Vừa qua năm mới, đoàn phim “Màu cam” lại bắt đầu bận túi bụi.
Triệu Duệ hình như là muốn quay xong hết trong tháng giêng, không chỉ lập lại kế hoạch quay phim, còn phá lệ thuê thêm mấy nhân viên công tác.
"Duệ ca, ngày mai em muốn xin nghỉ." Tối ngày mười bốn tháng giêng, quay xong cảnh cuối cùng, Úc Thanh Hoan đi tới trước mặt Triệu Duệ, vừa lau bùn đất trên mặt vừa nói: "Lúc trước em nhận một cái đại ngôn, phải đi chụp ảnh quảng cáo."
Ada hôm nay gọi điện thoại đến, nói các dòng đồng hồ đeo tay đều đã tìm được đại diện, muốn hắn đi chụp ảnh chung.
Tuy nói chỉ là mấy bức ảnh chung nhưng nếu như hai người không quen biết cùng chụp, muốn chụp ra được cảm giác mà thương hiệu yêu cầu, e là một ngày cũng không đủ.
Nghe vậy, Triệu Duệ nhất thời nhíu mày, lỡ một ngày, lại mất thêm tiền một ngày, hắn còn phải tiết kiệm tiền để làm tuyên truyền, tính toán kĩ thì hắn không muốn chút nào.
Đang muốn hỏi Úc Thanh Hoan có thể đổi ngày chụp quảng cáo được không, liền nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Duệ ca, ngày mai là tết Nguyên tiêu, tất cả mọi người đều muốn về nhà đoàn viên, anh cho cả đoàn nghỉ một ngày đi."
Từ sau bữa cơm đêm giao thừa, Úc Thanh Hoan và Triệu Duệ thân hơn không ít, thỉnh thoảng còn có thể nói chuyện đùa với nhau.
Hắn phát hiện, Triệu Duệ là một người nói năng ác liệt nhưng trong lòng mềm yếu, cuối năm trước ép mọi người làm việc vất vả thành như vậy, cũng là vì có thể cho họ nghỉ hai ngày về nhà đón Tết.
Chỉ là lời hắn nói ác liệt như vậy, đắc tội rất nhiều người, ai sẽ để ý đến chân tâm của hắn chứ.
Úc Thanh Hoan nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói: "Duệ ca, lịch trình của Ada không thể thay đổi, anh thương xót với, cho em một ngày nghỉ, cũng cho mọi người nghỉ ngơi một ngày."
“Màu cam” đã quay đến đoạn cuối, khoảng chừng một tuần nữa sẽ quay xong, với tình hình như vậy, để mọi người nghỉ một ngày cũng không có vấn đề gì.
Triệu Duệ trầm mặc trong chốc lát, âm u liếc mắt nhìn hắn, "Tôi không cho thì còn biết làm gì nữa."
Úc Thanh Hoan là vai chính trong bộ phim này, hắn không ở đây, phim cũng không quay được, nếu đã không quay phim, nhân viên công tác ở lại cũng không có tác dụng gì. Vậy mới nói, Triệu Duệ không muốn cho nghỉ cũng phải cho.
"Cảm ơn Duệ ca, " Úc Thanh Hoan cười híp mắt nói một câu cảm ơn, nhận lấy áo lông Vu Hâm đưa cho khoác lên.
"Thanh Hoan ca ca, em, em có thể đi chung với anh không?" lúc Úc Thanh Hoan nói chuyện với Triệu Duệ, Vương Nhị Nhị vẫn luôn ở một bên nghe ngóng.
Trong lòng cô bé sợ nhất chính là hai chữ nghỉ làm, chuyện này có nghĩa là có khả năng bé sẽ phải ở khách sạn một mình, hoặc là ở chỗ khác. Cô bé cẩn thận dò xét nhìn sắc mặt của Úc Thanh Hoan, rốt cục không nhịn được hỏi một câu.
