Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 47: Chương 47: Cậu không đi gặp tôi cũng không sao, tôi tới gặp cậu là được rồi




Chủ đề của “Tuổi trẻ muốn bay cao” kì này là cuộc sống nghèo khổ.

Đạo diễn không chỉ lấy đi tất cả tiền bạc trên người khách quý mà còn cố ý hóa trang cho bọn họ xấu đến cực điểm, bảo đảm người qua đường tuyệt đối sẽ không nhận ra bọn họ, xong xuôi hết mới đưa bọn họ tới sân bay.

Tổ tiết mục giàu nứt đố đổ vách, mỗi một kỳ đều sẽ mời một siêu sao đến áp trận, bảo đảm tỉ lệ người xem. Người được mời tới lần này chính là vị nữ minh tinh mười năm vẫn luôn đứng đầu, truyền kỳ Diệp Vận Lan.

Con đường làm diễn viên của Diệp Vận Lan vô cùng thuận lợi, mười sáu tuổi xuất đạo, bộ phim đầu tiên đã nổi tiếng, những phim về sau cả về doanh thu và danh tiếng đều không tệ, giải thưởng to nhỏ cầm không ít.

Mặc dù năm nay cô đã ba mươi lăm tuổi, nhưng lại được bảo dưỡng trông như mới hơn hai mươi, da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt xinh đẹp có thần, khi sóng mắt lưu chuyển liền tràn đầy vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Khi Vu Hâm nhìn thấy cô, trợn cả hai mắt lên, kích động kéo ống tay áo của Úc Thanh Hoan, sôi nổi nói: "Thanh Hoan! Tôi gặp được nữ thần của tôi rồi! Trời ạ! Sao cô ấy càng ngày càng đẹp thế nhỉ!"

Tuy cùng là người trong nghề nhưng Vu Hâm chẳng qua chỉ là quản lí ở tầng thấp nhất, bình thường cũng không có cơ hội tiếp xúc với Diệp Vận Lan, nhiều năm như vậy, số lần hắn ở xa xa nhìn thấy Diệp Vận Lan cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến chuyện cùng làm việc ở trong một chương trình.

Mặt Vu Hâm đỏ lên, tim đập ầm ầm, gần như không khống chế được muốn xông lên, nhưng lúc bước chân mới chuẩn bị bước tiếp đã bị Úc Thanh Hoan kéo lại.

"Anh, vẫn còn đang quay chương trình đấy, anh đừng đi làm loạn thêm." Úc Thanh Hoan sắc mặt trắng bệch, đáy mắt không giấu nổi tơ máu, nhìn qua còn tiều tụy hơn cả lúc quay phim “Màu cam”.

Thanh âm khàn khàn cộng thêm uể oải của hắn lập tức liền kéo thần trí của Vu Hâm về, giữa nữ thần và nghệ nhân nhà mình, Vu Hâm cuối cùng vẫn chọn người sau.

"Mất ngủ sao?" Vu Hâm lo lắng nhìn Úc Thanh Hoan, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt đưa cho hắn, “Nhỏ một giọt vào đi, hai mắt cậu đỏ như mắt thỏ, nhỡ ra lại bị phóng viên chụp được thì không hay đâu.”

Úc Thanh Hoan gật đầu, nhận lấy lọ thuốc nhỏ mắt, ngửa đầu vừa định nhỏ xuống, Vu Hâm bỗng nhiên nói: "Cậu cãi nhau với Hoắc Cừ thật à? Cậu nói cậu xem, sao lại không biết nhường hắn…”

Lời còn chưa nói hết liền thấy Úc Thanh Hoan bỗng nhiên run tay, thuốc nhỏ mắt màu đỏ nhất thời đổ đầy lên mặt.

"Lớn như vậy rồi mà lọ thuốc nhỏ mắt cũng cầm không chắc, " Vu Hâm oán trách một câu, đến gần vừa muốn nhỏ giúp Úc Thanh Hoan lại nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy khắp mặt hắn, bất đắc dĩ dừng tay.

"Cậu theo tôi đi tới phía trước đi, tôi hỏi thử xem nhân viên công tác có giấy ăn không, tiện thể cũng đi chào hỏi."

"Được, " Úc Thanh Hoan gật đầu, lấy tay lau hai giọt nước thuốc trên má đi, cùng Vu Hâm đi về phía trước.

Gió xuân lướt qua khuôn mặt hắn, lạnh lẽo làm cho cả người cũng lạnh theo. Úc Thanh Hoan thẫn thờ bước chân, tâm tư không tự chủ được trôi dạt về phía Hoắc Cừ.

