi tính toán rồi, tôi mỗi khi thấy bình luận mắng cậu sẽ vào trả lời, nói cậu không phải là người như thế, bình quân sẽ có mười ba người tới mắng tôi. Bọn họ đến mắng tôi, sẽ không có thời gian mắng cậu."

Rõ ràng là hành động ngớ ngẩn, động cơ ngớ ngẩn, lại làm Úc Thanh Hoan phút chốc đỏ cả mắt.

Hắn đột nhiên nghiêng đầu đi, không cho Hoắc Cừ nhìn thấy hắn mất khống chế, khàn giọng nói: "Nghe lời, đừng làm thế, chuyện này tôi sẽ xử lý."

Vừa dứt lời, Hoắc Cừ chợt đưa tay ra, nhẹ nhàng đem mặt của hắn xoay lại.

"Thanh Hoan, " hắn cúi đầu đối diện với Úc Thanh Hoan, trong đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy nghiêm túc, "Xin lỗi, tôi rất vô dụng, không có cách nào làm cho những người mắng cậu tất cả đều câm miệng. Thế nhưng tôi có thể chia sẻ với cậu."

"Tôi không nghĩ mọi việc đều sẽ chờ cậu xử lý, tôi cũng... cũng muốn vì cậu làm gì đó."

Úc Thanh Hoan gần như là dùng sức cắn môi mới kìm được không rơi nước mắt, lông mi hắn run rẩy, hỏi Hoắc Cừ: "Những người kia mắng anh, anh không tức giận sao?"

"Không, " Hoắc Cừ mím mím môi, lộ ra trên má trái một lúm đồng tiền nhỏ tròn tròn, "Tôi không thèm để ý đến bọn họ."

"Nếu không thèm để ý, tại sao lại phải giúp tôi giải thích?"

"Bọn họ có thể mắng tôi nhưng không thể mắng cậu."

Cảm xúc dâng trào mãnh liệt như cơn sóng thần, trong phút chốc tập kích trong đầu hắn. Úc Thanh Hoan rốt cục không thể khống chế bản thân, đột nhiên ôm lấy eo Hoắc Cừ, phá lệ để lộ ra một tia yếu đuối trước mặt người khác.

Mấy chục năm, không có người nào toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn như vậy.

Lần này, hắn nghĩ muốn buông thả chính mình, để lộ ra mềm yếu, cố gắng hưởng thụ phần cảm xúc được người che chở này.

Úc Thanh Hoan nhắm mắt lại, đem mặt áp trên lồng ngực ấm áp của Hoắc Cừ, trong một khoảnh khắc như vậy, sinh ra một loại cảm giác có người này ở đây nên cái gì cũng không sợ nữa.

"Thanh Hoan..." Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Hoắc Cừ dò hỏi, "Tôi lần này... Có giúp được cậu không?"

"Anh có."

"Vậy thì tốt." âm thanh của Hoắc Cừ nghe như là thở phào nhẹ nhõm, ngừng một chút, vắt hết óc nghĩ tìm từ, nỗ lực nói với Úc Thanh Hoan: "Thanh Hoan, tôi biết tôi và người bình thường không giống nhau, ngoại trừ vật lý và toán học cái gì tôi cũng không hiểu. Thế nhưng... cậu có thể chờ tôi không? Tôi sẽ học, sẽ giống như cậu, tôi cũng sẽ học cách bảo vệ cậu."

"Không." Úc Thanh Hoan trong thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi.

"Thanh Hoan..." Nghe đến câu trả lời của hắn, trái tim Hoắc Cừ nhói đau, nhất thời hoảng hốt, mở miệng muốn nói điều gì, liền bị Úc Thanh Hoan cắt ngang.

"Anh đã có thể bảo vệ tôi rồi."

"Có thật không?"

"Ừm."

Không cần thêm bất kỳ thay đổi nào, anh đã là Hoắc Cừ, người tốt nhất trên thế giới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.