Nói thật, Úc Thanh Hoan có chút khó xử. Bên chỗ Ada người đến người đi, lịch trình của hắn gấp gáp, một khi làm việc sẽ không để ý tới Vương Nhị Nhị, thật sự là không tiện mang bé theo.
Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thấy đôi mắt to mang theo chờ đợi, miệng đang định nói lời từ chối lại biến thành một chữ “Được.”
Ở chung hơn một tháng, đây là lần đầu tiên Vương Nhị Nhị chủ động đưa ra yêu cầu với hắn, nếu hắn thật sự từ chối, sau này chỉ sợ bé cũng sẽ không dám nói ra suy nghĩ của chính mình với người khác.
Úc Thanh Hoan thở dài một cái, nghĩ thầm, thôi, cùng lắm thì ngày mai để Vu Hâm trông bé vậy.
Người trong đoàn phim đã bị Triệu Duệ hành quen rồi, bỗng nhiên nghe nói được nghỉ, trong khoảng thời gian ngắn còn cho là tin giả, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra xem có phải là đến ngày cá tháng tư rồi không.
Đợi đến khi xác nhận là nghỉ thật, không phải lừa người, tiếng kêu gào vui vẻ nhất thời vang dội trong trường quay. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, trong đoàn phim đã vườn không nhà trống.
Vu Hâm xuýt xoa không thôi, "Triệu Duệ thực sự là tàn nhẫn." Nhìn tốc độ chạy trốn của những người này, quả thực giống như là đang trốn ôn dịch vậy. Nói xong, nhìn nghệ nhân nhà mình gầy đến mặt lõm vào, càng thêm tán đồng câu chính mình vừa nói.
"Duệ ca cũng hết cách rồi, " Úc Thanh Hoan đáp một câu, cùng Vu Hâm đồng thời trở về căn phòng nhỏ của mình.
Sáng sớm ngày thứ hai, Úc Thanh Hoan bị Vu Hâm gọi dậy từ rất sớm. Đoàn phim đóng ở khá xa, đi đến Ada ít nhất phải mất một tiếng đồng hồ. Vội vàng sửa soạn một chút, hai người đi ra ngoài, vừa định tới khách sạn tìm Vương Nhị Nhị, đã thấy Triệu Duệ nắm tay cô bé đi tới.
Thoáng nhìn ánh mắt khiếp sợ của Vu Hâm, Triệu Duệ phá lệ giải thích một câu, "Tôi cũng đi cùng."
"Được." Úc Thanh Hoan sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu. Có Triệu Duệ ở đây, hắn sẽ không phân tâm, Triệu Duệ tuy rằng nhìn lạnh lùng, nhưng đối xử với Vương Nhị Nhị lại rất cẩn thận, một trăm Vu Hâm cũng không sánh nổi hắn.
Chỉ là, lần này đoàn phim thật sự là không còn bất kì ai.
Đoàn người ngồi trong chiếc Audi của Vu Hâm, lái vào thành phố, bọn họ không biết, sau khi bọn họ rời đi không lâu, ở lối đi bộ bên ngoài đoàn phim, một chiếc xe chở hàng chở rượu bị lật nghiêng, do lâu năm không tu sửa dẫn đến ống dẫn khí bị lộ ra ngoài, nổ tung.
Lửa lớn đầy trời trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực, dùng cách không thể chống đỡ bốn phương tám hướng xông vào trong phim trường.
Bởi vì quay phim mà phòng ốc đều dựng tạm thời, các loại đạo cụ cũng bị nuốt vào trong lửa lớn rừng rực.
Đợi đến khi xe cứu hỏa chạy tới, trường quay phim đã biến thành một biển lửa.
Thôn dân gần đó nghe tiếng nổ lớn, túm năm tụm ba chạy tới xem xem, nhìn thấy tình trạng trong trường quay, liền tiếc hận thở dài.
"Ai, bà nói xem, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy, toàn bộ người trong đoàn kịch, tôi nghĩ..."
"Ai nói không phải đâu! Đây thật là tai họa bất ngờ mà, ở trong này có một thằng bé rất tốt, còn trả lại cho con gái tôi một khối đường nó nhét thêm vào, ai."