Không biết bây giờ anh ấy đang làm gì, có phải vẫn đang ngoan ngoãn chờ điện thoại của mình không, có phải là vẫn ngóng trông mình sẽ đi tìm anh ấy không.

Một người đơn thuần như anh ấy, mình nói cái gì cũng tin, căn bản cũng không hiểu được, hứa hẹn của mình với anh ấy vĩnh viễn cũng không thể thực hiện.

Nhưng mà cũng không sao cả, liên hệ giữa bọn họ từ từ giảm bớt, giữa hai người cũng sẽ sinh ra khoảng cách. Hoắc Cừ hiện tại đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, chờ thêm một thời gian nữa, anh ấy sẽ có thêm một đám bạn bè mới, đến lúc đó, anh ấy chắc sẽ quên mình đi.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, trong cổ họng Úc Thanh Hoan giống như bị nhét một nùi dây thừng, thô ráp đau xót.

Người tốt như Hoắc Cừ, hắn mất bao công sức từng chút từng chút thay đổi Hoắc Cừ, bây giờ lại phải tự mình khiến Hoắc Cừ rời xa.

"Thanh Hoan? Thanh Hoan!" giọng nói oang oang của Vu Hâm trong nháy mắt kéo Úc Thanh Hoan từ trong suy nghĩ trở lại, hắn ngẩng đầu lên, đối diện với mấy người trước mặt thì có chút kinh ngạc.

"Thật xin lỗi, " hắn áy náy nở nụ cười, "Thuốc nhỏ mắt kia có hơi cay mắt, đau đến mức thất thần.”

"Thanh niên bây giờ yếu ớt quá nhỉ, " đạo diễn cười ha ha, không thèm để ý trêu chọc hắn một câu, ngừng một chút, cười nói: "Cậu tìm mấy ông đàn ông thô ráp như chúng tôi xin khăn giấy, làm sao có mà cho đây.”

Chỉ về hướng Diệp Vận Lan đang ngồi, nháy mắt nhỏ giọng nói đùa: "Nhìn thấy không, Diệp nữ thần ở bên kia, thứ như khăn giấy chắc chắn là cô ấy có.”

Vừa dứt lời, Úc Thanh Hoan còn chưa nói, Vu Hâm ở một bên đã bỗng nhiên kích động tiến tới gần, vừa hưng phấn vừa e thẹn nói: "Thật sự có thể đi tìm Diệp nữ thần hỏi xin sao? Vậy, vậy để tôi đi cho.”

Đạo diễn không nghĩ tới hắn sẽ làm thật, trong khoảng thời gian ngắn lại bị hắn hỏi đến ngây ra tại chỗ.

Nhưng ông là đạo diễn chương trình giải trí, khiếu hài hước tràn khắp các tế bào, định thần lại thì đã nổi lên ý muốn trêu ghẹo, trong khi mọi người vẫn còn chưa có phản ứng gì thì ông đã hướng về phía Diệp Vận Lan hô một tiếng, "Nữ thần, ở đây có anh bạn nhỏ muốn hỏi xin khăn giấy, cô có không?”

Diệp Vận Lan còn đang chỉnh lại tóc bị gió thổi loạn, cũng chưa bắt đầu quay nên ở cách bọn họ rất gần, đạo diễn gọi một tiếng, cô đều nghe thấy được.

Diệp Vận Lan EQ rất cao, duyên với người trong nghề cũng không tồi, lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, chưa từng có scandal với bất kì ai, được xưng là người tốt tính.

Nghe vậy, cô vừa tìm đồ trong túi vừa đi tới.

"Khăn giấy thì không có nhưng có hai miếng bông tẩy trang, " cô cười híp mắt nói: "Là anh bạn nhỏ nào vậy?"

"Cậu ta!" Đạo diễn đẩy Úc Thanh Hoan về phía trước, cười nói: "Nhìn đầy mặt là thuốc nhỏ mắt, ai không biết còn tưởng cậu ta vừa mới khóc đấy.”

Ánh mắt Diệp Vận Lan rơi trên người Úc Thanh Hoan, nhất thời sáng ngời.

Úc Thanh Hoan hôm nay mặc một cái áo sơ mi màu xanh bạc hà, tuy rằng sắc mặt có chút tiều tụy nhưng mà tuổi trẻ chính là vốn liếng, không chỉ không có vẻ lôi thôi mà còn có cảm giác vừa sạch sẽ vừa nhẹ nhàng khoan khoái, tràn ngập hơi thở thiếu niên.

Diệp Vận Lan thích nhất kiểu nam sinh như thế, không nhịn được hơi bước nhanh hơn, "Cậu này chính là..."

"Úc Thanh Hoan, khách quý kì tới, " đạo diễn cười giới thiệu với cô, "Cùng công ty với cô, là hậu bối..." Lời còn chưa nói hết, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang ầm ầm, nhấn chìm lời nói của ông.

Mấy người không tự chủ được nhìn sang, nhất thời kinh sợ chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, chỉ thấy nơi Diệp Vận Lan vừa đứng đang có một tấm biển quảng cáo nằm im, nếu Diệp Vận Lan không đến đưa khăn giấy, e là tấm biển này rơi xuống không phải là mặt đất, mà là đầu của cô.

Tuy rằng tấm biển không lớn, nhưng vẫn là từ trên cao đột nhiên rơi xuống, coi như may mắn không chết, e là khuôn mặt người gặp người yêu của Diệp Vận Lan cũng bị phá huỷ.

Tất cả mọi người đều lạnh toát sống lưng, Diệp Vận Lan càng sợ đến chân mềm nhũn, nếu không phải có trợ lý ở bên cạnh đỡ e là sẽ trực tiếp sụp xuống mặt đất.

Diệp Vận Lan không phải là minh tinh chỉ nổi tiếng trong nước, fan của cô trải rộng khắp nơi trên thế giới, hơn nữa phân bố trong độ tuổi rất rộng, nếu ngày hôm nay trong lúc quay chương trình cô xảy ra chuyện, đừng nói là tổ tiết mục, ngay cả đài quốc gia cũng có thể bị nhấn chìm.

Trong khi mọi người đang âm thầm vui mừng, Vu Hâm bỗng nhiên ôm lấy Úc Thanh Hoan, cảm động đến rơi nước mắt gào to: "Thanh Hoan! Nhờ có cậu phù hộ! Quá tốt rồi, nữ thần của tôi không có chuyện gì."

Những người khác: "???"

Thấy bọn họ mặt mày ngơ ngác, Vu Hâm liền vội vàng đem chuyện của Úc Thanh Hoan lúc trước nói ra. Hắn vừa nói xong, không ít người bỗng nhiên tỉnh ngộ, bảo sao cái tên Úc Thanh Hoan này lại quen tai như vậy, hóa ra chuyện đoàn phim “Màu cam” may mắn tránh được một kiếp nạn đều là nhờ hắn?!

Nhất thời, ánh mắt của người trong tổ tiết mục cũng thay đổi.

Đây quả thực là một con cá koi may mắn hình người đấy có biết không!

Úc Thanh Hoan bị bọn họ nhìn đến nổi da gà, vừa định nói bọn họ đừng nghe Vu Hâm nói mò, một đống người bỗng nhiên vọt tới bên cạnh hắn như ong vỡ tổ….

"Thanh Hoan, nhanh lên! Gửi mấy tấm ảnh qua đây! Tôi muốn đi share ảnh cá chép may mắn!"

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"

"Có được ảnh không được giấu riêng! Nhanh chóng hộ cái! Có thứ tốt thì mọi người cùng nhau chia sẻ!"

Chuyện càng khiến Úc Thanh Hoan không tin nổi chính là không chỉ có người trong tổ tiết mà ngay cả Diệp Vận Lan cũng gia nhập đám người muốn đi share ảnh cá koi may mắn!

Có lẽ là bị kích thích sau khi tránh thoát một kiếp nạn, vị thiên hậu lúc trước còn vô cùng đoan trang ưu nhã này giờ lại điên cuồng lưu ảnh hơn bất kì người nào khác, thậm chí còn chủ động đưa số cá nhân cho Úc Thanh Hoan.

"Thanh Hoan, tôi có thể yêu cầu cậu một việc được không?" Diệp Vận Lan không làm giá kiểu đại minh tinh chút nào, trái lại giống như nữ sinh, hai tay chắp tay trước ngực cầu xin Úc Thanh Hoan, ôn nhu nói: "Lúc tôi quay chương trình, cậu có thể đi theo ở phía sau không? Chuyện vừa rồi quả thực quá đáng sợ, nếu không có cậu, có khi tôi sẽ qua đời ở đó mất.

Dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Người share hình của cậu thật sự quá nhiều, nhỡ đâu tôi không cọ được tí vận may nào của cậu thì phải làm sao bây giờ!”

Trong giới giải trí có nhiều người vô cùng tin cái này, Diệp Vận Lan càng là người tin nhất trong số đó. Suýt nữa bị biển quảng cáo rơi trúng đầu khiến trong lòng cô vẫn rất sợ hãi, nếu như không phải vì danh tiếng, sợ truyền ra ngoài lại thành người không biết trên dưới thì cô đã lập tức rút khỏi chương trình này rồi.