Cánh phóng viên chạy đến nghe mấy tiếng bàn luận này, nhất thời ngơ ngác, kéo lấy một thôn dân, hỏi: "Các bác nói đây là một đoàn phim? Lúc xảy ra vụ nổ trong trường quay còn có người?"
"Không phải vậy." Người kia thở dài, nói: "Cũng không biết có thể sống sót bao nhiêu người, nghe nói phim sắp quay xong, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy..."
Những người còn lại cũng dồn dập phụ họa nói: "Đúng vậy, đoàn phim còn đặt cơm hộp trong thôn chúng tôi đây, nghe nhân viên công tác nói, đoàn phim vô cùng thiếu tiền, nhưng dù như vậy, từ trước tới nay cũng không khất nợ tiền cơm của chúng tôi."
"Ai, cũng bởi vì quá nghèo, nên đạo diễn dùng toàn bộ thời gian để quay phim, chưa bao giờ để diễn viên đi ra ngoài, lần này e là bị tận diệt."
"Con gái tôi đi làm diễn viên quần chúng một lần, nói phim bọn họ quay tên là “Màu cam” rất cảm động, con gái tôi lúc biết được nội dung xong liền khóc."
"Ai, quán bọn họ đặt cơm là do chị tôi mở, chị tôi nói đạo diễn của bọn họ tuy rằng keo kiệt nhưng làm người rất tốt, thực sự là quá đáng tiếc."
.........
Các phóng viên trước khi tới nơi, tuy rằng đều nghĩ sẽ có thương vong, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà còn có nguyên một đoàn phim ở bên trong, trong này có bao nhiêu người đây, chỉ nghĩ thôi cũng tê cả da đầu.
Qua lời kể của những người từng làm diễn viên quần chúng ở đó, biết được nội dung cụ thể của bộ phim này.
Đề tài được thảo luận rất nhiều trong những năm gần đây: Xâm hại trẻ em.
Mấy năm gần đây, tin tức liên quan đến xâm hại trẻ em càng ngày càng nhiều, mọi người lúc mới nhìn thấy tin tức đều vô cùng oán giận, hận không thể đem những tên súc sinh kia đi thi*n sinh học. Nhưng thời nay truyền thông càng ngày càng phát triển, mọi người mỗi ngày tiếp thu một lượng thông tin càng lúc càng lớn, sau khi tin hết hot, chuyện này cũng sẽ chậm rãi bị lãng quên, cuối cùng sống chết mặc bay.
Vào lúc này, rất cần có một bộ phim điện ảnh tốt, có thể vạch trần tính chất nghiêm trọng của đề tài này, đồng thời cảnh tỉnh sâu sắc những bậc làm cha mẹ trong việc bảo vệ con mình.
Nhưng mà loại phim điện ảnh này, thường không được thị trường hoan nghênh. Ở trong tình huống khó khăn như vậy, vẫn kiên trì quay phim, có thể thấy được này vị đạo diễn tên Triệu Duệ này rất có tâm huyết.
Còn có diễn viên tên Úc Thanh Hoan kia nữa, nghe thôn dân khá thân thiết với nhân viên công tác nói, đoàn phim “Màu cam” nghèo có tiếng, các diễn viên thậm chí còn ngủ trong nhà dựng tạm ở công trường bên cạnh, e là cậu này được trả thù lao cũng không cao.
Đang là tiểu thịt tươi mới nổi, có ai không nắm chặt cơ hội, đi đóng mấy phim theo xu hướng thị trường, vậy mà vị này, bình thường khiêm tốn, thậm chí lên mạng còn không tìm được tin tức, trong âm thầm lại nỗ lực bảo vệ trẻ em.
Bởi vì nghe các thôn dân nói vậy, phóng viên đều cho rằng người trong đoàn phim “Màu cam” đều ở bên trong. Mà lửa đã thiêu thành như vậy, người ở bên trong e là cơ hội sống rất mong manh.