"Không thành vấn đề!" Úc Thanh Hoan còn chưa nói chuyện, Vu Hâm, người đang muốn tăng độ tồn tại trước mặt nữ thần, đỏ mặt nhìn Diệp Vận Lan một cái, lúc này mới lưu luyến chuyển sang Úc Thanh Hoan, "Đúng không, Thanh Hoan?"

Ở nơi Diệp Vận Lan không nhìn thấy, liều mạng nháy mắt với Úc Thanh Hoan, trong mắt đều là cầu xin.

Hợp tác thời gian dài như vậy, Vu Hâm chưa từng yêu cầu hắn cái gì, khó khăn lắm mới có một lần, Úc Thanh Hoan làm sao từ chối được. Hơn nữa đời trước hắn cũng có tiếp xúc với Diệp Vận Lan, mặc dù không tính là thân thiết, nhưng ấn tượng đối với cô cũng không tệ lắm, liền gật đầu đáp ứng.

Diệp Vận Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bước chậm trở lại nơi ghi hình.

Chỉ là có lẽ là vì tìm một sự an ủi, Diệp Vận Lan trong lúc ghi hình sẽ không tự chủ nhìn về phía Úc Thanh Hoan. Một lần hai lần thì không có gì, nhưng càng về sau lại càng thấy có vấn đề.

Trợ lí đạo diễn khéo léo nhắc nhở đạo diễn một câu: "Diệp tỷ làm như vậy không được tốt lắm, số lần chị ấy nhìn Thanh Hoan quá nhiều, e là lúc cắt nối biên tập khán giả cũng sẽ nhận ra có chỗ không đúng."

Đạo diễn cũng có chút đau đầu, nhưng Diệp Vận Lan thật sự là quá đắt giá, có thể mời đến đã không tệ, bảo cô ghi hình lại là chuyện không thể nào.

Ông thở dài một hơi, vừa định đánh cược khuôn mặt già nua đi ra nhắc nhở Diệp Vận Lan một chút, trong đầu linh quang chợt lóe lên, một ý nghĩ nhất thời xông ra.

Căn bản không cần cắt đoạn Diệp Vận Lan liên tiếp nhìn Úc Thanh Hoan đi! Không chỉ như thế, ông còn muốn dùng cái này làm tiêu điểm thu hút khán giả!

Đại tỷ trong giới giải trí suýt nữa thì xảy ra sự cố, lại nhờ vận may của cá chép may mắn trong truyền thuyết hóa giải, dẫn đến tỷ tỷ chỉ có thể nhìn cá chép nhỏ mới có thể có cảm giác an toàn. Chuyện thật thật giả giả như vậy, tuyệt đối có thể làm tỉ lệ người xem chương trình của ông lại bạo một lần nữa!

Nghĩ thông suốt xong, đạo diễn hưng phấn dị thường, trong ánh mắt khó hiểu của trợ lí, thậm chí còn quay thêm mấy cảnh Diệp Vận Lan dùng ánh mắt tìm kiếm Úc Thanh Hoan.

Diệp Vận Lan chỉ ghi hình hai ngày rồi đi, trước khi đi cố ý dặn Úc Thanh Hoan lúc không có chuyện gì làm có thể hẹn cô đi chơi.

Cô cũng không có tâm tư gì khác, đến cái tuổi này tuy rằng thỉnh thoảng cũng yêu thích thanh niên trai tráng dồi dào tinh lực nhưng Úc Thanh Hoan vừa nhìn liền biết không phải là kiểu thích lái máy bay, cô cũng không cần thiết lãng phí thời gian ở trên người hắn.

Diệp Vận Lan chỉ là khá tham lam, so với việc share ảnh Úc Thanh Hoan trên weibo để bảo đảm bình an, cô càng muốn đơn giản mà thô bạo trực tiếp cọ vận may trên người Úc Thanh Hoan.

Sau khi Diệp Vận Lan đi, Úc Thanh Hoan liền ở lại trong tổ tiết mục hai ngày, mãi đến tận khi Lưu Gia An gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn trở về để bàn về chuyện tuyên truyền cho “Một đường sinh tử”, hắn mới khởi hành chuẩn bị trở về.

"Đi thôi, Thanh Hoan." Vu Hâm tỉ mỉ kiểm tra căn phòng bọn họ ở một lần, xác định không để quên đồ đạc gì, liền quay người nói với Úc Thanh Hoan.

"Được." Úc Thanh Hoan gật đầu, nhỏ vào mắt vài giọt thuốc nhỏ mắt, đợi đến khi tơ máu trong mắt giảm bớt, mới rút thẻ mở cửa phòng ra.