Thật sự là người tốt không được báo đáp, các phóng viên cảm thán một tiếng, giành giật từng giây đem tin tức đăng lên internet. Loại bi kịch khiến người ta đau lòng này, rất hấp dẫn người xem, cũng dễ chiếm được sự đồng tình của người trên mạng nhất.
Trong khoảng thời gian ngắn, bất kể báo giấy hay báo mạng, che ngợp bầu trời đều là cái tin tức lớn này, đồng thời nhắc tới, còn có đoàn phim gặp xui xẻo “Màu cam”.
“Màu cam” lúc khởi quay không có tiếng tăm gì, thậm chí ngay cả lễ khai máy cũng không có, Triệu Duệ mỗi ngày đều vì phí tuyên truyền hậu kì mà phát sầu, không nghĩ tới qua một lần này, trực tiếp biến thành đầu đề trên các kênh truyền thông lớn, tạo ra làn sóng thảo luận trên mạng.
"Ai, không biết nói cái gì cho phải, yên lặng cầu phúc cho bọn họ."
"A!! Không muốn đâu! Tôi vừa mới thành fan của Thanh Hoan! Ngày hôm qua còn oán giận không có tin tức của anh ấy, mà là tin tức như thế này tôi tình nguyện không muốn, hiện tại tâm trạng rất hoảng loạn, hi vọng anh ấy không có chuyện gì." . Chuyên trang đọc truyện -- TR UMTRUYEN.OR G --
"Khóc, thật hi vọng tất cả mọi người đều không có chuyện gì, lúc chiếu phim tôi nhất định sẽ ủng hộ."
"Loại phim đề tài này trong nước thật sự có rất ít, nhìn ra được đạo diễn là người có tâm làm phim, chúc tất cả bình an."
"Diễn viên tốt, đạo diễn tốt. Không quản có chuyện gì, bộ phim này tôi nhất định sẽ đi xem. Hi vọng tất cả mọi người trong đoàn phim có thể được bình an."
.........
Mà lúc này Úc Thanh Hoan, vừa mới đến đại sảnh của Ada đã nhận được vô số cuộc gọi hỏi thăm.
Hắn mới đầu còn không rõ có chuyện gì xảy ra, đợi đến khi hỏi rõ ràng, sắc mặt nhất thời trầm xuống, trả lời những người gọi tới hỏi thăm, hắn để điện thoại xuống, nói với Triệu Duệ: "Duệ ca, chúng ta nhanh về thôi."
Tuy người trong đoàn phim đều không ở trong trường quay nhưng toàn bộ đạo cụ, quần áo, thiết bị cụ thể bị phá hủy như thế nào, bọn họ phải về kiểm tra lại một chút. Quan trọng nhất là, bọn họ phải lộ diện trước mặt công chúng, thông báo cho mọi người biết bọn họ không xảy ra việc gì.
Úc Thanh Hoan nói xong, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Evanson nói rõ tình huống, hết sức xin lỗi và hi vọng hắn có thể dời ngày chụp ảnh lại sau. Evanson mặc dù có chút làm khó dễ, nhưng cũng biết đây không phải là việc nhỏ, do dự một chút, vẫn đồng ý.
Trên đường trở về, Triệu Duệ vẫn không nói một lời, Úc Thanh Hoan cho rằng hắn đang lo sợ chuyện về sau, có tâm muốn an ủi hắn vài câu, nhưng làm thế nào cũng không tìm được lời thích hợp, chỉ có thể bỏ qua.
Đoàn người đến cửa trường quay, vừa xuống xe, liền bị các phóng viên nhận ra. Những phóng viên này quanh năm giao thiệp với người khác, năng lực trên phương diện nhớ mặt người khác là tốt nhất, huống hồ bọn họ mới vừa mới nhìn qua ảnh của Úc Thanh Hoan và Triệu Duệ.
"Các, các anh không ở trường quay phim?"
Các phóng viên trợn mắt lên nhìn hai người bọn họ, đầy mặt không dám tin, ngay cả micro phỏng vấn cũng xém chút nữa rơi xuống đất.
"Trong trường quay không có bất kỳ ai." Triệu Duệ một câu nói, làm trái tim tất cả mọi người đều an tĩnh trở lại."Chỉ có thiết bị và đạo cụ của chúng tôi ở bên trong thôi."
"Không có ai?" Các phóng viên đột nhiên cảm thấy đầu của bọn họ có chút không đủ dùng, không phải nói là đoàn phim này ngày nào cũng liều mạng đẩy nhanh tiến độ sao? Trong trường quay làm sao lại không có bất kỳ ai!
Chuyện này không khoa học!
Triệu Duệ thấy thế, chỉ có thể đem đầu đuôi sự tình nói lại một lần. Nghe các phóng viên trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn Úc Thanh Hoan, quả thực như là đang nhìn cá Koi may mắn hình người vậy.
Vận may này thật sự quá nghịch thiên rồi!
Nếu không phải là bởi vì hắn bỗng nhiên có việc, lại thuyết phục Triệu Duệ cho đoàn phim nghỉ một ngày thì e là ngày hôm nay toàn bộ đoàn phim đã gặp họa lớn rồi! Đây đúng thật là một người cứu toàn bộ đoàn phim.
Vốn tưởng rằng là một thảm kịch, không nghĩ tới kết quả lại là một màn hài kịch viên mãn, bước ngoặt này đúng là làm cho người ta không nói nổi thành lời!
Các phóng viên trầm mặc mấy giây, lập tức tranh nhau viết bài đăng tin lên internet.
Vì thu hút người đọc, cố ý dùng tiêu đề và từ ngữ cực kỳ khoa trương, để diễn tả chuyện lần này, dẫn đến chỉ trong một đêm, tất cả người trên mạng đều biết Úc Thanh Hoan có vận may rất quỷ dị.
Mọi người dồn dập kêu gào đi share weibo của hắn cọ chút vận may, thậm chí có vài người khoa trương hơn, đổi tên trên weibo thành "Vảy nhỏ của Úc Thanh Hoan", "Cá Koi may mắn Úc Thanh Hoan " các loại.
Bên ngoài trường quay phim, Triệu Duệ nhìn đống đổ nát đen thùi lùi, lại nhìn điện thoại di động, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại trên người Úc Thanh Hoan.
Hắn trông hung ác, khí chất lại âm u, bộ dạng không chớp mắt nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan quả thực giống như đang muốn gây sự đánh nhau!
Vu Hâm không nhịn được đang muốn hỏi hắn nhìn cái gì vậy, Triệu Duệ chợt mở miệng: "Cậu còn bức ảnh nào không? Gửi tôi một tấm, tôi cũng muốn lên weibo share một cái.”
Không chỉ cứu mạng của tất cả người trong đoàn phim, còn tuyên truyền miễn phí một làn sóng lớn cho “Màu cam”, chuyến này buôn bán đến một vốn bốn lời, quả thực quá có lợi rồi!
Hắn không mê tín nhưng lúc này cũng không nhịn được muốn theo mọi người share ảnh cá Koi, nhỡ đâu gặp may.
Úc Thanh Hoan còn chưa trả lời, Vu Hâm liền sáng mắt lên, hưng phấn vọt tới, ôm vai Triệu Duệ nói: "Cậu cũng phải share đi! Tôi đây mỗi ngày đều share, đặc biệt có kinh nghiệm! Những hình này cậu xem thích cái nào, tôi gửi cho cậu!"
Triệu Duệ nghiêm túc, không chớp mắt nhìn chằm chằm điện thoại của Vu Hâm tới một phút, cuối cùng chỉ tay vào một cái, "Tấm này."
"Được được được, tôi gửi cho cậu. A? Weibo của cậu là gì? Theo dõi nhau đi, lúc nào tôi có đồ đệ mới sẽ tag cậu
"Quay phim Triệu Duệ."
"Đã theo dõi!"
"Tôi cũng theo dõi lại."
Úc Thanh Hoan bị lãng quên ở một bên: "..."