Hai người vừa mới ra khỏi cửa, điện thoại của Úc Thanh Hoan liền vang lên, hắn cúi đầu nhìn, khi thấy hai chữ "Hoắc Cừ" kia, như phản xạ có điều kiện mà muốn cất điện thoại vào trong túi.

“Cậu là học sinh tiểu học sao? Còn chơi cái trò không nhận điện thoại này." Vu Hâm lườm hắn, trực tiếp cướp điện thoại, ấn nút tiếp nghe kề sát bên tai hắn, "Nhanh nhận đi."

"Thanh Hoan!" Rốt cục cũng gọi được, Hoắc Cừ vô cùng vui vẻ, trong thanh âm không che giấu nổi vui mừng, "Buổi tối tôi có thể đi tìm cậu không?"

Đầu tim Úc Thanh Hoan run rẩy, không dễ dàng mới đem một chữ “Được” nuốt xuống, sửa lời nói: "Tôi vẫn còn quay phim ở ngoại thành, chưa về nhà, anh đừng đi qua, chờ tôi trở về sẽ đi tìm anh."

Hoắc Cừ trầm mặc mấy giây, khi mở miệng lại lần nữa, hưng phấn trong giọng nói đã mất sạch, hắn nắm chặt điện thoại, xác nhận với Úc Thanh Hoan nhiều lần: "Thanh Hoan, cậu thật ở ngoại thành, ngày hôm nay, ngày mai cũng chưa trở về sao?"

"Thật, " giọng của Úc Thanh Hoan rất bình tĩnh, mặt không biến sắc lừa hắn, "Gần đây tôi rất bận, " dừng một chút, áy náy nói: "Đạo diễn đang tìm tôi, tôi phải cúp máy đây, anh làm việc cho tốt, chờ tôi trở về nhé."

Nói xong, liền cương quyết ngắt máy.

Đầu dây bên kia, nghe thấy âm thanh ngắt kết nối vang lên trong điện thoại, vành mắt Hoắc Cừ ngay lập tức đỏ lên. Hắn mở giao diện weibo, đầu ngón tay dừng trên một đoạn văn bản, rất lâu không rời đi.

Trên đó nói về hành trình gần đây của Úc Thanh Hoan, còn cố ý nhắc tới chuyện tối nay hắn sẽ trở về, phía dưới có không ít fan kêu gào muốn đi sân bay đón người.

Ngực Hoắc Cừ ngộp đau, gần như không thở được. Thanh Hoan rõ ràng sẽ trở về, lại lừa hắn nói không trở về; rõ ràng là không muốn gặp hắn, lại nói sẽ đến tìm hắn.

Thanh Hoan là tên lừa đảo, mỗi một câu đều đang nói láo.

Hắn vẫn rất thích Thanh Hoan, thích đến mức người ta lừa hắn, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng hắn không muốn chờ đợi thêm nữa, hắn đã đợi lâu như vậy, nếu Thanh Hoan không tìm đến hắn, hắn sẽ đi tìm Thanh Hoan!

Hắn muốn gặp Thanh Hoan, muốn chứng minh rằng mình không phải là người vô dụng, còn...muốn khiến Thanh Hoan yêu thích hắn.

Lúc Úc Thanh Hoan về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, mấy ngày liền hắn ngủ không ngon giấc, ở trên máy bay ngồi mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đã mệt không chịu nổi. Vội vã tắm rửa, vừa định lên giường ngủ, bên ngoài chợt truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Ai lại đến trễ thế này? Chẳng lẽ là Vu Hâm tìm hắn có việc gấp?

Hắn bước nhanh đi tới mở cửa ra, khi thấy rõ người bên ngoài, nhất thời sững sờ ở tại chỗ, "Hoắc Cừ? Sao anh lại ở chỗ này?"

Cái áo gió màu xanh lam mới tinh của Hoắc Cừ giờ nhàu nhĩ, dính đầy bùn đất, quần cũng có mấy lỗ thủng nhỏ, thậm chí trên mặt còn mang theo mấy vết máu, cả người thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Úc Thanh Hoan đau lòng không thôi, vừa định hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Cừ chợt dùng sức, mạnh mẽ kéo hắn ôm vào trong lồng ngực.

Thân thể của hắn khẽ run, nước mắt rơi xuống trên hõm cổ Úc Thanh Hoan, thở hổn hển nói: "Thanh Hoan, tôi có thể... Tôi có thể tìm tới nhà cậu, cậu không đi gặp tôi cũng không sao, tôi tới gặp cậu là được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.